- Cover Hajung Nhat Ky Lam Me Tuoi 17 Chap 70 Ba Nam Cho Mot Hoi Ket

Tùy Chỉnh



“Hồi hộp không ?” Hyelin đi vào phòng chuẩn bị, nó nói làm tôi hết hồn.

“Hồi hộp lắm!” Tôi cắn môi trả lời, tay nắm lấy váy cưới.

“Bình tĩnh đi, hôm nay cậu đẹp lắm! Mình rất muốn được hồi hộp giống cậu đây này!” Nó đặt nhẹ tay lên vai tôi, nó mỉm cười. Nó chỉ vào trong gương “Mặt cậu rất hạnh phúc nha!”

Anh tôi đi vào, anh đứng khoanh tay nhìn tôi rồi mỉm cười nhẹ. Tôi quay người lại nhìn anh.

“Em có chỗ nào không ổn sao?” Tôi hỏi rồi nhìn vào gương.

“Không có, anh không biết bây giờ phải xoa đầu em bằng cách nào đây!” Anh cười cười. Tôi đang hồi hộp muốn chết luôn mà anh còn đùa nữa. “Ba năm đau khổ qua rồi, cuối cùng em gái anh cũng có được hạnh phúc. Ba năm cho một hồi kết!” Anh hôn nhẹ lên trán tôi, tôi mỉm cười.

***

Đứng trước con đường hôn lễ mà tim tôi muốn rớt ra. Đây là lần đầu tiên tôi hồi hộp như vậy. Ở phía cuối con đường có Heeyeon đang đợi, chị ta đang mỉm cười.

Anh dẫn tôi vào thánh đường, xung quanh là tiếng vỗ tay của mọi người. Tôi không dám nhìn xung quanh vì sợ mọi người sẽ thấy gương mặt đang đỏ ửng vì ngại ngùng của tôi. Anh trao tay tôi cho Heeyeon và sử dụng chất giọng của một chủ tịch nói:

“Cô mà làm em gái tôi khóc thì tôi sẽ cho cô chết không toàn thây! Nhớ đó!” Anh mỉm cười.

“Em nhớ mà!” Heeyeon trả lời.

Tôi và Heeyeon quay người lên hướng của Cha xứ. Cha nhìn chúng tôi mỉm cười hiền hòa.

“Ahn Heeyeon, con có đồng ý lấy Junghwa làm vợ không? Dù có giàu sang hay nghèo hèn, ốm đau hay khỏe mạnh. Các con sẽ luôn bên nhau. Con có đồng ý không?” Cha xứ hỏi.

“Con đồng ý!” Heeyeon trả lời.

“Con có đồng ý không?”

“Con đồng ý!”

“Con có đồng ý không?”

“Con đồng ý!” Chị ta mỉm cười nhìn tôi khi trả lời xong lần thứ ba.

“Park Junghwa, con có đồng ý lấy Heeyeon làm chồng không? Dù có giàu sang hay nghèo hèn, ốm đau hay khỏe mạnh. Các con sẽ luôn bên nhau. Con có đồng ý không?” Cha xứ hỏi tôi.

“Con đồng ý!” Tôi nhẹ đáp.

“Con có đồng ý không?”

“Con đồng ý!”

“Con có đồng ý không?”

“Con đồng ý!”

“Các con hãy trao nhẫn cho nhau!” Cha xứ đưa ra cặp nhẫn rất đẹp đã được chuẩn bị trước. “Các con chính thức trở thành vợ chồng! Con có thể tháo khăn voan và hôn cô dâu!” Heeyeon nhẹ nhàng tháo chiếc khăn voan phủ mặt tôi nãy giờ. Chị ta nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, nhìn vào mắt tôi, khẽ nói:

“Em đẹp lắm!” Tôi mỉm cười.

“Hôn đi, hôn đi, hôn đi!” Cả nhà thánh đường ồn ào sôi nổi hẳn lên.

“Chị hôn em nhé!” Ngại chết mất, sao lại phải xin phép như vậy chứ. Tôi khẽ gật đầu. Chị ta cúi người xuống hôn tôi, ngọt ngào, không chát chúa như lúc chia tay. Cả thánh đường như ngưng động thời gian, mọi thứ im lặng, im lặng đến nổi mà tôi có thể nghe được nhịp tim của mình.

“Ôi không, con không nên thấy cảnh này!” Haneul  bỗng dưng nói lớn làm cho mọi người bật cười. Tôi đẩy Heeyeon ra, quay người nhìn thằng bé, nó đang núp người vào Hyelin. Con Lin thì đứng chỉ biết cười thôi.

Đám cưới này sẽ trọn vẹn hơn nếu có mẹ Heeyeon và ba mẹ tôi nhưng tôi nghĩ không cần, họ đã đem đến cho tôi quá nhiều nổi đau nên ngày hạnh phúc này của tôi thì họ không có mặt sẽ tốt hơn.

***

Một năm sau

Kể từ ngày kết hôn, tôi cùng Heeyeon sang Anh Quốc định cư cùng dì, tập đoàn Park thị và tập đoàn AH cùng nhau hợp tác mở một chi nhánh ở đây. Bà Hyojin cũng đã xem tôi là con dâu của bà, anh và tôi cũng đã tha thứ cho ba mẹ. Là con cái, không thể nào hận ba mẹ mình mãi được, dù họ có làm gì, họ cũng là ba mẹ mình. Tôi hiểu được điều đó vì tôi cũng đã làm mẹ. Nhưng có lẽ tôi vẫn chưa thể quay về gặp họ được.

Sáng sớm hôm nay cũng như mọi khi, tôi thức dậy vẫn không có Heeyeon bên cạnh. Chị ta dậy rất sớm. Tôi lết xác vào nhà vệ sinh thay quần áo. Tóc búi cao, tô son môi cho đỏ đỏ. Tôi đi xuống nhà, chị ta không có trong phòng bếp. Nay đổi gió ra sân ăn sáng sao.

Tôi đi ra sân, chị ta đang ngồi ăn với dì. Tôi đi tới, mỉm cười với dì, dì cũng cười nhẹ nhàng với tôi.

“Chào chủ tịch buổi sáng!” Tôi cúi xuống hôn nhẹ vào môi chị ta.

“Chào phu nhân của chủ tịch!” Chị ta đùa với tôi. Tôi ngồi xuống kế bên chị ta.

“Haneul đâu?” Tôi hỏi.

“Con đây!” Thằng bé chạy lại, nó ôm cổ ba và hôn nhẹ lên má của Heeyeon  “Chào Yeonie buổi sáng!” Nó hôn vào má dì “Chào bà ngoại buổi sáng!” Từ lúc sinh ra nó chỉ biết dì là bà ngoại nó, đến giờ cũng vậy. “Chào mẹ Jung buổi sáng!” Nó cũng hôn nhẹ lên má tôi rồi chạy qua ngồi kế dì. Cả nhà bốn người ăn uống vui vẻ.

Sau khi ăn, dì đưa Haneul đi gặp mấy người bạn. Tôi tiễn Heeyeon ra xe để đến tập đoàn, tay cầm áo vest của chị ta chỉnh đốn bộ suit nâu.

“Sao chị không ngày nào ngủ với em đến bảy giờ hết vậy?” Tôi nũng nịu hỏi.

“Chị còn phải đi làm mà, cô thư kí chân dài của chị ~!” Chị ta khẽ nói, mỉm cười ranh mãnh.

“Thư kí chân dài này!” Tôi nhéo mạnh vào cái eo thon của chị. Chị ta la lên như heo chọc tiết.

“Em muốn giết chồng em à?” Chị ta giả bộ mếu máo như sắp khóc.

“Vậy đó!” Tôi trả lời. Chị ta cúi xuống hôn tôi rồi rời đi.

“Ở nhà ngoan!” Heeyeon xoa đầu tôi, từ khi nào mà chị ta có hành động y như anh vậy chứ. Tôi lấy ta vuốt vuốt lại tóc. Nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo chị ta. Nhẹ nhàng và thỏ thẻ.

“Chị! Em mang thai nữa rồi!”