- Dam My Edit Phi Bao Luc Bat Hop Tac Chuong 11 Nha Co Tre Con Thuong

Tùy Chỉnh

Mợ...

Một cái xưng hô kinh thiên động phách này của Kiều Tư khiến cho Lục Nghiễm đến cả sức tranh chấp với Diệp Thiếu Đông cũng không có, đôi mày đậm xinh đẹp mà lạnh nhạt nhăn lại, há miệng, nhưng khi một lần nữa nhìn thẳng vào thiếu niên xinh đẹp mặt không chút cảm xúc trước mắt kia, đột nhiên một câu cãi lại cũng không nói ra được...

Lục Nghiễm nhắm mắt lại, đầu óc thật vất vả mới từ trong sự vang vọng không ngừng của từ "Mợ" kia đi ra, hít sâu một cái, cậu giật giật bàn tay bị Diệp Tam cầm lấy—— nhưng vẫn bị giam cầm rất chặt, vì thế cậu đơn giản là từ bỏ, ánh mắt bỏ qua Kiều Tư, nhưng cũng không có lại nhìn người đàn ông đang kiềm chế cậu bên cạnh, chỉ là dùng ngữ khí rất bình tĩnh, nhẹ nhàng mà đề phòng mở miệng: "Diệp Thiếu Đông, anh đến cùng là muốn làm gì? Anh cho rằng, tìm đến một đứa bé gọi vài câu ngô không ra ngô khoai không ra khoai với tôi, thì có thể thay đổi sự thực sao?"

Sự thực là cái gì?

Sự thực chính là Diệp Thiếu Đông mạnh mẽ cướp đoạt, Lục Nghiễm bị ép chịu nhục.

Mặc kệ Diệp Thiếu Đông đơn phương yêu thương như thế nào, có mạnh mẽ bá đạo ra sao đi nữa, cũng không thể thay đổi được cái nhìn trong lòng của cậu đối với Diệp Thiếu Đông .

Điểm này, Diệp Thiếu Đông rất rõ ràng. Vì lẽ đó lúc Lục Nghiễm hỏi như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn Diệp Tam thiếu gia lươn lẹo cái gì cũng nói được, lại có chút hết lời để nói.

Dựa theo phương pháp ở chung trong quá khứ, vào lúc này Diệp Thiếu Đông sẽ cợt nhả chơi xấu, chơi xấu lừa dối không trả lời, trực tiếp đem người vác lên vai hướng về trên giường ném một cái, cởi hết quần áo thô bạo kịch liệt làm một hồi, để cho Lục Nghiễm không còn khí lực xoắn xuýt, chuyện này cũng coi như không tính nữa.

Thế nhưng lần này, khi Diệp Thiếu Đông mới vừa chuẩn bị xong nụ cười vô lại chiêu bài chuyên môn dùng khi đối mặt với Lục Nghiễm thì, thanh âm yên tĩnh không có một chút tạp chất nào của thiếu niên bỗng nhiên đột ngột chen vào.

Kiều Tư nhìn chằm chằm đĩa rau dưa xào lúc trước bị Lục Nghiễm đặt trên tủ bát, ngữ khí cùng vẻ mặt rất nghiêm túc, "—— Diệp Tam thiếu, tôi đói."

Đề tài cùng bầu không khí giờ khắc này không hề liên quan, một câu nói hoàn toàn không liên quan gì, nhưng lại thật kỳ diệu triệt để khiến cho bầu không khí căng thẳng chờ đợi trong phòng bếp tan vỡ...

Diệp Thiếu Đông không khỏi lắc đầu cười cười, thả bàn tay vẫn kiềm chế Lục Nghiễm ra, động viên vỗ vỗ vai cậu, xoay người đem món ăn trên tủ bát bưng xuống đặt trên bàn ăn, thời điểm đi ngang qua bên người Kiều Tư thì giơ tay gõ một cái không nhẹ không nặng trên đầu thiếu niên, "Đã nói với mày là phải gọi cậu! Lại không biết lớn nhỏ không lễ phép như thế nữa, xem tao xử mày như thế nào!"

" Kết quả xét nghiệm DNA còn chưa có đâu." Cái gõ lên đỉnh đầu tiện tay kia của Diệp Thiếu Đông bị Kiều Tư hoàn toàn dễ như ăn cháo né tránh, nhưng là nhóc không có động, sau khi người đàn ông đi ra khỏi nhà bếp thì cũng cùng đi ra ngoài sau lưng hắn, "Nếu tôi hiện tại gọi ông là cậu, lỡ như sau khi có kết quả, tôi và nhà các người không có quan hệ, vậy không phải ông chiếm tiện nghi của tôi sao?"

Diệp Thiếu Đông đem mâm đặt trên bàn! Khi làm vậy, mâm cùng mặt bàn phát ra một tiếng rất lớn, tiếp theo đó hắn lại làm bát đũa cũng lấy cùng cách thức y như thế đặt lên trên bàn, thật giống như đây là cách duy nhất để người đàn ông bên ngoài phiên vân phúc vũ hả giận trong nhà, "Cậu chiếm tiện nghi của mày? Lão tử chăm lo ăn uống bao ăn bao mặc mày, mày nói cậu chiếm tiện nghi ? Nói đi nói lại, mày đến cả mợ cũng gọi rồi, tại sao lại không thể gọi tao là cậu?"

"Mợ của tôi là mợ của tôi, cậu của tôi cũng chưa hẳn là cậu của tôi." Kiều Tư nhún nhún vai, thành thật không khách khí đoạt nồi cơm từ Diệp Thiếu Đông tự múc cho mình một bát. "Lại nói, không phải ông nói ông thường hay đi công tác, một mình chú ấy phải ở nhà trống vắng cô quạnh lạnh lẽo, cho nên mới để tôi tới ở đây làm bạn với chú ấy sao?"

Mấy câu nói này kỳ thực đều là lời nói thật trong lòng Kiều Tư, thế nhưng hiện thực đủ tàn nhẫn, như kim châm đâm thấy máu đồng thời đâm cả hai người Diệp Thiếu Đông cùng Lục Nghiễm, cậu ở trong nhà bếp nghe Kiều Tư nói thì tức giận tay đều phát run, hai bước đi tới cửa, thời điểm một đôi mắt cấm dục lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Đông nhưng cũng phi thường rực lửa, "Những câu nói này, đều là anh nói với nhóc kia?"

Diệp Thiếu Đông đã ngồi trên ghế nhất thời có chút trăm miệng cũng không thể bào chữa tê cả da đầu, mạnh mẽ trừng thiếu niên đang cúi đầu lùa cơm vào trong miệng, Diệp Tam Thiếu lúng túng mở miệng nỗ lực giải thích, "Cái đó... Lục Nghiễm em nghe tôi giải thích..."

Lục Nghiễm mím môi chờ cái gọi là giải thích của hắn, khóe miệng hơi nổi lên, dẫn theo chút mùi vị trào phúng.

Kiều Tư cầm chiếc đũa từ trong đĩa nhẹ gắp một khối đồ xào bỏ vào trong miệng, nhìn thấy chú ở đối diện đang thủ thế chờ đợi người đàn ông đang ngồi trên bàn cơm, động tác trên tay dừng một chút, "... Mợ, mợ không ăn cơm sao?"

 ( Các bạn đang đọc truyện tại https://www.wattpad.com/user/Luceetang )  

Lục Nghiễm nhíu nhíu mày, cổ họng thấp giọng cảnh cáo, "Đừng gọi tôi là mợ."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì hết !"

"Thế nhưng —— "

Lục Nghiễm không thể nhịn được nữa, lạnh lùng quét mắt một cái, tiếp theo liền nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp tựa như đi ra từ trong tranh vẽ dùng chiếc đũa chỉ chỉ món xào kia, đàng hoàng trịnh trọng nói: "Cháu là muốn nói, món xào này chưa có cho muối."

"..." Lục Nghiễm âm thầm cắn chặt răng, nhắm mắt lại, dùng hết toàn bộ kiên nhẫn của bản thân, mới khống chế được bản thân không vung quyền vào mặt một cậu bé vị thành niên chỉ mới vừa gặp mặt còn chưa thể nói là quen biết.

Sau đó liền nhìn thấy thiếu niên bình tĩnh đứng lên từ trên ghế, cầm theo dĩa trứng xào gì đó, lúc vòng qua Diệp Thiếu Đông, tiện tay an ủi vỗ vỗ Diệp Thiếu Đông đang đau đầu xoa trán, "Vì không ăn không ở không, hiện tại tôi sẽ tận lực thực hiện nghĩa vụ bảo tiêu —— không, bảo mẫu cho ông."

Rồi đi tới cửa phòng bếp bên cạnh Lục Nghiễm đang đứng, mắt không ngó sang hai bên mà chỉ phía sau Lục Nghiễm, "Mợ, có thể cho cháu mượn dùng nhà bếp không?"

Loại hỏi dò này của nhóc, kỳ thực điểm xuất phát là bắt nguồn từ bệnh thích sạch sẽ cổ quái của một vài bà chủ gia đình đem nhà bếp trở thành Thánh địa của mình mà bảo vệ không dễ dàng chia sẻ cho người khác, đây vốn là một hành vi lễ phép, thế nhưng vấn đề là ở chỗ, bạn học Kiều Tư tình thương rất thấp đem mối quan hệ của Lục Nghiễm và Diệp Thiếu Đông phân chia đến hài hòa mỹ mãn, đem Lục Nghiễm định vị là bà chủ gia đình, làm như vậy chính là một sai lầm lớn rồi!

Bất quá Lục Nghiễm tu dưỡng là tuyệt đối sẽ không để cậu tức giận với một người chưa thành niên, thế nhưng nhịn đến hiện tại cũng xác thực đã đến mức độ không thể nhịn được nữa, "Ai là mợ của nhóc chứ? !"

"Nhà bếp của chú..."

"Nhà bếp cũng không phải là của tôi!"

"Vậy cháu..."

"—— bạn nhỏ Kiều Tư." Lồng ngực Lục Nghiễm chập trùng, tận lực thông qua hô hấp để khắc chế lửa giận không ngừng từ lồng ngực chạy lên đầu của mình, "Trước khi tôi khắc chế không nổi bản thân mà phát hỏa với nhóc, Shut up!"

Nói xong cũng không quay đầu lại mà nhanh chân đi ngang qua phòng ăn trở về phòng ngủ, tiếp theo đó "Ầm" tiếng đóng cửa truyền đến, phảng phất như đến cả căn nhà cũng đồng thời rung rung theo...

Sau đó, Diệp Tam Thiếu vẫn đang khổ não xoa trán trên bàn ăn liền thả tay xuống ngẩng đầu lên, dựng ngón trỏ lên với thiếu niên đang bưng dĩa đứng ở vị trí vừa rồi của Lục Nghiễm, "Kiều Tư, mày khá lắm. Từ khi biết em ấy cho đến hiện tại thời gian lâu như vậy, cậu vẫn chưa từng thấy dáng vẻ bị bức ép cuống lên còn phải cắn răng ẩn nhẫn không phát hỏa này của em ấy... Thực sự là đáng yêu chết được ~ Từ điểm này xem ra, cậu cảm thấy mày có tám chín phần mười nhất định là cháu ngoại trai của cậu."

Ánh mắt của thiếu niên bưng dĩa liếc mắt thật sâu về phía chỗ phát sinh tiếng đóng cửa một cái, tiếp theo đó mặt không chút cảm xúc thu hồi ánh mắt, cực kỳ bình tĩnh đi cho muối vào trong dĩa xào rồi mang đi hâm lại...