- Cung Chieu Vuong Phi Chi Ton Moc Am Vu Chuong 75

Tùy Chỉnh

  Bàn tay rộng lớn chạm đến trên người nữ tử, cảm giác ấm áp theo ngón tay truyền khắp toàn thân, nhẹ nhàng đẩy đẩy thân thể nữ tử.

Đáp lại hắn chỉ có tiếng hít thở của nữ tử, hắn nhíu mày, lại đẩy nữ tử lần nữa: "Nàng giận sao? Hôm nay ta có việc phải xử lý, cho nên đã tới trễ."

"Ưm." Lần này nữ tử đã có phản ứng, lầu bầu một tiếng, đưa tay dụi dụi mắt, sau đó xoay đầu lại, nhìn về phía nam tử.

"A, chủ tử." khi thấy rõ mặt nam tử, nữ tử lập tức từ trên giường bò xuống, sau đó quỳ gối trước mặt nam tử.

"Sao ngươi lại ở chỗ này? Nàng đâu?" Nam tử buông tay xuống nắm thành quả đấm, ánh mắt sâu thẳm, tối tăm càng ngày càng nghiêm trọng, gắt gao nhìn chằm chằm vào nha hoàn đang quỳ trên mặt đất

"Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ nhớ rõ buổi tối hôm qua đưa cơm đến cho cô nương, cô nương nói trên giường có côn trùng, sau đó. . . . . . Sau đó nô tỳ cái gì cũng không biết nữa." Nha hoàn quỳ trên mặt đất, giọng nói run run, thân thể cũng không ngừng run rẩy, cúi đầu, không dám nhìn nam tử.

Không đợi nam tử nói, nha hoàn lại bắt đầu không ngừng dập đầu, miệng liên tục nói: "Xin chủ tử tha cho nô tỳ, xin chủ tử tha nô tỳ. . . . . ."

"Chính mình đi lĩnh hai mươi roi." Nam tử nhìn nơi trói nữ tử, có chút xuất thần, ta thả nàng ra, nàng lại cứ như vậy rời khỏi ta, nàng bảo ta phải làm sao bây giờ? Trong mắt nam tử tràn ngập thống khổ, chôn sâu ở trong lòng, không dễ dàng phát giác.

"Tạ chủ tử, tạ chủ tử." nha hoàn cao hứng tiếp tục dập đầu, trên sàn nhà màu xám sớm đã bị nhiễm lên một làn máu tưoi từ trên trán nàng.

"Lui xuống đi."

"Vâng" nha hoàn đứng lên, nhanh chóng mở cửa, sau đó đóng lại ra ngoài, trực tiếp đi lĩnh phạt.

Hai thủ vệ đứng ngoài của, nhìn nha hoàn kia, còn tưởng rằng là nữ tử bị giam ở bên trong, trong lòng vô cùng nghi hoặc, nhưng mà chủ tử ở bên trong, như thế nào cũng không tới phiên bọn hắn lo lắng.

Nam tử đứng ở bên trong, nhìn tất cả những gì trong phòng có liên quan đến nữ tử, trong đầu không khỏi nhớ lại những chuyện về nữ tử, hoặc cười hoặc nháo, mỗi một khắc đều rõ ràng khắc ở trong đầu của hắn.

Cầm lấy cây lược gỗ trên bàn trang điểm, mặt trên lại vẫn còn vươn lại tóc vài sợi tóc dài của nữ tử, đặt ở trong tay, nhẹ nhàng cầm, nhưng mà đều không nắm được gì, cũng giống như hắn đã đem nàng nhốt lại nơi này, nhưng vẫn như cũ không giam được lòng của nàng.

"Lăng Dạ Vũ." Cây lược bằng gỗ ở trong tay nam tử nháy mắt biến thành bột phấn, màu đen trong mắt càng trở nên âm trầm, "Tất cả đều là ngươi, không có ngươi, ta sẽ không biến thành như ngày hôm nay, không có ngươi, nàng đã là của ta."

"Người tới."Hai thủ vệ đứng ngoài cửa, nghe thấy thanh âm lập tức đẩy cửa đi vào, thấy nam tử đứng ở đằng kia, cảm giác không khí có chút không đúng, hai người gập lưng lại cùng gọi: "Chủ tử."

"Đi, tìm người trở về cho ta, bảo bọn họ đều ra ngoài tìm, tìm không thấy các ngươi cũng không cần trở lại." Lúc bọn hắn vừa vào đến, nam tử liền buông tay ra, bột phấn trong tay bay tán loạn trên không rồi rơi xuống mặt đất, hai tay chắp sau lưng, lẳng lặng nhìn một góc trong phòng, thanh âm mang theo phẩn nộ không thể kìm nén.

"Vâng" hai người nhanh chóng thối lui ra ngoài, để nam tử một người ở lại.

Rất nhanh, hai thủ vệ liền triệu tập mọi người, phân phó bọn hắn tìm kiếm bóng dáng nữ tử ở chung quanh.

Lại nói về nữ tử,sau khi nữ tử trốn từ căn phòng ra, liền theo trí nhớ về cơ cấu của phủ đệ này mà đi đến cửa sau. Nhưng mà cửa sau cũng có người canh giữ, ra vào đều phải tiến hành kiểm tra chặt chẽ.

Hai người này võ công cũng không yếu, tuy nàng cũng học võ công, nhưng vẫn còn kém xa so với bọn hắn, mặt khác nếu để bọn hắn phát hiện, lập tức sẽ có một đám người chạy đến bên này, đến lúc đó nàng muốn chạy cũng trốn không thoát rồi.

Nàng chỉ có thể chờ đợi thời cơ, cũng không biết hắn có qua căn phòng bên kia hay không, không biết bên kia có thể giấu diếm bao lâu, nên nàng nhất định phải mau rời khỏi nơi này.

Nghĩ đến bên kia đã bị phát hiện, nữ tử càng ngày càng sốt ruột, trốn ở chỗ tối nhìn chằm chằm phiến cửa sau.

Ngay lúc nữ tử chờ đợi muốn rời đi, trốn đi nơi khác, lúc đang nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, thì đột nhiên truyền đến động tĩnh rất lớn.

Cây đuốc sáng ngời, chiếu sáng cả khu vườn, nữ tử trốn ở chỗ tối, nhất định là bên kia đã bị phát hiện, làm sao bây giờ? Mồ hôi trong lòng bàn tay càng ngày càng nhiều, nàng trốn vào một nơi bí mật gần đó, không dám tùy ý lộn xộn.

"Các ngươi qua bên kia, các ngươi đi bên này, các ngươi ra ngoài tìm, nhất định phải tìm được nàng."

"Vâng" tiếng bước chân vang lên, khiến nữ tử càng thêm hoảng sợ, đưa tay gắt gao cầm lấy cây cột bên cạnh.

Nữ tử nhìn nhìn, sau đó đi sâu vào rừng trúc, đi được một chốc, thấy rất nhiều tảng đá, liền tìm nơi trốn vào.

Nữ tử khẩn trương nắm làn váy, nghĩ nghĩ, nhặt lên một tảng đá, đem nó bắn bay đến bên kia, thấy bọn họ đều đã đi qua đó, lập tức chạy ra ngoài, lại chạy ngược về lối vào rừng trúc, phát hiện chỗ cửa sau đang không có người canh giữ, nhìn nhìn, liền chạy ra ngoài.

Ly Yên ở chỗ Cung Y Cầm, ngủ một giấc thật đã liền thức dậy cùng mấy người Cung Y Cầm dùng bữa tối.

"Sư tỷ, lời đồn đãi bên ngoài muội cùng Vũ đã giúp tỷ xử lý tốt , tỷ ăn cơm cho ngon đi." Trên bàn cơm, Cung Y Cầm buồn chán ăn cơm trong bát, tuy Ly Yên đã đến đây, nhưng mà trong lòng nàng vẫn suy nghĩ mãi về chuyện lời đồn, ngược lại nghe được Ly Yên nói, liền kinh ngạc hỏi: "Ly Yên?"

"Ly Yên, cám ơn muội." Cung Y Cầm phản ứng kịp, trong mắt lóe sáng, cười nói.

"Sư tỷ, tỷ với muội thì khách khí cái gì, tỷ muốn khách khí thì ca muội cũng không đồng ý đâu." Ly Yên thấy tâm tình Cung Y Cầm đã tốt hơn, nhìn Mộc Hi Ngôn bên cạnh cũng giãn mày ra liền trêu ghẹo nói.

"Yên nhi." Mộc Hi Ngôn nhìn khóe miệng tươi cười của Ly Yên, gọi một tiếng, nhưng mà Ly Yên ngược lại cười đến càng sâu, Mộc Hi Ngôn cũng không để ý tới nàng, chuyên tâm gắp thức ăn cho Cung Y Cầm.

Lăng Dạ Vũ ở một bên thấy Ly Yên nở nụ cười, cũng gắp không ít đồ ăn cho Ly Yên. Nhìn hai nam nhân, giống như đang phân cao thấp, người nào cũng không ngừng gắp thức ăn cho nữ nhân của mình.

"Chàng nghĩ ta là heo a?" Nhìn đồ ăn trong bát giống như một ngọn núi nhỏ, Ly Yên nhịn không được hỏi một câu, Cung Y Cầm cũng vô cùng bất đắc dĩ nhìn Mộc Hi Ngôn.

Hai người lại rất ăn ý đem những món này gắp vào chén mình.

"Tham kiến công chúa." Bốn người đang vui vẻ ăn cơm chiều, đột nhiên một thị vệ đi vào.

"Có chuyện gì?" Cung Y Cầm để bát đũa xuống, nghiêm mặt hỏi.

"Bên ngoài có người bảo thuộc hạ giao cái này cho người." Nói xong, thị vệ lấy ra một phong thư đưa tới.

Cung Y Cầm cầm lấy phong thư, trên bề mặt phong thư chỉ viết năm chữ ' Thân gửi Cung Y Cầm ', cảm giác có chút phân lượng, chữ cũng có chút quen thuộc, trong lúc này cũng đoán không ra là cái gì ,"Ngươi đi xuống trước đi."

"Vâng" thị vệ hành lễ, liền lui xuống.

"Cầm nhi, là cái gì vậy?" Mộc Hi Ngôn nhìn vật ở trong tay Cung Y Cầm, lên tiếng hỏi.

"Không biết." Cung Y Cầm cầm vật ở trong tay, nhìn ba người, lắc đầu nói.

"Mở ra xem đi." Ly Yên nói thẳng, nàng cảm thấy được sẽ không phải là thứ tốt, nhưng nghĩ như vậy, còn không bằng trực tiếp xem.

"Ừ." Nói xong, Cung Y Cầm mở phong thư kia ra.

Bốn người mở phong thư xem chỉ nhìn thấy bên trong có một vải lụa mỏng bạch sắc, không rõ chân tướng, Cung Y Cầm đưa tay chuẩn bị lấy nó ra, thì Ly Yên lại ngăn cản nàng, "Sư tỷ, khoan đã."

"Làm sao vậy?" Cung Y Cầm nghi hoặc nhìn Ly Yên.

"Cẩn thận có độc." Trực giác nhạy cảm nói cho nàng biết, cái khăn tơ lụa kia không đơn giản như vậy, Ly Yên lấy từ trên đầu xuống một cây ngân châm, chạm vào trong phong thư, đụng vào khăn tơ lụa kia, lấy mắt thường cũng có thể nhìn ra được ngân châm đang nhanh chóng biến đen.

Cung Y Cầm thở dốc vì kinh ngạc, kinh hãi nhìn cây châm trong tay Ly Yên, Mộc Hi Ngôn đưa tay nắm lấy tay Cung Y Cầm, không dám tưởng tượng vừa rồi nếu muội muội không có ngăn lại Cầm nhi sẽ như thế nào.

Ly Yên từ trên bàn cầm một chiếc đũa sạch, khều tơ lụa bạch sắc ra, hi vọng không phải là thứ nàng nghĩ đến.

"Đây không phải là khăn che mặt của tỷ tỷ sao?" Ly Yên mới vừa lấy nó ra, Mộc Hi Ngôn nhịn không được liền hô.

"Chẳng lẽ tỷ tỷ bị bọn hắn bắt đi rồi?" Trong thanh âm có chút bối rối, Mộc Hi Ngôn khống chế không nổi suy nghĩ miên man trong đầu mình.

"Ca, ca đừng vội, tỷ tỷ nhất định sẽ không ở trong tay bọn chúng, chúng ta không được rối loạn." Ly Yên nhìn cái khăn che mặt trên bàn, an ủi Mộc Hi Ngôn, xem chất liệu của cái khăn che mặt này, nhất định là của tỷ tỷ, nhưng mà nàng phái người đi theo âm thầm bảo hộ bọn hắn, nhưng lại không có truyền đến bất luận tin tức nào.

"Ta đi điều tra một chút." Nói xong, Ly Yên đứng lên, nhìn Lăng Dạ Vũ nói: "Vũ, chúng ta đi thôi."

"Ca, Ca ở đây chờ." Nàng sợ Mộc Hi Ngôn đi ra ngoài tìm lung tung, Ly Yên đánh phải dặn dò trước.

"Ừ, biết rõ."

"Tỷ tỷ của ta như thế nào?" Ly Yên đi tới một nơi, gặp thuộc hạ, nàng lập tức hỏi tin tức của Mộc Vi Ngưng.

"Đại tiểu thư từ trước đến nay luôn ở cùng một chỗ với Thượng Quan công tử."

"Trong thời gian này có xảy ra chuyện gì hay không?" Tổng cảm giác có phần không đúng, Ly Yên lại hỏi.

"Buổi chiều, đại tiểu thư cùng Thượng Quan công tử vào trong rừng, chúng ta liền đánh mất dấu bọn họ, nhưng bọn hắn rất nhanh liền đi ra."

Người nọ vừa dứt lời, lại có một người đi vào, bộ dạng có chút hoảng hốt: "Công tử, đại tiểu thư cùng Thượng Quan công tử không thấy nữa, người buổi chiều chúng ta đi theo là giả ."

"Các ngươi phái người đi tìm, nhất là khu rừng kia."

"Vâng" trong nháy mắt, hai người kia liền biến mất không thấy đâu.

"Vũ, chúng ta về chỗ sư tỷ trước đi, ta sợ ca ca hắn sẽ thiếu kiên nhẫn." Ly Yên xoay người nhìn Lăng Dạ Vũ nói.

Lăng Dạ Vũ đưa tay ôm nàng vào trong lòng, nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: "Tiểu Yên, đừng quá lo lắng có Thượng Quan Dương ở cạnh, tỷ tỷ nàng sẽ không có việc gì, có ta ở đây, nàng không cần phải gánh vác một mình."

Lời nói của Lăng Dạ Vũ như một dòng nước ấm, chậm rãi chảy vào trong lòng Ly Yên, "Ừ."

"Tiểu Yên." Lăng Dạ Vũ đột nhiên bị Ly Yên hôn lên môi, chết lặng tại chỗ.

"Đi nhanh đi." Nhìn Lăng Dạ Vũ ngẩn người, Ly Yên cười rời khỏi, Lăng Dạ Vũ phản ứng kịp, lập tức đuổi theo.

"Sư tỷ."

"Ly Yên, muội đã trở lại." Cung Y Cầm thấy Ly Yên trở lại, lập tức nghênh đón

"Ca ca muội đâu?" Ly Yên nhìn nhìn, không thấy bóng dáng Mộc Hi Ngôn đâu cả.

"Ca Ca muội, hắn. . . Hắn đi tìm tỷ tỷ ." Cung Y Cầm chậm rãi nói ra, "Sau khi Các ngươi vừa đi, ta lại phát hiện ở bên trong có một phong thơ, nói trước mắt tỷ tỷ bị nhốt tại XXX, ca muội liền lập tức đến đó, bảota ở chỗ này chờ muội trở về."

"Thư ở đâu?"

"Ở chỗ này." Cung Y Cầm lôi kéo Ly Yên đến bên cạnh bàn, đem phong thư đến trước mặt Yên.

Ly Yên cùng Lăng Dạ Vũ nhanh chóng nhìn lướt qua lá thư nầy, liếc nhau, lập tức hướng ngoài cửa bỏ bớt đi, lúc đi đến cửa, Ly Yên liền dừng lại, nhìn Cung Y Cầm nói: "Sư tỷ, tỷ đi cùng bọn ta đi."

Để một mình sư tỷ ở chỗ này, nàng cũng không yên tâm, nếu mà lại có người tìm đến đây, xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng sẽ không biết, chẳng bằng để cho nàng đi theo, ở bên người nàng càng an toàn chút.

"Được." nở tươi cười, Cung Y Cầm đi về phía trước, ba người đạp khinh công, đuổi theo Mộc Hi Ngôn mà đi.