- Dam My Edit Phi Bao Luc Bat Hop Tac Chuong 7 Bat Vu Lieu Van Ha

Tùy Chỉnh

Động tác của Diệp Thiếu Đông rất nhanh, hắn cố ý kích thích khiêu khích dục vọng của Lục Nghiễm, mãi đến tận nam nhân tại dưới tay hắn không cách nào khống chế mà chuẩn bị đạt đến cao trào, ngón tay vẫn dẫn dụ Lục Nghiễm, nhẹ nhàng chặn ở mặt trên lỗ nhỏ phát tiết dục vọng đáng yêu kia, hắn cảm thụ Lục Nghiễm bắt đầu khó chịu mà vặn vẹo thân thể đòi hỏi, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên đường nét đẹp đẽ trên cổ Lục Nghiễm, âm thanh chen lẫn dục vọng từ tính khàn khàn thâm trầm, thế nhưng thái độ nói chuyện vẫn ung dung, phảng phất cao cao tại thượng, xem ra tất cả đều bình thường ——

"Lục Nghiễm, em xem, ngay cả dục vọng của em đều nằm trong tay tôi. Em là của tôi, hoàn toàn chỉ thuộc về một mình tôi. Ngoại trừ tôi, tôi không cho phép trong mắt em có tồn tại người khác, Lục Nghiễm, em hiểu không?"

Hắn nói xong cũng một lần nữa chuyển động thân thể va chạm vào vách động lúc này đã mẫn cảm yếu đuối không thể tả, đồng thời, buông ngón tay vẫn giam giữ đỉnh dục vọng của Lục Nghiễm, chất dịch màu trắng đục phun ra ngoài, ở trên vùng bụng bằng phẳng của hắn, dịch thể đó uốn lượn lưu lại vết tích ngân mỹ mà ám muội, mang đến xúc cảm ẩm ướt đầy kích thích, hắn tàn nhẫn mà hôn lên chiếc cổ xinh xắn của cậu, trầm mê trong đó, đối với chất dịch dính trên người không hề để ý.

Mà Lục Nghiễm, cậu hiện tại không còn một chút hơi sức, đôi mắt chầm chậm khép lại rồi mở ra, ánh mắt mê ly, nhưng ẩn bên trong là một tia thâm trầm khó tả, cậu chầm rãi mở miệng, âm thanh thẳng thắng nhưng uể oải, thế nhưng từng chữ từng câu, nói tới phi thường rõ ràng: "... Diệp Thiếu Đông, anh để bụng chuyện tôi gặp cô ấy, là bởi vì anh đang ghen, hoặc là ... "- Cậu tựa hồ suy nghĩ một chút, mới khẽ mỉm cười, trên mặt dẫn theo điểm thú vị: "—— đang ghen tỵ?"

Diệp Thiếu Đông cũng không để ý, hững hờ hỏi ngược lại cậu: "Là thế thì sao nào?"

Trầm mặc một lát, bên trong sự yên tĩnh đó, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ cùng tiếng va chạm thân thể ngân mỹ của hai người đàn ông, ngay khi Diệp Thiếu Đông đã khiến Llục Nghiễm không còn khí lực nói chuyện, tiếng cười khẽ nam nhân đứt quãng vang lên ở bên tai, thanh âm kia rất nhỏ, giống như một tiếng cười của kẻ bạc tình, sau đó, hắn nghe được Lục Nghiễm dùng thanh âm mệt mỏi chậm rãi mở miệng, âm thanh là chưa bao giờ có chắc chắc.

Cậu nói ——

"Diệp Thiếu Đông, anh xong rồi. Anh đã yêu tôi." – Dừng một chút, Lục Nghiễm chen lẫn tiếng cười có chút vui vẻ, cũng mang chút giễu cợt, xuyên thấu qua không khí ma sát trở ngại, dễ như ăn cháo, tiến vào nơi tâm linh sâu xa nhất của Diệp Thiếu Đông: "... Yêu trước, thua trước, rốt cục, tôi cũng thắng anh một lần."

Diệp Thiếu Đông nghe vậy, đột nhiên rút đi dục vọng đang chôn sâu trong cơ thể cậu, đem cậu đè ngã ở trên giường, gấp hai chân cậu lên, lấy tư thế như vậy nhìn xuống cậu, một lần nữa đem hạ thể vùi vào trong cơ thể cậu, hắn vững vàng mà nhìn chằm chằm Lục Nghiễm, vử mặt mang theo một chút ý cười, cực nhanh đánh xuyên vào bên trong, giống như mình đang leo lên đỉnh điểm dục vọng.

Đối với Lục Nghiễm, hắn cũng không vội phủ nhận hoặc cảm thấy tức giận, ngược lại, hắn phi thường sảng khoái mà gật đầu, hào phóng thừa nhận, trong giọng nói của hắn, thậm chí mang theo ý cười vui vẻ ——

"Đúng, là tôi yêu em. Thế nhưng Lục Nghiễm, làm sao em biết, cuối cùng người thua kia, nhất định sẽ là tôi đây?"

Lục Nghiễm lẳng lặng mà nhìn hắn.

Vào giờ phút này, trên mặt nam nhân kia được tình dục thoả mãn, hưng phấn, thần thái uy lực cực mạnh, khiến cho cậu khiếp sợ.