- Dam My Editing Toi Coi Cac Nguoi Nhu Anh Em Chuong 31

Tùy Chỉnh

Bầu không khí trong xe cực kỳ lúng túng.

Đỗ Cửu ôm cặp sách cố gắng thẳng lưng ngồi im khiến bản thân trông giống một người đàn ông trưởng thành. Vì Mạnh tam gia có tật ở sạch nên y có thể công khai dựa vào Cố Bạch Thu, vai kề vai, chân tựa chân, tim y không nhịn được mà đập nhanh, mắt trộm ngắm Cố Bạch Thu.

Cố Bạch Thu trừng mắt liếc y, ý bảo y đừng giở trò.

Đỗ Cửu được toại nguyện, cũng không tính toán chuyện cả ngày hôm nay anh không để ý tới mình nữa, len lén đưa tay đi trêu chọc ngón tay Cố Bạch Thu.

Ngón út câu lấy ngón trỏ Cố Bạch Thu quơ quơ, đây là cách làm nũng xin lỗi y hay dùng nhất, khi còn là trẻ con thì ngây thơ trong sáng, bấy giờ lại ngấm ngầm toát ra một chút mờ ám.

Kèm theo vẻ mặt hơi ấm ức cùng dấu tay và vết thương trên khóe môi, khiến Cố Bạch Thu mềm lòng, thầm thở dài đáp lại bằng một ánh mắt không thể trách cứ nổi, cũng nắm lại tay y.

Mặt mày Đỗ Cửu lập tức hớn hở, quay đầu vênh váo hất cằm với Mạnh tam gia.

Mạnh tam gia nhướng mi, tựa như đang nghĩ tới cái gì, nhìn thấy ánh mắt y thì mím môi, tầm mắt rơi xuống bụi bẩn dính trên vạt áo đồng phục y hai giây, lộ rõ vẻ chán ghét.

Đỗ Cửu nhìn theo tầm mắt hắn, lại nhìn dáng vẻ chỉnh tề sạch sẽ của hắn, đưa tay vỗ mấy cái lên vết bẩn rồi hậm hực nói nhỏ: "Tật ở sạch đáng sợ ghê."

Cố Bạch Thu vội nhéo mạnh tay y, ý bảo y im miệng.

Đỗ Cửu chớp chớp mắt, vâng lời không nói tiếp.

Xe rẽ trái rẽ phải, dừng trước nhà hàng đồ Tây lớn có vẻ cao cấp.

Đỗ Cửu liếc nhìn Cố Bạch Thu một cái, không quá vui vẻ, tới chỗ này nào giống đi bàn chuyện đàng hoàng, rõ ràng là đi hẹn hò, tưởng rằng y không hiểu sao?

Ăn đồ Tây uống chút rượu kéo đàn violin hay đệm đàn cello, phim truyền hình đều quay kiểu này đấy!

Lấy thân phận cùng phong cách của Mạnh tam gia thì dĩ nhiên sẽ không ngồi trong sảnh lớn mà đi thẳng vào phòng riêng.

Đồ Tây Đỗ Cửu đã ăn rất nhiều lần rồi nhưng Cơ Tiểu Cửu thì chưa từng, cơ bản không hiểu rõ lễ nghi gì đó, thậm chí ngay cả dao nĩa đều không biết dùng.

Y không đợi phục vụ giúp, tự mình kéo ghế đường hoàng ngồi cạnh Cố Bạch Thu, tò mò nhìn ngó đồ đang bày trên bàn, vẻ mặt rõ rành rành là mới nhìn thấy lần đầu.

Cũng may vẫn còn biết thế nào là lịch sự, không tùy tiện sờ soạng lung tung.

Cố Bạch Thu thấy y không làm bừa như lời đã hứa, khẽ thở phào rồi nhìn Mạnh tam gia: "Xin lỗi, hôm nay lại gây rắc rối cho anh."

Mạnh tam gia lấy khăn lông lau lau ngón tay, từng ngón từng ngón một, cực kỳ cẩn thật, nghe vậy nhàn nhạt đáp: "Không sao, vốn là do tôi tới bất ngờ."

Cố Bạch Thu nhìn vẻ mặt hắn, thấp thỏm hỏi: "Không biết hôm nay anh Mạnh tới tìm tôi có chuyện gì?"

Mạnh tam gia lau tay xong bắt đầu lau tới đồ dùng, lúc này đổi lại là Đỗ Cửu bày ra vẻ mặt ghét bỏ, động tác hắn khựng lại, ngước lên nhìn Đỗ Cửu một cái.

"Hôm qua có người nói với tôi một chuyện..."

Vẻ mặt Đỗ Cửu thay đổi, rụt người lại.

Mạnh tam gia rủ mắt, vừa lòng quay lại nhìn Cố Bạch Thu: "Tôi định nói gì chắc cậu cũng rõ, nên tôi muốn nghe cậu tự mình nói ra."

Mặt Cố Bạch Thu chớp mắt trắng bệch, mở miệng thở dốc cuối cùng mới nói ra hai từ: "Xin lỗi." Xem như thừa nhận chuyện hôm qua Đỗ Cửu nói.

Một chút ý cười nơi khóe môi Mạnh tam gia tắt hẳn, hắn nhìn chằm chằm Cố Bạch Thu, trong mắt dần dần dâng lên hơi lạnh.

Không khí trong chớp mắt đông lại, tựa như bầu trời trước cơn bão, đáng sợ mà ngột ngạt.

Đỗ Cửu thấy vậy lập tức đứng lên che trước mặt Cố Bạch Thu, thay anh ngăn lại ánh mắt của Mạnh tam gia, vỗ vỗ ngực: "Lời là do tôi nói, anh có phật lòng gì cứ việc trút lên người tôi, không liên quan tới anh Cố!"

Mạnh tam gia sa sầm mặt: "Trút lên cậu, cậu là cái thá gì chứ?!"

Đỗ Cửu nổi giận: "Tôi với anh Cố là anh em là người thân, chuyện của anh ấy chính là chuyện của tôi, anh gây chuyện với anh ấy chính là gây chuyện với tôi, sao tôi không thể chịu trách nhiệm chứ!!"

"Anh em? Người thân?" Mạnh tam gia để khăn sang một bên, tựa người ra sau, cười khẩy như đang châm chọc, "E là còn hơn thế nữa? Có cần tôi giúp hai người sửa lại quan hệ một chút không, một người nuôi em trai của người yêu vì cứu mình mà chết, còn một người đối..."

"Anh im miệng!" Đỗ Cửu hoảng hốt, xông lên chộp lấy cổ áo hắn.

"Tiểu Cửu!!" Cố Bạch Thu sợ hãi vội kéo người lại.

Mạnh tam gia là ai chứ, nếu hôm nay Tiểu Cửu đánh hắn thì cho dù anh có lấy mạng mình ra bồi thường cũng không cứu nổi y.

Nhưng mà không giống như anh đoán, Mạnh tam gia không đáp trả, để Đỗ Cửu tùy ý nắm lấy áo mình, không biết là do quá ngạc nhiên hay ra sao mà bỗng dưng ngẩn người.

Khi Đỗ Cửu lao ra đã chuẩn bị xong tinh thần bị đấm bị đá rồi, suy cho cùng Mạnh tam gia cũng là anh đại xã hội, thực lực chắc chắn không thể yếu.

Ai ngờ đâu y lại thành công chộp được cổ áo người kia, y bỗng chốc cũng muốn chết máy, nắm tay nâng lên không biết có nên đấm xuống hay không.

Nếu không ra tay thì có Cố Bạch Thu tự mình cầu xin giúp y là xong chuyện, nếu ra tay thật thì lỡ đâu lão đại dưới sự tức giận trói y vào đá quăng xuống biển thì biết tính sao?

Phận nam phụ như y đâu thể nào còn chưa kịp tỏa sáng đã vinh dự hy sinh rồi, tuy rằng không phải do OOC nhưng chắc chắn sẽ bị trừ điểm thưởng.

Cũng may trong ba giây y do dự, Mạnh tam gia cuối cùng cũng hoàn hồn lại, rủ mắt xuống nhìn vào tay y, giọng nói lạnh lẽo: "Buông tay."

Đỗ Cửu lập tức thuận thế bước xuống, buông hắn ra nhưng vẫn còn mạnh miệng: "Tôi nói anh biết không phải tôi sợ anh đâu nhé, là tôi không muốn đánh nhau thôi, đánh nhau là hành vi của người dã man..."

Trái tim muốn nhảy lên tới cổ họng của Cố Bạch Thu rơi xuống, thở phào một hơi dài, nhìn lại Mạnh tam gia, trong mắt toát ra sự sợ hãi khôn tả.

"Xin lỗi rất xin lỗi anh." Anh liên tục xin lỗi, "Là do Tiểu Cửu trẻ người non dạ dễ xúc động, nó không cố ý, chỉ là nó vì tôi, mong anh Mạnh rộng lòng đừng chấp một đứa nhỏ như nó..."

Nói xong hung dữ trừng Đỗ Cửu: "Mau xin lỗi anh Mạnh đi!"

Thật ra trong lòng Đỗ Cửu cũng có hơi nghĩ mà sợ, suy cho cùng thì người kia là lão đại, lỡ đâu thật sự muốn tính toán với y thì làm sao đây? Y luôn không giấu nổi cảm xúc, cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt Mạnh tam gia, vẻ mặt rõ ràng sợ hãi nhưng vẫn cố gắng ra vẻ bình tĩnh, nghe vậy trong muốn ngoài không nhỏ tiếng nói nhanh: "Xin lỗi."

Trong lòng không nhịn được than thở với hệ thống: "Cái nết này của Cơ Tiểu Cửu làm sao sống được tới tận hơn nửa cốt truyện vậy?"

Hệ thống: "Bởi vì cậu ta là nam phụ."

Đỗ Cửu: "..." Lý do này thì chịu thôi.

Mạnh tam gia sửa lại cổ áo bị Đỗ Cửu làm nhăn, vuốt tới vuốt lui mấy lần tới khi hoàn toàn thẳng thớm mới buông tay xuống, sau đó nghiêm mặt đánh giá Đỗ Cửu.

Đỗ Cửu bị hắn nhìn tới ngứa ngáy cả người, lùi ra sau một bước nhỏ, hoảng hốt nói: "Tôi, tôi không có đánh anh, chỉ là túm áo anh thôi mà, nếu anh thấy khó chịu thì cùng lắm tôi cho anh nắm lại nè!"

Nói xong kéo cổ áo lên chìa ra.

Cố Bạch Thu nhìn ánh mắt đánh giá Đỗ Cửu của Mạnh tam gia mà nhíu mày, theo bản năng chắn trước mắt Đỗ Cửu: "Anh Mạnh, thật xin lỗi, tóm lại đều là lỗi của tôi, là tôi tự áp đặt tình cảm của mình lên người anh khiến anh thấy bối rối, xin lỗi anh."

Anh nhìn sâu vào mắt Mạnh tam gia, ánh mắt phức tạp: "Nếu anh đã biết được sự thật thì tôi..."

"Chú ba?"

Cửa phòng riêng đột nhiên mở ra, một giọng nam trong trẻo cắt ngang lời y.

Vừa dứt lời đã thấy một thanh niên tươi cười bước vào, trên người mặc áo thun trễ cổ màu trắng cùng quần da bó sát màu đen, một đầu tóc tím đánh rối, mặt mày tinh xảo, gần như có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung.

Hai mắt Đỗ Cửu sáng ngời, đây là lần đầu tiên y gặp được người con trai đẹp tới vậy, hơn nữa không chỉ mặt đẹp mà trên người còn có loại khí chất yêu dị lại không yếu đuối, câu trái tim người khác tới ngứa ngáy, không nhịn được phải nhìn thêm mấy cái.

Cùng lúc đó y cũng đoán được thân phận của người này, nam phụ của nam chính công Mạnh tam gia, Ngải Hòa.

Gã là con trai của bạn cũ đã mất của Mạnh tam gia, năm đó bạn cũ Mạnh tam gia vì cứu hắn mà chết, trước khi qua đời nhờ hắn chăm sóc Ngải Hòa, hắn bèn nhận Ngải Hòa ở cạnh chăm nom.

Có thấy cái mô típ này quen quen ở đâu không?

Đúng vậy không sai, nếu bạn cũ là ánh trăng sáng thì giống hệt với chuyện của Cố Bạch Thu.

Đáng tiếc vị bạn cũ này không phải ánh trăng sáng, ánh trăng sáng của Mạnh tam gia là mối tình đầu chết yểu thuở thiếu thời, hoặc nên nói là yêu thầm, chưa kịp phát triển được gì thì người kia đã ngoài ý muốn qua đời, cho nên mới trở thành ánh trăng sáng.

Lúc Ngải Hòa được Mạnh tam gia nhận nuôi đã 17 tuổi, xem như đã thành niên, sự áy náy của Mạnh tam gia với bạn cũ đều dồn hết lên người gã, gần như muốn gì được nấy, nên theo thời gian trôi qua thì tình cảm trong Ngải Hòa dần dần thay đổi.

Nhưng Mạnh tam gia chỉ xem gã như con cháu trong nhà mà thôi, nên gã cũng không dám tiến thêm bước nào, sợ bị ghét bỏ bị đuổi xa khỏi người kia mà tự che giấu tình cảm của mình, cố gắng làm một đứa cháu ngoan.

Qua nhiều năm như vậy Mạnh tam gia vẫn không tìm được người nào nên gã lại bắt đầu ôm một tia hy vọng, thậm chí còn sẽ chủ động sắp xếp bạn giường cho Mạnh tam gia.

Nhưng mà Cố Bạch Thu xuất hiện phá vỡ sự cân bằng gã tự nghĩ kia, nên gã mới khắp nơi hãm hại Cố Bạch Thu, thậm chí cuối cùng lái xe đâm chết Cố Bạch Thu, lại không ngờ được người bị đâm là Mạnh tam gia, tức thì chịu đả kích quá lớn mà lái xe lao xuống vực thẳm.

Đỗ Cửu: "Thảm ghê."

Hệ thống: "Nhắc nhở thân thiện một chút, cuối cùng Cơ Tiểu Cửu cũng bị xe tông chết."

Đỗ Cửu: "..."

Ngải Hòa liếc mắt nhìn quanh một vòng: "Hóa ra là chú ba có khách sao?" Nói rồi ném cho Đỗ Cửu và Cố Bạch Thu một cái hôn gió, "Hello, hai anh đẹp trai!"

"À đúng, con tới cùng Tiểu Kha." Gã quay đầu, "Người đâu rồi, vào đi, không phải cậu muốn gặp chú ba sao?"

Vừa dứt câu, một thiếu niên mặc sơ mi trắng bước vào, thanh thuần, tao nhã xinh đẹp, vừa bước vào mắt lập tức dính lên người Mạnh tam gia, ngượng ngùng e ấp gọi một tiếng: "Tiên sinh."

Quá giống!

Đỗ Cửu nhìn Tiểu Kha lại nhìn Cố Bạch Thu, không chỉ riêng mặt mày mà ngay cả khí chất cũng hoàn toàn là bản thiếu niên với bản thanh niên.

Không cần nhiều lời, có mắt đều nhìn ra được chuyện gì đang xảy ra.

Vẻ mặt Cố Bạch Thu thay đổi trong chớp mắt.

Ngải Họa vờ như tới giờ mới nhận ra, đổ thêm dầu vào lửa: "Ây da, ôi xem mắt con kém chưa nào, thôi thì, chú ba cứ tiếp tục đi, con dẫn Tiểu Kha ra ngoài trước."

Xong lại cười với Cố Bạch Thu, như thể lạy ông tôi ở bụi này: "Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, Tiểu Kha là..."

"Đi ra ngoài!" Mạnh tam gia đột ngột lên tiếng.

Ngải Hòa sửng sốt, sau đó ánh mắt lóe lóe rồi xoay người rời khỏi phòng riêng, Tiểu Kha nhìn Mạnh tam gia một cái cũng sợ hãi vội chạy theo.

Cửa rầm rầm đóng lại, Cố Bạch Thu bỗng cười: "Cảm ơn hôm nay anh Mạnh chiêu đãi, nếu không còn gì nữa thì chúng tôi đi trước."

Lòng Đỗ Cửu hoan hô vang đội, nhịn không được vui sướng khi người gặp họa mà liếc mắt nhìn Mạnh tam gia.

Không ngờ Mạnh tam gia liếc nhìn sang: "Cậu có thể đi, cậu ta ở lại."

Đỗ Cửu: (⊙v⊙) hở?!

---

Lời tác giả:

Cho nên đây có thể xem là câu chuyện về tình nhân hóa thành tình địch?