[cv hoàn] XUYÊN THÀNH VỊ HÔN PHU CHUYÊN TÌM ĐƯỜNG CHẾT CỦA ẢNH ĐẾ - CHƯƠNG 56

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Ngày 15 tháng 10, 《 tới chiến đi, bằng hữu! 》chính thức bắt đầu quay, lúc này quay ở Đại học F thành phố F. Yến Thanh Trì theo Quản Mai và Hà Phi xuống máy bay, mới vừa xuống máy bay, đã nghe được có người kêu tên y, y ngẩng đầu nhìn lại, là mười mấy cô gái rất trẻ thoạt nhìn như còn đang đi học.

Thời tiết tháng 10 ở phương nam còn không tính lạnh, cho nên fan đến đón máy bay đều mặc quần đùi và váy, thoạt nhìn thanh xuân dào dạt lại hoạt bát đáng yêu. Cô gái cầm đầu cột tóc đuôi ngựa cao cao, nhìn thấy bọn họ một hàng đi tới, duỗi tay đưa hoa cho y, Yến Thanh Trì nhận lấy, nói cảm ơn.

Cô bé kia lập tức ngọt ngào nói với y, "Không cần khách khí. Ca ca cố lên."

Yến Thanh Trì cũng cười nói, "Được."

Y đang nói, âm thanh "Răng rắc" "Răng rắc" vang lên, có fan đến đón máy bay mang theo máy ảnh, đứng đối diện y không ngừng quay chụp, Yến Thanh Trì đã âm thầm quan sát Weibo và diễn đàn một trận, biết các cô gái cầm máy ảnh quay chụp toàn bộ hành trình được xưng là "Trạm tỷ" trong nhóm fan, phụ trách chụp và sửa ảnh của minh tinh mình thích, sau đó đăng Weibo, chia sẻ cho những fan khác trong fandom.

Nhưng chỉ biết trên lí thuyết, giờ còn chưa chuẩn bị tinh thần đã bị người chụp mãnh liệt như vậy, Yến Thanh Trì vẫn chưa quen lắm. Nhưng dù sao trước khi y xuyên qua cũng là người từng gặp trường hợp lớn, vì vậy cũng chỉ khẽ cười cười, che dấu xấu hổ, cùng Quản Mai bọn họ đi về hướng cửa.

Các cô gái đến đón máy bay cũng không nhiều, cũng chỉ mười ba mười bốn người, đi theo bên cạnh y, tính cách tương đối rộng rãi, chủ động nói chuyện với y, "Đây là lần đầu tiên ca ca anh tới thành phố F sao?"

"Đúng vậy."

"Thành phố F có rất nhiều đồ ăn ngon nhiều chỗ chơi, ca ca anh làm việc xong có thể dạo một vòng nha."

"Được."

Hình như mấy cô gái đã rất hiểu quy tắc theo đuổi ngôi sao, cũng không hỏi nhiều, chỉ tùy tiện nói với y một ít chuyện râu ria. Chờ đến khi tới cửa, Hà Phi thay y mở cửa xe bảo mẫu, Yến Thanh Trì xoay người nói với các cô: "Cảm ơn."

"Ca ca không cần khách khí, cố gắng làm việc nha!"

"Được." Yến Thanh Trì nói xong, lên xe, đóng cửa.

Y thở ra một hơi, sâu sắc cảm thán, "Làm minh tinh cũng thật không dễ dàng."

"Bây giờ mới có vài người, đã không dễ dàng?" Quản Mai cười y.

Yến Thanh Trì hỏi cô, "Sao tôi lại có fan đến đón vậy? Chị mướn? Sao bọn họ lại biết chuyến bay của mình?"

"Cậu quá coi thường fan, các cô ấy muốn biết, là có thể có một trăm cách để biết."

Yến Thanh Trì sầu, "Vậy sau tôi cũng phải như vậy sao? Hay là sau này, chúng ta đi cửa vip đi?"

Quản Mai lé mắt nhìn y, "Nghĩ thật đẹp, sau này nếu cậu hồng, tất nhiên có nhãn hiệu muốn hợp tác với cậu, tìm cậu mang hàng hoá, đi cửa vip? Cậu là cảm thấy cậu đã kiếm được quá nhiều tiền hả?"

Yến Thanh Trì nhìn cô, chắc nịch nói: "Nhất định Giang Mặc Thần rất thưởng thức chị."

"Hả?" Quản Mai nghi vấn.

"Dù sao hai người cũng có chung suy nghĩ rất kinh tế, cực kì am hiểu con đường bóc lột."

Quản Mai cười một chút, quay đầu đi, rất nhanh, hình như đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn về phía Yến Thanh Trì, "Từ từ, làm sao cậu biết có loại thao tác mướn người tiếp cơ?"

Yến Thanh Trì lắc lắc di động, "Diễn đàn nói."

Quản Mai đau đầu, "Trước đây tôi chưa nói cho cậu đúng không, bây giờ tôi nói cho cậu biết, nick diễn đàn, nick Weibo, nếu cậu có nick phụ đều giao ra đây hết cho tôi."

"Nghiêm khắc như vậy?"

"Mắc công đến lúc ấy cậu ngã ngựa*."

*làm lộ thân phận

"Vậy chị có thể yên tâm," Yến Thanh Trì nhích về sau, "Tôi có thói quen đặc biệt tốt, chỉ lặn xuống nước, không lên tiếng, mặc kệ nhìn thấy cái gì đều chỉ nhìn xem không nói, cho nên không có ngựa để rớt."

Quản Mai không tin, "Thật chứ?"

Yến Thanh Trì gật đầu, "Thật." Thậm chí y xin vào cái nhóm cp Thành Trì, trừ bỏ lúc đầu mọi người nói hoan nghênh người mới, rồi nói một câu cảm ơn, thì không nói gì nữa. Dù sao trong nhóm cũng có nhiều người như vậy, có người lên tiếng, có người lặn xuống nước, đều rất bình thường, cũng không có người nào đặc biệt chú ý tới người nào.

Quản Mai thấy vậy, mới nhẹ nhàng thở ra, "Vậy cậu khống chế mình cho tốt, lặn xuống nước mãi đi."

Yến Thanh Trì thủ thế ok với cô, "No problem."

Như cũ là khách sạn dừng chân lấy phòng trước. Yến Thanh Trì mới vừa vào khách sạn, đã nghe thấy có người kêu y, y quay đầu, phát hiện là Tôn Tầm.

Trước đó Tôn Tầm đã hỏi y thời gian, cố ý chọn chuyến bay gần y, chỉ vì có thể giúp y hoà nhập tốt hơn với mọi người trong tổ chương trình sau khi y tới.

"Đi nghỉ ngơi trước đi, chờ lát nữa người đến đông đủ, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm." Tôn Tầm nói.

"Được."

Nhưng mà mãi cho đến 10 giờ tối, mọi người mới lục đục đến đông đủ. Đạo diễn tổ chương trình kêu mọi người tới họp ngắn, phát lưu trình quay tới tay mỗi người, nói đơn giản điểm chính tập này một chút, cùng với chuyện nhất định phải xuất hiện, còn lại thì tùy tiện mỗi người phát huy.

Yến Thanh Trì ngồi gần Tôn Tầm, y nhìn nhìn lưu trình quay trên tay mình, lại nhìn thoáng qua lưu trình quay trên tay Tôn Tầm, cảm giác độ dày của mình tựa hồ chỉ bằng một nửa của Tôn Tầm.

Y còn đang nghi hoặc, đã nghe thấy đạo diễn nói, "Quan Cảnh Thâm vì một ít nguyên nhân, mấy tập sau sẽ bổ sung Yến Thanh Trì, các cô các cậu lén làm quen một chút."

Nói xong, hắn lại nhìn về phía Yến Thanh Trì, "Ngày mai cậu tự do phát huy trước, chúng tôi nhìn xem đặc điểm của cậu mới đắp nặn nhân thiết cho cậu, như vậy cũng tự nhiên hơn một chút, ở trong đây cậu nhỏ tuổi nhất, bọn họ đều là tiền bối cậu, có gì không hiểu thì khiêm tốn thỉnh giáo, đừng tự mình nghĩ không ra."

"Được, cảm ơn đạo diễn."

"Không có gì, mọi người nghỉ ngơi đi."

Đạo diễn nói xong rồi đi mất.

Tôn Tầm thấy đạo diễn đi rồi, nhìn nhìn đồng hồ, 10 giờ rưỡi, bọn họ từ trước đến nay ngủ muộn, giờ này đối với bọn họ mà nói còn không tính muộn, vì thế Tôn Tầm cười nói: "Mới giờ này, mọi người cùng nhau ăn cái ăn khuya đi, cũng coi như là hoan nghênh tiểu đồng bọn mới gia nhập vào chúng ta một chút."

Mọi người thấy vậy, không tự giác trao đổi ánh mắt, vẫn là Trần Hiên Lãng mở miệng trước, "Được thôi, vừa lúc tôi còn chưa ăn cơm có chút đói bụng, Tầm ca anh mời sao?"

"Đương nhiên."

Từ lúc chương trình bắt đầu Tôn Tầm và Trần Hiên Lãng đã đội trưởng cố định dẫn đội, cũng là hai vị có nhân khí cao nhất trong chương trình này, bây giờ hai người bọn họ đều lên tiếng, những người khác tất nhiên cũng là đồng ý. Đến khi mọi người ngồi quanh bàn trong nhà hàng của khách sạn, Tôn Tầm rất tự nhiên ngồi gần Yến Thanh Trì, trước đó mọi người còn đang suy đoán, bây giờ đã hiểu rồi, vốn dĩ còn tưởng là tiểu trong suốt, không nghĩ tới lại là người có chỗ dựa, cũng phải, tiểu trong suốt chân chính sao có thể bắt được loại tài nguyên thế này được.

Ăn một bữa cơm cũng coi như là hoà thuận vui vẻ, thậm chí Yến Thanh Trì còn hàn huyên vài câu với mọi người. Chờ đến ăn xong tan cuộc, mọi người sôi nổi rời đi, Yến Thanh Trì và Tôn Tầm không biết là cố tình hay vô ý mà bị chậm lại. Lúc hai người về tới phòng khách sạn, Yến Thanh Trì nhìn xung quanh không ai, thấp giọng hỏi hắn bữa cơm này mất bao nhiêu tiền.

Tôn Tầm bất đắc dĩ nhìn y, "Chút tiền ấy cậu còn muốn so đo với tôi, coi như tôi mời cậu."

Yến Thanh Trì từ trước đến nay cũng không làm ra vẻ, nên nói, "Vậy lần sau đến tôi mời anh."

"Được."

Hai người chia tay trước cửa phòng Tôn Tầm, từng người trở về phòng mình.

Giang Mặc Thần điện thoại tới, "Gặp được thường trú khác?"

"Gặp được."

"Thế nào?"

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Cũng được đi, chỉ là đồng nghiệp bình thường như thế."

"Tổ chương trình cho em nhân thiết gì?"

"Còn chưa có đâu, nói là để em tự mình biểu hiện trước, sau đó mới quyết định."

"Vậy em phải biểu hiện cho tốt."

"Yên tâm, em biết." Yến Thanh Trì nằm ở trên giường, "Anh chú ý động thái của em như vậy, có phải nhớ em hay không?"

Giang Mặc Thần hừ lạnh, "Em biết vì để em có thể lên chương trình này, Nam Tranh đã tổn thất bao nhiêu tiền không? Anh phải cho em chút áp lực, miễn đến lúc đó tài nguyên cho em như ném đá trên sông, mất còn không phải tiền của anh."

Nói đến tiền, "Em chuyển cho anh 50 vạn, anh nhận được chưa?" Yến Thanh Trì hỏi hắn.

"Nhận được, anh gọi điện chính là muốn hỏi em, tiền này là chuyện gì? Sao đột nhiên lại chuyển tiền cho anh?"

"Tiền nợ chứ gì." Yến Thanh Trì thật tự nhiên, "Trước khi kết hôn không phải mượn anh 5000 vạn sao, đã nói sẽ trả cả vốn lẫn lời cho anh, nhưng bây giờ trên tay em không có nhiều tiền như vậy, nên trả anh một phần trước, tiền trả theo kỳ, chờ lần sau có tiền, lại trả anh tiền còn lại."

Giang Mặc Thần chỉ sợ cái này, hắn đỡ đỡ trán, "Yến Thanh Trì, quan hệ giữa chúng ta, không cần như vậy, bây giờ anh và em đã là vợ chồng, lại nói mấy cái đó, không khỏi xa lạ quá mức."

Yến Thanh Trì trở mình, "Thiếu nợ thì trả tiền thiên kinh địa nghĩa*, trước đó em đã nói sẽ trả lại anh thì sẽ trả lại anh."

*đạo lí tất nhiên

"Yến......"

"Nhưng anh nói cũng đúng," Yến Thanh Trì ngắt lời hắn, "Bây giờ nếu chúng ta vẫn nói vấn đề tiền bạc, không khỏi quá xa lạ, cho nên, nếu anh đồng ý, anh có thể lấy tiền mua quà cho em." Yến Thanh Trì cười cười, "Như vậy, tiền em cũng trả lại cho anh, quan hệ của chúng ta cũng không quá mức xa lạ."

Giang Mặc Thần không nghĩ tới y còn một chiêu như vậy, bất giác cười, "Không phải ngay từ đầu em đã có suy nghĩ như vậy đi? Chờ anh cắn câu, để anh tặng quà cho em hả."

"Thật không có, là anh cảm thấy như vậy không tốt, em mới nghĩ tới biện pháp này."

"Anh không tin."

Yến Thanh Trì thở dài, "Anh thật khó chịu, trả tiền lại cho anh, anh nói em và anh xa lạ, để anh đổi thành quà tặng cho em, anh lại nói em sớm chuẩn bị tốt mồi câu chờ anh cắn câu. Anh còn nói đạo lý khắp thiên hạ đều cùng họ với em, em thấy rõ ràng là cùng họ anh."

Giang Mặc Thần quả thật bị y chọc cười, "Em xem, anh chỉ nói một câu, em đã nói một đống như vậy, em còn không biết xấu hổ vu hãm đạo lý khắp thiên hạ cùng họ anh? Anh thấy là toàn thế giới chỉ có em có miệng, ba ba ba nói không ngừng."

Yến Thanh Trì cười, "Dù sao tiền đã đưa cho anh, tùy anh muốn xử trí thế nào."

Giang Mặc Thần nghĩ nghĩ, "Vậy anh không mua quà cho em trước, để dành cho em."

"Để dành cho em làm gì?"

"Không phải em nói đây toàn bộ đều là tiền em tích tụ được sao? Để dành cho em, cho em tiểu kim khố."

Yến Thanh Trì nghe vậy, không biết vì sao, vậy mà cảm thấy cách nói này của hắn có chút đáng yêu, còn lộ ra chút ấm áp, vì thế y "Ừm" một tiếng, không nói nhiều nữa.

Giang Mặc Thần nhìn nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 11 giờ, nghĩ sáng mai y còn phải ghi hình show thực tế, nên nói, "Vậy em nghỉ ngơi trước đi, anh cúp trước. Ngày mai lúc ghi hình đừng quá tranh đua, chú ý an toàn, có gì không hiểu hỏi Tôn Tầm."

"Được, anh cũng nghỉ ngơ sớm chút đi."

"Ừm." Giang Mặc Thần nói xong thì cúo.

Một lát sau, Giang Mặc Thần nghe được WeChat vang lên một tiếng, hắn click mở, đã thấy Yến Thanh Trì gửi một tin nhắn thoại tới.

Hắn cúi đầu click mở, hai tiếng thật ôn nhu lưu truyền tới, "Ngủ ngon."

Giang Mặc Thần nhìn di động, ấn nút tin nhắn thoại, nói: "Ngủ ngon."

———————

Chương trước Chương tiếp