[cv hoàn] XUYÊN THÀNH VỊ HÔN PHU CHUYÊN TÌM ĐƯỜNG CHẾT CỦA ẢNH ĐẾ - CHƯƠNG 66

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Series vả mặt của Giang Mặc Thần mãi không hết.

---------------------

Giang Mặc Thần cười nhẹ, "Không nghe thấy sao? Không nghe vậy bỏ đi."

Yến Thanh Trì không hài lòng, "Không nghe thấy thì anh không nói lại lần thứ hai sao?"

"Em chưa từng nghe câu lời hay không nói hai lần sao?"

"Đâu có đâu." Yến Thanh Trì đúng lý hợp tình.

"Vậy bây giờ anh nói cho em, em đã biết."

Yến Thanh Trì hừ lạnh một tiếng, "Giang Mặc Thần, em thấy tập này Nguyên Minh Húc đến em không bàn điều kiện với tổ tiết mục, hai tập anh đến kia, em mới cần nói với tổ tiết mục có anh không em, có em không anh."

Giang Mặc Thần cười, "Em cảm thấy tổ tiết mục sẽ chọn ai?"

"Chọn anh a, đến lúc đó một mình anh chơi với Tôn Tầm cho tốt đi."

"Lúc này không lo lắng dọa anh?"

"Lúc này anh không cảm thấy mình suy xét không chu toàn?"

Giang Mặc Thần bất đắc dĩ đỡ trán, nhịn không được bật cười, "Em dỗi anh đúng là dỗi một cái chuẩn một cái a."

Yến Thanh Trì hừ lạnh.

Giang Mặc Thần chọc người đủ rồi, lúc này mới mở miệng lần nữa, "Anh nói, anh nhớ em."

"Anh nói cái gì? Tín hiệu bên em không tốt."

"Anh nói, anh nhớ em, anh rất nhớ em, tín hiệu tốt chưa? Có nghe được không?"

Yến Thanh Trì vừa lòng, "Xem ra anh thật sự nhớ em."

Giang Mặc Thần quả thật không có cách nào, "Ấu trĩ."

Yến Thanh Trì cười không nói gì.

"Em không cảm thấy bây giờ em nên nói cái gì sao?" Giang Mặc Thần nhắc nhở y.

"Cái gì?"

"Tỷ như, có qua có lại, em nên trả lời thế nào?"

"Trả lời thế nào?" Yến Thanh Trì giả bộ hồ đồ.

Giang Mặc Thần không có gì để nói, "Yến Thanh Trì." Hắn gọi cả tên lẫn họ Yến Thanh Trì một lần.

Yến Thanh Trì "À" một tiếng, lúc này Giang Mặc Thần mới bình phục tâm tình, đã nghe ngữ điệu Yến Thanh Trì nhẹ nhàng nói, "Nếu nhớ em, vậy chờ mong chúng ta có duyên gặp lại đi."

"Yến Thanh Trì!" Giang Mặc Thần quả thật phẫn nộ tột đỉnh.

"Em còn có việc, không nói nữa, cúp trước." Yến Thanh Trì nói xong, nhanh chóng treo điện thoại.

Giang Mặc Thần nhìn điện thoại bị treo, quả thật bị y làm tức giận đến đau đầu, sao hắn có thể cưới một người biết làm dáng như vậy, không làm sẽ chết sao? Đời trước là tôm tích à? Đời này không chọc phá không thể sống?

Nhưng mà hắn còn chưa phun tào xong, đã nghe thấy WeChat vang lên một tiếng, Giang Mặc Thần click mở, đã thấy là Yến Thanh Trì gửi tới một đoạn tin nhắn âm thanh, hắn nổi giận đùng đùng click mở, đã nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe, "Em cũng nhớ anh."

Giang Mặc Thần tức giận nháy mắt tiêu tán, dở khóc dở cười, sau đó lại tới một cái WeChat nữa, lần này là tin nhắn văn bản: Em cũng nhớ anh nha, Giang tiên sinh.

Phía dưới là một con thỏ con mắt mở to nhìn về phía trên, bên cạnh nhảy hai cái chữ to: Nhớ anh.

Giang Mặc Thần nhìn cái biểu tình này, lại nhìn nhìn tin nhắn y gửi, chỉ cảm thấy lúc y làm dáng thật sự có thể tức chết người, nhưng lúc dỗ người, cũng thật sự có thể làm người vui vẻ.

Yến Thanh Trì nhắn WeChat hỏi hắn: Lúc này anh không nên trả lời em một cái moah moah sao?

Giang Mặc Thần cự tuyệt, mấy từ ngữ ghê tởm ẻo lả này hắn mới không gửi.

Bên kia Yến Thanh Trì còn đang thúc giục: Không gửi một cái sao? Hoặc là hôn hôn cũng được.

Giang Mặc Thần:......

Yến Thanh Trì: Em gửi trước rồi tới anh?

Sau đó Yến Thanh Trì đã gửi cho hắn một biểu tình moah moah, là hai hai bé mập hôn mặt nhau.

Giang Mặc Thần nhìn, chậm rãi, chậm rãi, vậy mà cảm thấy có chút thẹn thùng.

Yến Thanh Trì: Tới phiên anh ~

Giang Mặc Thần:......

Yến Thanh Trì: Nhanh lên đi ~ anh không gửi cho em, chẳng lẽ muốn người khác gửi cho em?

Giang Mặc Thần bất đắc dĩ, lưu lại biểu tình y gửi cho mình rồi gửi qua.

Yến Thanh Trì thỏa mãn: Moah moah ~

Giang Mặc Thần bất chấp tất cả: Moah moah ~

Yến Thanh Trì cười ha ha, cảm thấy Giang Mặc Thần thật là người đáng yêu nhất trên đời.

Y lại hàn huyên với Giang Mặc Thần một lát, thẳng đến khi Tiểu Hà tới tìm mình mới thu di động. Cuối cùng y lại đùa giỡn Giang Mặc Thần một lần, gửi cho hắn một cái moah moah, nói: "Buổi tối nói tiếp, em đi làm việc trước."

Giang Mặc Thần trả lời y một chữ "Ừm" một lát sau, lại cảm thấy chỉ là một chữ "Ừm" hình như quá quá lạnh lẽo, vì thế lại cầm lấy di động gửi cho y một cái moah moah.

Chờ hắn buông di động, dựa vào sô pha, nhớ tới hành động ấu trĩ mà nhàm chán của mình với Yến Thanh Trì, cảm thấy đại khái mình thật sự điên rồi, bằng không sao có thể làm ra chuyện ấu trĩ như vậy. Nhưng hắn hơi hơi cúi đầu, ánh mắt đảo qua hình hai bé mập hôn nhau trên màn hình, nhìn nhìn, rồi lại cảm thấy còn có chút đáng yêu, mà chờ Giang Mặc Thần phản ứng lại, nội tâm mình vậy mà còn cảm thấy nó đáng yêu, nháy mắt sinh ra tâm tình mình đã không còn thuốc chữa, hắn cảm thấy có lẽ mình thật phải đi trị bệnh.

Chiều ngày 24, Yến Thanh Trì quay phim xong, thu thập hành lý ngồi lên xe bảo mẫu đi sân bay trước, chuẩn bị tham gia ghi hình "Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!" tập mới, mà đồng hành cùng y, đúng là Vệ Lam xem náo nhiệt vĩnh viễn không chê chuyện lớn.

Đối với loại lưu lượng tuyến trên như Vệ Lam, thiên vương nhân khí mà nói, hắn muốn làm khách quý tuyên truyền tham gia "Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!" loại tổng nghệ chân nhân tú này, tổ tiết mục tự nhiên là nghe ngóng được, đến nỗi loại vấn đề đột nhiên nhiều ra một người này, là một tổ tiết mục thành thục, "Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!" tỏ vẻ bọn họ đều có sắp xếp.

Yến Thanh Trì vào sân bay, đã cảm nhận được nhân khí của Vệ Lam, so sánh với mười mấy fan của y, fan của Vệ Lam có thể nói vừa đông vừa mạnh. Truyền tin, tặng hoa, tiếng chụp hình không dứt, còn có không ít người cầm di động chụp ảnh quay phim, giữa chừng còn có fan duy trì trật tự không ngừng hô lớn, "Đừng chen lấn, đừng chen lấn."

Trước đó Yến Thanh Trì chưa từng vào sân bay với ai, —— vô luận là Giang Mặc Thần hay là Tôn Tầm, sau khi tới sân bay, bọn họ đều tách ra đi, đi với Vệ Lam vẫn là lần đầu tiên. Nhưng mà Yến Thanh Trì cảm thấy, đời này y không muốn có lần thứ hai!

Vệ Lam tập mãi thành thói quen loại trường hợp này, vừa đi về trước vừa trả lời câu hỏi của fan.

"Đệ đệ lần này là đi quay "Tới Chiến Đi! Bằng Hữu!" phải không?"

"Đúng vậy."

"Là vì tuyên truyền "Miên Miên" hả?"

"Đúng vậy, nhưng cũng là đi chơi một chút."

"Đệ đệ chú ý an toàn, đừng để bị thương a."

"Yên tâm, sẽ không bị thương."

"Đệ đệ cố lên!"

Fan nói với Vệ Lam xong, quay đầu lại nhìn Yến Thanh Trì, ngọt ngào mở miệng nhờ vả: "Thanh Trì ca ca làm thường trú, phiền anh chiếu cố đệ đệ của chúng em một chút a."

"Đúng vậy, cá tính của đệ đệ chúng em tương đối ngay thẳng, ca ca lý giải một chút, cảm ơn ca ca."

Yến Thanh Trì:...... Nếu y nhớ không lầm, y và Vệ Lam hẳn là cùng tuổi đi, tại sao kêu y là ca ca, kêu Vệ Lam là đệ đệ?

Nhưng mà Yến Thanh Trì chỉ có thể mỉm cười gật đầu, "Sẽ."

Vệ Lam thấy vậy, quay đầu lại nhìn y một cái, "Cậu ấy? Cậu ấy còn chiếu cố ta? Anh chăm sóc cậu ấy còn kém không nhiều lắm."

Fandom lập tức truyền đến tiếng nữ sinh thét chói tai, Yến Thanh Trì trong lòng bất đắc dĩ, trên mặt còn phải duy trì mỉm cười, "Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cậu."

Vệ Lam thấy vậy, nhướng mày, "Tôi đây thực chờ mong nha ~"

Yến Thanh Trì nghe được lại có fan hét lên.

Một đường còn tính thuận lợi vào an kiểm.

Vệ Lam phất tay tạm biệt, Yến Thanh Trì rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Fan của cậu cũng quá nhiều." Y nghĩ nghĩ, "Còn nhiệt tình."

"Đó là chứng tỏ tôi nhân khí cao."

"Tại sao các cô ấy kêu cậu đệ đệ a?" Yến Thanh Trì nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Cậu đã 22, người trưởng thành rồi, còn gọi cậu đệ đệ? Hơn nữa vì sao cậu là đệ đệ, tôi lại là ca ca?"

Vệ Lam ha ha cười vài tiếng, "Trọng điểm của cậu ở cuối câu đi, gọi ca ca thì làm sao, ca ca có cái gì không tốt? Hơn nữa, đối với các cô ấy cậu và tôi giống nhau hả?"

Vệ Lam tháo kính râm, "Tôi xuất đạo sớm, 19 tuổi đã tham gia tuyển tú xuất đạo, lúc ấy mặt non, tuổi cũng nhỏ, ban đầu fan của tôi tuổi đều lớn hơn tôi, vẫn luôn kêu tôi đệ đệ, sau đó lại có fan tuổi nhỏ gia nhập, nhìn mọi người kêu đệ đệ kêu đến vui, cũng đi theo kêu đệ đệ. Kêu đệ đệ tính cái gì nha." Vệ Lam nhìn y, "Cậu chưa thấy được còn mấy cô gái học cấp ba nhắn lại cho tôi một ngụm một cái nhãi con, cái gì 'nhãi con, con mới 22 tuổi, mụ mụ không cho phép con làm như vậy!' Lúc tôi nhìn thấy, còn kinh ngạc một chút đấy!"

Yến Thanh Trì, "...... Còn có thể như vậy."

"Chính là như vậy, cậu tin không, Giang Mặc Thần như vậy, khẳng định cũng có người một ngụm một cái nhãi con, nói với hắn, con mới 28 tuổi, mụ mụ không chuẩn con kết hôn."

Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ cái hình ảnh kia, không nhịn được cười ra tới, "Thật là quá không dễ dàng."

"Cho nên a," Vệ Lam nhìn y, "Đừng nói tôi 22, dù tôi 32 tuổi, trong mắt bọn họ, tôi vẫn là đệ đệ, tôi lớn bọn họ cũng lớn, bọn họ vĩnh viễn cảm thấy tôi còn nhỏ, cảm thấy tôi còn cần người chăm sóc, chẳng sợ tôi mới là người hung tàn nhất."

Yến Thanh Trì nhìn hắn, thấy biểu tình trên mặt Vệ Lam có chút cảm khái, hắn nhìn cách đó không xa, thật lâu sau, mới khe khẽ thở dài, "Có phải không, còn rất không dễ dàng."

Yến Thanh Trì nghe, cảm giác trong giọng nói của hắn mang theo chút đau lòng và thương hại.

Nói đến cùng, tuy rằng tính cách Vệ Lam sáng sủa thẳng thắn, nhưng cũng vì nhân sinh thật sự quá mức thuận lợi, trong nhà không chỉ có tiền có thế, còn có một đôi cha mẹ yêu thương hắn, một anh trai thoạt nhìn nghiêm khắc nhưng từ nhỏ đến lớn chỉ cần hắn muốn cái gì đều đưa đến trước mặt hắn, tâm tính Vệ Lam vẫn có chút đơn thuần.

Hắn cảm thấy kỳ thật mình cũng không có quan hệ gì với những fan kêu hắn "Đệ đệ", hắn không thể cho đối phương cái gì, nhưng không có lúc nào đối phương không quan tâm và bảo vệ mình. Trời lạnh ở sân bay nói với hắn, "Đệ đệ phải nhớ phải mặc quần mùa thu a, đừng chỉ lo soái." Mùa hè lúc tới tham ban nói với hắn, "Đệ đệ phải nhớ chống nắng a, đừng phơi đen." Lúc mình vướng phải tin đồn, một buổi tối không ngủ đăng bác bỏ tin đồn cho hắn, lúc mình nhận đại ngôn cũng liều mạng mua sắm nói cho nhãn hiệu biết chọn hắn là chính xác.

Có đôi khi Vệ Lam đều muốn nói cho các cô, đừng mua, dù các em không mua nhãn hiệu vẫn sẽ chọn anh, anh bắt lấy tài nguyên lại không chỉ dựa vào fan và số liệu. Nhưng lúc nhìn thấy fan của mình đắc ý dào dạt đăng bài khoe doanh số, lại cảm thấy được rồi, các cô vui vẻ là được.

Vệ Lam vẫn luôn cảm thấy fan và thần tượng đại khái là một trong những mối quan hệ kỳ diệu nhất trên đời, rõ ràng không có quan hệ huyết thống gì, cũng chưa nói được mấy câu, không đủ hiểu biết đối phương, vẫn như cũ có thể trả giá vì đối phương bất kể hồi báo. Hắn cảm thụ được sự trả giá của fan mình, tâm tình phức tạp, rồi lại không đành lòng làm các cô khổ sở, cho nên đành phải trong phạm vi cho phép đối xử với các cô tốt một chút.

Yến Thanh Trì nhìn biểu tình nói không nên lời cái tư vị gì trên mặt hắn, nhéo mặt hắn một chút, "Còn tưởng rằng cậu không tim không phổi, không nghĩ tới tâm tư còn rất tinh tế."

Vệ Lam quăng tay y ra, "Nói chuyện thì nói bằng miệng, sao còn động tay động chân."

Yến Thanh Trì cười cười, "Đột nhiên cảm thấy cậu còn rất đáng yêu."

Vệ Lam hừ lạnh, "Đây là đột nhiên sao? Mấy ngày hôm trước cậu không phải thấy rõ bản chất đáng yêu của tôi sao?"

Yến Thanh Trì bị lời nói không biết thẹn của hắn chọc đến cười ha ha, y nhìn Vệ Lam, nghĩ nếu mình không có xuyên qua, như vậy chờ đến em trai mình lớn lên, hẳn là không sai biệt lắm với Vệ Lam đi, thiếu niên không biết vị ưu sầu, giương nanh múa vuốt, lại đơn thuần đáng yêu, chỉ tiếc, y nhìn không tới, Yến Thanh Trì nghĩ đến đây, không khỏi có chút khó chịu.

Vệ Lam thấy cảm xúc y hạ xuống đi xuống, hỏi y, "Cậu làm sao vậy?"

Yến Thanh Trì nhìn đầu sỏ gây tội trước mặt làm y nhớ lại chuyện cũ, không nhịn được lại giơ tay nhéo nhéo mặt hắn, Vệ Lam nhéo lại, sau đó, Chương Trình và Quản Mai liền nhìn thấy nghệ sĩ nhà mình đột nhiên chỉ số thông minh phảng phất như đang nhảy lầu, thẳng tắp giảm xuống đến tiêu chuẩn nhi đồng, cùng nghệ sĩ nhà người ta "đánh" lên.

———————

Chương trước Chương tiếp