- Chuyen Ver Mondaycouple Cuoi Sau Mot Dem Chuong 45 Song Ji Hyo Doc Thoai

Tùy Chỉnh

Mỗ Anh nói: hạnh phúc chính là bất kể qua bao nhiêu năm, người đàn ông đẹp trai cực phẩm đeo kính kia vẫn trước sau như một yêu mình như vậy.

Khà khà! Mọi người có phải cũng rất hâm mộ cô gái nhỏ nhắn tên là Ji Hyo hay không? Tôi cũng rất hâm mộ a, mặc dù tôi chính là Ji Hyo đi chăng nữa thì cũng không nhịn được hâm mộ chính bản thân mình.

Bạn có biết, thân là một người phụ nữ, công việc ổn định, có người đàn ông yêu thích, mặc dù, công việc có cũng được không có cũng chẳng sao, chỉ cần mình không quá buồn chán là được. Bạn cũng biết không, tình yêu và bánh bao đều quan trọng như nhau, có tình yêu không có bánh bao đương nhiên không thể nào được, nhưng mà chỉ có bánh bao không có tình yêu, thế thì trong đời còn gì vui thú nữa? Tình yêu không cần phải phô bày tràn lan, cũng rất khó khăn để tìm được, là thứ mà mọi người thà thiếu chứ không thể chọn ẩu, cho nên tôi cảm thấy, ở nhân sinh ngắn ngủi mấy chục năm này, chỉ e đượcrải qua một tình yêu chung thân khó quên cũng đã đủ làm người ta hạnh phúc, cho dù kết quả là chia tay vẫn có thể trở thành những hồi ức tốt đẹp nhất, bởi vì cái gọi là không cần thiên trường địa cửu, chỉ cần từng ở bên nhau là được rồi.

Thế giới rộng lớn bao la, đủ loại đàn ông cùng tồn tại, nhưng ở trong góc tối tăm ấy, tôi chỉ lựa chọn Gary, và cũng như thế, trong ngàn vạn cô gái đã từng gặp qua, Gary cũng chỉ lựa chọn tôi.

Đây chính là duyên phận, người với người gặp nhau trong lúc đó kỳ diệu, thần kỳ và không thể kháng cự được duyên phận.

Duyên phận có thể chia làm hai loại, gặp gỡ nhau hữu duyên vô phận và hữu duyên hữu phận. Đơn giản mà nói, tôi cùng với Lim Dong Wook chính là người có duyên với nhau, mối lương duyên ấy không thể nào tưởng tượng được, nếu là của mình thì sẽ mãi là của mình, cho dù có thế nào cũng sẽ chạy không thoát, mà không phải là của mình thì nhất định không thuộc về mình, cho dù có cưỡng cầu cũng vô dụng.

Cho nên, duyên phận khiến tôi cùng Lim Dong Wook tách ra, cùng Gary gặp gỡ bất ngờ, tiếp theo đó là cả hai không xa rời lẫn nhau, một quá trình khôi hài mà không mất đi sự ngọt ngào cần có, cuối cùng là đi đến bến bờ hạnh phúc có chút không thật phía trước.

Một người đàn ông có thể rất lăng nhăng, cũng có thể rất chung tình, mà may mắn tôi vừa lúc lại có duyên với một người đàn ông chung tình như thế, dĩ nhiên, tôi cho rằng đây không thể quy hết công vào vận may, mà còn vì tôi làm người tốt bụng nữa.

Mọi người không tin sao? Tôi đây phân tích cho mọi người hiểu chút nhé!

Đầu tiên, khi còn đi học tôi luôn luôn hăng hái xông pha, tư tưởng tiến bộ, chăm chỉ học hành, đoàn kết với bè bạn, nâng cao tố chất bản thân, cũng cố gắng nâng cao tư tưởng và đạo đức, khiến cho mình trở thành một nhân tài tiêu biểu của thế kỷ hai mươi mốt, phát triển toàn diện trên nhiều mặt như đức, trí, thể, thích hợp với sự phát triển của nhân loại.

Về mặt học tập, tôi chăm chỉ siêng năng; về mặt sinh hoạt, tôi cần kiệm tích đức, đối với quan niệm thời gian hết sức coi trọng; về mặt tư tưởng, tôi có tu dưỡng đạo đức khá tốt, cũng có tư tưởng chính trị đúng hướng, chú ý tới tin tức thời sự quan trọng của quốc gia, tích cực đề cao Đảng và Tổ Quốc, học tập toàn diện theo chủ nghĩa Mác- Lê Nin, tưởng Mao Trạch Đông cùng với lý luận của Đặng Tiểu Bình, tục xưng là luận định của Mao Đặng, dùng nó để bồi dưỡng đầu óc của bản thân, nhiệt tình yêu thương Tổ Quốc, ủng hộ lãnh đạo của Trung Quốc, kiên trì với những nguyên tắc cơ bản để làm người có ích cho xã hội.

Dĩ nhiên, trừ những lúc đi học thỉnh thoảng học theo quân nhân đào ngũ đi chơi, rồi học đòi yêu sớm, cậy mạnh bắt nạt người ta, rồi sỉ nhục con trẻ ra thì nhân phẩm của tôi quả thực là không tệ, nhỉ!

Bởi vì cái gọi là người làm chuyện gì trời cũng dõi theo, chỉ cần không làm chuyện thương thiên hại lý, ăn uống chơi gái đánh bạc, giết người phóng hỏa cùng những chuyện xấu khác, ông Trời mắt sáng như tuyết trên kia sẽ không quên thưởng cho bạn. Nhìn xem, tôi không phải là đã được thưởng cho một đoạn nhân duyên thật tốt hay sao?

Dĩ nhiên, có duyên phận tốt, tình yêu tốt rồi, quan hệ sau hôn nhân cũng là điều rất trọng yếu, có câu nói rất hay, yêu nhau thì dễ mà sống cùng thì khó, cho nên tôi luôn cố gắng duy trì tình cảm và hạnh phúc của mình.

May mắn chính là, người đàn ông của tôi rất cố chấp, nhận định ai thì sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng mà sống cùng nhau quá lâu thì không thể tránh khỏi mối nguy hiểm của sự chán ngấy, cho nên, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn yêu đương hẹn hò cùng nhau, thỉnh thoảng trêu chọc đối phương, thỉnh thoảng đấu võ mồm, thỉnh thoảng thông đồng làm chuyện xấu, thỉnh thoảng hấp dẫn lẫn nhau... Hôm nay, con gái yêu bảo bối của chúng tôi cuối cùng cũng đã có được một cuộc sống ngọt ngào, cho nên mọi người đều vui vẻ hạnh phúc.

Vận may của tôi trừ biểu hiện ở tình yêu ra, còn biểu hiện ở tình thân nữa. Đầu tiên, tôi có một cặp cha mẹ không đối nhân xử thế giống với người thường, chúng tôi giống như là bạn bè của nhau, không ngán phải ở cùng một chỗ, quan hệ cũng hết sức hài hòa; sau đó, tôi có một bà mẹ chồng khác với bình thường, không có quan hệ mẹ chồng nàng dâu hỏng bét, chỉ có mẹ chồng nàng dâu đồng minh, không có chuyện gì làm sẽ tụ vào một chỗ thảo luận xem nên làm thế nào để sắc dụ người đàn ông của mình, quan hệ vô cùng thân mật; tiếp theo, tôi còn gặp được ba hộ hàng xóm tốt bụng, lúc nào cũng làm loạn ở chung một chỗ, gia tăng thêm niềm vui cho cuộc sống mỗi ngày.

Ngày hôm nay, tình yêu, thân tình, hữu tình cái gì tôi cũng có, cho nên, tôi viên mãn.

Sau khi sinh tiểu bảo bối xong, lực chú ý và trọng tâm cuộc sống của chúngu hết sức ăn ý đặt ở trên người bé cưng.

Không nghi ngờ chút nào, Gary là một người đàn ông thật tốt, một người đàn ông yêu vợ, cũng là một người cha tận tâm, một người cha đem con gái thành người tình để yêu thương, chăm sóc.

Cho nên, vì tính thú vị của cuộc sống, tôi thích cùng con gái tranh thủ tình cảm, thích ăn dấm chua với con gái, thích thỉnh thoảng hấp dẫn Gary rồi bị anh điên cuồng hấp dẫn lại, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua theo từng ngày.

Nhưng mà là người, ai chẳng có chút lòng tham, cho nên tôi cho rằng cuộc sống gia đình bình an trôi qua có chút vững vàng, gió êm sóng lặng như thế thật không hay, vì vậy đã quyết định tự mình sáng tạo niềm vui thú, mà mục tiêu chính là cùng con gái cố gắng dụ dỗ người bạn nhỏ Nam Ki Mun đến với đại gia đình đáng yêu nhưng có chút động kinh này.

Dĩ nhiên, miễn cưỡng là không có hạnh phúc, vì vậy ánh mắt tôi sáng ngời như tuyết, quyết định để mọi chuyện trở thành người lớn có tình, trẻ con có ý, tạo ra một kế hoạch vô cùng công phu.

Vì vậy cậu bé đáng thương a, ách, hẳn phải gọi là Nam Ki Mun đáng yêu à, chờ tiếp chiêu đi!

Nhưng mà, nửa đường lại nhảy ra một vị họ Trình tên Giảo Kim xuất hiện phá ngang kế hoạch, vì thế, có Gary cái người cha siêu cấp yêu con gái này gia nhập, con đường chúng tôi phải đi vẫn còn rất gian nan đấy!

Cho nên, để thỏa mãn tư tâm có được cậu con rể Nam Ki Mun đẹp trai này, ấy, nhầm, phải là vì suy nghĩ cho hạnh phúc của con gái chứ, tôi đã tự mình thôi miên Gary, để anh khắc sâu hiểu rằng, anh là người đàn ông của Ji Hyo tôi, mà Nam Ki Mun mới là người đàn ông của Kang SaRang – con gái bảo bối của anh.

Về phần hiệu quả thì...

Ở một ngày nào đó rất nhiều năm sau rốt cục được công bố.

Ngày hôm đó, hai mắt Gary ướt át, bởi vì con gái của anh thật sự bị một kẻ tên là Nam Ki Mun dụ dỗ đi mất rồi, a nhầm, phải nói là con gái bảo bối của anh đem người ta dụ dỗ lôi kéo vào lễ đường rồi

Sau khi đưa tiễn một đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc xong, Gary mặc dù đã trung niên nhưng vẫn anh tuấn như cũ, vẻ mặt không cam lòng, không chịu được, giống hệt như đứa trẻ bị người ta cướp mất món đồ chơi vậy, oán niệm như đưa đám.

Cũng là người đồng dạng đã tới tuổi trung niên nhưng thoạt nhìn vẫn trẻ trung như cũ, tôi cười thân mật ôm lấy cánh tay anh, bởi vì an ủi khi người chồng mất đi tình nhân là trách nhiệm của người vợ mà.

"Cưng à, tình nhân đi rồi vẫn còn có vợ mà anh!" Tôi cố ý cười ngọt ngào nhắc nhở anh.

Trong mắt Gary nhìn tựa hồ hiện lên một tia nhìn tính toán, nhưng nhanh chóng biến mất.

"Cho nên? Em sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của anh phải không?" Gary cố ý dùng vẻ mặt đáng thương nhìn tôi nói.

"..." Tôi do dự một chút, bởi vì tựa hồ ngửi thấy một tia âm mưu.

"Tôi quả là một người đàn ông đáng thương không được vợ thấu hiểu mà!" Nhìn thấy tôi do dự, Gary lại vô tội và đáng thương nói tiếp.

Được rồi, tôi đầu hàng, coi như là bán tôi đi giúp anh kiếm ít tiền cũng được, ai bảo tôi không thể chịu được vẻ mặt giả bộ đáng thương của anh chứ.

"Cho nên, yêu cầu của anh là?"

"Hà hà!" Gary thay đổi bộ mặt vô tội đáng thương thành bộ dáng điển hình cho đại sắc lang, vươn ra vuốt sói, cười xấu xa nói: "Cưng à, anh nhớ em có hai bộ đồ ngủ gợi cảm cơ mà, nhưng em mới chỉ mặc màu đen mà thôi, hơn nữa còn hẹp hòi mặc có hai lần, cho nên...Không bằng tối nay em thử mặc màu trắng một chút xem sao a!"

"... Cút đi..."

Cái người đàn ông đeo kính ở trước mặt tôi này lúc nào cũng có thể tùy thời biến thân làm con sói háo sắc, đó chính là chồng của tôi, người mà tôi yêu thương đấy.

Cho nên, vì tốt cho anh, cho tôi, cho mọi người, áo ngủ gợi cảm màu trắng ơi, tối nay biết điều một chút chờ tôi triệu kiến đi!