Trang chủCùng nam chính ngọt văn yêu đương (Mau xuyên) - Bản Lật TửChương 105: Nữ Idol đệ nhất giang hồ (6)

Cùng nam chính ngọt văn yêu đương (Mau xuyên) - Bản Lật Tử - Chương 105: Nữ Idol đệ nhất giang hồ (6)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Mấy năm nay Vạn phu nhân dựa vào Lương Sơn Sáng Tạo 108 kiếm rất nhiều tiền, đối đãi tuyển thủ tự nhiên cũng không thể quá hà khắc, cô ta sắp xếp phòng cho các tuyển thủ đều là ở các khách điếm nổi tiếng kinh thành.

Thời Yên cảm thấy đầu óc kinh doanh của Vạn phu nhân rất tốt, khách điếm này khẳng định ký hợp đồng với cô ta, cô ta để các tuyển thủ 108 vào ở, vô hình trung hấp dẫn rất nhiều khách nhân khác tới ở trọ, tăng lợi nhuận cho khách điếm, đến lúc cuối năm, khách điếm khẳng định chia hoa hồng cho cô ta.

Một Sáng Tạo 108, thúc đẩy sinh ra bảo nhiêu tiền lời chứ!

Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên thêm Thời Niên dọn dẹp một chút rồi đi theo đại đội cùng tới khách điếm, Thời Niên vừa thấy chính là nghèo lâu quá chưa được ở phòng tốt, đi vào phòng thì như nhà quê lên tỉnh, hô to gọi nhỏ: "Trời ơi, phòng này thật lớn thật xa hoa! Cả không khí cũng thật tươi mát!"

Thời Yên lườm hắn, ném tay nải của minh lên giường, cả người theo đó nằm lên: "Cái giường là của ta, hai người ngủ dưới đất."

Lục Cảnh Nhiên nói: "Ta cảm thấy như vậy không công bằng, cái giường này lớn như vậy, chen một chút vẫn có thể ngủ ba người."

"Phi!" Thời Niên lập tức chắn trước mặt hắn, ngăn cách hắn và Thời Yên, "Đại móng heo nhà ngươi, sao lại không biết xấu hổ như vậy, thật đúng là muốn ngủ với muội muội ta?"

Hắn nói xong, bản thân chạy đến bên cạnh Thời Yên nằm xuống, muốn cọ địa bàn: "Muốn ngủ cũng là ta ngủ với muội muội."

"......" Thời Yên chẳng chút lưu tình đá hắn xuống, "Huynh cũng trải đệm dưới đất mà ngủ."

Thời Niên xoa mông bò dậy, đáng thương hít hít cái mũi.

Tuy rằng giường chỉ có một cái, nhưng chăn sợi bông là chuẩn bị cho ba người, Lục Cảnh Nhiên và Thời Niên trải chăn sợi bông ra, ngủ cũng rất thoải mái.

"Hiện tại thời tiết còn ấm áp, ngủ cái này vừa vặn thích hợp." Thời Niên lăn vài vòng trên chăn sợi bông, bên ngoài có người tới gọi bọn họ ăn cơm tối.

"Oa! Quá tuyệt vời!" Thời Niên cá chép lộn mình, ngồi dậy, "Nơi này còn lo cơm tối! Bao ăn bao ở, muội muội lần này báo danh rất đáng!"

Cơm tối thống nhất ăn ở tầng hai khách điếm, lúc ba người bọn họ đi xuống, nữ đệ tử môn phái khác đều đến đông đủ. Có thể là bởi vì Lục Nhiên Nhiên và Thời Niên Niên hiện tại quá nổi, tất cả mọi người đều coi bọn họ thành đối thủ mạnh nhất, cho nên bọn họ vừa xuất hiện, không khí nhà ăn vốn hoà thuận vui vẻ lập tức khẩn trương vài phần.

Tất cả mọi người đều theo bản năng dừng nói chuyện với nhau, nhìn bọn họ đi tới, trên mặt Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên vẫn duy trì nụ cười lễ phép, chỉ có một mình Thời Niên, hồn nhiên bất giác đi đến bên cạnh bàn, vẫy tay với bọn họ: "Tới tới tới, ngồi ở đây!"

Tiếng hắn vừa dứt, một nữ đệ tử bên cạnh dời bát đũa trước mặt mình qua: "Ngại quá, chỗ này có người."

Thời Niên sửng sốt một chút, chính hắn nhỏ giọng nói thầm vài câu, cũng không tranh với cô ta, lại đi tìm một cái bàn khác: "Chúng ta ngồi ở đây đi!"

Nữ đệ tử Bích Vân Phường đối diện bắt chước làm theo, dịch bát đũa của mình qua: "Nơi này cũng có người."

Người nói chuyện là Âu Dương Tuệ, người mới hiện tại Bích Vân Phường đề bạt, tuy Thời Niên có ngốc, hiện tại cũng nhận thấy được bọn họ cố ý gây chuyện: "Ta thấy nơi này trống không, đâu có người?"

Âu Dương Tuệ nói: "Ta giữ chỗ cho sư tỷ khác, làm sao hả?"

Thời Niên mỉm cười, nâng tay đếm bọn họ: "Một, hai, ba, bốn, năm...... Đệ tử thăng cấp của Bích Vân Phường các cô lần này đều ở chỗ này, cô giữ chỗ cho ai?" Sau khi nói xong, hắn hoảng sợ che mặt mình, như thể cực kỳ sợ hãi nói: "Không phải là Dung Giảo Giảo chứ?"

"............"

Dung Giảo Giảo vừa mới chết không lâu, rất nhiều đệ tử Bích Vân Phường còn gặp qua tử trạng đáng sợ của thi thể cô ta, Thời Niên thốt ra lời này xong, sắc mặt mấy đệ tử Bích Vân Phường đồng loạt thay đổi.

Thời Yên cười một tiếng trong bụng, nói với Thời Niên: "Niên Niên mau tới đây, chỗ đó người ta còn giữ lại một chỗ, ngươi xem, bát đũa cũng nhiều thêm một bộ."

"Ý, sợ quá!" Thời Niên vỗ ngực mình, vội vàng chạy qua. Mấy đệ tử Bích Vân Phường hiện giờ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đối diện không có ai, khiến người nhìn sởn tóc gáy, bọn họ muốn đổi chỗ ngồi, nhưng lại ngại mặt mũi, không muốn động.

Lục Cảnh Nhiên kéo cái ghế trước mặt, hơi khom lưng, cười nhạt hỏi nữ đệ tử đối diện: "Nơi này chắc là không có ai chứ?"

Giọng nói của hắn không phân biệt nam nữ, lại dễ nghe như tiếng đàn, hơn nữa thêm đôi mắt quyến rũ của hắn, nữ đệ tử đối diện bỗng dưng đỏ mặt: "Không, không có, các ngươi ngồi đi."

Lục Cảnh Nhiên gọi Thời Yên và Thời Niên tới, cùng ngồi xuống trước bàn. Chẳng được bao lâu, thủ hạ của Vạn phu nhân tới tuyên bố kỷ luật sinh hoạt tập thể lần này, tiểu nhị bắt đầu bận không ngừng bưng đồ ăn lên bàn.

"Vạn phu nhân nói, muốn làm thần tượng nữ, cần phải duy trì dáng người, tuy hiện giờ các cô chưa chính thức xuất đạo, nhưng bắt đầu từ lúc này, phải ăn uống điều độ."

Nghe được bốn chữ "ăn uống điều độ", tâm Thời Yên rầm rầm tan nát.

Quả nhiên, sau khi đồ ăn mang lên, thuần một màu tất cả đều là thức ăn chay, không chỉ có thế, phần ăn còn rất ít.

Thời Niên nhìn chằm chằm rau xanh củ cải trên bàn một hồi, nói với Thời Yên: "Ta thu hồi lời nói vừa rồi, muội báo danh, quả thực sốt thấu ruột."

Thời Yên: "......"

Lục Cảnh Nhiên vươn tay che miệng, thấp giọng nói với bọn họ: "Không sao, chờ trời tối, chúng ta có thể tới phòng bếp trộm thức ăn."

Mắt Thời Niên sáng lên: "Làm như vậy đi."

Bữa cơm tối này, không chỉ đồ ăn ít, ngay số lượng cơm cũng phải hạn chế, Thời Yên ăn chẳng bõ bụng, càng đừng nói hai đại nam nhân như Lục Cảnh Nhiên và Thời Niên. Đến đêm, Lục Cảnh Nhiên và Thời Niên lén chuồn ra ngoài, chẳng được bao lâu, bọn họ mang theo một đống lớn đồ ăn trở về.

"Muội muội, mau tới, có đồ ăn!" Thời Niên trực tiếp trộm con vịt quay trở về, Lục Cảnh Nhiên cũng cầm rất nhiều đồ ăn vặt và trái cây.

Ba người vây quanh bàn, ăn ngấu nghiến, một con vịt quay bị ăn chẳng còn bao, Thời Yên mới nhớ tới quan tâm vấn đề có thể bị lộ hay không: "Hai huynh nói phòng bếp thiếu nhiều thứ như vậy, ngày mai có thể tra ra không?"

Lục Cảnh Nhiên nuốt miếng sủi cảo chiên trong miệng, nói với Thời Yên: "Yên tâm đi, gần đây chuyện của Dung Giảo Giảo, quan phủ không phải hoài nghi là người Lang Hỏa Cung làm sao? Ta để lại chút đồ của Lang Hỏa Cung ở phòng bếp, ngược lại bọn họ khẳng định nghĩ người Lang Hỏa Cung làm."

Thời Yên: "......"

Sao huynh có thể thuần thục như vậy.

Cô lại vơ vét một miếng vịt quay, tranh thủ lúc rảnh rỗi hỏi Lục Cảnh Nhiên: "Sao huynh lại có đồ của Lang Hỏa Cung?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Nhặt trên đường."

Thời Yên: "......"

Như sợ cô không tin, hắn cười hà hà hai tiếng, bổ sung nói: "Ngày đó ở ngoài thành thấy bọn họ đánh nhau với môn phái khác, sau khi đánh xong, ta tới vơ vét một chút, nhặt được không ít thứ tốt đâu!"

"......" Việc này nhìn như Thời Niên sẽ làm.

Thời Niên càn quét hết bánh bao trên bàn, mượn đề tài của bọn họ hỏi: "Đúng rồi, nói đến Dung Giảo Giảo, cô ta rốt cuộc chết như thế nào? Thật sự là Lang Hỏa Cung làm sao?"

Lục Cảnh Nhiên rũ mắt: "Ta cảm thấy không giống, Lang Hỏa Cung không có lý do cô ta nhất định phải chết."

Thời Yên nhìn hắn một cái: "Hình như huynh rất quen thuộc Lang Hỏa Cung?"

Lục Cảnh Nhiên cười nói: "Quen thì không nói, chẳng qua chuyện trong chốn giang hồ, ta đều biết một vài thôi."

"Ồ?" Thời Yên nhướng mày, "Vậy huynh nói xem, Dung Giảo Giảo này chết như thế nào?"

Lục Cảnh Nhiên thưởng thức đôi đũa trong tay, không nhanh không chậm nói: "Các cô là sát thủ, ắt rõ ràng hơn ta, giết người đơn giản là hai loại, hoặc là báo thù, hoặc là diệt khẩu."

Thời Yên suy nghĩ một lúc, nói: "Huynh cảm thấy Dung Giảo Giảo là bị diệt khẩu?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Ban đầu ta cho rằng là báo thù, bởi vì thời gian cô ta chết quá mức kỳ quặc, nhưng sau khi nhìn thấy các cô, ta loại trừ khả năng báo thù." Hắn nhìn Thời Yên, khẽ nhướn môi: "Mới đầu ta gặp cô nương trên nóc nhà ở Liệt Phong Ổ, cô nương chính là vì ám sát Chiêm Phương Phương tới điều tra nghiên cứu địa hình đúng không?"

"Ờ thì......"

"Nếu ta đoán không sai, chuyện Chiêm Phương Phương hủy dung, chính là cô làm."

"Khụ khụ." Thời Yên ho hai tiếng, nói, "Ta, vốn dĩ chính là một sát thủ không có tình cảm, mấy cái này đều là công việc của ta. Hơn nữa Chiêm Phương Phương không phải hủy dung, chỉ là mọc mấy đốm đỏ mà thôi!"

Lục Cảnh Nhiên cười cười, cũng không có ý truy cứu chuyện này: "Ca ca của cô, hẳn là tới giết Dung Giảo Giảo, nhưng trước khi hắn ra tay, Dung Giảo Giảo đã chết. Chứng tỏ còn có người khác, vì nguyên nhân khác, giết cô ta."

Thời Yên nói: "Cũng có khả năng người thuê người giết Dung Giảo Giảo không chỉ có một mình Chiêm Phương Phương."

"Cô nói cũng có khả năng, nhưng trực giác của ta, chuyện này không đơn giản như vậy."

"Ợ." Thời Niên đánh ợ một cái, rốt cuộc no nê, "Ta cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản, 108 nước quá sâu, chúng ta vẫn nên nhanh chóng thoát thân mới tốt."

Trong lòng Thời Yên cũng còn nghỉ vấn với cái chết của Dung Giảo Giảo, có điều lúc trước cô đơn thương độc mã một mình cũng không sợ, hiện tại có hai người Lục Cảnh Nhiên và Thời Niên tả hữu hộ pháp, cô càng không sợ.

Ăn hết đồ ăn trên bàn, Lục Cảnh Nhiên và Thời Niên còn dọn sạch bàn, mới quay về phòng ngủ. Thời Yên đã đắp chăn ngủ, ngọn nến trong phòng cũng bị cô dập tắt.

Cửa sổ nửa mở, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, Lục Cảnh Nhiên đứng ở dưới ánh trăng, cởi quần áo trên người xuống. Thời Yên lén lút mở một con mắt, lén nhìn hắn thay quần áo.

Sau khi cởi nữ trang, thân thể nam tính cường tráng lộ ra ngoài không khí, hai tay dài thon thả, dáng người tam giác ngược, còn có cơ bụng nhìn qua khuynh hướng xúc cảm không tồi. Tóc Lục Cảnh Nhiên dài thả xuống tận thắt lưng, lại tăng thêm chút phong tình cho hormone nam tính nồng đậm.

Tiếng cười khẽ khó có thể nghe thấy đánh gãy dòng suy nghĩ của Thời Yên, cô vội nhắm mắt lại, làm bộ ngủ rồi. Lục Cảnh Nhiên đi đến bên người cô, cúi đầu nhìn cô: "Thời cô nương, đã nói càn rỡ như vậy không tốt, nếu cũng nhìn ta rồi, căn cứ tinh thần có qua có lại, ta cảm thấy ta cũng nên nhìn lại."

"......" Thời Yên nghẹn một trận, rốt cuộc vẫn không giả vờ nổi nữa, "Ta cho huynh biết, huynh đừng có mà xằng bậy, bằng không ta gọi Thời Niên dậy, huynh ấy sẽ trực tiếp đánh chết huynh."

Sau khi Thời Niên trở về, vừa ngả người là ngủ mất, lúc này đang hẹn hò với Chu Công đến khí thế ngất trời. Lục Cảnh Nhiên không bị Thời Yên uy hiếp, cúi người, sát lại thấp giọng nói bên tai Thời Yên: "Quá tam ba bận, nếu còn có lần sau, ta nhất định sẽ đòi lại từ cô nương."

Thời Yên: "......"

Không được rồi, cô có chút muốn chảy máu mũi......

Lục Cảnh Nhiên hơi nhướng môi, nhìn cô một cái, phủ thêm kiện áo mỏng về chỗ trải chăn đi ngủ. Trong tiếng tim đập thình thịch, Thời Yên nghe thấy một câu nói khẽ khàng "Mơ đẹp".

Chương trước Chương tiếp