- Cung Chieu Vuong Phi Chi Ton Moc Am Vu Chuong 59

Tùy Chỉnh

  "Tiểu cẩn." Ly Yên nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn vừa xông vào kia, liền vui mừng nhướng mày hô.

Mộc Hi Cẩn đang muốn nhào vào trong lòng Ly Yên, bỗng dưng chụp hụt, nghi hoặc nhìn lại, thì thấy một nam tử mặc trường bào đen mang theo mặt nạ bạc đang bá đạo ôm Ly Yên, liền hung hăng trừng mắt nhìn nam tử kia.

"Ngươi là ai a, dựa vào cái gì không cho ta ôm tỷ tỷ?" Mộc Hi Cẩn bỉu môi không cam lòng căm giận nói.

Ly Yên trừng mắt nhìn Lăng Dạ Vũ, thấp giọng nói: "Ngươi làm gì?"

Ánh mắt Lăng Dạ Vũ có chút ủy khuất, nói: "Hắn là nam."

Khóe miệng mạnh mẽ co rút, Ly Yên nâng trán, người này cũng có thể ghen?

"Hắn là đệ đệ ta." Ly Yên gầm nhẹ nói.

"Ta mặc kệ, tóm lại là giống đực đều không được." Lăng Dạ Vũ vô lại nói, trong đôi đồng tử đen dày đặc bá đạo.

Mộc Vi Ngưng đi lên phía trước, vươn tay nhẹ nhàng xoa mắt Mộc Hi Cẩn, cũng bị hắn né tránh, hắn khó chịu mở miệng hỏi: "Ngươi là ai a?"

"Tiểu cẩn, không được vô phép như vậy, nàng là. . . " Ly Yên giận dữ mắng mỏ, lời nói đến bên miệng, mới ý thức được nơi này có rất nhiều người ngoài đang nhìn, mấp máy môi cũng không nói gì nữa.

Mộc Hi Cẩn là một hài tử thông minh cỡ nào a! Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Ly Yên, và ánh mắt sủng nịch dưới khăn che mặt của Mộc Vi Ngưng, hắn cũng đã đoán được là ai.

"Ngươi, ngươi sẻ không là?" Mộc Hi Cẩn thật cẩn thận nói, thanh âm hơi có chút run rẩy không thể tin.

Mộc Vi Ngưng cười yếu ớt khẽ gật đầu, không hổ là người nhà bọn họ, thông minh như vậy.

" Nhưng,nhưng mà, bên ngoài không phải nói . . ." Mộc Hi Cẩn vẻ mặt mê mang hỏi han.

"Sau này tỷ sẽ giải thích với đệ." Ly Yên lập tức cắt ngang lời hắn.

"Trang chủ, cứ tiếp tục tiến hành đại hội võ lâm này đi, hiện giờ Thất Nhật tán còn không có ảnh hưởng gì đến bọn họ, ngày mai ta sẽ gọi Vân Mặc thần y đến đây giải độc cho mọi người." Ly Yên nói với ứng Hoài, cũng tránnh cho mọi người nghĩ linh tinh.

"Được." Ứng Hoài gật đầu cười đáp ứng, mâu trung hiện lên một tia âm ngoan, hắn vất vả mưu tính như vậy, cuối cùng cứ như vậy mà bị hủy đi.

"Lại bảo Vân Mặc đến a, độc chính mình tạo ra lại cứ để cho người khác đến giải." Mộc Hi Cẩn nhỏ giọng than thở, đôi mắt có chút bất đắc dĩ, sao hắn lại có thể có một người tỷ tỷ như vậy a?

Nội lực Thượng Quan Dương thâm hậu, tất nhiên là nghe thấy lời nói này, ánh mắt xẹt qua kinh ngạc, không nghĩ tới nàng còn tinh thông cả y thuật.

Luận võ tiếp tục bắt đầu, Ly Yên lại bắt đầu mệt mỏi buồn ngủ, Lăng Dạ Vũ sủng nịch nhìn, ánh mắt ôn nhu tràn ngập ý cười chỉ vì một mình nàng mà nở rộ, ôm lấy nàng ngồi vào vị trí phía trên, nhẹ nhàng thay đổi tư thế, cố gắng làm cho nàng ngủ được thoải mái chút.

Mộc Hi Cẩn bĩu môi, Mộc Vi Ngưng lắc đầu nhẹ cười, kéo hắn qua ngồi vào trên đùi của mình.

Luận võ đến chỗ kết thục, trên lôi đài người càng lúc càng mệt mỏi, cuối cùng người giành được chiến thắng là một thanh y nam tử.

"Còn có ai muốn lên khiêu chiến không?"

Toàn trường một mảnh yên tĩnh, bỗng nhiên, một bóng dáng xoay người nhảy lên lôi đài, nhìn kỹ dung mạo của hắn, ngũ quan anh tuấn, khí chất có chút lạnh lùng, khóe miệng cong lên một độ cung thật đẹp, nói: "Môn chủ Huyễn Môn xin lĩnh giáo."

Nghe vậy, trong lúc ngủ mơ lông mi Ly yên chợt run rẩy, khóe môi gợi lên một nụ cười như có như không, chậm rãi mở ra đôi mắt trong suốt nhìn về hướng lôi đài.

Hai người trên lôi đài bắt đầu đọ sức kịch liệt, hai người ít ỏi phân trên dưới, rất lâu sau, thanh y nam tử xuất ra trường kiếm của hắn, kiếm phong lợi hại thẳng tắp đâm tới, Môn chủ Huyễn Môn không những không trốn, ngược lại rất nhanh chân quét về phía nửa người dưới của đối phương, thanh y nam tử không ngờ đến hắn dùng một chiêu này, cảm thấy cả kinh, vội vàng thu kiếm lại, kiếm phong liền bắn ngược về phía mình.

Không kìm chế nổi hộc ra một búng máu, thanh y nam tử khinh thường mắng: "Đê tiện."

Môn chủ Huyễn Môn giận quá hóa cười, nói: "Chỉ cần có thể thành công, cần gì phải để ý đến dùng thủ đoạn gì? Người thắng làm vua, người thua làm giặc."

Nói xong ánh mắt quét về chỗ Ly yên đang ngồi, Ly Yên nhẹ nhàng cười, thật là biết áp dụng kiến thức của mình a!

Lăng Dạ Vũ quan sát rất lâu, tất nhiên là đã phát hiện cái gì, hắn không khỏi cảm thán, rốt cục Tiểu Yên của hắn còn có bao nhiêu bí mật chờ hắn khai thác a?

"Trận luận võ này Môn chủ Huyễn Môn thắng, không biết còn có vị nào muốn lên đài so cao thấp hay không." Ứng Hoài nghiêm mặt hô.

Tuy có rất nhiều người khinh thường loại thủ đoạn này, nhưng mà không người nào dám lên lôi đài, bọn hắn tự mình hiểu được, luận về võ công thì Môn chủ Huyễn Môn đích thật là rất cao rồi.

"Nếu mà không có người tiến lên khiêu chiến, như thế dựa theo quy củ, Môn chủ Huyễn Môn phải cùng tiền nhiệm Võ Lâm Minh Chủ tỷ thí một hồi, người nào thắng, người đó chính là là tân nhậm Võ Lâm Minh Chủ."

"Năm nay tại hạ sẽ không tham dự Võ Lâm Minh Chủ." Thượng Quan Dương bỗng nhiên lên tiếng, mọi người nghe vậy đều nhao nhao kinh ngạc nhìn về hướng hắn.

Nhưng hắn chỉ cười nhẹ, toàn thân áo trắng làm nền càng thêm tao nhã.

"Tại hạ còn có chuyện, không bằng để cho nhân tài khác."

Chẳng qua là Hắn cùng Mộc Vi Ngưng đi Tiêu Dao thiên hạ mà thôi, không chỉ vậy, mà đối với hắn tự do còn hấp dẫn hơn cả quyền lực.

Ứng Hoài ho khan một tiếng, lớn tiếng tuyên bố nói: "Một khi đã như vậy, như vậy thì Võ Lâm Minh Chủ năm nay chính là Môn chủ Huyễn Môn."

Ly Yên lạnh lùng liếc ứng Hoài một cái, sau lưng cái lão hồ ly này khẳng định có người, nếu không sẽ không lớn mật đầu độc tất cả mọi người trong võ lâm như vậy, hiện giờ kế hoạch thất bại, khẳng định còn có thể lại tiếp tục hành động.

"Gặp qua Võ Lâm Minh Chủ." Quỳ xuống cùng hô lớn, thanh âm vang dội, có từng đợt hồi âm.

Đứng ở trên cao Môn chủ Huyễn Môn nhậm chức, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lại âm thầm đá lông nheo với LY Yên, khiến Lăng Dạ Vũ ở bên cạnh tức giận đến nổi gân xanh, hận không thể đem hắn xuống đánh một trận.

"Ngày mai các vị còn phải giải độc, không bằng hãy ngủ lại tại Sơn Trang, để tránh gặp rắc rối." Ứng Hoài khéo léo lấy cớ cười nói.

Mọi người khẽ gật đầu xem như là đồng ý, Ly Yên giơ lên khóe miệng khinh miệt, nói: "Đi, lại có trò hay để xem rồi ."

Ban đêm, trong trời đêm giắt một vòng trăng rằm, những đám mây đen mông lung che lấp ánh trăng, sắc trắng phủ đầy trên mặt đất, giống như che đậy một tầng sương bạc.

Ánh trăng trên cao trong veo cô độc, không khí lạnh thấm vào da thịt, lúc này có người đang nổi giận.

"Không nghĩ tới Lưu Ly công tử chính là Mộc Ly Yên, trách không được phái sát thủ đi giết ả, rốt cuộc một chút tin tức cũng không có, hoá ra ả còn cất giấu tấm vương bài này, giỏi cho một tên Lưu Ly công tử, cất giấu rất giỏi". Thái hậu nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này, trong đôi mắt dần dần phủ đây một tầng sát ý.

"Chủ tử, hiện giờ chúng ta nên làm như thế nào?" Hắc y nhân quỳ trên mặt đất hỏi, nếu mà lúc này Ly Yên đang ở đây, nhất định sẽ nhận ra, nam tử này không phải ai khác, chính là trang chủ Nguyệt Vân Sơn trang - Ứng Hoài.

"Phá hỏng đại sự của ta, nhất định phải nghĩ biện pháp giết ả, tuyệt đối không thể lưu." Ánh mắt Thái hậu sắc bén như dao, vô cùng hung ác.

Ứng Hoài bị sát khí này ép đến không đứng lên nổi, yếu ớt nâng mắt nhìn bà một cái, đáp: "Vâng".

Nữ tử ngồi ở trên nóc nhà nhìn cuộc đối thoại trong phòng, nhưng là xảo tiếu yên nhiên, rõ ràng là toàn thân hắc y, nhưng khí chất giữa lông mày lại hơn một tia quyến rũ lười biếng, thái hậu a thái hậu, nguyên lai người sau lưng là bà, muốn giết ta, còn không có dễ dàng như vậy.