- Cuong Che Ai Chi Duong Qua Du Hoac Chuong 62 Ghen Tuong Trong Long

Tùy Chỉnh

Chương 62: Ghen tuông trong lòng.

"Ân tổng, xem ra giờ khắc này tôi và ngài đều là người dư thừa ở đây." Tô Thần còn chưa kịp phản ứng, Tiếu Nam đã lên giọng lạnh lẽo.

Thân thể Tô Thần nhất thời cứng đờ , nụ cười bên môi cũng chậm rãi biến mất, lông mày bằng phẳng hơi hơi nhăn lại, đáy mắt lập tức hiện lên tia bi thương nhàn nhạt.

Ân Úc hiểu rõ lời nói châm chọc khiêu khích của Tiếu Nam từ đâu mà đến, hắn có chút kinh ngạc trước nam nhân luôn luôn trầm mặc lấy đại cục làm trọng cũng có lúc lộ ra tâm tình khó chịu của mình, hắn chỉ còn cách nhìn An Tuần một cái sắc lẻm, sau đó nâng chén rượu lên môi:

"Trợ lý Tô cùng An Tuần là bạn học, đã lâu không gặp lần hội tụ này rất khó mới có được, không bằng chúng ta vì tình bạn bè của hai người cạn một ly?"

An Tuần cũng háo hức giơ cao ly rượu: "Tô Thần, đã lâu như vậy không gặp, cung hỷ!"

Cậu ta nói xong liền giơ cao ly rượu một hơi uống hết, Tô Thần thấy cậu ta uống cạn cũng một hơi uống xuống, cầm lấy chai rượu rót xuống mỗi người một ly, quay sang An Tuần nâng ly: "Cạn!"

Hai người có qua có lại uống vài chén, Tô Thần là mượn rượu giải sầu muộn, không chú ý gì đến mọi chuyện xung quanh cứ như vậy rót xuống, mặc dù là rượu vang cũng sẽ say.

Chỉ có điều tửu lượng An Tuần so với cậu càng kém hơn, ngôn ngữ đã bắt đầu loạn xạ, thoáng nhìn qua khuôn mặt đén đen cùng bàn tay nắm chặt đến trắng bệch của Ân Úc, cảm giác choáng váng của Tô Thần cũng thanh tỉnh vài phẩn, nếu như tiếp tục để An Tuần liên miên vài chuyện cũ năm nào, sợ rằng Ân Úc sẽ nhịn không được bạo phát nha..?

"Tôi dìu cậu ấy đi toilet, xin lỗi." Cậu đứng dậy đỡ lấy thân hình run rẩy của An Tuần, kéo người có khuôn mặt hồng hồng khỏi quả bom hẹn giờ.

Tiếu Nam nhìn chằm chăm vào hai người, lại thấy bước đi coi như trầm ổn của Tô Thần mà vung lông mày cũng chậm rãi hạ xuống, quay lại đối diện với ánh mắt nghiền ngẩm của Ân Úc, nhãn thần căng thẳng lên, thanh âm trầm khán phát ra: "Điều tra được kẻ đứng sau?"

Ân Úc nhếch môi cười, đối với dụng ý nói sang chuyện khác của hắn chút rõ ràng, liền theo ý hắn trả lời: "Vẫn chưa tìm ra, Andrew vẫn đang điều tra, đối phương rất giảo hoạt."

"Mặc kệ thế nào, Phong Thượng vẫn là lá chắn cuối cùng, cậu ở ngoài sáng, tôi ở trong tối, tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả hài lòng." Tiếu Nam trầm ngâm: "Hai công ty hợp tác với nhau có lợi chính là khiến đối phương thả lỏng cảnh giác, nhưng cùng Phong Thượng liên thủ lần này, Phong Vũ cũng cần bảo đảm lợi ích lớn nhất, điểm ấy cậu cũng hiểu rõ. Hợp đồng ba ngày sau tôi sẽ phái người đưa đến."

Ân Úc gật đầu, lần này bắt được kẻ ra tay sau lưng hắn cũng không có ý định ở lại Phong Vũ làm CEO, người Mỹ chung quy lại vẫn không giao nhiều tín nhiệm cho người bản địa, còn không bằng hắn về Phong Thượng dốc hết tâm huyết làm việc.

Bất quá, hắn chưa có ý định nói cho Tiếu Nam chuyện này, hắn còn muốn do dự một thời gian nữa, ít nhất cũng phải giải quyết được "phiền phức" mang tên An Tuần này.

"Cậu vẫn luôn luôn tùy ý, nhớ kỹ, cửa lớn Phong Thượng luôn rộng mở đón cậu trở lại." Tiếu Nam nâng ly mời hắn, đối phương cũng cười đáp lễ.

***********

Tô Thần dưới sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ đỡ được An Tuần vào nhà vệ sinh, miệng cậu ta còn không ngừng lải nhải từng giáo viên lẫn bạn học một thời, Tô Thần không khỏi bội phục trí nhớ cậu ta, chính mình chưa chắc đã nhớ kỹ từng người như vậy, nhưng cậu ta lại nhất thanh nhị sở không sót ai.

"A Thần, cậu không biết đâu, ngày đó cậu tựa như một thiên sứ xuất hiện trước mặt tớ vậy, mời tớ ăn mỳ thịt bò đậm đà hương vị, tớ rất rất là cao hứng~~~~"Tô Thần để An Tuần dựa vào bồn rửa tay, còn mình vắt khăn lau mặt cho cậu ta, nghe An Tuần lần thứ N nói đến chuyện này.

"Tiểu An, cậu say rồi, phải đứng cho vững nếu không sẽ ngã mất." Mắt thấy An Tuần đang cười khúc khích nhìn mình, Tô Thần vội vã ném khăn lau mặt đỡ lấy cậu ta, đồng thời cũng lắc lắc cái đầu đang choáng váng của mình.

"Uy? Anh là cái gì mà dám phản đối chuyện của tôi với Tiểu Nhu? Anh cái tên nam nhân xấu xa này..." Bồng nhiên An Tuần xốc lấy cổ áo cậu, vô cùng nghiêm túc lên án.

Tô Thần khẳng định cậu ta đã đem Ân Úc chuyển thành mình.

"Tiểu An, cậu thực sự rất say rồi..rượu vào liền không tốt..." Cậu cố gắng ôm lấy eo An Tuần, dự định lôi cậu ta về ném cho nam nhân kia phụ trách.

Ai ngờ, An Tuần không những không thả mà còn nắm chặt cổ áo cậu hơn, cúc áo dưới lưc kéo lên của cậu ta lập tức vỡ tung, rơi lung tung dưới mặt đất, thậm chí trên thành bồn rửa tay.

Cảm giác vô lực nổi lên thật mạnh mẽ trong lòng Tô Thần, cậu quyết định phải ngay lập tức trở về phòng đặt riêng, không thèm để ý đến lồng ngực trắng nõn cùng xương quai xanh khêu gợi nổi lên sau lớp áo sơ mi mở tung, dùng hết sức kéo An Tuần đi. Nhân viên phục vụ đang âm thầm đứng nhìn một bên cũng vọt lên giúp đỡ. Tuy rằng cậu hiểu rõ đối phương trăm phần trăm đang hiểu lầm quan hệ giữa hai người, nhưng không còn cách nào khác phải mang tên say xỉn phiền phức này về.

Nhân viên phục vụ mở cửa phòng đặt riêng ra, trong nháy mắt hai chân Tô Thần liền lảo đảo, là cùng An Tuần chật vật vướng vào, khi cậu vững vàng thân thể liền thấy hai nam nhân vẻ mặt ngập tràn giận giữ nhìn hai người.

"Chết tiệt!" Hai tiếng gầm lập tức cùng vang lên bên tai cậu.

Tô Thần được người khác đón đi người bên mình khiến cậu cảm giác nhẹ hơn hẳn, An Tuần đang mơ mơ màng màng được Tiếu Nam nem trả lại cho Ân úc, mà chính cậu cũng rơi vào vòng tay rắn chắc của nam nhân.

"Nếu như hắn không phải là thư ký của cậu, tôi đã băm nhuyễn hắn." Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh vô cùng đáng sợ, Tô Thần không khỏi sợ hãi run lên.

"Cậu sẽ không có cơ hội đó đâu." Âm thanh của Ân Úc cũng cực lực đè nén tức giận, Tô Thần không khỏi cười khúc khích nhìn An Tuần với ánh mắt hâm mộ, An Tuần chắc là say thật, như vậy cũng tốt không cần phải đối diện với lửa giận của đối phương dưới sự thanh tỉnh của bản thân.

Nhưng cậu còn chưa kịp suy nghĩ kĩ những gì vừa xảy ra, bỗng nhiên một khí tức trầm lạnh quen thuộc cùng hơi thở cực nóng phun vào tai:"Dám để cho nam nhân khác chạm qua? Quên những gì tôi nói?"

Trong lòng bỗng dưng chấn động, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt lam đầy lửa giận thiêu đốt, thân thể không không chế được run lên, Tiếu Nam đáng sợ như vậy cậu đã lâu không gặp đến.

"Sủng vật của tôi lại không nghe lời, lần sau bàn lại." Tiếu Nam nở nụ cười ngạo mạn câu dẫn, hướng Ân Úc nói xong lập tức kéo Tô Thần đi ra ngoài.

Mặc dù Ân Úc biết lần này Tiếu Nam sẽ không dễ dang gì tha cho Tô Thần nhưng hắn cũng không có tâm trạng quan tâm đến chuyện người khác. Hắn cúi đầu nghiến răng nghiến lợi nói với An Tuần đang mơ màng nói: "Em cũng chuẩn bị xong chưa?"

Nam nhân trong cơn giận dữ tựa như một con sư tử cường tráng đang quyết chiến bảo vệ lãnh thổ, Tô Thần thất tha thất thiểu bị hắn lôi đến đẩy ngã trong xe. Hắn đong sập cửa xe giống như muốn chấm dứt hết thảy liên hệ với bên ngoài, không gian nhỏ hẹp khiến cậu vô trốn tránh cường liệt hung hẵn nam nhân bắn ra

Tiếu Nam lạnh mặt lái xe, tốc độ cao giống như bay đi đến biệt thự vung ngoại ô, đầu Tô Thần choáng váng trầm trầm, toàn bộ đầu óc cậu chỉ còn đọng lại 4 chữ hắn vừa nói "sủng vật của ta".

Mặc dù cậu biết Tiếu Nam đang nói nhảm, đồng thời cũng biết nguyên nhân hắn làm vậy chủ yếu để chọc giận mình, nhưng nghe được hắn gọi mình như vậy, trong lòng không nhịn được đau đớn vô cùng.

Cậu gần đây càng ngày càng lụy, tình cảm yêu thương đối với Tiếu Nam cũng chậm rãi tiêu biến, nếu như toàn tâm toàn ý bao dung, chờ đợi chỉ có thể đổi lại ngộ nhận cùng đùa cợt, sao lại còn muốn chuốc khổ cho chính mình?

Biệt thự to lớn xa hoa, đại diện cho sự địa vị giàu sang phú quý, đây là lần thứ hai cậu đến đây, lần đầu là cùng Tần Bách cãi nhau được Tiếu Nam "nhặt" về, khi đó cậu không hề nghĩ đến sẽ có một ngày đối với nam nhân cường bạo mỉnh nảy sinh suy nghĩ - yêu thương, cũng không nhờ được sự việc sẽ phát triển thành thế này.

"Cởi quần áo."

Tiếu Nam bất chấp hai người đang đứng giữa phòng khách mà ra mệnh lệnh.

Trái tim Tô Thần như ngừng đập, phải vịn chặt tay vào sô pha bên người, mắt thẳng tắp nhìn vào hắn.

Hết chương 62.