- Dam My Edit Phi Bao Luc Bat Hop Tac Chuong 1 Khong The Buong Tha Ha

Tùy Chỉnh

Lục Nghiễm tắm rửa rất lâu. Bơi đường bơi năm mươi mét, một hơi bơi hai mươi mấy vòng qua lại, dù cậu có tố chất thân thể hơn người, nhưng khi bình tĩnh lại cũng không còn chút sức lực nào. Loại cảm giác vô lực này thật tệ, khiến trong lòng cậu mơ hồ buồn bực cùng bất an.

Thật ra thì, sau này mỗi khi nhớ lại mới rõ rằng, tất cả những chuyện phát sinh ngày đó, đều phảng phất như một loại dấu hiệu, để trong cuộc đời Lục Nghiễm phát sinh biến hóa long trời lở đất, để những ngày tháng sau này vĩnh viễn không muốn hồi tưởng lại cơn ác mộng đó, hầu như đã bóp chết cậu, cũng như dập tắt toàn bộ hi vọng cùng lý tưởng của cậu.

Tại lúc Lục Nghiễm đang trong tâm trạng bất an ngột ngạt từ phòng tắm đi vào phòng thay đồ, cậu hoàn toàn không cảm giác được, cách đó không xa, một đạo ánh mắt nóng bỏng đang gắt gao ghim chặt trên người cậu —— đấy là một kiểu ánh nhìn đáng sợ, cứ như muốn đem cậu nuốt chửng vào trong bụng.

Mãi đến tận lúc cậu xoay người mở tủ quần áo, một khắc đó, khí tức nam tính mãnh liệt mà xa lạ mang theo khí thế cuồng dã cùng dục vọng rất rõ ràng từ phía sau lưng vững vàng bao vây lấy cậu, đột nhiên vang lên giọng nói mà vô lần xuất hiện trong cơn ác mộng xâm lược màng nhĩ, lộ ra một phần kinh khủng nhỏ bé không nói ra được!

"—— Lục Nghiễm, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Còn chưa kịp thay quần áo, Lục Nghiễm quay lưng đối diện với chủ nhân của thanh âm đứng ở phía trước ngăn tủ, trong lúc thanh âm Diệp Thiếu Đông vang lên, cậu thậm chí rõ ràng nghe được âm thanh bắp thịt toàn thân mình không thể khống chế cứng ngắc cùng căng thẳng cực độ!

Cũng như, ba năm trước, lúc cái nơi khó có thể mở miệng kia bị đâm xuyên qua, cám giác xé rách đau đớn cực hạn, chính mình lúc đó hầu như tan rã, thống khổ cầu xin, chật vật không thể tả...

Dù cho hiện tại trên người còn có một cái quần bơi che chắn ở vị trí tư mật, nhưng ánh mắt phía sau kia như lưới sắt vô hình chăm chú quấn quanh cậu, khiến toàn bộ phía sau lưng cậu đều có một chút bỏng rát không tên, cảm giác hạ thân cũng giống như không được cái gì che chắn vậy...

Nhưng cậu dù sao cũng đã không phải là sinh viên năm tư vừa bước vào đời của năm đó nữa rồi, thời gian ba năm này đủ để người ta lắng đọng rất nhiều, cậu đã trưởng thành, cũng đã có nhiều kinh nghiệm sống, cậu nghĩ, cái mà hiện tại cậu kinh sợ chỉ là sự đau đớn thê thảm cùng sỉ nhục đó thôi, mà không phải thanh niên hiện tại đang đứng ở phía sau.

Vì lẽ đó cậu chầm chậm hít sâu một cái, buộc chính mình không được run, tận lực lơ là khí tức sau lưng, khiến mình tỉnh táo lại.

Trong quá trình này, Diệp Thiếu Đông nhìn cái người mà hắn đã tìm kiếm ròng rã suốt ba năm trời, năm đó cậu đập bình hoa vào đầu hắn, hại hắn phải nằm bệnh viện hơn nửa tháng. Nhìn cậu thanh niên vai rộng hẹp eo ,vóc dáng cân xứng này, đôi mắt nguyên bản pha tạp vào một chút phẫn nộ trêu tức, có vẻ đang đấu tranh tư tưởng nhỉ...

Hắn nhìn thấy một giọt nước như hạt châu từ tóc Lục Nghiễm chảy xuống, lướt qua chiếc cổ tinh tế, dọc theo cột sống thẳng tắp mà hoàn mỹ chậm rãi trượt xuống, ở trên làn da màu mật ong tràn ngập sức sống khỏe mạnh lưu lại một vệt thủy ngân nhợt nhạt đầy ám muội——

Cuối cùng men theo vòng eo căng mịn lọt vào bên trong chiếc quần bơi, Diệp Thiếu Đông thậm chí có thể tưởng tượng hạt thủy châu kia lướt qua khe nứt ở giữa hai mông cậu, cuối cùng là hình ảnh vệt nước chảy vào nơi cực kỳ tư mật mà mê hoặc nào đó.

Hắn không phải người tình dục vô độ, có thể là do khối thân thể này lại như ba năm trước, dường như bị kích thích cực hạn, để hắn dù chỉ là nhìn, bản năng liền sinh ra dục vọng chiếm giữ nguyên thủy mà không kìm chế được.

Diệp Thiếu Đông này, từ nhỏ đến lớn bá đạo quen rồi, một khi đối với món đồ gì động lòng chấp niệm, ắt sẽ không chừa thủ đoạn nào để thỏa mãn mong ước.

Thật giống như ba năm trước, hắn vô cùng vừa ý với Lục Nghiễm trong trận đấu Snooker, đem người đặt dưới thân lăn qua lộn lại một đường từ KTV dằn vặt đến tận khách sạn, sau đó tuy Lục Nghiễm chạy mất, thế nhưng hắn vẫn có thể nhẫn nại, dùng thời gian ba năm tìm cho ra người này.

Bây giờ Lục Nghiễm tự mình dâng đến miệng hắn, hắn đương nhiên sẽ không chút do dự nổ súng bắn đi một đôi cánh của cậu, để cậu —— không thể bay lung tung biến mất khỏi tầm mắt hắn một lần nữa.

Vì lẽ đó, Diệp Thiếu Đông mặc kệ Lục Nghiễm nhìn nhận thế nào, hệt như đồ vật của hắn, tùy ý bá đạo mà làm càn, một chút cũng không hề che giấu dục vọng của chính mình.

Ngay thời điểm hắn muốn được trông thấy cơ thể trần truồng mê người của cậu, định đưa tay ra kéo cái quần bơi vướng víu kia xuống , Lục Nghiễm bỗng nhiên xoay người lại, đôi mắt đen thăm thẵm nhìn hắn, trên mặt là vẻ đang nhìn thấy một người xa lạ ——

"Cậu thiếu gia này, nhất định phải nhắc nhở anh, âm thầm xuất hiện ở sau lưng người khác là hành vi rất thất lễ. Với lại —— chúng ta quen nhau sao?"

Âm thanh nhẹ nhàng khoan khoái mà sạch sẽ, ngữ khí ngột ngạt nhưng phẫn nộ.

Sắc mặt Diệp Thiếu Đông lập tức trầm xuống, vốn quen ở đỉnh uy thế, hiện tại bị một màn làm lơ của đối phương, trong nháy mắt không khí chung quanh trở nên ngột ngạt lạnh lẽo, cho dù bên trong phòng thay quần áo có điều hòa, Lục Nghiễm vẫn cảm thấy một trận âm hàn ... Sau đó, cậu nghe được giọng nói phảng phất như mưa gió nổi lên của Diệp Thiếu Đông, mang theo trào phúng châm biếm, cười gằn hỏi cậu: "Không quen biết tôi? Ha ha, không sao. Tôi sẽ..."

Hắn nói xong lời nói ý tứ sâu xa, nhíu mày cười cười, bỗng nhiên không có chút dấu hiệu nào mà ra tay!

Lục Nghiễm căn bản không nghĩ tới hắn sẽ lập tức có hành động, hầu như không kịp phòng bị, lắc người một cái, cổ tay phải liền bị Diệp Thiếu Đông nắm lấy, nắm tay trái Lục Nghiễm theo bản năng hướng về mặt Diệp Thiếu Đông mạnh mẽ vung tới, mang theo phong thanh trọng quyền lại bị đối phương giơ tay vững vàng mà ngăn lại!

Lực tay Diệp Thiếu Đông rất lớn, hai tay Lục Nghiễm bị chế phục không cách nào thoát thân, không chút nghĩ ngợi liền cắn răng thúc đầu gối nhấc chân, hướng tới chỗ yếu hạ giữa hai chân hắn, tàn nhẫn mà thúc lên một cái. Không muốn lại bị thanh nhanh như rắn này tiếp tục né tránh nữa, hầu như trong nháy mắt, Diệp Thiếu Đông đã nhấc chân tàn nhẫn mà thúc vào trên bụng cậu, lần này Diệp Thiếu Đông không hề lưu tình, đầu gối cứng rắn va đập vào phần bùng mềm mại, Lục Nghiễm cảm thấy thật giống như lục phủ ngũ tạng đều đổi chỗ hết rồi, cậu đau đến nỗi không khống chế được cơ thể nữa, theo bản năng mà cúi người xuống, vào đúng này hắn lại gọn gàng đem hai cánh tay cậu kéo về phía sau giữ chặt, cậu bị động tác này kiềm chế, dưới lực đạo của Diệp Thiếu Đông bất đắc dĩ phải xoay người, dây chằng bị kéo căng tạo nên đau đớn, khiến cậu không thể làm được bất cứ hành động gì, ở giây tiếp theo, hắn đã mạnh mẽ chế trụ cậu ở trên cánh cửa tủ quần áo! ——

"... Ký ức năng lực của thân thể em có thể khá hơn so với đại não một chút, em cảm thấy thế nào?"

Hơi thở nóng rực mang theo mùi vị bạc hà lạnh nhạt phun lên mặt, ngữ khí Diệp Thiếu Đông bởi vì nồng nặc mùi vị ám chỉ mà trở nên ám muội và nguy hiểm.

Lúc này, mọi bình tĩnh của Lục Nghiễm đều biến thành tro bụi, cậu mạnh mẽ nghiêng đầu qua chỗ khác, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào thanh niên gần trong gang tấc, đau đớn và nguy hiểm lan tràn trong không khí khiến cậu giận dữ quát mắng: "Con mẹ nó, cuối cùng là anh muốn làm gì hả! ?"

"Làm gì?"- Diệp Thiếu Đông nhếch mép nhíu mày, tướng mạo hắn so với người phương bắc bình thường vốn là có chút cẩn thận, chỉ là đường viền ánh mắt rất sâu, mặt mày dài nhỏ, như vậy lúc nhướng mày liếc chéo một người, vẻ mặt đó đúng là phong lưu tình tứ khó nói thành lời, hắn thích nhìn thấy Lục Nghiễm phẫn nộ đến đôi mắt hầu như phun ra lửa, thân thể dán vào nhau, địa phương rõ ràng nào đó lan truyền nhiệt độ của thanh niên trong lồng ngực, hơi thở ấm áp, phảng phất đem lý trí không còn nhiều của hắn cũng nhen lửa rồi...

Hắn một tay chế trụ cánh tay Lục Nghiễm, đôi chân dài thẳng tắp mạnh mẽ chen vào giữa hai chân Lục Nghiễm, hắn dính sát vào thân thể người đã không còn chút lực phản kháng này, một cái tay còn lại liền không kiêng kị mà luồn vào cái mông được chiếc quần bơi phiền phức kia bao trọn lấy, dọc theo khe nứt kia tiến vào thăm dò, ngón trỏ ở tại vị trí nhăn nheo mềm mại dùng chút lực, sau đó liền không hề có báo trước, đột nhiên tiến vào!

"Aaaa! —— "

Lối vào bí ẩn kia bỗng nhiên truyền đến đau đớn, Lục Nghiễm buộc phải ngửa đầu, không cách nào ức chế kêu rên thành tiếng, hạ thân nương theo khuất nhục đau đớn thoáng qua liền lan tràn đến toàn thân các nơi, cậu cắn chặt hàm răng, bị kích thích đến nói không ra lời, thân thể cậu căng cứng, bị dị vật xen vào thân thể, ngón tay đánh xuyên chuyển động ác liệt, mang đến đau đớn khó chịu vô cùng ...

"Lục Nghiễm, sau một đêm đó, tôi tìm em ròng rã ba năm trời, em nói thử xem đến cùng tôi muốn làm gì? Đương nhiên là..."- Diệp Thiếu Đông nhìn khuôn mặt tuấn lãng đang giận dữ và xấu hổ đến gần chết, lại tràn ngập thần thái cấm dục này, ngón tay bị cửa huyệt ấm áp cùng mềm mại chăm chú vờn quanh, không nhịn được đâm cả ngón đi vào trong cơ thể Lục Nghiễm, lòng bàn tay hắn chậm rãi vuốt nhẹ trong vách hành lang căng mịn mềm mại yếu đuối, cảm nhận được bất luận cùng với bất kì bạn tình nào cũng đều không có trải nghiệm quá tươi đẹp ... Hắn hơi nheo mắt lại hưởng thụ, cúi đầu, hàm răng cắn vào vành tai man mát của Lục Nghiễm, cậu hoàn toàn đã không cách nào né tránh, hắn thỏa thích nghiến nghiến nhâm nhâm, âm thanh trầm thấp mà từ tính, chầm chậm ở bên tai Lục Nghiễm, từng chữ từng chữ tiếp tục nói: "Đương nhiên là —— muốn làm em."

Gò má Lục nghiễm chăm chú chống đỡ ở trên tủ quần áo, cậu không thể tránh khỏi, ký ức năm xưa cùng cảm thụ giờ khắc này chồng chất lên nhau, mạnh mẽ dằn vặt cậu, cậu vừa thẹn lại vừa tức, mặt giận đến nỗi đỏ ửng, cũng mặc kệ cánh tay đang đau đớn,cậu liều mạng giẫy giụa, nhưng vẫn cứ không cách nào giãy khỏi, chỉ có thể ngoài miệng mắng: "Con mẹ nó, đồ biến thái!"

Diệp Thiếu Đông không để ý nhún nhún vai, ngón tay chôn ở trong thân thể Lục Nghiễm hơi lùi ra ngoài một chút, sau đó lại trừng phạt, mạnh mẽ đỉnh vào trong!"Vậy thì thật là đáng tiếc, ai bảo em năm đó trêu chọc tới tên biến thái như tôi."

Lục Nghiễm đã không khống chế được chính mình, giờ khắc trải qua này làm nổi lên ký ức dĩ vãng, từng chút ăn mòn lấy cậu, khiến cậu đã không còn lại bao nhiều dũng khí cũng nuốt chửng...

(Các bạn đang đọc truyện tại https://www.facebook.com/winnietangmin.wp/)

Cậu bắt đầu sợ sệt, thanh âm có chút thay đổi: "Rốt cuộc thì anh muốn thế nào chứ?!"

Diệp Thiếu Đông nhìn sự sợ hãi của cậu, biết ngày hôm nay đã hạ mã uy (Kaze: ra uy) thành công, cũng không kích thích cậu nữa, buông tha vành tai đã bị hắn gặm cắn đến đỏ chót đáng yêu, hít sâu một cái để khống chế dục vọng của chính mình, ngón tay ở trong thân thể Lục Nghiễm lần thứ hai lưu luyến rút ra một thoáng, chỉ là hắn vẫn cứ cầm lấy cánh tay Lục Nghiễm, nhưng đã hơi thả lỏng, hắn nhìn Lục Nghiễm lúc này đang vô cùng căm tức nhìn lại hắn, nhẹ nhàng nhếch miệng, nụ cười càng là thân sĩ tao nhã vô cùng : "Tôi rất yêu thích thân thể này của em, vì lẽ đó —— chỉ là muốn em đến sống cùng với tôi thôi."

Nói thật dễ nghe! Cái gì sống cùng, còn không phải thiếu gia quyền cao chức trọng bao dưỡng tình nhân đấy sao!

"Anh muốn tôi giống như phụ nữ bị anh bao dưỡng sao?"- Lục nghiễm tức giận, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, dùng loại ánh mắt hầu như muốn giết người nhìn chòng chọc vào Diệp Thiếu Đông, cười lạnh trào phúng gắt một cáu, "—— Anh nằm mơ đi!"

"Em hiểu lầm rồi."- Diệp Thiếu Đông hơi nghiêng đầu, nhún vai hời hợt sửa lại cậu : "Tôi cho em biết những việc này, không phải là muốn trưng cầu ý kiến em, chỉ là đem quyết định của tôi nói cho em thôi . Còn có phải là nằm mơ hay không..."- Thanh niên ý vị sâu xa cười lên, nụ cười kia chắc chắc đến đáng sợ: "Tôi tin, chẳng mấy chốc nữa em sẽ biết."