[ĐAM MỸ-EDIT] VONG GIẢ QUY LAI - CHƯƠNG 43

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

"Mạc Phỉ! Đây là sự lựa chọn của cậu. Tôi hy vọng cậu sẽ đúng."- Vào một buổi sáng sớm, Từ Trung nghiêm túc nói câu như vậy liền bỏ đi.

Lăng Ba đứng bên cạnh thấy kỳ quái, nhưng cậu cũng không hỏi nhiều. Cậu nói với Mạc Phỉ: "Ở trước cửa lớn có xảy ra chuyện lớn, tôi thấy anh nên qua đó xem một chút.

Mạc Phỉ mặc áo khoác vào sau đó đi xuống lầu với Lăng Ba, khí trời càng ngày càng lạnh, áo bông trong kho chẳng mấy chốc đã phân phát gần hết cho mọi người. Bọn họ đã dán thông tin quanh thành phố C, nói rằng bọn họ chịu giảng hòa, còn chuẩn bị một bữa tiệc phong phú cho những người mới gia nhập. Mạc Phỉ không ngờ tới là, ở tình cảnh như bây giờ, lại có người sẽ tin vào thông tin này.

Khi vào phòng, Mạc Phỉ híp mắt nhìn người phụ nữ kia. Nói thật, cậu cảm thấy một người phụ nữ bụng lớn có thể giúp đỡ sản xuất nhiều, thế nhưng, giá trị của một người cũng không thể dùng sức lao động để đánh giá. Nữ nhân thường có sự nhẫn nại hơn nam nhân rất nhiều, đặc biệt là trong hoàn cảnh khó khăn như thế này.

"Chắc chị đã thấy thông báo kia, trước khi để mọi người biểu quyết có cho chị gia nhập hay không, tôi muốn hỏi chị vài vấn đề."

Người phụ nữ gầy yếu kia dùng ánh mắt thâm đen của mình nhìn Mạc Phỉ, nói: "Con của tôi cần thức ăn, vì vậy tôi mới đến đây. Tôi cũng không tin tưởng các cậu lắm."

Mạc Phỉ gật đầu hỏi: "Trước đây chị có từng giết người chưa?"

"Không có, tôi cũng không có vũ khí gì, chỉ có một con dao phay dùng để phòng thân cũng rất miễn cưỡng, tôi trước giờ vẫn luôn cố gắng ẩn núp, sống ở một tiểu khu yên ắng."

Mạc Phỉ suy nghĩ một chút rồi tiếp tục hỏi: "Chị làm sao có thể sống sót? Ăn cái gì?"

Môi của chị ta hơi run rẩy, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo lạ thường, cô nói với Mạc Phỉ: "Lúc đầu chúng tôi có lương thực dự trữ, sau này sẽ đi tìm một ít, những nơi các cậu đi qua lúc nào cũng sẽ dư lại một ít."

"Câu hỏi cuối cùng, chị vẫn luôn sống một mình sao?"

Người phụ nữ lắc đầu: "Chồng của tôi, ăn những thứ không nên ăn. Hiện tại tôi chỉ có một thân một mình, nếu không tính đứa nhỏ ở trong bụng. Nghe này, tôi có chuyện gì cũng không sao, nhưng tôi muốn đứa con của tôi được sống sót, bên ngoài quá nguy hiểm."

"Biết rồi. Chúng tôi sẽ thảo luận đưa ra quyết định. Cảm ơn chị đã tin tưởng chúng tôi, mặc kệ kết quả ra sao, tối hôm nay chị có thể ở đây ăn uống."

Người phụ nữ kia nhìn chằm chằm Mạc Phỉ, lát sau mới nói: "Nhìn cậu rất trẻ, khi tôi quen chồng tôi, anh ấy cũng bằng tuổi này. Khi vào đơn vị làm việc luôn bị bắt nạt. Cậu rất may mắn."

Mạc Phỉ cười cười, không nói gì, khi đi ra, rất nhiều người đang đứng bên ngoài đợi cậu.

Kim Thuần cũng đứng trong nhóm đó, hắn nói với Mạc Phỉ: "Hiện tại các anh em đều nguyện ý nghe cậu, nếu như cậu muốn làm chủ việc này, vậy cậu phải chịu trách nhiệm. Cậu muốn nhận người này, tôi cũng không có ý kiến, nhưng số lượng người đọc được thông báo của chúng ta sẽ rất nhiều, nếu sau này có một lượng lớn người xin vào, tôi sẽ bỏ phiếu phản đối."

Mạc Phỉ gật gù, cậu cũng hiểu được ý tứ của Kim Thuần, càng nhiều người chuyện sẽ càng thêm phức tạp. Huống hồ trong thành phố C còn có hung thủ Z giết người, cậu vẫn chưa quên.

Rời khỏi nơi đó, cậu đi thẳng đến phòng bệnh. Nếu Địch Hạo Tuấn cũng là một thành viên của nhóm trưởng lão, vậy chắc anh sẽ biết.

"Tôi biết suy nghĩ của cậu, cậu cũng phải biết, Z kia không phải người thiện lương gì. Nếu như hắn ta thấy được thông báo của chúng ta, rất có thể hắn sẽ tìm cách trà trộn vào đây. Lợi dụng Zombie giết người, cũng không cần sức lực quá lớn, ngay cả phụ nữ có thai cũng có thể làm được. Hơn nữa chị ta cũng nói trước đây còn có chồng của chị ta."

Địch Hạo Tuấn nằm trên giường, khí sắc đã tốt hơn nhiều. Đinh Vĩ nói anh bị chấn động nhẹ, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, vì vậy mấy ngày nay Mạc Phỉ kiên quyết không cho anh xuống giường.

Mạc Phỉ đưa nước ấm cho Địch Hạo Tuấn, cậu nói: "Chúng ta đích thực là đang thiếu nhân lực, vì vậy Kim Thuần mới chịu đáp ứng. Tôi cũng biết Z có thể sẽ trà trộn vào nơi này, nhưng thứ quan tâm nhất chính là huyết thanh. Đã qua một thời gian dài như vậy, một tí manh mối chúng ta cũng không có, tôi nghĩ rằng người đang giữ huyết thanh có thể đã ra ngoài rồi."

"Mạc Phỉ, tôi rất gấp."- Địch Hạo Tuấn nói.

Mạc phỉ nhìn chằm chằm vào mắt của Địch Hạo Tuấn, rất lâu trước đây anh cũng đã từng nói như vậy.Trải qua nhiều chuyện lớn nhỏ, đặc biệt là sau khi vụ nổ ở ngục giam, thời điểm cậu đối mặt với Địch Hạo tuấn, trong lòng cậu có một loại biến hóa không nói thành lời.

"Tôi phải nhắc nhở cậu nên chú ý đến Đường Sĩ Miễn, nếu như có cơ hội, tôi muốn thăm dò phòng của hắn thử xem."

Hồng tỷ cũng không lo lắng nhiều như vậy, ở nơi này toàn là đàn ông con trai. Thật vất vả mới thấy được một người phụ nữ, cô ngồi đồi diện với người kia: "Bao lâu rồi?"

"Bảy tháng."- Trên mặt người kia lộ ra nụ cười mệt mỏi, cô ta đưa tay sờ bụng, khuôn mặt hạnh phúc.

"Tôi sờ thử được không?"- Hồng tỷ thử hỏi, khi được đối phương cho phép, cô liền vươn tay xoa xoa bụng của đối phương. Một lát sau, Hồng tỷ kinh ngạc nói: "Nó vừa nãy mới đá tôi."

"Gần sinh rồi, tôi muốn đến một chỗ an toàn, nếu may mắn có thể gặp được bác sĩ."- Người phụ nữ nói, "Lúc đó tôi và chồng tôi bị nhốt trong phòng, khi chúng tôi đến được sân bay thì máy bay đã đi rồi. Nếu như chúng tôi may mắn có thể đăng ký kịp lúc, con của chúng tôi sẽ không lâm vào tình cảnh như bây giờ."

"Tôi thật khó tưởng tượng chị làm sao có thể một mình sống sót. Chị đã ở bên ngoài bao lâu?"

"Chuyện xảy ra vào ba ngày trước. Tôi vốn vẫn không tin mình có thể có dũng khí như vậy, nhưng vì đứa con, tôi phải tự tay giết chồng tôi."

Hồng tỷ tràn ngập đồng tình, đối phương lắc đầu nói: "Không sao đâu. Tôi tên là Diệp Tiểu Vân, cô hình như nhỏ hơn so với tôi, vậy tôi sẽ gọi cô là em gái nha."

Đồ ăn trong sân thể dục đang khan hiếm. Bọn họ lại đang muốn chiêu mộ nhân tài, nên cũng không ai đánh đuổi Diệp Tiểu Vân. Một phụ nữ có thai sắp sinh, ngoại trừ lão đại trước đây, ai cũng không thể xuống tay được.

Một tuần sau vừa vặn vào đông, vì vậy tiệc khánh công được tổ chức vào tuần sau.

Trải qua một phen đắn đo suy nghĩ, Mạc Phỉ cuối cùng cũng đến gõ cửa phòng của Đường Sĩ Miễn. Đợi cửa mở ra, cậu cười nói với hắn: "Sau khi xảy ra chuyện ở ngục gia, anh cũng chưa từng hành động với chúng tôi. Sao vậy, anh tức giận vì Từ Trung sao?"

Đường Sĩ Miễn rất bất ngờ khi thấy Mạc Phỉ, hắn ngẩn người rất nhanh cười nói: "Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi vì đang giúp đỡ việc chuẩn bị cho tiệc khánh công. Mọi người đều chờ mong, không thể qua loa được."

"Vậy thì tốt. Muốn cùng chúng tôi đi ra ngoài một chuyến không? Bọn họ phát hiện một bầy Zombie ở phía đông, tôi muốn tìm một người cẩn thận đi theo."

"Địch Hạo Tuấn đâu?"- Đường Sĩ Miễn hỏi.

Sắc mặt Mạc Phỉ cũng không thay đổi, cậu nói với Đường Sĩ Miễn: "Thân thể của Địch Hạo Tuấn vẫn chưa khôi phục, nhóm người Đinh Vĩ đều bận bịu, người bên trong sân thể dục thì tôi cũng không thể tin ai. Anh có rảnh không? Không được thì tôi sẽ đi tìm Hồng tỷ?"

"Thôi, cô ấy đang phụ trách bên nhà kho. Để tôi đi cùng cậu."

Đường Sĩ Miễn cùng đường, hắn đi xuống lầu, lái xe ra khỏi sân thể dục.

Cùng lúc đó, Địch Hạo Tuấn đang núp trong bóng tối, cẩn thận nhìn trái phải, lấy ra công cụ trong túi, bắt đầu mở khóa.

Phòng của Đường Sĩ Miễn rất gần trung tâm, hiện tại không sân thể dục người cũng không nhiều, vì vậy rất nhiều người có phòng riêng.

Sau khi mở cửa, trong phòng không có gì đặc biệt.

Chỉ có một đống hỗn độn trên ghế, cùng với cái kính hiển vi không ai muốn dùng.

Địch Hạo Tuấn nhìn chằm chằm lên kính hiển vi, một lúc sau cũng không thấy có gì đặc biệt.

Anh dời tầm mắt, kéo ngăn kéo ra.

Mạc Phỉ cùng Đường Sĩ Miễn ra ngoài, chính là thừa cơ cho Địch Hạo Tuấn vào lục soát phòng của Đường Sĩ Miễn. Lần trước, khi cậu bắt đầu hoài nghi Đường Sĩ Miễn, hắn lại lén lén lút lút châm nổ, suýt chút nữa nổ chết Địch Hạo Tuấn, vì vậy lần này ra ngoài, cậu phải chú ý kỹ Đường Sĩ Miễn này.

Đường Sĩ Miễn giống như không biết Mạc Phỉ đang hoài nghi mình, hắn nhìn về phương xa nói với Mạc Phỉ: "Theo quan sát của tôi, nơi tập trung Zombie càng nhiều, chắc chắn sẽ có Zombie biến dị. Đối với loại đó chúng ta không có những thứ vũ khí thích hợp để địch lại chúng, hy vọng lần này không gặp phải nó.

Mạc Phỉ đưa Đường Sĩ Miễn đến phụ cận của thư viện.

Tường cao lớn bên ngoài ngăn cản tầm mắt của Zombie, cũng ngăn cản tầm mắt của bọn họ.

"Thư viện? Không sai a, mùa đông phải cần những thứ giữ ấm."

Mạc Phỉ đi phía sau hắn, dùng súng quay về phía hắn, cậu thật sự rất muốn biết rốt cuộc trong lòng Đường Sĩ Miễn cất giấu bí mật lớn đến cỡ nào. Hành động cùng một người như vậy, cậu cảm thấy như mình đang lâm vào cảnh rất nguy hiểm.

Từ kính chiếu hậu, Đường Sĩ Miễn có thể nhìn thấy hành động của Mạc Phỉ, khóe miệng hiện ra một nụ cười không dễ phát hiện. Cầm chặt súng, đi đến thư viện.

Chương trước Chương tiếp