- Chuyen Ver Mondaycoupe Anh Khoi Can Theo Duoi Chuong 24

Tùy Chỉnh

"Sở dĩ tôi đến đó, là bởi vì nhận được tin nhắn của Soo Young." Jang thản nhiên rút máy điện thoại, đưa cho Kang Gary.

Người ở bên ngoài phòng thẩm vấn sửng sốt: Lại xuất hiện tin nhắn?

"Ông xã, em có chuyện gấp muốn nói với anh, anh có thể đến ngay ngôi biệt thự không?" Thời gian gửi tin nhắn là 22 giờ 40 phút tối ngày xảy ra án mạng, người gửi không phải là Yang Soo Young, mà là một số điện thoại lạ.

"Đó là sim điện thoại riêng mà tôi và Soo Young thường dùng để liên lạc." Jang từ tốn giải thích.

Kwon Joo đứng bên cạnh Song Ji Hyo lẩm bẩm: "Quả nhiên còn sim điện thoại khác, thảo nào trong ghi chép cuộc gọi của Yang Soo Young không xuất hiện số của anh ta."

Trong phòng thẩm vấn, Jang nhướng đôi mắt thâm trầm: "Lúc đó đã rất muộn, tôi cũng hơi bất ngờ. Nhưng sim điện thoại riêng của chúng tôi đã được cài mật mã, chỉ có Soo Young biết mật mã. Vì vậy, tôi đã đi đến đó."

"Sau khi thu dọn đồ đạc, tôi lập tức rời khỏi ngôi biệt thự. Tôi không hy vọng quan hệ giữa tôi và cô ấy bị lộ ra bên ngoài." Jang nói: "Tôi đã đắp cái áo khoác lên người cô ấy. Dù sao cô ấy cũng là người phụ nữ của tôi."

***
Jang tạm thời được thả về nhà, nhưng dưới sự giám sát chặt chẽ của cảnh sát.

Nguyên nhân thả anh ta là bởi vì, theo lộ trình mà anh ta cung cấp, cảnh sát đã tìm thấy mấy đoạn băng ghi hình từ CCTV, chứng minh anh ta đến ngôi biệt thự lúc 24 giờ, rời đi lúc 1 giờ sáng. Căn cứ vào kết quả giám nghiệm tử thi của bên pháp y, khoảng thời gian đó, Yang Soo Young đã bị giết hại.

Tiếp theo, cảnh sát cũng không có chứng cứ khác chứng minh anh ta gây án.

Đội hình cảnh lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp. Kang Gary đi thẳng vào vấn đề: "Người gửi tin nhắn nhiều khả năng là Yang Soo Ni."

Jeon So Min nói: "Đúng, thời gian gửi tin nhắn chính là khoảng thời gian Yang Soo Young bị sát hại. Yang Soo Young không thể gửi tin nhắn kiểu đó."

Woo Tang gật đầu: "Buổi tối hôm xảy ra án mạng, cậu cả Yang Dong Hoon và cô hai Yang Soo Lin đều có bằng chứng ngoại phạm. Chỉ một mình Yang Soo Ni lái xe ra ngoài."

Song Ji Hyo phân tích: "Người xung quanh không ai biết mật mã của sim điện thoại riêng. Yang Soo Ni là vợ của Jang nên chị ta có khả năng nắm được mật mã."

Kwon Joo ngập ngừng: "Vừa có thời gian gây án, lại có động cơ gây án, xem ra Yang Soo Ni là người đáng nghi nhất. Nhưng tại sao chị ta lại gửi tin nhắn, dụ Jang đến hiện trường? Trong khi Yang Se Chan nhận được tin nhắn lúc 22 giờ 17 phút. Buổi tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Câu hỏi vừa nêu ra, vụ án lại trở nên mờ mịt như có một lớp sương mù bao phủ. Kang Gary cất giọng đều đều: "Mời chị ta đến đây hỏi chuyện là biết ngay."

***
Ngọn đèn tập trung vào gương mặt xinh đẹp mà trắng bệch của người phụ nữ. Chị ta cuộn chặt hai tay, thân hình cứng đờ. Khác với vẻ trấn tĩnh của người chồng, Yang Soo Ni thể hiện rõ tâm trạng căng thẳng.

"Cho tôi xin một điếu thuốc." Giọng nói của Yang Soo Ni hơi khàn khàn.

Kang Gary: "Không có."

Yang Soo Ni cúi đầu trầm mặc, Kang Gary nhìn chị ta chăm chú: "Jang đã nói rõ vụ tin nhắn rồi."

Yang Soo Ni lắp bắp: "Tin nhắn... gì cơ? Tôi không hiểu."

"Cô Yang, chúng tôi đã tìm thấy đoạn băng ghi hình của camera giám sát trên đường phố tối hôm xảy ra vụ án. Cô đến núi Lâm An vào khoảng 22 hai giờ, tầm 23 giờ rời khỏi khu vực đó. Lúc trước, cô đã khai man với chúng tôi." Woo Tang ngồi bên cạnh cất giọng mềm mỏng: "Bất kể người có phải do cô giết hay không, việc chủ động khai ra sự thật chỉ có lợi cho cô mà thôi."

Tuy nhiên, sự ngoan cố của Yang Soo Ni vượt quá dự kiến của mọi người. Mặc dù Kang Gary và Woo Tang một người 'mặt đen', một người 'mặt trắng', tung chiêu mềm mỏng và cứng rắn, nửa tiếng đồng hồ trôi qua, chị ta vẫn câm như hến.

***
Bây giờ đã là ba giờ sáng, Jeon So Min gọi đồ ăn đêm, mọi người tụ tập ở phòng họp lớn ăn lót dạ. Kang Gary dặn dò, cứ để mặc Yang Soo Ni mấy tiếng đồng hồ, mọi người nghỉ ngơi một lát. Nói xong, anh một mình đi ra ngoài.

Sân lớn của Cục Cảnh sát trong đêm tối vô cùng tĩnh mịch. Kang Gary tựa người vào hành lang, rút một điếu thuốc từ túi áo. Vừa định châm thuốc, anh liền nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng ở phía sau.

Kang Gary quay đầu, thấy Song Ji Hyo đang lặng lẽ đi tới. Anh lên tiếng: "Chỉ một điếu thôi."

Song Ji Hyo gật đầu, đi đến bên cạnh anh. Cô cũng tựa người vào lan can, trầm tư suy nghĩ.

Cô gái nhỏ rất tự nhiên đi theo và ở bên cạnh anh, tâm trạng vốn nặng nề của Kang Gary được thả lỏng trong giây lát. Trong đầu vụt qua một ý nghĩ, anh liền ném chiếc bật lửa cho Song Ji Hyo: "Tôi đã nói là giữ lời, em hãy bảo quản cái này."

"Vâng."

Kang Gary tiện thể yêu cầu: "Hãy châm giúp tôi điếu thuốc."

Trước đây, Song Ji Hyo thường châm lửa cho Song Jin, động tác cũng coi như thành thạo. Khi ngọn lửa bùng cháy, không đợi cô đưa về phía anh, Kang Gary đã ngậm điếu thuốc, cúi đầu tiến lại gần Song Ji Hyo.

Hành lang tối om, yên tĩnh vô cùng, thân hình cao lớn của Kang Gary như cái cây thẳng tắp đứng trước mặt Song Ji Hyo. Ánh lửa vàng chiếu vào gương mặt nghiêng của anh, khiến đường nét mông lung sâu thẳm. Song Ji Hyo bất giác ngây người.

Từ trước đến nay, Song Ji Hyo luôn chấm điểm dung mạo của Kang Gary ở trên mức trung bình. Trong mắt cô, gương mặt anh và gương mặt của người đàn ông trung niên là Woo Tang không có gì khác biệt.

Vào giây phút này, có lẽ do ánh sáng lúc sáng lúc tối giao thoa, cũng có lẽ do tinh thần của cô lúc nửa đêm không mấy tỉnh táo, khi anh cúi đầu kề sát, cô cảm thấy khuôn mặt anh tuấn tú đến mức rung động lòng người chưa từng thấy.

Kang Gary đứng thẳng người, hít sâu một hơi thuốc, Sau đó, anh nhìn cô: "Em hãy đi ngủ một lúc đi."

Song Ji Hyo cúi thấp đầu, miệng nói không cần. Cô hít sâu một hơi để bình ổn trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực. Cô niệm thầm trong lòng: 'Thực sắc tính dã, thực sắc tính dã.' (Là câu nói của Khổng Tử: Thực (ăn uống) và Sắc (chuyện nam nữ) là bản tính của con người.)

Hai người lại đứng một lúc, Kang Gary tắt điếu thuốc: "Đi thôi, chúng ta quay về nói chuyện với Yang Soo Ni."

***
Phòng thẩm vấn vừa sáng vừa yên tĩnh, Yang Soo Ni không còn duy trì tư thế ngồi cứng đờ như ban nãy, chị ta nằm bò xuống bàn, vùi đầu vào cánh tay, nước mắt ướt một bên tay áo. Nghe tiếng động ở cửa, tim chị ta như bị bóp nghẹt, chị ta ngẩng đầu nhìn Kang Gary và Song Ji Hyo.

Kang Gary đanh mặt, biểu cảm vô cùng nghiêm nghị. Bởi vì ánh sáng trong phòng hơi lạnh lẽo nên gương mặt anh tỏa ra vẻ uy nghiêm đáng sợ. Yang Soo Ni liếc anh, trong lòng run rẩy, chị ta lập tức cúi đầu.

Song Ji Hyo tuy không có kinh nghiệm thẩm vấn nghi phạm nhưng cô đại khái có thể đoán ra, tố chất tâm lý của Yang Soo Ni tương đối yếu, hiện tại chị ta chỉ là cố sống cố chết chống đỡ. Kang Gary muốn gia tăng áp lực, để công phá phòng tuyến tâm lý của Yang Soo Ni.

Tiếp theo, thủ pháp thẩm vấn của Kang Gary ác chiến ngoài sức tưởng tượng của Song Ji Hyo.

Kang Gary ném túi vật chứng đựng điện thoại di động của Jang lên bàn, cất giọng lạnh lùng: "Sim điện thoại liên lạc của Yang Soo Young và Jang có cài mật mã, chị biết mật mã đó."

Sắc mặt Yang Soo Ni vẫn vô cảm.

Kang Gary không đợi chị ta mở miệng, nói tiếp: "Tính cách của Jang tương đối mạnh mẽ, tình nhân của anh ta sẽ cài đặt mật mã như thế nào? Mấy chữ số cuối điện thoại di động của anh ta? Ngày sinh của anh ta? Một nhóm chữ số mà anh ta ưa thích?" Yang Soo Ni hơi biến sắc mặt, Kang Gary gật đầu: "Xem ra là nhóm chữ số anh ta ưa thích."

Thần sắc Yang Soo Ni tái nhợt, nhưng Kang Gary vẫn không tha cho chị ta: "Chị nhắn tin dụ Jang đến hiện trường gây án nhằm mục đích gì? Để anh ta nhìn thấy thi thể của tình nhân? Hay là khiến anh ta cũng không tránh khỏi diện bị tình nghi?" Quan sát vẻ mặt Yang Soo Ni, Kang Gary đưa ra kết luận: "Có lẽ vì cả hai mục đích."

Sắc mặt Yang Soo Ni ngày càng khó coi, mười đầu ngón tay của chị ta đan chặt vào nhau. Kang Gary nhìn chị ta chằm chằm: "Nhất thời kích động gửi tin nhắn xong mới phát hiện máy di động là vấn đề nan giải. Phải làm thế nào? Để ở đó? Cảnh sát sẽ điều tra ra chị có mặt ở hiện trường. Mang về nhà? Chị lại không dám. Cuối cùng với tâm lý ăn may, chị ném nó đi. Núi Lâm An rộng lớn như vậy, ném nó vào một góc nào đó, cảnh sát chưa chắc đã tìm ra."

Viền mắt Yang Soo Ni đỏ hoe, chị ta ngẩng đầu nhìn Kang Gary: "Anh nói gì, tôi nghe không hiểu."

Giọng nói Kang Gary càng lạnh hơn: "Không hiểu? Tất nhiên, chị cũng biết đường xóa sạch dấu vân tay trên điện thoại di động. Cho dù bị chúng tôi tìm thấy, cũng chẳng thể chứng minh điều gì."

Yang Soo Ni vẫn lặng thinh. Ai ngờ Kang Gary lập tức chuyển đề tài: "Lúc chị lấy máy di động từ tay nạn nhân, chị có bị dính vết máu không?"

Yang Soo Ni chấn động, một nỗi kinh hãi bao trùm toàn thân. Kang Gary nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch của chị ta, tiếp tục lên tiếng: "Vết thương chí mạng của Yang Soo Young là ở ngực, nhưng không lập tức dẫn đến tử vong. Theo phản xạ có điều kiện, Yang Soo Young nhất định dùng tay ôm ngực để cầm máu. Sau đó, chị ta cầm điện thoại nhắn tin cầu cứu, máy di động chắc chắn sẽ bị dính máu. Lúc chị lái xe trở về, vô lăng có bị dính máu không? Tất nhiên, chị sẽ phát hiện ra vết máu và lau chùi sạch sẽ. Nhưng với kỹ thuật giám định của cảnh sát, trong vòng một tiếng đồng hồ có thể phát hiện vết máu còn sót lại. Yang Soo Ni, chị muốn đợi kết quả giám định mới chịu nói thật hay mở miệng ngay bây giờ?"

Cả người Yang Soo Ni hóa đá, sắc mặt như tro tàn. Gương mặt xinh đẹp của chị ta trắng bệch đờ đẫn chẳng khác nào tượng đá. Trầm mặc một lúc, chị ta giơ hai tay ôm mặt, từng giọt nước mắt rơi lã chã.

Kang Gary không tiếp tục ép Yang Soo Ni, anh mở cửa đi ra ngoài, cho chị ta thời gian suy nghĩ.

Lúc này, Song Ji Hyo mới bừng tỉnh từ thế tấn công dễ như trở bàn tay của Kang Gary. Cô lập tức đứng dậy đi theo anh, bên ngoài tụ tập rất đông người. Hóa ra mọi người đều ở phòng ngoài theo dõi từ lúc nào.

Kang Gary cùng Woo Tang đi về một bên bàn bạc trao đổi, trong phòng chỉ có tiếng nấc nghẹn của Yang Soo Ni. Mọi người đều trầm mặc, không khí có vẻ đè nén. Một lúc sau, Kwon Joo bật ra một câu: "Sếp đúng là nhanh, chuẩn, tàn nhẫn thật đấy."

Mười phút sau, Yang Soo Ni đề nghị gặp Kang Gary.

Một lần nữa đối diện với cảnh sát, sắc mặt Yang Soo Ni vẫn rất khó coi. Nhưng cả người chị ta dường như đã bình tĩnh trở lại. Đôi mắt không một chút sinh khí của chị ta bộc lộ một tia dứt khoát nào đó.

"Tôi nhận tội, người là do tôi giết."

"Tôi thuê thám tử tư, điều tra ra Soo Young có quan hệ bất chính với . Nếu là người phụ nữ khác, tôi có thể nhẫn nhịn, nhưng đó là em họ của tôi. Hôm đó, tôi đến biệt thự của Soo Young tìm cô ta. Chúng tôi xảy ra tranh chấp, tôi lỡ tay giết chết cô ta. Lúc đó, tôi rất hoảng sợ, nhưng chợt nhớ tới vụ án lưỡi dao, tôi đã dùng lưỡi dao rạch vào người cô ta, sau đó xử lý sạch sẽ hiện trường."

"Lúc bấy giờ, cô ta còn chưa chết. Nhân lúc tôi không để ý, cô ta đã gửi tin nhắn cho Se Chan. Tôi... sau đó tôi nhắn tin cho , tôi muốn kéo cả vào vụ này."

***
Trời vừa sáng, đội hình cảnh lập tức cử người đến nhà, văn phòng và xe ô tô của Yang Soo Ni để tìm kiếm chứng cứ. Đúng như nhận định của Kang Gary, cảnh sát sử dụng phương pháp giám định tia tử ngoại, đã tìm ra vết máu của Yang Soo Young trên vô lăng xe ô tô của Yang Soo Ni.

Việc Yang Soo Ni nhận tội phủ định suy đoán hung thủ có hai người của Kang Gary. Một cấp dưới hỏi Kang Gary, liệu có cần thẩm vấn Jang , bởi anh ta có khả năng là đồng phạm. Kang Gary nói không cần.

Buổi chiều, Cục trưởng gọi Kang Gary tới văn phòng, ném bao thuốc lá ngon cho anh: "Cậu khá thật đấy, tốc độ phá án ngày càng nhanh hơn."

Kang Gary cất bao thuốc vào túi áo, trả lời: "Cám ơn Cục trưởng, nhưng vụ án vẫn chưa được phá."

***
Tuy Kang Gary chưa tuyên bố vụ án kết thúc, nhưng so với mấy ngày trước sứt đầu mẻ trán, hôm nay đội hình cảnh đều tỏ ra phấn chấn vô cùng. Khi Kang Gary đi vào văn phòng, nhiều người nôn nóng nhìn anh. Kang Gary đảo mắt một vòng rồi lãnh đạm đi vào phòng làm việc của mình.

Kang Gary vừa ngồi vào vị trí, liền thấy Song Ji Hyo đi vào phòng. Cô kéo ghế, ngồi xuống, đồng thời mở miệng: "Em muốn phát biểu ý kiến, vụ án này vẫn chưa xong."

Kang Gary vống đang trầm tư. Nghe cô nói vậy, anh nhướng mắt nhìn cô, khóe miệng mỉm cười, trong lòng rất ấm áp.

Chúng ta tâm linh tương thông như vậy, nếu không theo đuổi được em thì thật không phải đạo.