[Đam mỹ]Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà - Chương 37

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Thẩm Lãng lợi dụng ưu thế ôm, đem chân mình hung hăng kẹp ở giữa hai chân Đường Mộ, vẫn không quên ngăn chặn nửa thân trên của người nào đó lại.

"Ha ha, thì ra là cái này! Không sao, qua rồi thì tốt. Tiểu tổ tông, mở lòng, kết hôn với anh sẽ không lỗ vốn. Anh cam đoan em sẽ không hối hận, không có vụ kết hôn này anh cũng không nói ra.  Vì trái tim bé nhỏ đáng thương của anh mà suy nghĩ một chút đi có được không? Anh cũng không muốn bị bệnh tim gì gì đó, anh còn muốn ở bên em đến tám mươi tuổi."

Đường Mộ dùng hết khí lực toàn thân cũng giãy không ra cánh tay chặt giống như kiềm sắt của người này. Vùng vẫy cả buổi, bọn họ chỉ thiếu vật lộn, hơn nữa còn vật lộn ra tia lửa của súng.

"Ai muốn cùng với anh sống tới tám mươi tuổi? Không đi xuống liền ly hôn, anh đã gặp qua mấy đôi vợ chồng sống tới tám mươi tuổi? Huống chi chúng ta cái này cũng không tính là quan hệ phu thê bình thường."

Đường Mộ cười khinh bỉ, đối với cái gì cả đời này không làm sao nhận thức tương đồng.

"Chúng ta thế nào không coi là quan hệ phu thê? Hử? Chúng ta chính là hợp pháp, cho dù không phải là phu thê nhưng chúng ta là quan hệ phu phu chứ! Yên tâm, hôn lễ vừa xong, chúng ta lập tức đi làm quan hệ hợp pháp này xác thực ngay! Ly hôn? Không có cửa đâu!" 

Thẩm Lãng cười ngầm suy đoán, kết hôn rồi còn muốn ly hôn? Nằm mơ đi!

"Sống không được nữa không ly hôn thì làm gì? Đầu năm nay kết hôn là sai lầm, ly hôn chính là giác ngộ, tôi hiện tại đang sai lầm, tương lai chính là giác ngộ, làm người phải nhìn về phía trước."

Đường Mộ ngụy biện một chuỗi lại một chuỗi, Thẩm Lãng nghe xong đến nỗi kích động muốn bóp chết hắn cũng có. Bọn họ còn ở đây bàn bạc kế hoạch kết hôn, hắn thì đang tính toán chuyện ly hôn! Thật là, y sẽ không bể mạch máu ở cái tuổi ba mươi mấy tuổi này đúng không?

"Anh nói rồi, không có cửa ly hôn đâu!"

Đường Mộ dùng cả tay chân chống đẩy tên này ra, người này muốn ôm hắn đến sắp đứt hơi hay sao? 

"Con mẹ nó, ông đây sắp đứt hơi rồi! Buông ta! Có nghe thấy không?"

"Tổ tông, em nếu không an phận, chúng ta đêm nay động phòng hoa chúc trước. Thế nào?"

Thẩm Lãng cảm thấy y quả thực có thể làm Liễu Hạ Huệ đương thời. Người trong lòng ôm vào trong ngực chỉ có thể nhìn không thể ăn, đây quả thật là hình phạt thứ mười một của cực hình thời Mãn Thanh mà! Có trời mới biết y phải tự chủ biết bao nhiêu, mới duy trì sự tự chủ của mình được, không đè tiểu tổ tông này xuống giường ăn sạch sẽ.

"Con mẹ nó! Ông đây nói rồi! Buông ra!"

Thẩm Lãng một tay nâng ót của Đường Mộ lên, phủ đầu chính là một nụ hôn nóng bỏng. Y nói rồi, nếu không an phận sẽ làm việc. Đã có người không tin, vậy y cũng không ngại bây giờ cứ động phòng trước. Dù sao y nhẫn cũng đủ lâu rồi.

Đường Mộ tức giận đến nỗi vừa cào vừa đấm. Cái tên khùng động dục này! Cũng chưa từng thấy y đối với những chuyện khác nhanh như vậy.

Thẩm Lãng thô bạo nghiền ép hình dáng hoàn mỹ của đôi môi mỏng xong, đầu lưỡi không chút khách khí xâm nhập vào, đòi lấy mọi thứ trong miệng hắn.

"Ưm... Ưm... Buông tay..."

Khớp hàm của Đường Mộ bị tên nào đó thô bạo đẩy mở ra, bị ép cùng đầu lưỡi kia trong miệng khuấy đảo dây dưa. Hắn thật sự mấy lần nghĩ quyết tâm ra sức cắn, nhưng giằng co tới cuối cùng, hắn vẫn là không cắn xuống.

Hắn biết cho đến bây giờ để không vượt qua ranh giới cuối cùng kia, người kia đã dùng hết biết bao nhiêu ý chí. Hắn cũng biết quyền chủ đạo trên giường này hắn không có hy vọng, hắn chẳng qua là muốn chờ cho tới khi mình tiếp nhận, cho nên gắt gao giữ vững ranh giới cuối cùng này. Nhưng nam nhân này ngoài dự liệu không có cường ngạnh đòi hỏi, hắn biết nếu như nam nhân này cưỡng ép, bọn họ sớm đã làm xong rồi, căn bản là đi không tới bước này! Hắn biết nam nhân này đang đợi, đợi hắn gật đầu, đợi hắn chuẩn bị tâm lý thật tốt, đợi hắn cam tâm tình nguyện. Mọi thứ người này làm hắn đều biết, biết rất rõ ràng, kết hôn có lẽ là có phần bị kích động ở trong đó, nhưng ai nói không có cảm tình chứ!

"Anh muốn ôm em." Môi giằng co rốt cuộc tách ra, tuyệt đối không phải là y đạt được thỏa mãn.

Đường Mộ cuồng loạn lắc đầu: "Không... Không được" 

Giọng nói không đủ sức thuyết phục cứ như thúc giục hóa thành tình dục càng thêm cuồng loạn.

"Vậy thì hôm nay, nhé?" 

Thẩm Lãng đã cởi ra áo choàng tắm của người dưới thân, lõa lồ ở trong mắt y chính là một bức tranh đẹp vô cùng. Hôm nay y nếu như còn có thể nhịn được y sẽ không phải là nam nhân!

Đường Mộ nhắm hai mắt lại cố hết sức muốn khôi phục tình dục mới vừa bị khơi mào. Hắn là một nam nhân thân thể khỏe mạnh, kích thích như vậy thật là muốn chết! Vấn đề là hắn bây giờ thật sự chưa chuẩn bị xong, để mặc cho dục vọng phát tiết, hắn ngày mai có thể xuống giường không?

"Vậy tôi làm?" Cò kè mặc cả, nhất định không muốn thỏa hiệp đơn giản như vậy.

"Tổ tông, em có thể lực đó sao?" Giọng của Thẩm Lãng khàn khàn gợi cảm.

"Yên tâm, ba năm hai lần không là vấn đề."

"Không yên tâm, tổ tông, chuyện này hay là giao cho anh đi." Thẩm Lãng kiên quyết phòng thủ trận địa.

"Vậy thì đi ngủ." 

Đường Mộ thở hổn hển nhắm mắt ngủ! Ngủ! Vậy thì chờ hợp pháp rồi ở trên giường làm đi! Tuy là chuyện sớm hay muộn, nhưng trước hết để cho hắn điều chỉnh thử mười ngày rồi hãy nói.

Thẩm Lãng lúc này thật sự muốn đấm giường. Đây quả thực không phải là chuyện mà con người có thể làm được! 

Thẩm Lãng đứng lên, không nói hai lời lập tức lột sạch sẽ quần áo trên người mình, trong phòng còn lưu lại đèn trên tường lờ mờ. Màu đèn là màu vàng đậm, ừm, ánh sáng rất tốt! Y nói rồi, y hôm nay nếu như nhịn được y không phải là nam nhân.

Chui vào trong chăn, gắt gao ôm yêu tinh đẹp đến mê người vào trong ngực, kéo áo choàng tắm dư thừa kia ra, trong một giây, hai người cũng đã ở trong trạng thái xích lõa rồi.

"Thẩm Lãng, tên khốn này! Anh nói không..."

Trong bóng tối Đường Mộ ở trong chăn hàm dưới bị nâng cao, môi bị lấp kín, hô hấp trong nháy mắt cắt đứt. Chờ khi Thẩm Lãng rời khỏi môi hắn, hắn đã nói không ra lời.

"Không... Không muốn..."

Nụ hôn dày đặc lại lần nữa tập kích lên cái cổ mảnh dẻ của Đường Mộ, cố tình ở vùng dưới tai mẫn cảm của hắn không ngừng quanh quẩn một chỗ, làm cho toàn thân hắn run rẩy lại vô lực phản kháng.

"Bảo bối, anh nói là hôm nay."

Đường Mộ không phải là cục cưng ngoan thủ thân như ngọc gì. Nhưng nhu cầu sinh lý của hắn cũng không lớn, chuyện như vậy hắn không mưu cầu. Thậm chí có chút lãnh cảm, thế nhưng gặp gỡ nam nhân này, hắn biết có cái gì đó đang lặng lẽ phát sinh biến đổi.

Lẽ nào đây cũng là phân biệt đối tượng sao? Bọn họ ngủ trên cùng một cái giường cũng không phải mới ngày một ngày hai, cũng nói cái gì cọ súng cướp cò, lửa thật cũng chưa thật sự xuất hiện. Nhưng đều là nam nhân, súng này tránh không khỏi phải cọ xát một chút. Hắn lúc đầu cũng chẳng để ý thế nào, cho rằng chỉ là thân thể khác thường một đoạn thời gian, hiện tại xem ra căn bản cũng không phải là như vậy!

Hắn đối với người này có dục vọng, đối với nam nhân này có dục vọng!

Hắn biết, nhưng hắn một mực bài xích, nhưng bây giờ rõ ràng bản thân hắn đã không còn biện pháp nào tiếp tục coi thường nó nữa.

Thẩm Lãng nào đâu biết rằng tâm tư của người trong lòng đã chuyển chín khúc mười tám ngã. Y hiện tại chỉ muốn tiêu diệt hết lửa trên người mình. Nhìn người trong ngực môi mỏng đỏ bừng, đôi môi hơi sưng thở hổn hển, màu tròng mắt của Thẩm Lãng càng thêm thâm trầm, hôm nay dù cho trời có sập xuống y cũng muốn làm đến cùng!

Chương trước Chương tiếp