Trang chủCùng nam chính ngọt văn yêu đương (Mau xuyên) - Bản Lật TửChương 41: Vương gia mỗi ngày đều giả vờ không yêu ta (9)

Cùng nam chính ngọt văn yêu đương (Mau xuyên) - Bản Lật Tử - Chương 41: Vương gia mỗi ngày đều giả vờ không yêu ta (9)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Nghe được Lục Cảnh Nhiên nói phải rời khỏi, phản ứng đầu tiên của Thời Yên chính là hắn lại muốn thay thế Lục Cảnh Hành đi làm chuyện nguy hiểm. Nhưng nghĩ lại ngẫm lại, nếu thật là như thế, Lục Cảnh Nhiên sẽ giống lần trước, bất động thanh sắc trao đổi thân phận với Lục Cảnh Hành, mà không phải đặc biệt thông báo cho mình như vậy.

Thời Yên thu hồi thần sắc, hỏi hắn: "Chàng muốn đi đâu?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Mỗi năm vào lúc này, Thái Hậu đều sẽ tới chùa miếu ở, ăn chay niệm phật, vì thiên hạ cầu phúc. Năm nay thân thể Thái Hậu ôm bệnh nhẹ, không chịu nổi lăn lộn, liền kêu ta đi thay nàng."

Lục Cảnh Hành từ nhỏ lớn lên bên người Thái Hậu, quan hệ tương đối thân thiết với nàng, khi còn nhỏ còn sống trong miếu cùng nàng...... Tuy rằng hiện tại trưởng thành, liền thành đối tượng nàng phòng bị.

Thời Yên nghe hắn không phải đi chắn đao cho Lục Cảnh Hành, liền thoáng yên tâm, có điều Thái Hậu cũng không giống đèn cạn dầu......

"Ước chừng muốn đi bao lâu?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Khoảng nửa tháng."

"Nửa tháng ư......" Thời Yên suy nghĩ một lúc, hỏi hắn, "Vậy vương gia cần phải mang theo tuỳ tùng bên người chiếu cố?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Khương tổng quản sẽ đi cùng với ta."

"Như vậy là được." Thời Yên gật đầu, cô nhìn ra được Khương tổng quản là tâm phúc của Lục Cảnh Nhiên, hơn nữa Khương tổng quản cũng biết võ công, có người ở bên quan tâm hắn, cũng coi như có cái bảo đảm.

Trong phủ rất mau bắt đầu chuẩn bị cho hành trình vương gia xuất phát, lần này Lục Cảnh Nhiên rời đi sẽ không mang theo Bạch Lộ, nhưng nói vậy Thái Hậu sẽ phái người khác đi theo. Ngày Lục Cảnh Nhiên xuất phát, Thời Yên và Hà Thải Thải đều đi tiễn đưa.

Hà Thải Thải kia lưu luyến không rời, quả thực hận không thể đi theo vương gia. Thời Yên tự mình làm chút đồ ăn cho Lục Cảnh Nhiên mang theo, để hắn ăn trên đường. Còn lén lút nói với hắn: "Ta làm chút thịt khô dễ bảo quản, thức ăn trong miếu khẳng định không tốt, chàng giấu nó ở bên người, thời điểm tất yếu còn có thể đỡ thèm."

"......" Lục Cảnh Nhiên trầm mặc nhìn cô một lát rồi mang hết đồ vật cô đưa lên. Trước khi lên xe ngựa, hắn lại quay đầu lại nhìn cô một cái. Ánh mắt hắn rất sâu, tựa hồ muốn cẩn thận khắc ghi dáng vẻ lúc này của cô.

"Ngươi ở trong phủ đừng gây chuyện thị phi, tự chiếu cố bản thân." Cuối cùng hắn ném xuống một câu này, rốt cuộc sải bước lên xe ngựa.

Vương gia đi rồi, vương phủ tựa hồ thanh lãnh hơn trước kia rất nhiều, tuy rằng lúc hắn ở cũng chẳng có bao nhiêu náo nhiệt, nhưng hắn vừa đi, Thời Yên cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Đào Thanh nhân lúc Lục Cảnh Nhiên không ở vương phủ, lại lén chạy đến vương phủ chơi đùa hai lần, Lục Cảnh Nhiên trở về mà biết, phỏng chừng còn phải đập hư một cái bàn.

Cuộc sống trôi qua từng ngày, hoa nở sớm trong hoa viên vương phủ cũng dần tàn. Thời Yên thừa dịp thời gian hoa nở, lại tới hoa viên ngắm hoa. Đại khái là cũng nhàn rỗi không có việc gì giống cô, hôm nay Hà Thải Thải cũng ngắm hoa trong hoa viên.

Thời Yên thấy nàng, cũng không chào hỏi, trực tiếp đi qua gần hồ nhỏ. Hà Thải Thải luôn không quen nhìn cô, cảm thấy cô lại không được vương gia sủng ái, còn luôn bày ra tư thái vương phi, khiến nàng ta rất không ưa.

Nàng thấy Thời Yên đứng ven hồ nước cho cá vàng ăn, liền nổi lên ý xấu, muốn đẩy cô xuống nước chơi đùa với cá vàng.

Nghĩ vậy, Hà Thải Thải liền tay chân nhẹ nhàng đi đến gần hồ nước. Thời Yên là người tập võ, Hà Thải Thải lại không phải cao thủ võ lâm, nàng tự cho là bản thân lặng yên không một tiếng động, kỳ thật tiếng bước chân đã sớm bị Thời Yên nghe rõ ràng.

Cô bất động thanh sắc đứng tại chỗ, tiếp tục cho cá vàng ăn, giống người thợ săn chờ con mồi chậm rãi tới gần.

Hà Thải Thải đi đến phía sau cô, đột nhiên vươn tay đẩy về phía trước, không ngờ Thời Yên như có đôi mắt sau lưng, vào nháy mắt nàng đẩy thì né sang bên cạnh.

Hà Thải Thải đẩy vào không, theo quán tính đổ về phía trước, nàng nỗ lực ổn định thân thể không để mình ngã xuống, Thời Yên thấy thế, không dấu vết đá nàng một chút, trợ giúp nàng "sức một chân".

Mọi chuyện xảy ra rất mau, Hà Thải Thải chỉ cảm thấy một lực đạo đẩy mình một chút, thân thể liền không chịu khống chế mà chìm vào hồ nước.

"Bùm" một tiếng, trên mặt hồ bắn lên một đoá bọt nước to, dọa sợ bầy cá đang vây quanh chỗ Thời Yên thả thức ăn. Hà Thải Thải vừa thét lên chói tai, đã bị uống một mồm nước ao lạnh lẽo.

"Cứu, cứu mạng!" Nàng vùng vẫy kêu cứu trên mặt nước, thị nữ đi theo sau thấy thế, kinh hoảng tìm người khắp nơi tới cứu nàng.

Thời Yên đứng ở vén hồ nước, thưởng thức Hà Thải Thải vùng vẫy ở trong nước: "Hà cô nương, hiện tại bộ dạng của ngươi thật là rất phù hợp tên của ngươi, giống một đóa hoa sen trong nước."

"Ngươi, ngươi kéo ta lên!" Hà Thải Thải nói lời này đồng thời lại nuốt vào một miệng nước lớn. Thời Yên ngồi xổm ven hồ, thương mà không giúp gì được nhìn nàng: "Xin lỗi nhé, ta không biết bơi, không có biện pháp kéo ngươi. Yên tâm đi, gia đinh rất nhanh tới đây, đừng sợ."

"Ngươi, ngươi......" Ngươi khẳng định là cố ý!

Hà Thải Thải được người cứu lên bờ, toàn thân đều nhỏ nước, nha hoàn sợ nàng cảm lạnh, vội đỡ nàng trở về phòng.

Thời Yên nhìn bộ dạng chật vật của nàng, không nhịn được nở nụ cười. Hà Thải Thải quả thực chính là suối nguồn vui vẻ khi vương gia không ở đây, có nàng, cuộc sống rốt cuộc có chút lạc thú.

Hà Thải Thải tức giận không thôi, trở về phòng thay quần áo xong, còn quở trách Thời Yên: "Nàng, nàng tuyệt đối chính là cố ý, chính là nàng đẩy ta xuống, hắt xì!"

"Cô nương, ngài làm ấm người trước, nô tỳ nấu chút nước gừng cho ngài." Nha hoàn sợ nàng nhiễm phong hàn, đi phòng bếp nấu nước gừng cho nàng.

Đêm nay tâm trạng của Thời Yên rất sung sướng, chỉ cần tưởng tượng bộ dáng của Hà Thải Thải được người vớt từ trong nước ra thì không nhịn được muốn cười. Đêm nay lại là một vòng trăng tròn, Thời Yên dựa vào cửa sổ ngắm trăng, nghĩ Lục Cảnh Nhiên lúc này đang làm cái gì.

Lục Cảnh Nhiên cũng ngồi ở bên cửa sổ, nhưng không ngắm trăng, mà nhìn trâm cài đầu trong tay xuất thần. Cái trâm cài đầu này là Thời Yên cố ý kẹp trong bao đồ vật đưa cho Lục Cảnh Nhiên, mục đích chính là để hắn nhìn vật nhớ người.

Ngày Lục Cảnh Nhiên vừa đến, lúc trong túi quần áo lòi ra một cái trâm, không nhịn được khẽ cười một tiếng, tiểu tâm tư của vương phi thật là hơi nhiều.

Trâm cài này hẳn là cái Thời Yên rất thích, hắn thường xuyên thấy cô cài trên đầu. Cánh hoa đào thủ công tinh xảo, mang theo một lớp hồng nhạt, nhìn qua có sức sống hơn hoa lê trong viện của hắn.

"Vương gia." Khương tổng quản đi vào, thấy hắn cúi đầu nhìn trâm cài trên tay xuất thần, liền thấp giọng gọi hắn một câu. Lục Cảnh Nhiên lấy lại tinh thần, hắn cất cái trâm cài trên tay vào trong ngực, nghiêng đầu nhìn Khương tổng quản: "Chuyện gì?"

Khương tổng quản nói: "Trụ trì nói, ngày kia chúng ta có thể xuống núi."

Lục Cảnh Nhiên đáp "ừ", ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng ngoài cửa sổ. Tới trên núi cũng chỉ nửa tháng, nhưng cảm thấy, thời gian trôi qua rất chậm, phảng phất như nửa năm.

Khương tổng quản không quấy rầy hắn nữa, rời khỏi phòng hắn.

Sáng sớm hôm sau, Lục Cảnh Nhiên như thường ngày, dậy sớm đi theo đại sư học tập, canh giờ này Thời Yên hãy còn đang ngủ, Tiểu Mãn cũng không tới gọi cô, chỉ chuẩn bị cơm sáng.

Hà Thải Thải bên kia lại dậy thật sớm, ngày hôm qua nàng rơi vào hồ nước, tuy uống canh gừng kịp lúc, nhưng vẫn ẩn ẩn có chút đau đầu, tỉnh thoảng còn sẽ ho khan hai tiếng. Nha hoàn ra ngoài mời đại phu cho nàng, mới vừa đi ra ngoài thì thấy Bạch Lộ bưng một chén thuốc đi đến.

Hà Thải Thải thấy nàng, có chút khó hiểu hỏi: "Sao ngươi tới chỗ ta?"

Bạch Lộ nói: "Nghe nói cô nương hôm qua vô ý rơi xuống nước, nô tỳ đặc biệt sắc chút chén thuốc, miễn cho cô nương nhiễm phong hàn."

Hà Thải Thải nói: "Không nghĩ tới Bạch Lộ cô nương có tâm như thế."

Bạch Lộ cười cười nói: "Cô nương quá lời, ngài là biểu muội của vương gia, ngày thường vương gia đối xử với ngài che chở có thừa, nếu vương gia trở về thấy ngài sinh bệnh, chắc chắn trách cứ nô tỳ chiếu cố không chu toàn."

Lời này của Bạch Lộ nói trúng nỗi lòng của Hà Thải Thải, ngay cả khóe miệng cũng cong lên: "Như thế, ta biết trong lòng biểu ca có ta."

Bạch Lộ nịnh hót: "Cô nương mỹ lệ động lòng người, trong lòng vương gia tất nhiên là có cô nương, chẳng qua cô nương cũng phải chú ý chiếu cố chính mình, đừng không cẩn thận rơi xuống nước."

Nàng nói đến cái này, trên mặt Hà Thải Thải liền hiện lên một tia oán giận: "Đâu phải ta không cẩn thận, rõ ràng là vương phi đẩy ta xuống! Thù này, ta nhất định phải báo!"

Nha hoàn Hà Thải Thải ở bên cạnh khuyên nhủ: "Xin cô nương bớt giận, nàng dù sao cũng là vương phi."

Hà Thải Thải khinh thường nói: "Vương phi thì thế nào? Vương gia lại không thích nàng, căn bản sẽ không để chuyện của nàng ở trong lòng."

Nha hoàn mím môi, không tiện nói cái gì nữa, hiện tại vương gia và Khương tổng quản đều không ở, các nàng làm cái gì đều sẽ không có người quản.

Bạch Lộ suy nghĩ một lúc, đưa cho Hà Thải Thải một bao thuốc nhỏ: "Cô nương tức giận không thông, chỗ nô tỳ có một chút thuốc xổ, ngài có lẽ dùng được."

"Thuốc xổ?" Mắt Hà Thải Thải sáng rực lên, biện pháp này tốt, nàng ta khiến mình rơi vào nước, nàng khiến cho nàng ta tiêu chảy đến mức chân mềm!

Nàng hướng Bạch Lộ cười cười, nhận lấy thuốc xổ.

Bạch Lộ thu dọn chén thuốc, cung kính khom người với Hà Thải Thải, rời khỏi phòng nàng. Tin tức nàng truyền vào trong cung lần trước đã nhận được hồi âm, bên trên phân phó, bảo nàng thử vương gia một chút.

Bạch Lộ trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định dùng vương phi để thử hắn. Thuốc nàng đưa cho Hà Thải Thải không phải thuốc xổ, mà là độc dược số lượng nhỏ, không độc chết người, nhưng cũng sẽ không khiến người dễ chịu.

Vương gia ngày thường chẳng quan tâm vương phi, cũng không cùng phòng với nàng, nhưng nàng ẩn ẩn cảm thấy, có lẽ vương phi sẽ là một khâu thử vương gia quan trọng.

Một đầu khác, Hà Thải Thải lấy được thuốc, không nhịn được muốn dùng trên người Thời Yên. Nàng bảo phòng bếp nấu một nồi nước đường, sau đó lặng lẽ thêm thuốc Bạch Lộ cho vào bên trong, tự mình mang theo nước đường đi tìm Thời Yên.

Thời Yên mới vừa ngủ trưa dậy, thấy Hà Thải Thải tới tìm cô, rất là ngoài ý muốn: "Hà cô nương, sao ngươi lại tới chỗ ta?"

Hà Thải Thải cười nói với cô: "Chuyện hôm qua, nghĩ đến nói xin lỗi với vương phi."

Thời Yên khẽ nhướn đuôi lông mày: "Xin lỗi?"

"Phải, hôm qua vương phi không xuống nước cứu ta, nên ta nói có mấy lời không tốt, xong việc ngẫm lại, cảm thấy rất không nên. Cho nên hôm nay đặc biệt sai người làm chút đồ ăn, tới nhận lỗi với vương phi."

Đồ ăn nàng mang đến không chỉ có nước đường, còn có chút điểm tâm trông rất ngon, khiến người ta rất muốn ăn.

Từ lúc nàng bước vào viện, Thời Yên đã biết nàng khẳng định lại đánh chủ ý quỷ gì đó. Xin lỗi là không có khả năng xin lỗi, đồ ăn này, nói không chừng đều bỏ thêm chút gì đó.

Có điều người này cũng quá ngốc, nếu cô ăn đồ ăn nàng ta đưa, có chuyện gì, nàng ta làm sao thoát được can hệ? Cô hơi nghĩ ngợi, liền hiểu ý nghĩ của đứa nhỏ ngốc Hà Thải Thải này.

Nàng nhất định là cảm thấy, vương gia căn bản không để ý tới cô, dù nàng thật sự làm cái gì với cô, vương gia cũng sẽ không truy cứu.

Nàng dám quang minh chính đại tới như vậy, chứng tỏ đồ ăn này hẳn là sẽ không muốn mạng người, chỉ là muốn báo thù ngày hôm qua rơi xuống nước. Lui một vạn bước, dù thật bỏ thêm độc dược, cô cũng còn có Tục Mệnh thảo và giải độc tán.

Nghĩ xong, Thời Yên cầm lấy nước đường Hà Thải Thải cho cô, uống một ngụm.

Cô quyết định tương kế tựu kế, dùng khổ nhục kế với vương gia.

Chương trước Chương tiếp