CÓ CHẮC CHỈ LÀ TÌNH MỘT ĐÊM - CHƯƠNG 17

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Cậu muốn tự mình đi về nhưng anh nhất định không cho, anh dọa nếu cậu không để anh đưa về anh sẽ bế cậu lại phòng bệnh và làm thủ tục cho cậu nhập việc luôn. Cơ thể mệt mỏi, tâm tình lại không tốt nên cậu cũng chả muốn đôi co gì nhiều, yên vị ngồi lên xe để anh đưa về. Cảm thấy chỉ mới qua chưa hết một ngày mà mọi sức lực trong cơ thể đều như bị rút cạn không còn gì, cái chuyện yêu đương này quả thực mất sức hơn cậu tưởng.

Đến lúc đưa cậu về trước cửa nhà thì anh thấy ngờ ngợ, hình như đây là nhà bạn thân của bố mẹ anh, trước cũng từng bố mẹ đến vài lần, nhưng sao chưa bao giờ gặp Gulf nhỉ???

"Gulf này, bố em có phải là bác Sutan Kanawut đang làm chủ tịch tập đoàn Waanjai không?"

Cậu thoáng giật mình, ủa sao anh biết nhỉ.

"Anh quen bố tôi?"

"À không, là bố mẹ anh quen, có thể nói là bạn bè thân, anh có cùng bố mẹ đến đây vài lần nhưng chưa lần nào gặp em, không ngờ lại trùng hợp đến vậy."

"Tôi mới du học về nước chưa lâu, cũng ở riêng nên anh chưa gặp tôi bao giờ cũng dễ hiểu thôi."

"Để anh đưa em vào nhà, nhân tiện chào hỏi bố mẹ em luôn."

"Không cần, không cần đâu, tôi tự vào nhà là được rồi, không cần phiền phức đến vậy."

"Anh đến đây rồi mà không vào chào hai bác thì về bố mẹ anh sẽ mắng anh đó, làm người phải biết lễ phép kính trên nhường dưới mới được."

Lễ phép cái đầu anh, anh không nói sao bố mẹ anh biết anh đến đây mà kêu bị mắng, anh tưởng tôi là con nít chắc, phiền quá đi mất. Còn đang vẩn vơ nghĩ cách đuổi anh về thì cậu giật mình vì tiếng bíp bíp xe bên cạnh. Bố cậu vừa về, thấy có xe lạ đỗ trước cửa nên bảo tài xế bíp còi xem sao, haizz, còn chưa nghĩ xong cách bố đã về rồi thì làm ăn được cái gì nữa.

Fight vội vàng xuống xe bước về phía xe bố Gulf, thấy cúi chào nói nhau cái gì vui vẻ lắm, được một lúc thấy anh quay lại mở cửa lên xe, miệng cười ngoác tận mang tai

"Bác bảo anh đã đến chơi thì tiện ở lại dùng cơm luôn, anh cũng không từ chối, nên giờ để anh đưa em vào tận cửa phòng luôn nha :D"

"Xì, tôi cũng nghĩ anh sẽ chẳng từ chối, anh cũng thật mặt dày quá đi, bộ nhà anh hết gạo nấu cơm rồi sao phải qua nhà tôi ăn chực." (hô hô, nút đanh đá của Gulf đã bật mode)

"Uh, dạo này bệnh nhân ít, quả thật lương có bị cắt đôi chút, có khi sắp tới phải xin đến nhà em ăn ké nhiều nhiều, hi vọng bố mẹ em sẽ thương mà cho ăn chực."

"Anh, uhm, anh được lắm, coi như anh giỏi, hôm nay tạm thời để anh vào cùng ăn cơm, lần tới đừng có mơ. Tính tôi không thích loằng ngoằng, nợ cần trả cũng trả hết rồi, dây dưa vào nhau làm gì cho âu sầu mệt óc. Tôi nghĩ anh là người thông minh, chắc không đến nỗi đường quang không đi lại đi đâm quàng vào bụi rậm."

"Em biết gì không, không ai muốn làm người thông minh khi yêu cả, khi yêu chỉ cần cảm xúc thôi, mọi thứ khác đều rất dư thừa."

Cậu nhìn anh, cảm thấy người con trai trước mặt thật khó hiểu, ở anh toát lên vẻ thông minh tinh tế, đẹp trai thì là đương nhiên, nghề nghiệp đáng mơ ước, gia cảnh chắc chắn không tồi, tại sao lại phải là cậu, cậu dù muốn cũng không thể mang lại được điều gì tốt đẹp cho anh hết. Chỉ sợ anh sẽ phải đau lòng, cậu rất không nỡ, nên dứt khoát từ đầu thì hơn.

"Tùy anh, tôi cần lên phòng nghỉ ngơi, anh cứ tự nhiên."

Cậu uể oải lên phòng đóng cửa nằm phịch xuống giường, đầu đau muốn chết, mở điện thoại thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, tất cả đều là của hắn, thật phiền phức, cậu không muốn đọc, cậu giờ không muốn tin hắn nữa, cậu sợ sẽ dễ dàng bị hắn dụ bằng mấy câu nói rồi sẽ lại ngốc nghếch bị hắn xỏ mũi thôi, trong cuộc tình này cậu vô tình biến mình thành kẻ thứ ba xấu xí, hắn thật đáng để cho cậu phải khiến cho mình trở nên thê thảm, yếu đuối như thế này không. Cũng chỉ mới chớm, mọi cảm xúc trong cậu chắc vẫn có thể dọn dẹp được, để nó ngủ yên đi, không quan tâm không để ý sẽ không đau.

Đèn báo tin nhắn đến vẫn không ngừng sáng, hắn ở bên kia vẫn không ngừng nhắn tin, hắn gọi cho cậu không được, cậu không chịu nghe máy hắn nhắn tin cậu cũng không thèm seen, nhưng hắn không thể bắt mình dừng lại được, vẫn muốn nhắn tin cho cậu, hắn thậm chí muốn lao luôn sang nhà tìm cậu, hiện tại hắn đang rất cố kiềm chế để không làm gì đó sai lầm, nếu giờ hắn sang nhà tìm cậu đảm bảo cậu sẽ không muốn nhìn mặt hắn luôn. Vì thế giờ này hắn phải nhịn, hắn rất lo cho cậu, cậu đang bị thương, chắc chắn cậu muốn có một người ở bên để làm nũng, hắn muốn cậu được làm nũng tùy ý khi cậu muốn, không thích cậu trong bộ dạng cố tỏ ra mình ổn như hiện tại, cậu như thế sẽ khiến hắn không khỏi cảm thấy đau lòng và có chút mất mát.

Anh lên phòng gọi cậu xuống ăn cơm, cậu đang nằm suy nghĩ miên man nên cũng không để ý anh đã đi vào phòng từ lúc nào, cậu cũng không ngờ đến tình huống bố mẹ cậu có vẻ rất ưng anh ấy và đang muốn tác thành cho hai đứa, càng ngày chuyện tình cảm càng rối rắm, cậu không thích như thế chút nào.

"Nào bé con, xuống nhà ăn cơm đi em, mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi."

Cậu giật mình kéo bản thân trở về hiện tại, hốt hoảng khi thấy khuôn mặt anh ngay trước mặt cậu, còn có thể cảm nhận được cả hơi thở rất nóng của anh đang phả vào mặt mình, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cậu vô cùng chăm chú, anh thực sự rất yêu thích đôi mắt của cậu, nó trong veo, thánh thiện như hồ nước mùa thu không gợn sóng, nhưng giờ trong ánh mắt ấy lại có chút đượm buồn, sự linh động đã giảm đi phần nào, anh có chút đau lòng, thấy cậu buồn vì ai khác làm anh không cam tâm. Nếu anh gặp cậu sớm hơn thì có phải hiện giờ người tồn tại đầy trong đáy mắt cậu sẽ chính là anh không, nếu thế chắc chắn cậu sẽ không phải buồn, cả đời này anh cũng không cho phép ai được làm cậu buồn, đôi mắt đó chỉ đẹp khi hiện nên nét cười, sự yêu thương lo lắng tất cả đều chỉ có thể vì anh mà có. Thật muốn ôm cậu vào lòng a.

Nghĩ là làm, lợi dụng lúc cậu còn đang ngơ ngác ngại ngùng anh hai tay bế xốc cậu lên ôm chặt vào lòng.

"Gulf à, anh thật sự yêu em mất rồi, cho anh cơ hội ở bên chăm sóc em có được không, ở bên anh em sẽ không bao giờ phải buồn, không có tổn thương hay đau khổ, anh có thể vì em mà làm tất cả, làm người yêu anh được không?"

Gulf có chút shock, cậu không hiểu người đàn ông này, thời điểm này thật sự thích hợp để tỏ tình????? Cậu là vừa thất tình xong đó, có cần phải nhanh thế phận đào hoa đã vận lên người cậu không, làm người đẹp thật khổ mà, muốn thất tình một tý cũng không yên, cái gì mà sẽ không phải buồn, mấy người đều là lừa dối hết, tôi không tin a, tin lời mấy người thì tôi làm con cún.

Cậu đẩy anh ra nhưng không được, anh quả thật rất khỏe, trên người mang đầy vị nam tính, giữ cậu chặt nhưng vẫn đầy ôn nhu, không hề có ý làm cậu đau, cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được điều đó, dù thế nào anh ấy cũng không hề muốn cậu bị tổn thương. Nếu cậu gặp anh trước hắn, liệu mọi chuyện sẽ khác? Liệu cậu có thể yêu anh? Ngay cả bản thân cậu cũng không dám chắc nữa, anh thật sự quá dịu dàng khiến trái tim ai cũng có thể tan chảy, không thể không yêu, người ôn nhu như thế, xuất sắc như thế xứng đáng có được những điều tốt đẹp, xứng đáng được ai đó yêu bằng cả trái tim. Trên đời này không tồn tại cái gọi là "nếu như", suy cho cùng cậu vẫn là gặp hắn trước, yêu hắn trước và cũng bị đau vì hắn trước, dù tốt đến đâu thì anh vẫn cũng chỉ là người đến sau. Con người ta nếu có hai trái tim thì tốt biết mấy...

"Em có thể thử chấp nhận anh được không, đừng từ chối vì điều đó sẽ làm anh rất buồn, chỉ cần em chịu thử, sau này dù kết quả ra sao anh cũng sẽ không oán trách em, xin em cho anh một cơ hội được ở bên yêu thương chăm lo em. Là anh tự nguyện, em không cần phải cảm thấy áy náy gì hết, một chút cũng không cần."

"Fight, sẽ không đi đến đâu đâu, rồi cuối cùng người tổn thương sẽ chỉ là anh thôi. Anh thật sự quá tốt, tốt đến nỗi em không nhẫn tâm làm anh bị đau, đừng biến em thành người xấu có được không Fight?"

"Vậy nếu anh trở thành người xấu thì em sẽ cho anh cơ hội?"

"Fight, anh hiểu ý em mà, em cũng quý mến anh, nhưng đó không phải là thứ tình cảm anh mong muốn, hơn nữa giờ em cảm thấy rất mệt mỏi, không hi vọng bắt đầu bất kỳ một mối quan hệ nào hết, em chỉ muốn được một mình thôi."

"Không sao, anh có thể chờ, bao lâu cũng được, làm anh trai trước cũng được, chỉ cần em nhớ khi nào mệt mỏi đều có thể tìm anh thì được rồi, những việc khác em đừng nghĩ đến nữa. Anh sẽ không bao giờ ép em làm những gì em không muốn, anh sẽ yên tĩnh ở phía sau chờ đợi em, em hãy nhớ bất cứ khi nào quay lại đều sẽ thấy anh ở đây, vì em."

Gulf nhìn anh, tâm trạng quả thực vô cùng bối rối, lời muốn nói cũng không trôi ra được khỏi cửa miệng nữa, thôi thì kệ đi, đến đâu hay đến đó, giờ này nghĩ nhiều rồi cũng chả giải quyết được cái gì, vẫn cứ là nên lo cho cái thân mình trước, bụng đói rồi a, cần phải đi ăn, ăn thành heo cho khỏi phải suy nghĩ.

"Em đói, em muốn ăn cơm."

"Được rồi, chúng ta xuống nhà không hai bác đợi, anh vừa nãy đã tranh thủ tự nấu một số món, không có gì đặc biệt, nhưng hi vọng em sẽ thích.

"Ồ, anh biết nấu ăn? Không nhìn ra nha."

"Ừ, trước anh ở một mình nhưng lại không quen ăn đồ ăn ngoài nên cũng đã học nấu, không cao siêu gì đâu, chỉ là cũng coi như giúp mình không chết đói. Nào để anh bế xuống ăn cơm, nhìn em đói sắp lả rồi nè."

"Không cần, em đi được, em đâu có yếu đuối thế, anh cứ làm như em là con gái không bằng."

Cũng chả để cậu nói hết, anh một phát bế bổng cậu lên đi thẳng xuống nhà, cậu vừa đói vừa mệt cũng lười phản ứng, kệ anh làm loạn, có điều xuống nhà thấy bố mẹ ngồi đó cậu cũng có chút ngại a, nhưng mà thôi cũng kệ, ăn đã rồi tính tiếp.

Chương trước Chương tiếp