- Convert 10 Van Ly Do Phai Bom Vang Mac Linh Quyen 6 Vi Dien 30 Chuong 1155 Ta Cung Tuong Quan Coi Chien Bao 34

Tùy Chỉnh


Trường Tôn Nghi ở trên triều đình âm thầm nhắm vào Diệp Mãn Khê, Diệp Mãn Khê phần lớn thời gian đều không để ý tới hắn, làm cho Trường Tôn Nghi một mình hát một sừng, giống như một tên hề.

Mỗi lần hạ triều, mặt Trưởng Tôn Nghi đều đen như đáy nồi.

Trường Tôn Nghi càng thêm nghi hoặc.

Diệp Mãn Khê biết rõ nhược điểm của hắn, nhưng vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, thậm chí trong lời nói cũng không có bất kỳ biểu hiện gì.

Anh ta có ý gì?

Chẳng lẽ tình báo có sai, Diệp Mãn Khê không biết là hắn...

Nếu tình báo sai, tất nhiên là tốt nhất.

Diệp Mãn Khê bây giờ là trấn quốc tướng quân tay cầm trọng binh, muốn kéo hắn xuống đài, đó cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Diệp Mãn Khê vội vàng điều tra chuyện của Thái tử, nào có thời gian cùng Trưởng Tôn Nghi chu toàn.

Vụ án Thái tử dù sao cũng đã lâu, nhân chứng vật chứng đã sớm không còn.

Cuộc điều tra của Diệp Mãn Khê cũng không có tiến triển đặc biệt lớn.

Cuối cùng vẫn là Linh Quỳnh nói một câu, lúc trước nha hoàn kia khi chạy trốn gặp phải đoàn xe qua đường kia.

Căn cứ theo nha hoàn nói, khách lúc ấy không có khách nhân khác, cho nên người của đoàn xe kia, rất có khả năng gặp qua hung thủ hành hung.

Đầu tiên tìm ra kẻ giết người thực sự, sau đó tìm kiếm bằng chứng khác.

Diệp Mãn Khê từ trong miệng nha hoàn kia biết được là đoàn xe đi Nham thành, chỉ biết đoàn xe kia là đội ngũ đưa giá trở về, cụ thể là nhà nào, nàng cũng không biết.

Bất quá cũng dễ hỏi thăm, năm đó cô nương nhà nào gả đến vương đô, đối với thời gian trở về là có thể tìm ra là nhà nào.

Diệp Mãn Khê bị Trưởng Tôn Nghi nhìn chằm chằm, không tiện đi điều tra, cho nên giao cho Đàm Khải làm.

-

- Tướng quân, ngươi làm cái gì vậy?

Linh Quỳnh hồi phủ liền thấy Diệp Mãn Khê mang theo người, tính toán ra cửa, gọi người lại.

"Diệp Mãn Khê bảo những người khác đi trước." Đàm Khải từ Nham Thành truyền về một bức chân dung. "

Trong đoàn xe kia, thật đúng là có người ở trong khách gặp qua một nam nhân.

Bất quá thời gian quá lâu, đối phương cũng không nhớ rõ bộ dạng cụ thể, nhưng hắn nhớ rõ bên cánh mũi người nọ có một nốt ruồi thịt thật lớn.

Đàm Khải căn cứ vào miêu tả của đối phương, cùng nốt ruồi thịt kia, cho hắn một cái tên, hiện tại hắn đi bắt người.

"Tướng quân kia cẩn thận."

"Ừm." Diệp Mãn Khê đứng một lát, thấy Linh Quỳnh không có biểu hiện gì khác, lúc này hắn mới xoay người rời đi.

-

Ngụy Đại Tráng gần đây tay khí cực kém, đánh cược cái gì thua cái gì, một chút bạc cuối cùng thấy đáy, Ngụy Đại Tráng tính tình cực kém xốc bàn, xốc tay áo rời đi, chọc cho những con bạc khác cực kỳ khó chịu.

Ngụy Đại Tráng thua đến không có tiền, cũng không vội vàng đi, ngược lại còn đi dạo bên cạnh các bàn cờ bạc khác nhau, xem đúng giờ ăn cắp túi tiền của con bạc.

Ngụy Đại Tráng vừa đắc thủ một túi tiền, cổ tay đột nhiên bị người ta bắt được.

- Huynh đệ, không hỏi tự lấy?"

Ngụy Đại Tráng liếc mắt nhìn người bắt được hắn, ý đồ tránh ra: "Liên quan đến cái rắm của cậu."

"Tốt nhất ngươi đừng nhúc nhích."

Ngụy Đại Tráng trong nháy mắt cảm giác bên hông bị thứ gì đó chống đỡ, xúc cảm lạnh như băng xuyên thấu qua vải vóc truyền đến —— là một thanh đao.

Ngụy Đại Tráng đáy lòng mắng thẳng mẹ, xui xẻo gì.

Người nọ thấp giọng nói: "Đi theo ta."

Ngụy Đại Tráng cũng không cự tuyệt, chỉ muốn nhìn xem người này muốn làm cái gì, lại dám phạm đến trên đầu hắn, khi mấy năm nay hắn là vô ích.

Người bắt cóc hắn, khoác vai hắn, hai anh em tựa như ra cửa, không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý.

Sòng bạc vốn đã được thiết lập hẻo lánh, đi ra ngoài rẽ mấy vòng, chính là ngõ nhỏ không người, Ngụy Đại Tráng đang muốn động thủ, đầu gối đột nhiên đau đớn, cả người nhào về phía trước.

- Ngụy Đại Tráng, cựu phó thống lĩnh Thần Uy doanh?

Ngụy Đại Tráng trong lòng nhảy dựng, bao nhiêu năm không nghe thấy cái danh tiếng này.

Ai là ai...

Hắn quay đầu muốn nhìn người phía sau là ai, nhưng mà còn chưa thấy rõ, trước mắt chính là tối sầm, đầu bị vải đen bao phủ.

"Có một số vấn đề, muốn thỉnh giáo cậu một chút, đi theo chúng tôi một chuyến đi."

-

Ngụy Đại Tráng không biết bắt mình là ai, toàn bộ quá trình vải đen trên đầu hắn cũng chưa từng lấy ra.

Hắn có thể cảm giác được có không ít người, nhưng chỉ có một người nói chuyện.

Hắn không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, còn có người đến hỏi thái tử một án.

Ai muốn điều tra vụ thái tử?

Tại sao lại điều tra vụ án cũ này?

Nhưng hắn nào dám nói lung tung, cắn chết nói không liên quan đến mình, càng không rõ ràng hơn vụ án Thái tử.

"Sau vụ án Thái tử, ngươi bởi vì tự tiện rời khỏi chức vụ phạm sai lầm, bị đá ra khỏi thần uy doanh, sao lại trùng hợp như vậy?"

Ngụy Đại Tráng: "Là tôi tự phạm sai lầm, có quan hệ gì với Thái tử?"

"Chỉ là có người tình cờ gặp anh ở hiện trường vụ án mà thôi."

Ngụy Đại Tráng: "Làm sao có thể, lúc ấy tôi đang ở trong đại doanh, làm sao có thể xuất hiện ở nơi đó."

"Mấy năm nay ngươi ham đánh bạc thành tính, nhưng lại không thiếu bạc, ngươi cũng không có chuyện gì khác, bạc của ngươi từ đâu ra?"

Ngụy Đại Tráng: "Đây là chuyện riêng của tôi."

Ngụy Đại Tráng nói xong lời này, liền không nghe thấy thanh âm nữa, cách một lát, hắn nghe thấy thanh âm kia nói: "Hảo hảo chào hỏi một chút, chờ hắn muốn nói thì mới thả ra."

-

Linh Quỳnh vốn định hỏi Diệp Mãn Khê, nhưng Diệp Mãn Khê nói chính hắn có thể giải quyết, không cần nàng đi.

Diệp Mãn Khê bắt được tù binh địch ở biên quan, thẩm vấn tình báo, có rất nhiều kinh nghiệm.

Chút chuyện nhỏ này, làm sao cần nàng ra mặt.

Không cần phiền toái cho mình, Linh Quỳnh cũng vui vẻ thoải mái, ở bên ngoài tiêu sái khoái hoạt so với thẩm vấn người khác thú vị hơn nhiều.

Chạng vạng ngày hôm sau, Linh Quỳnh nghe Bộ Hoàn nói Ngụy Đại Tráng nhả ra.

Linh Quỳnh vì nghe tư liệu trực tiếp, điên cuồng đi theo Bộ Hoàn đi qua.

Ngân Kỳ phủ có một tòa địa lao, phía dưới đã lâu không đóng cửa người, nhiều năm tồn đọng mùi mốc phân bố trong không khí.

Linh Quỳnh xách làn váy đi xuống, rất nhanh liền nhìn thấy Diệp Mãn Khê và Ngụy Đại Tráng bị trói trên thập tự giá.

Ngụy Đại Tráng bị bịt mắt, nhìn qua không bị ngoại thương gì, nhưng sắc mặt trắng bệch như người chết, thân thể run rẩy, dưới chân còn có một vết lỏng không rõ.

Diệp Mãn Khê ngồi trên cái ghế duy nhất, thần sắc uy nghiêm giống như ba hội thẩm.

Diệp Mãn Khê thấy cô đi xuống, cũng không có ý trách cứ, đứng dậy bảo cô ngồi.

Linh Quỳnh cũng không biết khách khí là cái gì, tự nhiên quen thuộc ngồi vào trên ghế duy nhất.

-

Thư năm đó Hướng Yên Nhiên nhận được, là Thái tử phái người đưa tới.

Nội dung bức thư cụ thể là gì, Ngụy Đại Tráng cũng không biết.

Thái tử mỗi lần ra ngoài, hắn đều âm thầm đi theo, lần đó cũng không ngoại lệ.

Thái tử và Hướng Yên Nhiên sau khi gặp mặt, ý đồ đối với Hướng Yên Nhiên làm bất chính.

Trong lúc Hướng Yên Nhiên giãy dụa, lấy được chủy thủ của Thái tử, đâm bị thương Thái tử.

Hắn âm thầm đi theo Thái tử, chính là vì tìm một cơ hội tốt, diệt trừ Thái tử.

Ngụy Đại Tráng cảm thấy đây là một cơ hội tốt, Thái tử đem hộ vệ quân ở lại cách khách một dặm, liền mang theo một tiểu thái giám đến khách, bên người không có người nào khác.

Cho nên lúc hắn hướng Yên Nhiên lục thần vô chủ, đi vào đánh người ngất xỉu.

Sau đó còn chưa chết Thái tử đâm chết, bố trí thành hiện trường Hướng Yên Nhiên giết Thái tử.

Hướng Yên Nhiên có thể là thật sự bị dọa sợ, hoàn toàn không nhớ nổi mình lúc ấy đâm Thái tử vài cái, có đâm đến chỗ trí mạng hay không.

Mà nàng nhớ rõ mình quả thật đâm trúng Thái tử, bị thẩm vấn liên tục mấy ngày, trong lúc hoảng hốt, rất nhanh đã nhận tội.

"Ngươi giúp ai làm việc?"

Ngụy Đại Tráng chậm rãi chen chúc ra mấy chữ: "Hoàng, Hoàng hậu..."