Trang chủCùng nam chính ngọt văn yêu đương (Mau xuyên) - Bản Lật TửChương 34: Vương gia mỗi ngày đều giả vờ không yêu ta (2)

Cùng nam chính ngọt văn yêu đương (Mau xuyên) - Bản Lật Tử - Chương 34: Vương gia mỗi ngày đều giả vờ không yêu ta (2)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Hai người cứ như vậy nhìn nhau một hồi lâu, Thời Yên rõ ràng thấy cảm xúc trong mắt hắn thay đổi, nhưng trong nháy mắt, hắn lại khôi phục đạm mạc mới đầu: "Ngươi tới nơi này làm cái gì?"

Thời Yên chớp chớp đôi mắt, đem một chân khác cũng rảo bước tiến lên đại môn Lê Hoa viện: "Ta đương nhiên là tới tìm chàng. "

Vương gia hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"

Thời Yên ra vẻ thẹn thùng nói: "Vương gia chàng nói lời này rất khách khí, hai người chúng ta đã thành thân, ta còn làm sao phải có chuyện mới tới tìm chàng được? Nhớ chàng thì tới tìm chàng."

"A, một nữ nhi gia như ngươi nói ra loại lời này cũng không e lệ." Hà Thải Thải đi theo phía sau cô cũng từ bên ngoài đi đến. Thời Yên quay đầu lại nhìn nàng ta một cái, cười ha ha với nàng ta: "Ta lại không nói với nam nhân khác, ta nói với tướng công ta, ngươi quản được sao?"

"...... Ngươi!" Hà Thải Thải cực kỳ tức giận, rồi lại không tìm được lời phản bác cô, chỉ đành xin vương gia giúp đỡ, "Biểu ca, huynh xem nàng ta!"

Thời Yên hỏi: "Xem ta cái gì? Xem ta lớn lên xinh đẹp à?"

Hà Thải Thải: "......"

Không hổ là nữ nhân được sơn tặc nuôi lớn, căn bản không hiểu cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ!

Vương gia hơi hơi hạ mi, mở miệng nói: "Lê viện là nơi thanh tịnh, không chuyện gì thì đi ra ngoài đi."

Hà Thải Thải kiêu căng ngạo mạn nhìn Thời Yên, Thời Yên liếc nàng ta một cái, cười nói với vương gia: "Ta đây đi trước, ngày mai lại đến tìm chàng chơi ~"

Hà Thải Thải đối với bóng dáng của cô, ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, nàng ta vui vẻ phấn chấn quay đầu, đang muốn nói cái gì, vương gia liền nói: "Ngươi còn lưu lại nơi này làm cái gì?"

"......" Hà Thải Thải nghẹn một chút, nàng ta biết vương gia không thích người khác tới Lê Hoa viện của hắn, đành phải miễn cưỡng cười nói, "Vậy biểu muội cũng cáo từ trước."

Thời Yên lén trốn một bên nhìn Hà Thải Thải đi xa, từ trong một góc đi ra, cười một tiếng: "Ha ha, đứa nhỏ ngốc, đẳng cấp này cũng đòi đấu với ta." Cô vẫy gọi Tiểu Mãn, lại về tới Lê Hoa viện.

Vương gia thấy cô đi mà quay lại, hình như có chút không vui: "Sao ngươi lại trở lại?"

Thời Yên đi đến trước mặt hắn, mỉm cười với hắn: "Bỗng nhiên nghĩ đến có chuyện muốn hỏi thăm vương gia."

"Chuyện gì?"

Thời Yên ra vẻ thần bí hạ giọng, còn đến gần trước mặt hắn một chút: "Muốn hỏi vương gia, có quen một người tên Lục Cảnh Nhiên không."

Đồng tử vương gia đột nhiên co rụt lại, nháy mắt cũng không nháy mắt mà nhìn chằm chằm cô, cặp mắt đen xinh đẹp kia của hắn lấy lạnh nhạt ẩn giấu toàn bộ cảm xúc.

"Không quen biết." Hắn nói.

Thời Yên "à" một tiếng, lại hỏi: "Vậy vương gia còn nhớ rõ chuyện năm mười tuổi bị sơn tặc bắt đi?"

Đoạn hồi ức này cũng là Thời Yên hôm nay sau khi gặp hắn mới đột nhiên nhớ tới. Năm cô tám tuổi, cha cô làm đầu lĩnh sơn tặc lại từ dưới chân núi cướp được một đứa trẻ xinh đẹp trở về, lần này là một bé trai. Thời Yên vừa thấy hắn thì thích vô cùng, giam lỏng hắn, giữ hắn bên cạnh mình, còn không cho phép những người sơn trại bắt nạt hắn.

Hồ Hải nguyên bản trói hắn trở về là thấy y phục trên người hắn tốt, phỏng chừng là thiếu gia nhà ai có tiền, muốn kiếm một món tiền thịt. Không nghĩ tới Tiểu Mỹ Lệ thích hắn như vậy, dứt khoát giữ hắn ở lại sơn trại chơi với cô.

Chỉ là sau đó hắn sai người đi điều tra thân phận tiểu thiếu gia này, liền thực sự sợ tới mức không nhẹ —— hắn cũng không phải là thiếu gia nhà có tiền bình thường, mà là tiểu hoàng tử hoàng gia!

Tội danh bắt cóc hoàng tử hắn không gánh nổi, làm không tốt toàn bộ sơn trại đều sẽ bị tận diệt. Vì thế hắn nghĩ hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, giết người diệt khẩu. Sau khi Thời Yên biết, lén đưa người xuống núi. Hồ Hải bởi vì việc này, lần đầu tiên nhốt Tiểu Mỹ Lệ đáng yêu của hắn vào phòng tối.

Hắn lo lắng hãi hùng rất nhiều ngày, đã chuẩn bị tốt đồng quy vu tận với quan binh, quan binh lại chậm chạp không tới.

Mãi cho đến hôm nay cũng chưa tới.

Tiểu hoàng tử này lại không báo quan binh đến bắt bọn họ.

Sau đó tiểu hoàng tử này trưởng thành, thành vương gia Lục vương phủ, Lục Cảnh Hành.

"Ta cũng là sau đó mới nghe cha ta nói, nam hài kia lại là hoàng tử. Hắn vừa đến sơn trại chúng ta mấy đêm, vẫn luôn gặp ác mộng, trong miệng nhắc mãi 'Nương, đừng bỏ Cảnh Nhiên'." Lời phía sau là Thời Yên nói bừa, khi đó hắn nói mớ xác thật nhắc tới mẹ, nhưng cũng không có nhắc tới cái tên Lục Cảnh Nhiên.

Nhưng xem phản ứng của vương gia này, cô đã cược đúng bảo vật.

Hắn ghì chặt quai hàm, mày cũng nhẹ nhàng nhăn lại, qua một hồi lâu, mới quay đầu nhàn nhạt nói: "Chuyện quá khứ ta đã quên."

Thời Yên không nói cái gì nữa, chỉ cùng hắn cáo từ, lần này là thật sự rời đi.

Trở lại phòng, cô dựa vào bàn suy nghĩ chuyện này. Cô tin tưởng vào cảm ứng với nam chính của mình khi làm nữ chính, vị vương gia trong vương phủ này chính là Lục Cảnh Nhiên không sai. Nhưng vì sao tên của hắn lại là Lục Cảnh Hành?

Hoặc là, là hắn đổi tên thành Lục Cảnh Hành, hoặc là, Lục Cảnh Nhiên và Lục Cảnh Hành, vốn chính là hai người.

Cô cảm thấy khả năng hắn đổi tên thành Lục Cảnh Hành không lớn, bởi vì cô không biết làm như vậy có ý nghĩa gì, chẳng lẽ là vì phong thuỷ tốt??

Sau khi Thời Yên rời đi, vương gia một mình ở Lê Hoa viện đứng một hồi lâu, cảm xúc mới chậm rãi bình phục. Nha hoàn Bạch Lộ từ một bên đi tới, hỏi hắn: "Vương gia, ngài làm sao vậy?"

Vương gia nghiêng đầu nhìn nàng một cái, không phản ứng nói: "Chờ lát nữa ta muốn ra phủ một chuyến, ngươi không cần đi theo ta."

"Vâng, vương gia."

Lúc sắc trời hơi muộn, vương gia vào nhà thay đổi một bộ y phục rồi một mình ra cửa. Sau khi hắn đi không lâu, Bạch Lộ cũng lén theo đi ra ngoài.

Nhận thấy được cái đuôi phía sau, vương gia không cố tình cắt đuôi, hắn dựa theo kế hoạch vốn có của mình, tới bờ sông Lưu Thanh thuê một cái thuyền nhỏ, chèo đến một con thuyền lớn treo đèn lồng trên mặt sông.

Đây là thuyền hoa của Nhất Phẩm Hồng, ngày thường có không ít khách nhân tới nơi này tìm hoan mua vui. Vương gia mỗi lần tới đều tìm một ca nữ tên Thúy Oánh.

Việc này ở Long Thành đã không tính là bí mật, Bạch Lộ đi theo phía sau hắn thấy hắn đi tới thuyền hoa, cũng phát ra một tiếng cười nhạo. Vương gia cũng thật không phải đèn cạn dầu, trong nhà có biểu muội, còn mới vừa cưới vương phi, không nghĩ tới thành thân mới hai ngày, lại không nhịn được chạy tới tìm Thúy Oánh.

Thúy Oánh là người ca xướng hay nhất Nhất Phẩm Hồng, nghe nói chỉ cần nàng mở miệng, tiếng nói kia lập tức khiến nam nhân mềm nhũn. Tuy rằng nàng vẫn luôn nói chính mình bán nghệ không bán thân, nhưng ai lại biết nàng lén ngủ với khách nhân nào, hơn nữa còn vẫn luôn cùng vương gia rất không minh bạch.

Bạch Lộ không dám đuổi lên thuyền hoa, liền ở bờ sông tìm nơi ngồi xuống, chờ vương gia đi ra.

Sau khi vương gia lên thuyền, tới phòng Thúy Oánh, Thúy Oánh ở gian ngoài đánh đàn ca hát, hắn ở trong phòng gặp mặt người khác.

"Thời Thành Tế là tên cáo già, lúc ấy chúng ta cầu hôn, muốn cưới rõ ràng là đại nữ nhi của hắn, hắn như thế nào đột nhiên lại lòi ra một tiểu nữ nhi!" Hà Chí Quốc tức giận vỗ bàn, chén trà trên bàn cũng đi theo run lên hai cái.

"Thôi, ngoại công, việc đã đến nước này, ngài tức giận cũng vô dụng." Một nam nhân trẻ tuổi đeo mặt nạ bên cạnh mở miệng, trấn an người tóc bạc nửa bên cạnh, "Ta lại cảm thấy như vậy càng tốt, nếu hắn thật gả đại nữ nhi đến vương phủ, ngược lại sẽ càng khiến người kiêng kị. Lại nói như thế nào, Thời Yên cũng là nữ nhi hắn, đến lúc đó thế cục nếu ngả về phía chúng ta, hắn nhất định sẽ đứng ở bên chúng ta."

Hà Chí Quốc hừ lạnh một tiếng: "Hắn chính là hai bên đều không muốn đắc tội, cũng thật biết làm người."

Nam tử mặt nạ cười nói: "Không biết làm người, lại như thế nào từ một tiểu quan thất phẩm leo tới vị trí hôm nay."

Khi bọn họ nói chuyện, vương gia vẫn luôn không lên tiếng, nam tử mặt nạ bỗng nhiên nhìn về phía hắn, mỉm cười với hắn. Hắn một tay gỡ mặt nạ trên mặt xuống, cười nói với hắn: "Còn chưa chúc mừng ca ca, tân hôn vui vẻ."

Hà Chí Quốc thấy hắn tháo mặt nạ xuống, lập tức khẩn trương ngăn cản: "Hành Nhi, ngươi làm cái gì?! Mau đeo mặt nạ lại!"

Người bị gọi là Hành Nhi không chút hoang mang lần nữa đeo mặt nạ trở về, che khuất gương mặt giống Lục Cảnh Nhiên như đúc.

Không sai, hiện tại Lục vương gia kỳ thật là Lục Cảnh Nhiên, đối diện mới là Lục Cảnh Hành. Hắn chỉ là thế thân của hắn ta, hoặc là nói, cái bóng.

Hà Chí Quốc thấy Lục Cảnh Hành đeo mặt nạ xong, mới lại mở miệng nói với Lục Cảnh Nhiên: "Nha hoàn hoàng hậu an bài bên cạnh ngươi thế nào?"

"Vẫn là bộ dáng cũ."

Hà Chí Quốc gật gật đầu, nói với hắn: "Trước đừng động vào nàng ta, miễn cho rút dây động rừng, thả người bên cạnh ngươi, hoàng hậu đối với ngươi mới có thể yên tâm chút."

"Dạ."

Sự tình nói xong, Hà Chí Quốc và Lục Cảnh Hành rời thuyền hoa trước, Lục Cảnh Nhiên lại ở thuyền hoa ngây người trong chốc lát, mới đứng dậy rời đi.

Bạch Lộ thấy hắn ra, đi trước quay trở về vương phủ, Lục Cảnh Nhiên cũng trở lại sau nàng ta không đáng bao nhiêu. Quản gia vương phủ Khương Hướng Minh đang phân phó chuyện cho hạ nhân, nhìn thấy hắn trở về, liền bảo bọn họ đi xuống trước, tự mình lên đón.

"Vương gia, ngài đã trở lại." Hắn đi lên, soi đèn cho hắn.

"Ừ." Lục Cảnh Nhiên bước vào đại môn vương phủ, hỏi hắn, "Vương phi đâu?"

Khương Hướng Minh tựa hồ không biết nên trả lời như thế nào, Lục Cảnh Nhiên nhíu mày, hắn lại vội nói: "Vương gia yên tâm, vương phi mạnh khỏe, chỉ là...... Chỉ là nghe nói ngài tới thuyền hoa nghe khúc, nàng cũng tìm cô nương tới trong phủ xướng khúc, hiện tại còn đang xướng ở chính phòng."

Lục Cảnh Nhiên nghe xong hơi sửng sốt, sau đó khó được cười một chút: "Chúng ta qua đó nhìn xem."

"Dạ, Vương gia."

Đi chưa tới hai bước, Lục Cảnh Nhiên nói: "Tắt đèn đi, đừng để các nàng phát hiện."

"...... Dạ." Khương Hướng Minh nghe theo chỉ thị của vương gia, tắt đèn đi. Hắn là thủ hạ tâm phúc của Lục Cảnh Nhiên, rất nhiều chuyện của Lục Cảnh Nhiên hắn đều rõ ràng, cũng biết hắn thân bất do kỷ.

Lục Cảnh Nhiên tới chính phòng, cũng chưa tiến vào, mà trốn ở bên ngoài nhìn lén. Chính như theo lời Khương quản gia, trong viện đang xướng ca, Thời Yên tựa hồ nghe vui vẻ, đang cười nói chuyện với nha hoàn. Lục Cảnh Nhiên đứng ở bên ngoài nhìn một lát, Thời Yên như có cảm ứng gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía hắn.

Trong bóng đêm không nhìn được nửa bóng người, chỉ có nhánh cây đang không an phận đong đưa.

Thời Yên con ngươi khẽ nhúc nhích, vừa rồi là vương gia tới đây đúng không? Cô hẳn là không nhìn lầm. Không biết là nghĩ tới cái gì, nụ cười trên mặt cô gia tăng vài phần. Tiểu Mãn cũng nhìn theo hướng cô nhìn, có chút khó hiểu hỏi: "Phu nhân, ngài đang xem cái gì?"

"Không có gì, tiếp tục nghe khúc đi." Thời Yên cười cười, lại vỗ tay cho tiểu cô nương hát.

Vương gia người này, từ khi cưới cô vào cửa thì chẳng quan tâm tới cô, cũng không bước vào phòng cô một bước. Chính phòng nhìn quạnh quẽ, nha hoàn cũng chỉ có một người, nhưng chi phí ăn mặc, cô một chút cũng chưa thiếu, thậm chí mỗi ngày đều có thể ăn được hoa quả tươi ngon đắt đỏ. Thời Yên hỏi qua Tiểu Mãn, Tiểu Mãn nói đây đều là Khương quản gia an bài.

Quản gia cũng làm việc dựa theo ý vương gia đúng không? Lục Cảnh Nhiên lần này, rốt cuộc cùng cô hát đoạn nào.

Chương trước Chương tiếp