Trang chủCùng nam chính ngọt văn yêu đương (Mau xuyên) - Bản Lật TửChương 15: Tổng giám đốc ma cà rồng thân yêu (15)

Cùng nam chính ngọt văn yêu đương (Mau xuyên) - Bản Lật Tử - Chương 15: Tổng giám đốc ma cà rồng thân yêu (15)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Sau khi xảy ra án mạng, Thời Yên rốt cuộc không trở lại chung cư tồi tàn của cô. Một khoảng thời gian không tới, nơi này càng suy bại hơn trước, hộ gia đình cũng dọn đi không ít.

Sắc trời còn chưa hoàn toàn tối đen, nhưng trong lòng Thời Yên vẫn có chút trống rỗng, vừa bước vào cầu thang, cô liền nhớ tới cảnh tượng hàng xóm bị giết. Cô chạy chậm một hơi leo lên tầng bảy, móc ra chìa khóa mở cửa. Trong phòng vẫn là bộ dáng lúc cô đi, chẳng qua không ai quét dọn, tích một lớp bụi mỏng.

Thời Yên mở tủ quần áo, lấy rất cả túi xách bên trong ra, lại tìm một thùng bìa cát tông vừa phải, bỏ từng cái túi vào. Lúc khoá cửa, cô không nhịn được nhìn thoáng qua cách vách.

Trên mặt đất ban công hiện tại vẫn còn lưu đường dấu vết cố định cảnh sát phác họa thì thể, nhìn một cái làm người ta có thể nhớ lại bộ dáng thi thể đêm hôm đó. Cửa phòng cách vách cũng phong tỏa, tránh cho người không liên quan tiến vào. Phòng ở nơi này đã hoàn toàn trở thành hung trạch, về sau chỉ sợ rất khó thuê nữa.

Cô khóa kỹ cửa, ôm thùng đi xuống nhà.

Tài xế còn ở dưới lầu chờ cô, cô bỏ cái thùng vào cốp xe, bảo tài xế lái xe đưa mình tới ngõ Thanh Nam.

Màn đêm vừa mới buông xuống, ngõ Thanh Nam đã bắt đầu xa hoa truỵ lạc. Thời Yên dựa theo định vị người mua gửi tới, tìm được quán bar cô ta ở.

"Thời tiểu thư, cần tôi ôm đồ vào giúp cô không?" Tài xế giúp cô mở cốp xe, hỏi cô. Thời Yên ôm cái thùng ra, lắc lắc đầu nói: "Không cần, anh ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi bên này hẳn là không lâu lắm đâu."

"Được."

Thời Yên ôm cái thùng đi vào quán bar, tài xế lái xe sang một bên, xuống xe châm một điếu thuốc.

Quán bar âm nhạc ầm ĩ đinh tai nhức óc, Thời Yên hỏi thăm người phục vụ một chút, người phục vụ dẫn cô tới một phòng lớn xa hoa: "Khách cô muốn tìm ở bên trong này."

"Được, cảm ơn." Thời Yên đi vào, thấy người phụ nữ ngồi trên sô pha.

Thời Yên trước kia làm diễn viên quần chúng ở đoàn phim, gặp qua không ít nữ minh tinh, nói thật, cô vẫn luôn cho rằng trong bọn họ rất nhiều người cũng không xinh đẹp như cô, nhưng người phụ nữ trước mặt, cho cô cảm giác trước mắt sáng ngời.

Cô ta mặc chiếc váy dài đỏ, như ngọn lửa lưu động, làn da tuyết trắng dưới nền màu đỏ, càng thêm có vẻ như bạch ngọc trơn bóng. Mái tóc đen dài xoã xuống, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng nhiếp nhân tâm phách.

Người phụ nữ này đẹp đến mức trong nháy mắt làm cô hoài nghi xu hướng giới tính của mình.

"Cô, chào cô, xin hỏi là cô Cecilia Bathory?"

Người phụ nữ dựa vào sô pha, ngước mắt nhìn cô mỉm cười: "Là tôi, cô chính là Thời Yên?"

"Đúng vậy, túi xách cô muốn tôi đều mang đến." Thời Yên đặt thùng giấy ở trên bàn trà, trong nháy mắt, cô cảm giác có cái gì không đúng.

Vì sao người phụ nữ này biết cô tên Thời Yên? Tên trên mạng của cô rõ ràng là Thời Mỹ Lệ.

Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía cô ta, vừa lúc đâm vào trong ánh mắt đối phương. Ánh mắt như bị cô ta khóa lại, không thể rút khỏi người cô ta.

Thời Yên ở trong lòng chân tình thật cảm mà mắng câu thô tục, loại cảm giác này, cô lại rất quen thuộc —— ngày đầu tiên xuyên tới, khi cô bị người đàn ông ma cà rồng khống chế, chính là loại cảm giác này.

Người phụ nữ duỗi tay sờ lên mặt cô, nhẹ nhàng vỗ về trên làn da cô: "Cô thật xinh đẹp, máu cũng...... rất thơm ngọt."

Thời Yên không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng sức mở to hai mắt trừng cô ta.

Người phụ nữ mỉm cười, nói với cô: "Yên tâm, tôi sẽ không hút máu cô, như vậy quá lãng phí. Tôi muốn cắt lấy máu cô, dùng máu cô để tắm gội."

"???"Đây cmn là kịch bản gì?

Khi Thời Yên mở mắt lại, đã không ở trong phòng trước đó. Cô cảm thấy thân thể của mình rất suy yếu, nhìn mọi thứ đều có chút mơ hồ không rõ. Trên cổ tay có cảm giác đau đớn, cái này làm cho thần trí của cô hơi chút thanh tỉnh, ánh mắt cô nhìn xuống, phát hiện hai cổ tay mình đều bị người cắt một đường thật dài, máu đang không ngừng từ trong cơ thể cô chảy về một vật chứa tinh xảo trên mặt đất.

"Cô tỉnh?" Người phụ nữ đi đến trước mặt cô, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm cô, "Máu của cô thật sự quá thơm ngọt, thiếu chút nữa tôi đã không nhịn được."

Chung quanh truyền đến một trận xao động, Thời Yên thuận thế nhìn xem, mới phát hiện nơi này không chỉ có hai người các cô.

"Yên tâm, không có tôi cho phép, bọn họ không dám hút máu cô." Người phụ nữ nhìn cô, môi đỏ tươi cong lên một độ cong, "Máu cô có thể làm huyết tộc điên cuồng, tôi thật tò mò, Lục Cảnh Nhiên nhịn xuống như thế nào?"

Lục Cảnh Nhiên...... Đúng vậy, Lục Cảnh Nhiên, anh còn đang ăn cơm với khách hàng? Sớm biết vậy cô đã cùng anh đi ăn cơm, rõ ràng từ nhỏ đã biết tài vận của mình kém đến muốn mệnh, đột nhiên có một khách hàng lớn như vậy, vừa thấy liền không thích hợp rồi.

Có phải cô sắp chết hay không, sau khi cô chết, Lục Cảnh Nhiên làm sao bây giờ?

Nghĩ đến đây, trong lòng Thời Yên không nhịn được khó chịu, cô không hy vọng Lục Cảnh Nhiên trở nên cực đoan như bá tước Charles, sinh mệnh của anh dài như vậy, chỉ cần sống đủ lâu, nhất định sẽ tái ngộ người mình thích.

Lục Cảnh Nhiên rời nhà hàng, không biết vì sao, anh luôn có chút tâm thần không yên. "Kiều Vũ, cậu gọi điện thoại cho tài xế, hỏi anh ta Thời Yên ở đâu."

"Dạ, tổng giám đốc." Kiều Vũ rất mau liên hệ với tài xế, xác nhận chỗ Thời Yên với anh ta, "Tài xế nói Thời Yên ở một quán bar ngõ Thanh Nam, nhưng có chút kỳ quái, cô ấy đã đi vào hai mươi phút, còn chưa ra."

Lục Cảnh Nhiên nhíu nhíu mày, nói với anh: "Đi ngõ Thanh Nam tìm bọn họ."

"Vâng."

Kiều Vũ lái xe về phía ngõ Thanh Nam, nơi này cách ngõ Thanh Nam không xa, không cần đến quá nhiều thời gian là tới. Lục Cảnh Nhiên đẩy cửa sổ xe xuống, để thoáng khí, muốn giảm bớt bực bội không hiểu sao xuất hiện ở đáy lòng.

Xe đi chưa bao lâu, nghênh diện quét tới một trận gió đêm, thần sắc Lục Cảnh Nhiên biến đổi, khí tức cả người đều trở nên nghiêm nghị lên.

"Sao vậy ạ?" Nhận thấy được biến hóa trên người Lục Cảnh Nhiên, Kiều Vũ cũng căng thẳng thần kinh.

"Mùi máu." Lục Cảnh Nhiên nhăn mày, biểu tình càng thêm lạnh băng, "Mùi máu Thời Yên."

Kiều Vũ còn không kịp có phản ứng, Lục Cảnh Nhiên đã biến mất bên trong xe, chỉ có gió đêm từ cửa sổ thổi vào, hoà lẫn với mùi máu tươi.

Kiều Vũ giẫm chân ga, tăng tốc đi về phía ngõ Thanh Nam.

Lục Cảnh Nhiên tìm mùi máu tươi trong không khí, tìm được một căn nhà bí ẩn. Mùi máu chính là truyền ra từ đây, anh một chân đá văng cửa với anh mà nói thùng rỗng kêu to, lắc mình tới nơi mà anh cho là mùi máu nồng nhất.

Huyết tộc trong căn nhà đều bởi vì máu Thời Yên mà hưng phấn, nhưng e ngại người phụ nữ váy đỏ ở đây, bọn họ đều không tiến lên. Lục Cảnh Nhiên đột nhiên xuất hiện, quanh thân mang theo sát khí lành lạnh, thấy trên mặt đất Thời Yên, đồng tử của anh đột nhiên co rụt lại, một tay ôm người lên: "Thời Yên! Em thế nào?! Tỉnh tỉnh!"

Thời Yên mơ mơ màng màng mở mắt ra, trước mắt là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Lục Cảnh Nhiên. Cô tưởng chính mình trước khi chết xuất hiện ảo giác, lẩm bẩm mà gọi anh một tiếng: "Tiểu Nhiên Nhiên......"

Nhóm huyết tộc nhận ra Lục Cảnh Nhiên, xao động càng thêm lợi hại, Lục Cảnh Nhiên nhìn bọn họ một cái, cảm giác áp bách cường đại chấn nhiếp tất cả người ngo ngoe rục rịch đều an tĩnh xuống. Anh ôm Thời Yên đứng lên, ánh mắt cực lãnh mà nhìn về phía người phụ nữ váy đỏ: "Chuyện này không để yên."

Nói xong, anh và Thời Yên cùng nhau biến mất tại chỗ.

Biệt thự của Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên hơi thở thoi thóp nằm trên giường lớn trong phòng, miệng vết thương trên cánh tay cô đã được Lục Cảnh Nhiên trị hết, nhưng cô mất máu quá nhiều, chỉ còn một hơi cuối cùng. Thần sắc Lục Cảnh Nhiên tối tăm đứng ở mép giường, Kiều Vũ nôn nóng nhìn anh, thúc giục: "Tổng giám đốc, ngài do dự nữa cô ấy sẽ không cứu được thật đấy."

Dù ma cà rồng pháp lực thông thiên, cũng không thể khởi tử hồi sinh.

Lục Cảnh Nhiên siết chặt nắm tay, khóe miệng căng đến thẳng tắp, một hồi lâu, anh mới buông tay, đi qua nâng Thời Yên dậy. Thân thể của cô lạnh băng, làn da cũng tái nhợt sắp trong suốt, anh nhẹ nhàng đẩy tóc cô ra, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.

James nói không sai, máu của Thời Yên có dụ hoặc trí mạng, anh cũng từng ảo tưởng, máu của Thời Yên có bao nhiêu thơm ngọt, làm anh cảm thấy thỏa mãn cỡ nào. Nhưng anh chưa từng nghĩ tới muốn chân chính hút máu cô.

Anh nhìn Thời Yên đang nhắm mắt lại, chậm rãi hé miệng, lần đầu tiên lộ răng nanh của anh.

Thời điểm hàm răng đâm thủng da thịt cô, như thể mặt hồ mùa xuân phá băng nháy mắt, máu thơm ngọt chui vào khoang miệng, mang cho thân và tâm Lục Cảnh Nhiên thoả mãn cực hạn trước nay chưa từng có.

Thời Yên cảm thấy thân thể bay bổng của mình càng ngày càng nặng, không chỉ có như thế, còn giống có người châm lửa bên cạnh cô.

Nóng, nóng không chịu nổi, cô phảng phất như người đi một ngày một đêm ở sa mạc, yết hầu sắp toát ra khói.

Thân thể đang khát vọng gì đó cực độ, nhưng cô lại không biết là cái gì, cô nghe thấy có người ở bên tai gọi tên cô, liền chậm rãi mở mắt. Người trước mắt vẫn như cũ là Lục Cảnh Nhiên, cô vươn tay về phía anh, phun ra một chữ thất thanh: "Khát......"

Lục Cảnh Nhiên bắt lấy tay cô, ôm cô vào lòng. Anh giống như đang nói gì đó, Thời Yên không nghe rõ, cô chỉ cảm thấy trên người Lục Cảnh Nhiên tản mát ra hơi thở mê người, cô rất thích.

Cô hơi hơi ngẩng đầu lên, bản năng hé miệng, cắn trên cổ Lục Cảnh Nhiên.

Lục Cảnh Nhiên kêu rên một tiếng, không đẩy cô ra, ngược lại ôm cô chặt hơn nữa. Sau khi Thời Yên cắn thủng làn da của Lục Cảnh Nhiên, rốt cuộc hiểu mình đang khát vọng cái gì.

Cô muốn máu anh.

Máu Lục Cảnh Nhiên như nước suối mát lạnh, rót vào thân thể khô nóng của cô, loại cảm giác này quá mức mỹ diệu, thế cho nên cô ôm Lục Cảnh Nhiên, tham lam mà mút vào. Sắc mặt Lục Cảnh Nhiên mắt thường có thể thấy được trắng dần, Kiều Vũ ở một bên gấp đến độ không được: "Tổng giám đốc, không thể để cô ấy hút nữa! Như vậy nữa ngài sẽ......"

"Đi ra ngoài." Lục Cảnh Nhiên ngắt lời anh, lạnh nhạt ngầm ra mệnh lệnh. Thanh âm của anh có không chấp nhận phản kháng, Kiều Vũ tuy mọi cách không muốn, vẫn nghe mệnh lui ra ngoài.

Lục Cảnh Nhiên ôm Thời Yên, ngón tay chôn trong sợi tóc của cô, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Muốn bao nhiêu, đều lấy đi đi.

Thời Yên lần nữa tỉnh lại đã là nửa giờ sau. Cô cảm giác tốt hơn rất nhiều, toàn bộ thân thể như thể thoát thai hoán cốt.

Lục Cảnh Nhiên ngồi ở bên cạnh cô, thần sắc có vẻ có chút tiều tụy, thấy cô tỉnh lại, mỉm cười với cô: "Tỉnh?"

Thời Yên nhẹ nhàng cong khóe miệng, cũng nhìn anh cười: "Vừa rồi em mơ một giấc mơ, em mơ thấy em hút máu anh."

Ánh mắt Lục Cảnh Nhiên khẽ biến, anh xoa mái tóc mềm mại của cô, nhìn chăm chú vào cô: "Đó không phải mộng, tôi sơ ủng em."

Thời Yên hơi hơi sửng sốt, kỳ thật cô hoặc nhiều hoặc ít đoán được, bởi vì cô có thể cảm giác được, thân thể của cô rõ ràng có chút không giống trước kia.

Lục Cảnh Nhiên thấy cô chỉ lúc mới đầu ngẩn ra, lúc sau lại không có gì phản ứng, trong lòng càng thêm không rõ. Anh rũ đôi mắt, không nhìn cô: "Xin lỗi, tôi tự tiện làm quyết định này, nếu em không thể tha thứ cho tôi, tôi cũng có thể lý giải. Hiện thí nghiệm cải tạo vị giác còn chưa thành công, em cũng không thể cảm nhận được hương vị đồ ăn nhân loại nữa, chỉ có thể dựa vào máu sinh tồn."

Lời anh nói tiến vào trong tai Thời Yên không hiểu sao lại mang theo tủi thân, lại xứng với thần sắc tiểu tụy của anh, nhìn qua càng thêm đáng thương. Thời Yên ngồi dậy, cầm tay anh nói: "Không sao, xuân phong mười dặm, sữa bò chocolate, Cacao Brownie, thăn bò tiêu đen, gà hầm ớt, toàn bộ không bằng anh."

Lục Cảnh Nhiên: "............"

Anh trầm mặc một hồi lâu, mới rốt cuộc lộ ra một nụ cười: "Bây giờ em nói vậy thôi, rất mau em sẽ không chịu nổi."

"Sẽ không, em tin thí nghiệm của James nhất định sẽ thành công!"

"Hy vọng thế." Lục Cảnh Nhiên nắm ngược lại tay cô, vén sợi tóc trên trán cô, "Trước đó, em cũng không thể ăn bậy những thứ khác, muốn máu, trực tiếp tới tìm tôi."

Thời Yên chớp chớp mắt: "Anh muốn làm kho máu tư nhân cho em sao?"

Lục Cảnh Nhiên cúi đầu hôn môi cô, thấp giọng nói trước mặt cô: "Ngoan, máu những người khác em sẽ không thích."

Không biết có phải bởi vì mình cũng biến thành ma cà rồng hay không, bây giờ Thời Yên hôn môi với Lục Cảnh Nhiên sẽ không cảm thấy anh lạnh lạnh nữa. Cô có chút tham luyến hôn lại anh, Lục Cảnh Nhiên bỗng nhiên kéo dãn khoảng cách với cô, bắt đầu cùng cô tính nợ cũ: "Em biết người em đi gặp hôm nay là ai không?"

Thời Yên ngây người một chút, hồi tưởng nói: "Hình như tên Cecilia Bathory?"

Lục Cảnh Nhiên cười lạnh một tiếng: "Vậy em biết Cecilia Bathory là hậu nhân của bá tước ma cà rồng Elizabeth Bathory không?"

Thời Yên: "......"

Xin lỗi, cô thật không nghĩ tới, cô ta lại dùng tên thật để lướt trên mạng.

"Elizabeth Bathory đam mê máu tươi của thiếu nữ, cô ta cho rằng dùng bọn họ máu tắm gội, sẽ có thể đoạt lấy sự xinh đẹp của họ, hơn nữa thanh xuân được gìn giữ vĩnh viễn. Cô ta là giai nhân máu mặt có tiếng ở Hungary, vì lấy được máu thiếu nữ, còn đặc biệt phát minh rất nhiều cực hình tàn nhẫn, 'buồng giam trinh nữ' chính là một trong số đó."

('Buồng giam trinh nữ' là hình thức tra tấn tàn khốc đối với phụ nữ. Nó được thiết kế có hình dáng giống như trinh nữ, bên trong rỗng để có thể cho vừa một người. Mặt trong có những gai nhọn đâm vào da thịt phạm nhân.)

"......" Thời Yên khẩn trương nuốt nước miếng, 'buồng giam trinh nữ' được gọi là buồng giam trí mạng, cô cũng nghe nói qua, may mắn hôm nay Cecilia không dùng cái này đối phó cô, "Em nhớ rõ nữ bá tước ma cà rồng cũng không phải ma cà rồng thật sự."

"Cô ta đương nhiên không phải, cô ta chính là một người phụ nữ điên tàn nhẫn khát vọng máu tươi." Sắc mặt Lục Cảnh Nhiên khó coi, hiển nhiên, anh chẳng hề muốn dính líu quan hệ với vị nữ bá tước ma cà rồng đó.

Thời Yên bò dậy ôm cổ anh, muốn dỗ anh để anh đừng nóng giận, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, cô nhạy bén nhận thấy có người nào lại đây, còn không chỉ một cái.

Lục Cảnh Nhiên cũng đã nhận ra, anh cau mày, bảo Thời Yên nằm trở về: "Em nằm yên trong phòng, tôi đi xem."

"Ai......" Thời Yên kêu một tiếng, còn muốn cùng đi ra ngoài, Kiều Vũ liền gõ cửa đi đến. Sắc mặt của anh ấy cũng không tốt lắm, anh ấy nhìn Lục Cảnh Nhiên một cái, Lục Cảnh Nhiên ngầm hiểu nói: "Tôi đi xử lý, cậu lưu lại nơi này chiếu cố cô ấy."

Anh nói xong liền đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Thời Yên và Kiều Vũ.

Thời Yên nhìn ra được trợ lý Kiều không vui vì mình cho lắm, cô khụ một tiếng, nói với anh: "Trợ lý Kiều, anh làm sao vậy?"

Kiều Vũ đứng ở một bên, nhìn cô nói: "Hy vọng cô đừng bởi vì sơ ủng mà trách cứ tổng giám dốc, anh ấy làm như vậy tất cả đều là vì cứu cô. Tổng giám đốc thật sự rất thích cô, sau khi gặp được cô, người sắt ít khi nói cười như anh ấy cũng sụp đổ."

Thời Yên: "......"

Trợ lý Kiều hiểu nhiều nhỉ.

"Hơn nữa cô biết cô hút bao nhiêu máu của anh ấy hay không?"

Thời Yên bị hỏi đến sửng sốt, trong ấn tượng, hình như cô vẫn luôn ôm Lục Cảnh Nhiên, muốn lấy máu tươi từ chỗ anh. Cô nhíu mày, hỏi Kiều Vũ: "Anh biết bên ngoài là ai không?"

Kiều Vũ tức giận nói: "Là một đám tuổi trẻ phản loạn, huyết tộc bởi vì tuổi thọ rất dài, cho nên không giống nhân loại có tự nhiên thay đổi triều đại, huyết tộc lớn tuổi vĩnh viễn có địa vị cao, mấy người trẻ tuổi đó tự nhiên không cam lòng."

Kẻ phản loạn, cái này từ lần trước khi Hoắc Kỳ tìm tới, tựa hồ cũng nói với Lục Cảnh Nhiên.

Thời Yên hỏi: "Sát thủ trước đó cũng là bọn họ tìm?"

"Đúng vậy, kẻ đầu sỏ bọn họ là Kastner, năm đó là tổng giám đốc có lòng tốt cứu hắn ta, hắn ta mới có thể sống tới ngày nay, không nghĩ tới hiện tại hắn ta đi đầu tạo phản." Tiếng Kiều Vũ vừa ra, bên ngoài liền truyền đến một tiếng vang "loảng xoảng" lớn, Thời Yên không chút suy nghĩ xông ra ngoài.

Kiều Vũ ở trong phòng cả kinh, không phải bởi vì bên ngoài vang lớn, mà là bởi vì Thời Yên thoắt cái đã biến mất trước mặt anh. Lục Cảnh Nhiên có dị năng cường đại, Thời Yên hút máu anh, cũng có thể kế thừa một bộ phận năng lực của anh, nhưng cô vừa mới bị sơ ủng không lâu, đã có thể tùy tâm sở dục vận dụng như vậy sao?

Anh không nghĩ nhiều, cũng vội đuổi theo.

Phòng khách, đèn lớn treo ở trên đỉnh không biết vì sao rơi ở trên mặt đất, pha lê vỡ đầy đất. Lục Cảnh Nhiên đứng cạnh đèn, đối diện vây quanh mấy huyết tộc trẻ tuổi. Kastner đứng ở đầu tiên, nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sắc mặt Lục Cảnh Nhiên không tốt nhìn bọn họ, lạnh lùng mở miệng: "Cút trở về hang ổ của các cậu, tôi có thể tạm thời không truy cứu chuyện hôm nay."

Kastner đánh giá anh một lúc, cười một tiếng nói: "Thân vương đại nhân thân yêu của tôi, anh thật đúng là biết làm bộ làm tịch, tôi nghe nói, anh vì cứu người phụ nữ nhân loại kia, tổn thất không ít máu, hiện tại thân thể của anh suy yếu như vậy, căn bản không phải đối thủ của chúng tôi." Hôm nay, chính là thời cơ giết chết anh tốt nhất.

"Còn phải cảm ơn người người phụ nữ điên Cecilia kia."

Lục Cảnh Nhiên hơi mấp máy khóe miệng, không lên tiếng. Kastner nói không sai, hiện tại anh rất suy yếu, vừa rồi sử dụng một chút năng lực kìa đã là rất miễn cưỡng.

Trên lầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, Kastner ngẩng đầu, thấy một người phụ nữ tóc dài ngồi trên rào chắn tầng ba, đang mỉm cười nhìn anh ta. Tóc cô rất dài, đã vượt qua vòng eo, tùy ý xoã trên người, lại có một vẻ đẹp khác. Khuôn mặt cô rất đẹp, đôi môi xinh đẹp cong lên ý cười, đôi mắt trắng đen rõ ràng nháy mắt với người ta, phảng phất có thể câu tâm phách người.

Người phụ nữ này, chính là nhân loại thân vương sơ ủng kia sao?

A, không thể không thừa nhận, ánh mắt thân vương bọn họ nhìn phụ nữ đúng là không tồi.

Lục Cảnh Nhiên nhìn thấy Thời Yên, mày lơ đãng nhăn lại: "Sao em lại ra đây? Không phải bảo em ở trong phòng sao?"

Thời Yên vô tội nhìn anh một cái, mũi chân nhẹ nhàng điểm trên rào chắn, từ trên lầu bay xuống dưới. Đây là lần đầu tiên Thời Yên sử dụng năng lực phi hành sau khi biến thành ma cà rồng, nhưng khả năng thích ứng của cô rất khá, đại khái...... Là bởi vì kinh nghiệm treo dây cáp trước kia phong phú.

Sau khi vững vàng đáp xuống đất, cô cười nói với Lục Cảnh Nhiên: "Em tới giúp anh mà."

"Nơi này không cần em hỗ trợ." Lục Cảnh Nhiên nhìn về phía Kiều Vũ cũng tới đây, trong ánh mắt mang theo bất mãn và trách móc nặng nề rõ ràng, "Không phải bảo cậu để ý cô ấy sao?"

"Xin lỗi, tổng giám đốc." Kiều Vũ thực bất đắc dĩ, thật không phải anh không muốn trông, mà là Thời Yên hiện tại sợ là anh không trông được.

Thời Yên hiển nhiên cũng không có ý tính rời đi, cô quay người lại, đánh giá kẻ đứng đầu đám phản loạn, Kastner: "Anh chính là Kastner? Không phải tôi nói, loại vong ân phụ nghĩa, đứng núi này trông núi nọ, sói mắt trắng chẳng biết xấu hổ như anh, cả đại móng heo cũng chẳng phải, anh nhiều nhất chính là chân heo, còn là cái loại chưa xát muối."

......

Trong phòng một trận im lặng quỷ dị, cuối cùng quản gia cười khẽ một tiếng, kíp nổ lửa giận của Kastner: "A! Một người phụ nữ nhân loại hèn hạ, dám nói tôi như vậy?"

Thời Yên "A" đáp lại: "Cái gì gọi là người phụ nữ nhân hèn hạ? Tôi là phu nhân thân vương của các người, tôn trọng chút đi."

Kastner giận quá hoá cười, không vô nghĩa với cô nữa, trực tiếp lắc mình xuất hiện gần cô. Lục Cảnh Nhiên kéo Thời Yên qua, vội triệu hồi về sau, nhưng bởi vì anh thật sự quá hư nhược rồi, tốc độ cũng chậm rất nhiều. Khóe miệng Kastner nhếch lên, thân vương thế này, cả một mình anh ta cũng đánh không lại.

Anh ta đang muốn nhân đó lên truy kích, Thời Yên liền vươn tay, dùng một đạo hồng quang vây khốn anh ta —— đây là chiêu thức Lục Cảnh Nhiên từng dùng trước đó, cô rất tự nhiên sử dụng. Kastner rõ ràng lắp bắp kinh hãi, không đợi anh ta có phản ứng, Thời Yên lại vung tay lên, ném anh ta vào tường.

Kastner vững chắc mà nện ở trên tường, "phụt" hộc ra một búng máu, mấy kẻ phản loạn còn lại thấy thế, đều xông tới Thời Yên. Đạo hồng quang trong tay Thời Yên biến thành một chiếc roi mềm mại, "bụp" một tiếng vung về phía bọn họ.

Loại cảm giác này thật sự là quá sung sướng, phía trước đều là đám ma cà rồng luân phiên bắt nạt cô, hiện tại rốt cuộc đến phiên cô trả thù lại! Hồng quang ở trên tay cô như có sinh mệnh, quất người xong, còn trở nên như xiềng xích, trói mấy người lại một chỗ.

Thời Yên thu hồi tay, cảm xúc vui sướng bộc lộ ra ngoài.

Thời Mỹ Lệ cô sao lại có thể lợi hại như vậy cơ chứ!

Kiều Vũ cũng xem đến ngây người, dựa theo xu thế này, về sau thư ký Thời có thể bạo lực gia đình tổng giám đốc của họ không nhỉ??

"Chơi đủ chưa?"

Thanh âm của Lục Cảnh Nhiên từ phía sau truyền đến, Thời Yên chạy tới ôm lấy anh, vui vẻ hất cằm hai cái: "Anh thấy không? Em thật là lợi hại nha!"

Lục Cảnh Nhiên mềm nhẹ vỗ đầu cô, trong mắt mang theo sủng nịch và bất đắc dĩ: "Ừ, Yên Yên nhà ta lợi hại nhất, nhưng em mới có được dị năng, đừng sử dụng quá mức."

"À, vâng, lần sau em lại tìm bọn họ chơi!"

Nhóm người trẻ tuổi: "......" Không được đâu mà???

Kastner ở ven tường giãy giụa đứng lên, còn muốn phản kích lần cuối, kết quả lời nói tàn nhẫn còn chưa ra khỏi miệng, một số lớn người đã từ bên ngoài đuổi tới. Người cầm đầu là người đàn ông lần trước bắt giết khi Hoắc Kỳ, Thời Yên gặp qua một lần. Anh ta vẫn là bộ dáng lười biếng như trước, đi vào đánh giá khắp nơi một chút: "Hình như chúng tôi bỏ lỡ chuyện gì đó."

Lục Cảnh Nhiên nói: "Áp giải hết về, chờ trưởng lão xử trí."

Thời Yên vội bổ sung: "Còn phải tính toán tổn thất trong nhà, bắt bọn họ đền tiền!"

Người đàn ông không nhịn được cười một chút, nhìn cô nói: "Xem ra phu nhân thân vương của chúng ta rất biết quản gia."

"Ha ha, thường thôi thường thôi."

Sau khi nhóm người trẻ tuổi bị giải đi, biệt thự lớn của Lục Cảnh Nhiên lại khôi phục an bình, anh phân phó quản gia và Kiều Vũ xử lý giải quyết tốt hậu quả, tự mình kéo Thời Yên lên tầng. Thời Yên còn đang đắm chìm trong lúc mình đại triển thần uy vừa rồi, hưng phấn vô cùng, Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, cảm thấy cần phải phổ cập cho cô thông tin về ma cà rồng nhiều hơn: "Kẻ phản loạn phát triển cho tới hôm nay, đã là một tổ chức rất khổng lồ, bọn Kastner chẳng qua là một ít quân cờ bị bọn họ mê hoặc tham gia."

Thời Yên gật gật đầu, nói: "Em hiểu, tựa như tổ chức ám sát Hoàng Thượng, vĩnh viễn sẽ không tan rã."

...... Được thôi, cái này là anh trước kia tự mình làm so sánh, anh nhận: "Mặt khác, trên thế giới này còn có một loại người, gọi là thợ săn ma cà rồng, bọn họ lấy săn giết ma cà rồng làm nhiệm vụ của mình, cũng đã trải qua thời gian đấu tranh rất lâu với bọn anh."

Thợ săn ma cà rồng cũng không phải từ ngữ xa lạ với Thời Yên, lúc trước vì công lược Lục Cảnh Nhiên, cô đã học không ít bài học.

Lục Cảnh Nhiên ôm eo cô, hôn một cái lên môi cô: "Cho nên, thế giới này rất nguy hiểm, về sau em đều phải bên cạnh anh, không được chạy loạn."

Thời Yên cố ý nói: "Nhưng hiện tại em có siêu năng lực rồi."

"Vậy cũng không được." Cánh tay Lục Cảnh Nhiên ôm cô không nỡ buông ra, qua hơn nửa ngày mới nói, "Lăn lộn cả đêm,  nghỉ ngơi trước đi."

"Vâng." Thời Yên giữ chặt Lục Cảnh Nhiên chuẩn bị rời đi, đơn thuần nhìn anh, "Cùng nhau ngủ đi."

"......"

Lục Cảnh Nhiên cuối cùng vẫn không chịu được dụ hoặc, nằm xuống cạnh Thời Yên, Thời Yên nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc, thường thường sẽ ngây ngô cười ra tiếng. Lục Cảnh Nhiên rõ ràng cảm thấy hành động này rất ấu trĩ, khóe miệng lại không nhịn được cũng cong lên theo.

Thời Yên bắt lấy tay anh, cười khanh khách hỏi anh: "Anh có cảm thấy em xinh hơn không?"

Lục Cảnh Nhiên buồn cười một tiếng, ngực hơi hơi chấn động: "Huyết thống của anh ưu tú như vậy, sau khi được anh sơ ủng trở nên xinh hơn là bình thường."

"Ôi, thật tự phụ." Thời Yên ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại vui rạo rực. Lục Cảnh Nhiên cười, nhẹ nhàng vỗ về tóc cô. Hiện cô mới vừa trở thành huyết tộc, cảm nhận được đều là ưu điểm của huyết tộc, chờ về sau sống lâu hơn, cô có thể bắt đầu trách anh không?

"Anh làm sao vậy?" Thời Yên thấy thần sắc của anh hơi lạ, liền mở miệng hỏi. Lục Cảnh Nhiên lắc đầu, không nhịn được tiến lên, lại hôn cô: "Ngủ đi."

"Vâng......" Anh hôn rất mềm nhẹ, trái tim Thời Yên cũng trở nên mềm nhũn. Khóe miệng cô mang theo nụ cười nhẹ, nhắm hai mắt lại, tay vẫn còn nắm chặt lấy Lục Cảnh Nhiên, một chút cũng không buông ra.

Lần đầu tiên cùng chung chăn gối, hai người đều ngủ rất ngon, thế cho nên ngày hôm sau...... cả hai quên khuấy phải đi công ty.

Đây còn là lần đầu tiên kể từ khi Hưng Ức thành lập tới nay, Lục Cảnh Nhiên nghỉ làm, Kiều Vũ nhận được cuộc gọi "Hủy bỏ hội nghị" của anh xong, không khống chế được mà suy đoán tối qua hai người họ làm cái gì.

"Xin lỗi các vị, hôm nay tổng giám đốc có việc đột xuất, hội nghị buổi sáng hủy bỏ." Kiều Vũ đứng ở phòng họp, mặt mỉm cười mà thông báo cho đồng nghiệp đến tham dự. Giám đốc các bộ phận lập tức nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Kiều Vũ vì muốn biết cái nhìn của họ với việc hủy bỏ hội nghị, vận dụng dị năng nhìn lén bọn họ nói chuyện phiếm.

"Không biết vì sao, tôi luôn có một loại cảm giác chính mình cực cực khổ khổ tới hoàng cung, công công lại bỗng nhiên tiến vào nói Hoàng Thượng có việc hôm nay không lên triều."

Kiều Vũ: "???"

Mời bọn họ lập tức giải thích một chút công công là ai!

Bên kia, nếu Lục Cảnh Nhiên đã đẩy lùi hội nghị, liền dứt khoát ăn vạ không đứng dậy. Anh không đứng dậy, Thời Yên tự nhiên càng sẽ không dậy, có thể quang minh chính đại nghỉ phép như vậy, cô đương nhiên muốn hưởng thụ nhiều hơn.

Sau khi Lục Cảnh Nhiên tỉnh, liền nhìn chằm chằm vào Thời Yên, tuy là từ trước đến nay Thời Yên da mặt dày, cũng không chịu được ánh mắt nóng bỏng của anh: "Ghét ghê, em biết em trở nên xinh hơn, nhưng anh cũng không cần nhìn chằm chằm vào em vậy chứ."

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, con ngươi không chút che giấu quyến luyến: "Vừa mở mắt ra là có thể thấy em, thật tốt. Nhiều năm như vậy, cuộc sống của anh vẫn luôn rất buồn tẻ, không phải xử lý sự vụ mật đảng, chính là xử lý nghiệp vụ công ty, thời gian sau này, anh chỉ nghĩ tất cả đều dùng để bên cạnh em."

Thời Yên kinh ngạc nhìn anh, Lục tổng hiện tại, cũng biết nói lời âu yếm!

Lục Cảnh Nhiên bị biểu cảm của cô chọc cười: "Phản ứng này của em là có ý gì?"

"Không có, chỉ rất kinh ngạc anh biết nói mấy lời này."

Lục Cảnh Nhiên tới gần cô, cố ý hạ thấp giọng nói: "Vậy hôm nay em dọn đến phòng tôi, như thế nào?"

"......" Thì ra kịch bản ở chỗ này. Cô khống chế nội tâm vui sướng, đẩy Lục Cảnh Nhiên ra, bò dậy: "Chẳng nói với anh nữa."

Cô đi đến bên cửa sổ, thói quen định kéo rèm.

"Đừng!" Lục Cảnh Nhiên đột nhiên ôm lấy cô, mang theo cô lui đến cạnh cửa phòng. Tim anh đạp nhanh, trong ánh mắt cũng còn kinh hoảng chưa tan đi, Thời Yên ngây ngốc chớp mắt, vỗ lưng trấn an: "Không sao, không sao."

Lục Cảnh Nhiên kịch liệt thở hổn hển mấy hơi, chế trụ vai cô, nhìn thẳng cô nói: "Tối hôm qua còn có một chuyện quan trọng nhất, anh quên nói với em, ánh mặt trời là trí mạng của ma cà rồng, anh không xác định em có giống anh, cũng không sợ ánh sáng hay không."

Lời này khiến tâm trạng Thời Yên hạ xuống một ít, thí nghiệm của James còn có khả năng thành công, nhưng nếu cô sợ ánh sáng, vậy hết thuốc chữa.

Cô nhìn thoáng qua bức rèm dày nặng bên cửa sổ, ánh mặt trời bị cách trở ở bên ngoài, như phân chia ranh giới rõ ràng hai thế giới. Thời Yên ngẩng đầu lên, nhìn Lục Cảnh Nhiên nói: "Chúng ta thử xem đi."

"Không được." Đôi tay Lục Cảnh Nhiên theo bản năng giữ chặt cô hơn.

Thời Yên nói: "Không thử xem, sao biết em có sợ hay không hả? Em chỉ thử một ngón tay thôi nhé? Bằng không tóc cũng được mà."

Lục Cảnh Nhiên tự hỏi hồi lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp nói: "Thử tóc trước."

"...... Vâng."

Anh kéo Thời Yên đi đến bên cửa sổ, không cho phép cô đến gần quá, chính anh kéo một mớ tóc của cô, vén một góc rèm nhỏ, thả tóc cô ra ngoài.

Một giây, hai giây, vài giây đi qua, dưới ánh mặt trời tóc không có khác thường nào, Thời Yên vui vẻ cong khóe miệng, nhìn anh nói: "Hình như không sao!"

Lục Cảnh Nhiên hãy còn tự hỏi, một nhân loại mới vừa bị sơ ủng, khả năng sẽ tạm thời không quen thay đổi từ nhân loại đến huyết tộc, nhưng đối với ánh mặt trời có hại đến mạng của họ, bọn họ sẽ xuất phát từ bản năng tránh đi. Động tác mở rèm cửa sổ cửa rồi của Thời Yên rất tự nhiên, không có một chút cảm giác không được tự nhiên, có phải chứng tỏ cô thật sự không sợ ánh mặt trời?

Anh do dự thật lâu, mới nói với Thời Yên: "Dùng đầu ngón tay thử xem đi."

Ánh mặt trời sẽ ăn mòn da thịt ma cà rồng, hơn nữa miệng vết thương không thể tự lành. Dù là một ngón tay, anh cũng không muốn để cô thử. Nhưng như lời Thời Yên, không thử không có biện pháp biết kết quả.

Thời Yên kéo tay đưa qua, khóe miệng Lục Cảnh Nhiên mím chặt, nhìn biểu tình còn khẩn trương hơn cô. Tay cô từ chút tiếp cận cửa sổ, cuối cùng hoàn toàn bại lộ dưới ánh mặt trời.

Phản ứng của ma cà rồng đối với ánh mắt trời rất nhanh nhạy, cơ hồ là nháy mắt ánh nắng chiếu lên trên người, làn da bọn họ sẽ bắt đầu xuất hiện biến hóa. Ngón tay Thời Yên dừng dưới ánh mặt trời một giây, sau đó bị Lục Cảnh Nhiên nắm chặt kéo nhanh vào trong lòng bàn tay.

"Đủ rồi." Anh kéo cô đến chỗ ánh mặt trời không chiếu đến, buông tay cẩn thận kiểm tra ngón tay cô, "Có cảm giác gì không?"

"Ừm...... Ấm áp dễ chịu." Cô nở nụ cười với anh, "Hiện em cảm thấy huyết thống của anh rất ưu tú!"

Lục Cảnh Nhiên cũng cong khóe miệng theo cô, nhìn cô nói: "Sự ưu tú của anh không chỉ như vậy, em muốn thử xem không?"

"......" Xe của tổng giám đốc nói lao là lao. ("lái xe" còn dùng để chỉ việc làm tình)

"Quấy rầy một chút." Quản gia đứng ở ngoài cửa, gõ cửa, "Tiên sinh, hai người cần dùng cơm trưa không?"

Lục Cảnh Nhiên vừa định nói không cần, Thời Yên liền đáp: "Có."

Lục Cảnh Nhiên nhìn về phía cô, hỏi: "Em đói bụng?" Như thể sợ Thời Yên hiểu lầm, anh còn giải thích một phen: "Quản gia nói cơm trưa, cũng không phải là đồ ăn nhân loại, mà là máu động vật ngày thường anh uống."

Thời Yên nói: "Em biết mà, dù sao em cũng phải thích ứng trước chứ."

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, mấp máy khóe miệng: "Em không cần uống mấy cái đó, máu tôi có thể cho em."

Thời Yên thò lại gần, ôm lấy eo anh: "Không cần, em không thể mãi uống máu anh, em và anh ăn thứ giống nhau là được."

Lục Cảnh Nhiên giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói: "Có là máu động vật ngon, cũng không mỹ vị bằng máu nhân loại hay huyết tộc khác." Càng không thể đánh đồng với máu anh. Tuy Thời Yên trở thành huyết tộc, nhưng chỉ uống qua máu anh, bọn họ từ trước đến nay kén ăn, là anh biến cô thành như vậy, anh nguyện ý dùng máu mình cho cô uống.

Hơn nữa, anh cũng không hy vọng cô uống máu người khác.

Thời Yên nói: "Chỉ cần anh uống, máu động vật cũng mỹ vị như thế."

Lục Cảnh Nhiên: "......"

Nhà ăn, trước mặt từng người Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên bày một ly máy động vật. Thời Yên cầm lấy cái ly ngửi thử, hương vị máu không hề tràn ngập mùi tanh như trước kia, ngược lại có vị thơm ngọt thoang thoảng. Cô nhẹ nhàng nếm một hớp, các phương diện vị với mùi, so với máu Lục Cảnh Nhiên kém rất nhiều, nhưng vẫn có thể vào miệng.

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô không bài xích uống vào, thoáng yên tâm: "Trước kia có một truyền thuyết, nói nếu huyết tộc mãi uống máu động vật thì sẽ có được tính chất đặc biệt của động vật."

Thời Yên chớp chớp mắt, đầy mặt chờ mong nhìn anh: "Vậy nếu anh uống máu mèo, sẽ mọc tai mèo sao?"

"......" Nếu thật sự có thể, anh trái lại muốn nhìn cô mọc tai mèo.

Kiều Vũ từ bên ngoài đi vào, nhìn hai người hài hòa dùng cơm, khụ một tiếng nói: "Tổng giám đốc, tìm được Cecilia."

Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Lục Cảnh Nhiên lạnh xuống, anh dùng khăn giấy lau khóe miệng, đứng lên nói với Thời Yên: "Anh đi ra ngoài một chút, lập tức quay lại."

Thời Yên theo anh đứng lên, gọi anh lại: "Chờ một chút."

Lục Cảnh Nhiên quay đầu lại, nhìn cô: "Không phải em muốn cầu tình cho cô ta chứ?"

"Không phải, em tự mình ra tay!"

Chương trước Chương tiếp