[Đam mỹ]Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà - Chương 10

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Tiết mục quan trọng nhất của lễ mừng năm mới chính là mừng tuổi, nhưng Đường gia nhỏ tuổi nhất chính là vợ mới cưới của Đường Ngạo, không có một đứa trẻ nào, nên trực tiếp hủy bỏ khâu này, sau đó mang bàn mạt chược lên sàn. Chuẩn bị đón giao thừa, trong đại sảnh đặt bốn bàn, Đường gia lão gia một bàn, lão thái bà một bàn, tiểu nam nhân một bàn, nhưng bởi vì Đường Mộ không thích nên Đường lão gia tử gộp vào, Đường gia tiểu nữ nhân ngoại trừ Kiều Mẫn vợ của Đường Ngạo không biết chơi ra, vợ của Đường Qua và Đường Bác cùng cô em chồng Đường Nhất Đường Tâm gộp vào một bàn, còn những người khác ở trước màn hình TV xem Xuân Vãn mấy chục năm không đổi, đúng rồi, ngoại trừ quái thai Đường Mộ kia không hòa đồng. Hắn trực tiếp về phòng trùm chăn.

Tất cả mọi người chơi rất vui vẻ.

"Đường Bác, thằng nhóc nhà con dám chặn ông?" Đường lão gia nhìn cháu trai ngã bài, giận tới run tay!

"Ông nội, thương trường không có cha con, trên bàn đánh bài không có già trẻ, con lại không có trá hồ, trả tiền đi! Ông nội, con biết ông có tiền, sẽ không quỵt số tiền lẻ này." 

Đường Bác bình tĩnh nhìn ông nội mình, vẻ mặt không có thương lượng gì hết.

"Thằng nhóc con cố ý hồ ông đúng không? Ông có tiền chẳng lẽ bọn nó không có tiền, đều là quỷ nghèo hết à?" 

Đây là cái gì, chỉ nhắm vào ông có tiền thôi sao?

"Ông nội, bọn họ không có ra bài này, chỉ có ông ra một cái, đây là cố ý sao? Ông nội, nam nhân đại lão gia sẽ không nuốt lời, đây là ông dạy." 

Đánh bài không được quỵt nợ, đây là nhất định!

"Được, thằng nhóc thúi nhà con tài ăn nói giỏi, ông nói không lại!" 

Lão gia tử oán hận nhìn cháu trai một cái, lúc trước sao để cho nó học luật chứ? Tuy rằng bây giờ nó đã đổi nghề tiếp nhận làm ăn, nhưng cái miệng này là phải để ý không bỏ qua cho người ta!

Lão gia tử từ trong ngăn kéo lấy tờ Mao gia gia màu hồng: "Thối tiền!"

Đường Bác nhận tiền, thối tiền cho lão gia tử, tiếp tục xếp bài.

"Mạt Tuyết, em làm gì hồ bài nhỏ? Bài này em có thể hồ bài lớn." 

Văn Tây các nàng một bàn kia cũng vừa kết thúc, bài của Lâm Mạt Tuyết vừa xuống, mấy chị em dâu chỉ có thể tiếc bài của nàng.

Lâm Mạt Tuyết cất tiền xong: "Có hồ là tốt rồi, không nhất định phải là hồ bài lớn, tham quá nói không chừng ngay cả hồ nhỏ cũng hồ không được." 

Nhà bọn họ mỗi cuối năm đều là đánh bài đón giao thừa, tuy rằng Đường gia cái gì cũng không nhiều, nhưng tiền tuyệt đối không thiếu, nhà bọn họ mỗi năm đánh bài cũng khá ôn hòa, ăn chút ít là tốt rồi.

"Tứ thẩm, bài này của thẩm không làm hồ lớn đúng là có chút đáng tiếc." Đường Ngạo xoay người lại vừa nhìn, cũng không nhịn được tiếc nuối.

"Lão tứ, em không phúc hậu! Em làm gì mấy vòng đều hồ bài của anh hả?"

"Do anh xui xẻo thôi."

"Cũng không phải mỗi vòng đều là anh xui xẻo!"

"Lão đại, Ngạo tiểu tử nhà anh năm nay cưới vợ, anh ra chút máu cũng không sao."

"Vậy Mộ tiểu tử không cưới vợ nên lão tứ hồ bài anh hả?" Đây là cái logic gì?

"Em không có hỷ sự cũng không cho em hồ hai cây bài hả?"

Chỗ đánh bài ồn ào, anh một lời em một câu, Đường Mộ đã có dự đoán trước, thật sớm đã trở về phòng trùm chăn đón giao thừa, những người xem Xuân Vãn cũng đã chán, phỏng chừng cũng xem không được gì.

"Ôi! Đây là 'vạn vật sinh' của Tát Đỉnh Đỉnh, hóa ra còn có bản tiếng Trung à?" Mấy người đánh bài cũng phân tâm.

"Ừ, lần đầu tiên nghe, cũng không tệ."

"Giọng của cô gái này cũng không tệ." Ngay cả Đường lão gia cũng chen vào một câu.

"Sân khấu năm nay làm cũng không tệ." Đường Tâm học qua mỹ thuật rất khách quan bình luận một câu.

"Ừ, rất mới mẻ!"

"..."

Trong đại sảnh Đường gia ồn ào, vô cùng náo nhiệt.

Một chiếc xe mang bảng số quân đội vội vàng ngừng lại ở bên ngoài cổng chính Đường gia. Người lái xe đẩy cửa ra nhìn cổng chính một chút, sau khi xác định không nhầm mới nhấn chuông cửa Đường gia.

"Xin hỏi ngài tìm ai?" 

Người giúp việc Đường gia nhìn qua camera trước cổng nhìn thấy người tới một thân quân trang, giọng nói không tự chủ chậm lại, sắp giao thừa sao có thể có quân nhân tìm tới cửa? Không có nghe nói trong nhà có ai quen biết quân nhân mà?

"Xin chào, xin hỏi đây có phải là nhà của Đường Mộ tiên sinh không ạ?"

"Đúng vậy, ngài là?"

"Tôi tìm Đường Mộ tiên sinh có chút việc ạ!"

"Ồ! Được! Vậy ngài vào nhà đi!" 

Người giúp việc mở cổng chính cho khách đi vào.

"Lão gia, đây là bạn của Mộ thiếu gia, người ta tới tìm Mộ thiếu gia ạ." 

Người giúp việc dẫn quân nhân đi vào hô hoán ầm ĩ cả đại sảnh. Nơi đó mọi người đánh bài đánh đến khí thế ngút trời.

Quân nhân vào cửa vừa nhìn bầu không khí trong đại sảnh, nhịn không được sửng sốt, đại gia đình đón giao thừa thật là náo nhiệt!

Mọi người Đường gia tò mò nhìn người đi vào, đặc biệt là nhìn thấy một thân quân trang kia, ánh mắt sáng lên! Đây không lẽ...

"Ừ, rót cho khách ly nước, đi mời thiếu gia xuống." 

Đường lão gia cười hì hì nói ra. Ánh mắt một mực xoay chuyển ở trên người quân nhân, tiểu tử này rất có tinh thần, quân trang trên người có thể trông thấy sự cương nghị của quân nhân Trung Quốc. Mặt mũi cũng tuấn lãng, là một tiểu tử dễ nhìn, đây chẳng lẽ chính là...

Người tới tiếp nhận nước người giúp việc đưa tới, gật đầu nói tiếng cám ơn.

"Ngồi đi! Tiểu tử, đừng có đứng, năm mới không cần câu nệ như vậy, ngồi đi!" 

Tất cả mọi người đều biết chuyện vết thương ngoài miệng kia của Đường Mộ, cho nên vừa nhìn thấy người khách này, đều thả bài trong tay xuống, tò mò quan sát khách đến.

Đường Ngạo có chút không hiểu nhìn người nhà, đây là thế nào? Sao mà đối với bạn của em trai tò mò như vậy? Hắn bởi vì hưởng tuần trăng mật đã bỏ lỡ chuyện này, cho nên thấy đầu óc mơ hồ. Đường Tâm và Đường Nhất lúc đó cũng không có ở đây, nhưng các nàng cũng biết vết thương kia.

Quân nhân trong bộ quân phục bị người Đường gia nhìn vẫn trấn định như thường, hắn cầm ly nước ngồi xuống trên ghế sô pha, ngồi thẳng tắp, giống như đang nghe cấp trên giáo huấn, ngồi ngay ngắn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Trong lòng cũng có chút buồn bực, người nhà này rốt cuộc đang nhìn cái gì vậy, hắn lúc đi ra có soi gương, không thành vấn đề mà? Vậy rốt cuộc những người này đang nhìn cái gì?

"Mọi người cứ chơi đi, không cần lo cho tôi."

"Không sao, không sao, tiểu tử, giao thừa mà vẫn còn đang thi hành quân vụ à?" Một thân quân trang này chắc là mới vừa trong quân đội đi ra nhỉ.

"Đúng vậy ạ!" Hắn trả lời ngắn gọn.

"Vậy tiểu tử cậu là người nơi này sao?" Tất cả mọi người không nói, để cho lão gia tử hỏi.

"Đúng ạ."

"Vậy cậu tham gia quân ngũ được mấy năm rồi?" 

Nhìn quân hàm của hắn là sĩ quan cấp úy, đúng không ta? Không phải là thiếu tướng? Hừm, ông cũng biết tên tiểu tử kia bịa chuyện.

"Bảy năm ạ." Người kia có hỏi cũng có đáp.

"Bảy năm à? Có nghĩ tới chuyển nghề không?" 

"Không ạ, cháu muốn làm ở quân đội cả đời cho đến khi về hưu." 

Quân nhân đều có một lòng nhiệt huyết với quân đội.

"Ồ, như vậy à." 

Làm quân nhân cả đời, cũng được, đây là một chức nghiệp tốt, làm cả đời thì làm cả đời đi!

Đề tài dừng lại sau khi Đường Mộ lười nhác xuống lầu, thấy người tới Đường Mộ sửng sốt, ngay sau đó hơi hơi híp mắt, đây là thằng nào?

Quân nhân thấy Đường Mộ, lập tức đứng dậy nghiêm, cung kính hành một cái lễ tiêu chuẩn:

"Tôi là cảnh vệ viên của Thẩm thiếu tướng, Thẩm thiếu tướng đang tham gia hành động quân sự bí mật, nên bảo tôi tới đón ngài về nhà."

Đường Mộ cười lạnh, cũng biết người mặc y phục này có quan hệ với người kia, thì ra là cảnh vệ viên của người kia.

"Xin lỗi, anh tìm nhầm người rồi. Tôi không biết Thẩm thiếu tướng là ai cả. Mời anh trở về đi!" 

Đường Mộ xoay người rời đi, tên điên muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, cũng không gọi điện thăm hỏi một cái, y tưởng y là chủ tịch nước à? Đường Mộ hắn không phải là tên ăn xin gọi là đến, hất tay là đi.

"Phu nhân! Thiếu tướng mời ngài về nhà!" 

Cảnh vệ viên mặt không thay đổi đứng nghiêm, tuyệt không cảm thấy mình đối với một người đàn ông gọi phu nhân có gì không được tự nhiên.

"Đến nhà hắn làm cái mẹ gì! Tôi không phải phu nhân!" 

Lời nói của cảnh vệ viên làm cho Đường Mộ đang định đi lên lầu lập tức biến thành sư tử tạc mao! Xoay người rống!

Mọi người Đường gia đều đơ ra như gà gỗ! Đây là tình huống gì zậy? Phu nhân? Đây là ngôn ngữ nước nào thế? Đường Mộ lại trở thành phu nhân của người khác? Đây là chuyện lúc nào?

"Thiếu tướng nói, chuyện này ngài ấy sẽ đích thân cùng ngài thảo luận."

"Bảo hắn đi chết đi!" 

Đường Mộ hoàn toàn phát khùng, đây là ai? Tuyệt đối là lưu manh, thật đúng với câu anh hùng không hỏi xuất xứ, lưu manh không xem bao nhiêu tuổi! Lão lưu manh ba mươi mấy tuổi còn là quân nhân thì càng làm cho người ta oán hận!

"Thiếu tướng nói, ngài ấy sẽ trường mệnh bách tuế sẽ không để cho ngài làm quả phụ!"

"Quả phụ ông nội hắn!"

"Thiếu tướng nói, ông nội của ngài chính là ông nội của Thiếu tướng."

"..."

Người Đường gia bội phục chỉ kém nước quỳ đầu rạp xuống đất, người này coi như cao tay! Quả thật cao tay! Nhiều năm như vậy lần đầu tiên Đường Mộ bị nói đến im lặng! Thì ra đối tượng chân chính còn chưa ra mặt, xem ra tiểu tử này lần trước không phải là nói đùa! Hắn thật sự tìm một nam đối tượng, còn là một nam đối tượng làm quân trưởng quân hàm thiếu tướng!

"Tôi không đi! Cứ nói với hắn, ông đây không có thời gian rãnh cùng hắn đùa giỡn!"

Mọe nó! Ông nội của hắn không có quan hệ gì với tên điên kia cả.

"Thiếu tướng nói, hôm nay trước mười hai giờ, trước khi Thiếu tướng về nhà, nếu như tôi không đem ngài mời về nhà, thiếu tướng sẽ xử phạt tôi." 

Cho nên ngụ ý chính là dù có khiêng cũng phải khiêng ngài về nhà giao nộp, nếu không tôi sẽ bị xử phạt!

"Vậy cũng không liên quan đến tôi!" 

Mẹ nó! Hắn trêu ai ghẹo ai?

"Vậy thì đành phải đắc tội!" 

Cảnh vệ viên cũng không giận, xem ra là hắn biết công vụ lần này không dễ đối phó, đã chuẩn bị sẵn sàng!

"Anh..." Đường Mộ hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Tên khốn nạn chết tiệt này! Cứ như vậy đùa giỡn hắn phải không? Được! Để xem hắn muốn nháo cái gì! Hắn cũng phụng bồi tới cùng!

"Tôi đi!"

Hắn mà gặp tên kia, việc đầu tiên nhất định phải đánh tên kia một trận, cái tên rùa đen thiếu đánh này! Mấy ngày không lộ diện, vừa lộ diện một cái thì làm cho thiên hạ đều biết! Y có phải muốn thông báo cho toàn thế giới biết y cùng một nam nhân làm đối tượng hay không?

"Đi! Phu nhân, mời!" Cảnh vệ viên vẫn là dáng vẻ nghiêm trang.

"Con mẹ nó! Tôi lặp lại lần nữa, ÔNG.ĐÂY.KHÔNG.PHẢI.PHU.NHÂN!!!"

Chương trước Chương tiếp