[Đam mỹ]Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà - Chương 174

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Đường Mộ tắm rửa xong ngồi ở trên giường gọi điện thoại (cho ai thì tác giả không nói), gọi xong liền quay đầu sang nhìn Thẩm Lãng, nhìn đến khi Thẩm lãng nổi từng trận da gà da vịt...

Nếu như bình thường mà Đường Mộ nhìn Thẩm Lãng như thế thì đại khái Thẩm Lãng đã lập tức nhào đến, hung hăng đem người trước mặt hôn đến trời đất quay cuồng mới thôi. Nhưng mà tình huống hiện tại lại không phải như vậy, nhìn xem, cái ánh mắt kia của Đường tiểu tổ tông lạnh lẽo thiệt sự luôn.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết tiểu tổ tông đây là nghe ra hàm ý trong lời nói của ba mình. Chỉ số thông minh của Đường tiểu tổ tông là một trăm tám mươi đó trời! Vì cái gì mà lão ba lại muốn y đắc tội với tiểu tổ tông này chứ?!? Ông ấy không biết là địa vị trong nhà của con trai thân ái nhà mình đã không còn quyền nào rồi sao? Đề tài này vốn là điều kiêng kị của hai vợ chồng bọn họ mà! Da mặt của tiểu tổ tông nhà bọn họ mỏng lắm nha, những việc như này không nên thảo luận trước mặt hắn đó trời!!!

Thẩm Lãng thật sự càng nghĩ càng không hiểu, rõ ràng lúc trước ở Đường gia bị nói đến chuyện này, tiểu tổ tông căn bản là lười để ý! Hiện tại đối với người Thẩm gia nói đến chuyện này thì hậu lại là Thẩm Lãng y gánh là thế nào?

Thật ra đối với sự thay đổi này của mình Đường tiểu tổ tông cũng không biết nguyên nhân là gì nữa! Rõ ràng là trước đó hắn không có cái gì gọi là kiêng kị cũng như ngượng ngùng gì đó, đối với chuyện giường chiếu hắn cũng cảm thấy bình thường. Nhưng mà hiện tại hắn đã phá lệ trở nên để ý mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, càng để ý tới chuyện chăn gối của bọn họ! Cái loại cảm giác tim đập thình thịch, hắn không muốn nói về chuyện này với bất kỳ ai! Đường Mộ cũng không biết mình bị làm sao nữa!!!

"Tiểu tổ tông, ngủ thôi! Ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm!" 

Thẩm Lãng tắm rửa xong ngoan ngoãn lên giường nằm, không dám vượt qua giới hạn! Tuy là Thẩm Lãng rất muốn ôm tiểu tổ tông vào trong ngực, nhưng mà y cũng biết nếu mình làm như vậy thật thì có khả năng hôm nay mình chết không toàn thây! Vì hạnh phúc của nửa đời còn lại, giữ được mạng nhỏ mới là quan trọng nhất!

"Hôm nay đi ngủ sớm vậy à?!!"

Đường Mộ dựa ngồi ở đầu giường, nhướng mày nhìn Thẩm Lãng! Hừ, bây giờ mới biết sợ? 

Vừa nói tới chuyện này, Đường Mộ thật sự là nổi giận không nhẹ! Cái tên hỗn đản này, hắn đã cảnh cáo y rồi, không được để lại dấu vết ở những nơi dễ thấy! Thế nhưng tên hỗn đản này một lần rồi lại một lần phớt lờ lời nói của hắn! Hiện tại thì tốt rồi! Lúc nãy hắn đi vào phòng tắm nhìn một cái, liền thấy trên cổ không phải chỉ có một, hai dấu hôn thôi đâu! Mà là nguyên một mảnh! Chỗ dễ thấy như thế này thì đương nhiên chỗ khó thấy chỉ có hơn chứ không kém! Càng nhìn càng dọa người!

Cả người hắn toàn là vết hôn!!! Cái mặt này của hắn ném cũng đủ xa, có thể ném về tới Đường gia luôn rồi!!!

Nghe thấy Đường Mộ nói vậy, trong lòng Thẩm Lãng đánh một cái bộp! Xong rồi! Có trời mới biết đây không phải là y cố ý! Cấm dục hai tháng, khó tránh khỏi việc y hoàn toàn bị mất khống chế, chờ tới khi Thẩm Lãng hồi phục tinh thần lại thì đã thấy cả người Đường tiểu tổ tông xanh xanh tím tím mới phát hoảng.

"Tiểu tổ tông! Anh sai rồi! Khi đó anh thật sự là không khống chế được! Anh thật sự là không có cố ý!" 

Nhìn tư thế này của Đường Mộ, Thẩm Lãng quyết định ngoan ngoãn đối mặt nhận sai, trốn tránh đối với tiểu tổ tông căn bản là vô dụng!

"Anh không khống chế được còn làm lão tử thành như vậy, vậy nếu anh khống chế được thì có phải là làm tới bệnh viện luôn không?"

Đường Mộ hiện tại đang rất tức giận.

"Sao có thể?! Tiểu tổ tông, chỉ là một cái dấu hôn, em còn muốn vào bệnh viện sao!"

"Chỉ là một cái dấu hôn? Vậy anh để ông đây thượng anh nguyên một ngày, sau đó tạo ra một đống dấu hôn trên người anh có được không?"

Đường Mộ cười lạnh.

Thẩm Lãng vừa nghe, lông trên người lập tức dựng đứng hết cả lên!

"Tiểu tổ tông! Từ trước đến nay anh đối với em thật sự là không thể tự chủ được. Huống chi anh còn cấm dục suốt hai tháng trời, anh bảo đảm sẽ không có lần sau! Đừng tức giận nữa có được không? Tiểu tổ tông?"

Thẩm Lãng vừa van xin vừa như một con cún con nhào lên người Đường Mộ làm nũng xin tha. Hiện tại chỉ vừa nghĩ tới đêm tân hôn kia, lông tơ của Thẩm Lãng vẫn còn dựng thẳng đứng lên đây! Y thích ôm bà xã vào lòng chứ không thích bị bà xã ôm đâu! TAT

"Bảo đảm? Bảo đảm của anh có đáng tin không?"

Đường Mộ khịt mũi coi thường! Bảo đảm của người này mà đáng tin thì có lẽ nhà bọn họ chính là nhà giàu nhất cái Trung Quốc này rồi!!!

"Đáng tin! Tiểu tổ tông! Vô cùng đáng tin đó!"

"Vậy được! Vậy đêm nay để ông thượng anh, thế nào?"

Đáng tin đúng không? Vậy thì để hắn xác nhận một chút đi!

Khóe miệng Thẩm Lãng giật giật, tiểu tổ tông đêm nay thật sự là hạ quyết tâm thượng y cho bằng được có đúng không? Có đúng không?

"Đồng ý rồi? Tốt lắm!"

Đường Mộ xoay người, không chút khách khí lột cái quần cộc duy nhất trên người Thẩm thiếu tướng xuống.

"Không! Tiểu tổ tông! Không! Anh không có gật đầu!" 

Thẩm Lãng vừa dùng hai tay che chở dây quần, vừa ra sức lắc đầu. Y đồng ý lúc nào? Y cái gì cũng chưa nói có được không? Tiểu tổ tông nhìn thấy y gật đầu từ lúc nào a?

"Không muốn?"

"Có thể không muốn không?"

Thẩm Lãng cười so với khóc còn khó coi hơn.

"Có thể a! Ngủ sofa đi!" 

Đường Mộ trực tiếp chỉ tới sofa trước mặt.

"Có thể không ngủ sofa không?"

Thẩm Lãng kêu rên! Sao mình lại khổ như thế này a? Tiểu tổ tông sao mà tàn nhẫn với mình như vậy a? Không phải là mình chỉ làm quá mức một chút thôi sao? Hình phạt như vậy có quá tàn nhẫn hay không a?

"Anh cảm thấy sao?"

"Anh không đi! Anh muốn ngủ với em! Không có em anh ngủ không được!"

Thẩm thiếu tướng dứt khoát ăn vạ! Anh chính là không đi đó! Em làm gì được anh?

Đường Mộ trực tiếp đạp cho Thẩm Lãng một đạp... Rớt giường...

"A ――" 

Một tiếng sói tru cùng với một tiếng đồ vật rơi xuống vang lên, làm kinh động đến toàn bộ người Thẩm gia...

"Hai đứa nó đang làm cái gì vậy?"

Tiêu Vũ vừa mới nằm xuống liền nghe được âm thanh trên lầu, xoay người ngồi dậy thắc mắc.

"Ngủ đi! Hai đứa nó làm cái gì thì cũng kệ hai đứa nó! Bà hỏi làm gì?"

Đầu sỏ gây tội vẻ mặt trấn định, giục bà xã nhà mình mau đi ngủ.

"Ừm. Không biết bình thường hai đứa nó có như vậy không nữa!"

Tiêu Vũ lắc đầu, biết chuyện này thật sự bà không quản được, nhưng vẫn không nhịn được suy nghĩ.

Tiêu Vũ dịch dịch thân mình tới gần ông chồng tư lệnh nhà mình: 

"Con trai chúng ta hiện tại thật hạnh phúc! Tình cảm của nó cuối cùng cũng được hồi báo! Thật là không dễ dàng a!"

Thẩm tế duỗi tay ôm bà xã nhà mình vào trong lòng ngực, ha hả cười nói: "Nó hiện tại vừa hạnh phúc vừa thống khổ đi!"

......................

Sáng sớm hôm sau, cả gia đình Thẩm gia từ trên xuống dưới đều tập hợp ở trên bàn cơm. Nguyên nhân sao? Nguyên nhân chính là tiếng sói tru cùng tiếng "đồ vật" rơi xuống tối qua. Ai bảo lúc đó mọi người vừa vặn chưa ngủ làm gì, cho nên là tất cả mọi người đều nghe được mấy tiếng động đó. Sáng sớm tự nhiên bọn họ rất muốn xem náo nhiệt!

Khi Thẩm Lãng ôm Đường Mộ xuống nhà ăn thì thấy cả nhà đều đã tới đông đủ, vừa thấy hai người bọn họ đi xuống là cả nhà lập tức lia mắt qua nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Đường Mộ vẫn chaoaf hỏi mọi người như bình thường, Thẩm Lãng cũng không có phản ứng mất tự nhiên, ôm Đường tiểu tổ tông ngồi lên ghế.

"Nhìn con làm gì? Nhìn con thì mọi người không cần ăn sáng sao?"

Tuy miệng nói như vậy nhưng trong lòng Thẩm Lãng đang phỉ nhổ đám người này của nhà bọn họ! Muốn xem trò vui sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Hừ!!!

"Tiểu Mộ! Tay của con sao lại sưng lại một mảng lớn thế này?"

Tiêu Vũ vừa bới cơm cho Đường Mộ xong, quay đầu lại liền thấy trên cánh tay phải của Đường Mộ xanh xanh tím tím một mảng to!

"Con không sao ạ! Chỉ là tối hôm qua không cẩn thận đụng mép giường thôi!"

Đường Mộ thản nhiên bịa chuyện, đến mắt cũng không chớp lấy một cái, nói như đinh đóng cột.

Thẩm Lãng vừa nghe vừa lấy muỗng cho tiểu tổ tông nhà mình, lột trứng bỏ vào bát của Đường Mộ, còn đem bánh quẩy mà Đường Mộ thích ăn chia ra thành từng đoạn nhỏ đặt vào bát của Đường Mộ.

"Sao lại nghiêm trọng như thế này?"

"Trời!!! Sao mà bầm tím hết lên cả rồi!!!"

"..."

Toàn bộ người Thẩm gia đều sôi nổi quan tâm tới cánh tay bị thương của Đường Mộ.

Thẩm Tiêu vừa nhìn thoáng qua liền biết đây rõ ràng là dấu vết bị đập vào một thứ gì đó. Như vậy thì tiếng đồ vật bị rơi xuống chính là Đường Mộ đi?

Thẩm Tiêu nhìn thoáng qua Đường Mộ, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, Đường Mộ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu lập tức vùi đầu ăn cơm! 

Không nên dây vào tiểu tổ tông này! Ngàn vạn lần không nên đi trêu vị tổ tông sống này!!!

Dù sao thì đây cũng không phải là chuyện của Thẩm Tiêu hắn! Hắn không muốn lại bị hai người này chỉnh nữa đâu! Rất thảm đó biết không?

Thẩm Thành và Thẩm Mặc cũng nhìn thấy phản ứng của Thẩm Tiêu, thông minh ngậm miệng lại mà ăn cơm! Dù sao thì giáo huấn của đại ca không phải ai cũng chịu được!

"Không có gì nghiêm trọng! Tối hôm qua con đã nhìn qua rồi! Không có vấn đề gì lớn, chỉ là có một chút máu ứ đọng lại thôi, mấy ngày nữa sẽ hết!"

Thẩm Lãng thật sự không ngờ tới hôm qua tiểu tổ tông còn trực tiếp dùng chân đá y a! Rõ ràng hắn biết chân hắn không có bao nhiêu sức lực rồi mà còn trực tiếp đá. Kết quả là không đá được Thẩm Lãng mà ngược lại còn bị ngã xuống đất. Cuối cùng khi mông Đường tiểu tổ tông vừa tiếp xúc với đất mẹ thì Thẩm Lãng mới phản ứng được mới giật mình kêu ra tiếng...

"Báo cáo!"

Cả nhà đang thảo luận náo nhiệt, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh báo cáo của một đồng chí cảnh vệ viên nào đó...

__________

Deadline dí sấp mặt @@ 

Cái đoạn cuối tui thấy nó sao sao ý, mọi người thấy nó cấn cấn chỗ nào thì cmt cho tui biết nhooooo TT

Chương trước Chương tiếp