- Dam My Edit Phi Bao Luc Bat Hop Tac Chuong 5 Tranh Gianh Tinh Nhan 1

Tùy Chỉnh

Kết quả của việc Diệp Thiếu Đông miệt mài cả đêm chính là trời chưa sáng Lục Nghiễm bắt đầu sốt cao, cả người đều ngơ ngơ ngác ngác, nhưng khi Diệp thiếu chuẩn bị đưa cậu đi bệnh viện, cậu vẫn quật cường chống lại người đàn ông kia, đôi mắt vốn đen láy sáng trong của cậu bởi vì cả một đêm bị ép buộc cùng với sốt cao không giảm mà đỏ ngầu. Dù không được tỉnh táo cho lắm, nhưng cậu vẫn cố chấp trừng trừng mắt chằm chằm Diệp Thiếu Đông, không mảy may chịu thoái nhượng: "Anh làm nhục tôi đến giờ còn chưa đủ hay sao?"

"Đệt! Mẹ nó! Đi bệnh viện là làm nhục em ở chỗ nào?" Nhìn nhiệt độ của cậu cao thành như vậy, Diệp Thiếu Đông vốn rất lo lắng, sáng sớm bò dậy mặt cũng không thèm rửa liền không thay quần áo chuẩn bị đưa cậu đi bệnh viện, nhưng cậu lại gắt gao níu chặt đầu giường đối với với hắn, không hiểu ra sao lại nói ra một cậu như vậy, Diệp Tam Thiếu tính tính vốn không được tốt lập tức phát hỏa, lời vừa thốt ra, chính hắn liền có chút hối hận, "Lại gây chuyện với lão tử, có tin hay không lão tư đem em lột sạch vứt ra đường, mặc cho người xe qua lại, để cho em chân chính lĩnh hội cái gì mới là nhục nhã hay không?"

Diệp Tam thấy sắc mặt Lục Nghiễm lập tức thay đổi, cậu dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông cao ngất trước mặt, đó là một loại ánh mắt phảng phất như đang nhìn một thứ cặn bã, nhưng vừa mang theo kinh hoảng cùng sợ hãi, thậm chí có một chút căm hận cùng cầu xin ẩn bên trong sự sợ hãi đó...

Qua rất lâu, cậu mới hơi nghiêng đầu, giọng nói khàn khàn mà uể oải, "Vì bị một tên đàn ông làm mà sốt cao đến nỗi phải nhập viện....Anh nghĩ sau này làm sao tôi dám nhìn ai nữa?" Thanh âm cùng ngữ điệu của cậu hàm chưa ý vị thỏa hiệp và giải thích cho hắn.

Lúc này Diệp Thiếu Đông mới hiểu được cậu nói nhục nhã là có ý gì, "Việc này thì có gì đâu mà không thể gặp người chứ? Bệnh viện này từ sáng đến tối người đến không dứt, bệnh gì cũng có, bác sĩ thì có bệnh gì chưa từng nhìn thấy? Phía sau bì xé rách phải đi khâu còn có nữa là, trò đùa trẻ con này của em, tính là cái gì? Lại nói, có tôi theo, em còn sợ những bác sĩ kia không kín miệng sao?"

Tính là cái gì?

Diệp Thiếu Đông, anh thử bị một người đàn ông xem như con gái đặt ở dưới thân lăn qua lộn lại dằn vặt suốt một đêm, anh liền biết rốt cuộc "Tính là cái gì?"

Lục Nghiễm trong lòng cười gằn, bề ngoài lại chỉ chuyển ánh mắt qua yên lặng nhìn hắn, sau đó cố chấp lắc đầu: "Tôi không đi."

"Em!..." Diệp Thiếu Đông khẽ căn răng, đè xuống kích động tự mình xông lên đạp người, lại nhìn sắc mặt ửng hồng của người trên giường kia một chút, cực kỳ buồn bực vung tay lên, "Chết tiệt, đi bệnh viện mà làm như sắp ra chiến trường vậy! Được rồi, đi muốn đi thì không đi, tôi tìm người đến đây khám cho em là được chứ gì---- Thật cmn không muốn để những người không quan trọng kia bước vào phòng này."

Kỳ thực phòng này chính là gia sản riêng của hắn, ngoại trừ số ít mấy người bạn bè quan hệ cực tốt cùng tâm phúc thủ hạ làm việc cho hắn nhất định phải biết nơi này ra, đến cả cha ở trong nhà cũng không biết có một nơi như thế. Diệp Thiếu Đông là loại người rất chú trọng đến không gian riêng tư của mình, cho nên khi hắn muốn một nơi, hoặc là khi có chuyện khẩn cấp cần phải xử lý, đều sẽ tới nơi này.

Tính toán một chút, chỉ cần trở lại thành phố này, phần lớn thời gian trong một năm, đều là trải qua tại đây

Hắn mua biệt thự, đem bọn họ nuôi nhốt ở bên trong, thật giống như nuôi chim hoàng yên trong lồng, hắn vui vẻ thì đến chơi đùa, lúc không thích liền tùy ý để đó, đương nhiên lúc đó sẽ có người đến chăm sóc lũ "chim kiểng" kia.

Nhưng đối với Lục Nghiễm, hắn không muốn như vậy.

Hắn tâm tâm niệm niệm nghĩ đến người này ròng rã suốt ba năm, bây giờ rốt cuộc cũng được đền bù như mong muốn, đương nhiên phải đem cậu đặt ở nơi cách mình gần nhất, mọi thời khắc đều có thể nhìn thấy, một tấc cũng không rời.

Lục Nghiễm với hắn mà nói không phải chim hoàng yến để hắn chơi đùa, không phải bất luận một loại trang trí hay trò chơi dùng để vui tai vui mắt, mà là một miếng thịt chân thực hàng thực đúng giá, tươi mới mỹ vị khiến hắn thèm nhỏ dãi, để hắn muốn ngừng mà không được. Mà thái độ đối với khối thịt này của hắn, chính là nắm giữ, độc chiếm, thậm chí là muốn nuốt sạch vào bụng.

Diệp Thiếu Đông mang theo tâm tư như thế đem Lục Nghiễm thu xếp ở đây, lý do cọc cọc kiện kiện xếp đặt đến mức rõ rõ ràng ràng, chỉ là không nghĩ tới, khi hai người đàn ông ở cùng nhau, thực sự là có rất nhiều điều bất tiện.

Ví dụ như hiện tại, hắn chỉ cần gọi điện thoại liền có thể gọi bác sĩ đến đây, chỉ là không thể tùy ý cho người ngoài nhìn thấy cảnh tượng quần áo lót vứt trong phòng ngủ đâu đâu cũng mỹ loạn này được.

Diệp Thiếu Đông buồn bực giơ tay nhíu nhíu mi tâm, tìm điện thoại vừa muốn rút ra, ống tay áo đã bị Lục Nghiễm kéo lại, vẫn là âm thanh trầm thấp kia, dùng chính giọng điệu giống như đang thương lượng kia, thế nhưng vẻ mặt lại rất lạnh nhat, "...Đừng gọi bác sĩ đến. Chỗ này có thuốc hạ sốt không? Anh giúp tôi tìm hai viên đến là được. Phát sốt cũng không phải chuyện ghê gơm gì, tôi uống thuốc ngủ một giấc, tỉnh dậy thì ổn thôi." Cậu dừng một chút, thấy Diệp Thiếu Đông vẫn cứ không nói một lời nào hay phản ứng gì, hơi mím mím môi, nhíu chặt lông mày âm thầm đắn đo chốc lát, mới rốt cuộc ở câu cuối cùng thêm vào hai chữ ---- "...Xin anh."

Kỳ thực Lục Nghiễm không biết, dáng vẻ ôn hòa phảng phất như đang nói chuyện phiếm việc nhà trước mắt này của cậu trên thực tế rất được lòng của Diệp Thiếu Đông, vốn là trong lòng đã thỏa hiệp với Diệp Tam Thiếu vừa muốn gật đầu, động tác bởi vì một câu "Xin anh" mà mạnh mẽ cứng đờ, sắc mặt vốn đã từ trạng thái buồn bực hòa hoãn lại đột nhiên trở nên âm trầm, lúc trước trên mặt đã biểu lộ cảm tình sinh động như vậy, nhưng lúc này hết thảy đều biến mất không còn tăm hơi.

Chỉ còn dư lại ý cười mang theo hờ hững xem thường nhìn xuống tất cả hắn đã từng mang, hơi nhíu mày, thời điểm mở miệng, ngữ khí đã trở thành trêu tức mà Lục Nghiễm quen thuộc: "Xin tôi? Lục Nghiễm, em xin người khác, tốt xấu gì cũng phải có bộ dạng cầu xin chứ? Em vênh vang đắc ý thế này, là xin cho ai xem đây?"

Kỳ thực loại thái độ này cùng tính khí bá vương kia của Diệp Thiếu Đông có liên hệ cực kỳ chặt chẽ. Đơn giản mà nói, ngươi không để hắn dễ chịu, ngươi cũng đừng hòng thoải mái.

Thế nhưng Lục Nghiễm người này, cậu có ranh giới cùng nguyên tắc nhất định cho bản thân mình, trobg ranh giới đó cậu có thể mặc cho nguoief ta chèn ép, dù bị nắn tròn bóp dẹp thế nào cậu cũng cắn răng chịu đựng. Thế nhưng một khi vượt qua ranh giới đó, thì cho dù là cá chết lưới rách, cậu sẽ tuyệt đối không để người khác toại nguyện.

Điểm này, từ việc cậu ba năm trước không để ý hậu quả cầm bình hoa liều  chết đi đập đầu Diệp Thiếu Đông, sau đó ẩn náu trong biển người, nhưng ba năm sau lại vì cứu cha một mạng mà không chút nghĩ ngợi đáp ứng điều kiện của Diệp Thiếu Đông, là có thể dễ như ăn cháo nhìn ra.

Vì lẽ đó khi Diệp Thiếu Đông nói ra lời này, cậu ngược lại không nói gì nữa, thả cánh tay đang cầm lấy ống tay áo của người đàn ông ra, một lần nữa nằm lại trên giường, nhắm hai mắt, dáng vẻ bình yên lặng im.

Nói rõ tùy tiện Diệp Thiếu Đông muốn thế nào thì như thế đó.

Ngược lại với dĩ vãng nói một không hai, Diệp Thiếu Đông nhìn thấy dáng vẻ thỏa hiệp này của cậu, sau một hồi trầm mặc, tiếng bước chân mạnh mẽ trầm ổn của người đàn ông lại đi tới, đứng ở đầu giường, bóng dáng cao to che khuất nắng sớm trước mắt mà cậu cảm nhận được, "Dậy, uống thuốc."

Thanh âm của người đàn ông lạnh lẽo cứng rắn, Lục Nghiễm mở mắt ra, lại nhìn thấy Diệp Thiếu Đông trên tay cầm hai viên thuốc cùng một ly nước đứng ở trước mặt...

...

...

Một phen dằn vặt, kết quả là Lục Nghiễm đến cuối cùng cũng không gặp bác sĩ, cũng may tố chất thân thể cậu rất tốt, ngày hôm đó thời điểm sắp chạng vạng nhiệt độ rốt cuộc cũng giảm xuống, chỉ là toàn thân đau đớn mềm nhũn không có chút khí lực, đến buổi tối uông thuốc rồi lại hỗn loạn ngủ, sau đó nửa đêm mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, cái bụng cả hai nay không có cái gì bỏ vào.......Cậu đang rất đói bụng.

Đó là thời điểm gần hai giờ sáng, cậu từ trên giường ngồi dậy, Diệp Tam Thiếu vốn ngủ rất nhẹ nghe được động tĩnh liền cũng vươn mình ngồi dậy, bật đèn ngủ, không nói lời nào giơ tay ra mò gáy của cậu, sau đó nhíu nhíu mày: "Không bị sốt, có chỗ nào không thoải mái sao?"

Lục Nghiễm cũng không thèm nhìn hắn, nhìn thấy hắn dậy, trái lại quay lưng với hắn rồi nằm xuống.

Cậu nằm xuống, Diệp Thiếu Đông trái lại càng vội, mạnh mẽ lôi cánh tay cậu kéo cậu lên: "Nói chuyện!"

Lục Nghiễm bị hắn xả đến choáng váng đầu, nhắm mắt lại thở dài: "Chỉ là muốn đi tìm đồ ăn thôi."

"Đói bụng?" Diệp Thiếu Đông hướng về phía phòng ăn nhìn một chút, nhớ tới cơm tối buổi tối thuộc hạ mang tới đã bị hắn quét một cái sạch sành sanh, quay đầu lại trừng Lục Nghiẽm một cái: "Lúc tối gọi em dậy ăn cơm sao em không dậy?" Thời gian thế này, hắn cũng không thể lại gọi thuộc hạ từ trong chăn bò dậy chạy ra bên ngoài đi mua thức ăn đưa tới cho hắn...

Lục Nghiễm chỉ trầm mặc lắc đầu một cái: "Không sao, ngủ đi..."

"Ngủ cái gì mà ngủ, em ở bên cạnh tôi chưa tới hai ngày sao có thể để em đói bụng mà ngủ được? Ai không biết còn thật sự cho rằng tôi ngược đãi em đấy." Không có gì là không làm được, Diệp Thiếu Đông liền ngáp một cái, từ trong chăn bò ra, lê dép đi vào nhà bếp, "Chờ tôi!"

Tiếp theo bên ngoài vang lên một trận đinh đương, Lục Nghiễm nhắm mắt lại nghe âm thanh loảng xoảng trong nhà bếp, loại tình cảm không tên ở trong lòng lại quay cuồng lên, khiến cho cậu không nhịn được nhăn nhíu mày, đứng ngồi không yên...

Mà đánh gãy tâm tư hỗn loạn này của cậu chính là ánh đèn trong phòng ngủ đột nhiên sáng lên, Lục Nghiễm theo bản nănh mở mắt ra quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy vị Lục Tam Thiếu ở trước mặt người khác ngăn nắp bá đạo ngông cuồng tự đại kia tùy tiện mặc đồ ngủ, đầu tóc rối bời, trên tay bưng một bát mì ăn liền không có tí thịt nào, đứng ở trước mặt cậu...

Dằn vặt nửa ngày, chính là vì một bát mì sợi chỉ cần đổ nước sôi vào là có thể ăn như thế thôi sao...

Diệp Thiếu Đông cầm chén cùng chiếc đũa đưa cho cậu: "Trước tiên ăn tạm đi, sáng mai tôi lại đền bù bữa ngon cho em."

Lục Nghiễm thực sự rất đói bụng, liền tiếp nhận chiếc đũa, yên lặng chọc mì sợi, yên lặng ăn xong một bát...

Vốn cũng biết đồ ăn gì đó mình làm không thể nào cho vào miệng nổi, Diệp Thiếu Đông nhìn dáng vẻ Lục Nghiễm trái lại chậm rãi nổi lên tự tin đối với vắt mì này, chờ cậu ăn xong, không biết sao quỷ thần sai khiến hắn hỏi: "Ăn ngon không?"

Lục Nghiễm liếm môi dưới còn hơi trắng, trầm mặc chốc lát, bông nhiên hỏi ngược lại hắn: "Nghe nói anh ở trong quân doanh lăn lộn một năm, sau đó còn đi tới quân dã chiến?"

Giờ khắc này thanh âm của Lục Nghiễm đã không khàn khàn giống như lúc sáng, giọng nam trầm thấp, yên lặng, mang theo chút từ tính hơi khàn khàn, nghe vào trong tai Diệp Thiếu Đông, lại như bị đầu độc, "Đúng đấy."

Thanh niên lãnh mi tinh mục đẹp đẽ trên giường không ngạc nhiên lúc nào chỉ gật gù, vẫn là loại âm thanh ngữ điệu êm tai yên lặng phảng phất như trước chảy kia, hiểu rõ nói: "Quả nhiên, rất có hương vị cơm tập thể của quân doanh. Quân dã chiến... quanh năm dã ngoại huấn luyện tác chiến, có loại hương vị kỳ quái này, cũng có thể hiểu được."

Nói xong mấy câu này, mặt Diệp Tam Thiếu cao cao tại thượng không gì không làm được... trở nên tái mét.