- Cung Chieu Vuong Phi Chi Ton Moc Am Vu Chuong 54

Tùy Chỉnh

  "Phụ thân, muội muội đã trở về." Thượng Quan Dương vui mừng lớn tiếng hô về phía bên trong.

Trong nháy mắt, chỉ thấy một trung niên nam tử vội vội vàng vàng vọt ra, hoàn toàn không để ý đến hình tượng, xiêm y có chút tán loạn.

"Vũ nhi, Vũ nhi của ta."

Đôi mắt hắn ướt át, lộ ra kích động cùng hối hận nhìn Thượng Quan Thi Vũ.

Ly Yên chợt nhíu mày, Vũ nhi? Không lẽ cũng gọi là Thượng Quan Thi Vũ?

Đây là lần đầu tiên bị nguời dùng loại ánh mắt này nhìn, nên Thi Vũ có chút bối rối, Thượng Quan Dương thấy vậy liền đi lên phía trước nói: "Phụ thân, người để cho muội muội vào nhà trước đã!"

Thượng Quan Ưng hai mắt đẫm lệ liên tục gật đầu

"Vũ nhi, phụ thân thực xin lỗi con, con tha thứ cho phụ thân có được hay không, trở về Thượng Quan Bảo, phụ thân sẽ đem tất cả những gì tốt nhất cho con." Thượng Quan Ưng vào cửa vừa ngồi xuống, liền vội nói.

"Ta còn cần phải thích ứng một phen, còn chuyện trước đây ta đã không còn nhớ rõ nữa." Thượng Quan Thi Vũ bất đắc dĩ mở miệng.

Thượng Quan Ưng cười cười, ánh mắt đầy cưng chìu, "Được ,được, từ giờ trở đi sẽ ở Thượng Quan Bảo, muốn cái gì liền nói với phụ thân."

"A, đây là trình diễn tiết mục phụ tử nhận nhau sao?"

Bỗng có một giọng nói sắc bén nũng nịu truyền đến, một nữ tử áo trắng đi tới, đồ trang sức trang nhã nồng đậm lau xuống, bộ dáng cùng Thượng Quan Ưng có ba phần tương tự, khóe miệng hơi cong lên, mang theo một tia châm chọc.

Nhìn thấy nàng, Thượng Quan Ưng và Thượng Quan Dương hai người không khỏi nhíu mày, Thượng Quan Ưng hơi có chút hờn giận, nói: "Sao lại nói như vậy? Mau tới đây, đây là tỷ tỷ con."

Nữ tử áo trắng cười nhạo một tiếng, nói: "Tỷ tỷ? con nào có tỷ tỷ? Nàng căn bản chính là nữ tử vô sỉ không biết từ đâu chạy đến đây a."

"Ngậm miệng, nàng chính là tỷ tỷ của con, ta nói cho con biết, từ nay về sau Thượng Quan bảo liền giao cho nàng, nàng là người kế vị, các ngươi cũng phải nghe lời của nàng." Thượng Quan Ưng quát lớn, nện xuống một quả boom khiến người chấn kinh.

Thượng Quan Thi Vũ ngẩn người, vừa định mở miệng, Thượng Quan Dương nhân tiện nói: "Thượng Quan bảo này vốn là thứ thuộc về muội, muội yên tâm, ca ca sẽ ở một bên hỗ trợ muội."

Thượng Quan Thi Vũ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Ly Yên, chỉ thấy Ly Yên nhíu mày, ý bảo nàng nhận lấy đi.

Ly Yên vui mừng cười, vừa về đến lại có được toàn bộ Thượng Quan bảo, có Thượng Quan Bảo làm hậu thuẫn cho Thi Vũ, về sau chắc là chì cần thong thả ngồi ở phía sau a.

"Phụ thân, sao người lại có thể bất công như vậy, nàng ta chỉ là một nữ tử không rõ thân phận, người đã muốn đem Thượng Quan Bảo giao cho nàng, con không phục." nữ tử áo trắng không cam lòng hô, ánh mắt nồng đậm ghen tị.

"Ngươi không phục cũng phải phục, ta đã quyết định rồi." Thượng Quan Ưng dứt khoát nói, vẻ mặt có phần kịch liệt.

Nữ tử áo trắng dậm chân, hung hăng trừng mắt nhìn Thượng Quan Thi Vũ một cái, hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài.

Thượng Quan Ưng tức giận chỉ vào bóng dáng của nàng nói: "Này, này nữ nhi bất hiếu, đều là ta làm hư nàng."

Sau đó đôi mắt nặng trĩu nhìn Thượng Quan Thi Vũ, ánh mắt đau đớn hiện rõ bi thương, nói: "Là lỗi của phụ thân, nếu lúc trước không phải phụ thân không chịu nổi lời đồn đãi mà từ bỏ con, nương của con cũng sẽ không vì vậy mà thương tâm quá độ, cuối cùng qua đời."

"Nữ tử vừa rồi là nữ nhi của Nhị nương con, cũng là muội muội con, gọi là Thượng Quan Liên Doanh, là phụ thân quá dung túng nó, khiến cho tính tình nó trở nên như vậy, về sau con chính là gia chủ của Thượng Quan bảo gia, hãy quản giáo nó cho tốt, không cần nể mặt của ta." Thượng Quan Ưng một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thanh âm lại vô cùng nhẹ nhàng nói.

"Nàng nói đúng, ngươi không nên qua loa như vậy mà đem Thượng Quan Bảo giao cho ta." Thượng Quan Thi Vũ nhìn hắn chậm rãi nói.

"Việc này ta và ca ca con suy xét mãi mới quyết định , khối ngọc bội cũng là vật mà lúc nhỏ ca ca con đã tặng cho con, nó cũng đã đồng ý, sao ta lại không đồng ý? Con yên tâm, ca ca con sẽ giúp con." Thượng Quan Ưng đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay nàng nói.

"Đúng vậy a muội muội, ta tin tưởng muội có thể đảm nhiệm." Thượng Quan Dương nói, từ lúc hắn vừa nhìn thấy nàng, liền biết quyết định của mình sẽ không sai, cái khí chất trong veo mà lạnh lùng tao nhã này, chỉ có gặp người gặp chuyện bình tĩnh mới có thể có được, chỉ cần cho nàng thời gian, đợi một thời gian nưa,nhất định nàng sẽ quản lý Thượng Quan Bảo thật tốt.

"Không bằng các ngươi cùng nàng nói một chút về chuyện của nàng đi! Ví như, tên của nàng là gì?" Bỗng Ly Yên lên tiếng nói.

Thượng Quan Ưng nhìn khí chất của nàng, liền biết thân phận không tầm thường, hỏi: "Vị công tử này, ngươi là?"

"Lưu Ly công tử." Ly Yên nhàn nhạt nói. Nàng cố ý nói ra thân phận của mình với hắn, đó là để hắn biết nếu mà Thi Vũ ở trong này không được tốt, nàng vẫn có thể dẫn Thi Vũ đi,trong lời nói có chút mùi vị cảnh cáo.

"Nguyên lai là Lưu Ly công tử, ngưỡng mộ đã lâu, chỉ là không biết Lưu Ly công tử cùng Vũ nhi nhà ta là?" Thượng Quan Ưng thật cẩn thận thăm dò hỏi.

Ly Yên cong lên khóe miệng, nói: "Ta có thể nói cho các ngươi, Vũ nhi trong miệng người chính là Kỳ Tinh quốc tiền Thái Tử Phi Thượng Quan Thi Vũ."

Nghe vậy, Thượng Quan Ưng trợn mắt há hốc mồm, Thượng Quan Dương cũng kinh hoàng tại chỗ, hai người liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ không thể tin nổi.

Lúc trước Lưu Ly công tử vì nghĩa tỷ của mình mà báo thù, khiến dư luận xôn xao, không ngừng đả kích sản nghiệp Hạ gia, hiện giờ nói ra thân phận của Thượng Quan Thi Vũ, nói cách khác Thượng Quan Thi Vũ là nghĩa tỷ của nàng.

Nhưng không phải nói Thái Tử Phi đã qua đời sao? Tại sao có thể như vậy? Thượng Quan Ưng nghi hoặc nhìn Ly Yên.

Ly Yên kể ra chuyện từ trước đến giờ của Thượng Quan Thi Vũ, một chút cũng không kể xót.

Sau khi nghe xong, Thượng Quan Ưng vỗ lên bàn, tức giận nói: "Buồn cười, khi dễ người của Thượng Quan Gia chúng ta phải không? Vũ nhi ngươi yên tâm, phụ thân sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo."

Mặc dù Thượng Quan Dương không có phản ứng lớn như vậy, nhưng nhìn hắn nắm chặt quả đấm, liền biết hắn đang ẩn nhẫn, gân xanh đập liên hồi, ánh mắt âm trầm.

"Không lẽ trước kia cũng gọi nàng là Thượng Quan Thi Vũ hả?" Ly Yên chợt hỏi.

Thượng Quan Ưng thở dài, gật gật đầu, nói: "Đúng vậy a, không nghĩ tới cho dù rời đi, vẫn giữ cái tên này."

Ly Yên bĩu môi, này sợ là trong u ám đều có thiên ý đi.

"Vũ nhi, con, con có thể gọi ta một tiếng phụ thân hay không?" Thượng Quan Ưng cẩn thận hỏi han, hơi có chút khẩn trương.

Thượng Quan Thi Vũ cắn cắn môi, không nói gì, Thượng Quan Ưng đau khổ cúi đầu, nói: "Phụ thân cũng biết con hận phụ thân, này không vội, chúng ta cứ từ từ."

"Phụ thân . . ." Thượng Quan Thi Vũ buột miệng gọi một tiếng, trong lòng nàng cũng có chút rung động, đây là tình thân ràng buộc sao?

Thượng Quan Ưng kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt ướt át, không che dấu được vui sướng, trong miệng không ngừng nói: "Tốt, tốt, tốt."

Thượng Quan Dương xao động bật cười nhìn hai người, lại nhìn xem Ly Yên, tặng cho nàng một ánh mắt cảm kích.

Ly Yên nhún vai, một bộ dáng không hề gì.

"Dương Nhi, đợi lát nữa ngươi tuyên bố xuống dưới, nữ nhân kế vị thượng quan bảo thất lạc nhiều năm, nay đã trở về gánh vác, ta muốn đem những gì tốt nhất đến cho Vũ nhi." Thượng Quan Ưng đối với Thượng Quan Dương nói.

Thượng Quan Dương mỉm cười gật đầu.

"Đến đây, Vũ nhi, phụ thân gọi người dọn dẹp phòng cho con nghỉ ngơi." Thượng Quan Ưng sủng nịch cười nói với Thượng Quan Thi Vũ.

Thượng Quan Thi Vũ gật đầu với hắn, rồi sau đó hắn lại cảm kích nói với Ly Yên: "Lưu Ly công tử, thật sự là cảm tạ người, nếu không nhờ người, ta sẽ không gặp được Vũ nhi."

Ly Yên một bộ dạng không có việc gì, khẽ nói: "Ngươi chỉ cần đối đãi tốt với Thi Vũ là được."

"Nhất định sẽ ."