[Đam mỹ]Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà - Chương 42

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


"Tôi là Lý Đặc, tôi không có tiền đồ như bọn họ có thể ở quân đội vừa làm chính là mười mấy năm. Hiện tại tôi ở đại đội vũ cảnh hành động đặc biệt, có gì cần dùng tới thông báo một tiếng là được."

Nam nhân này cười đến không thấy mắt không thấy mày vừa nhìn chính là cái loại tiếu lý tàng đao khẩu phật tâm xà.

"Tôi nếu như không làm chuyện phạm pháp giết người, không bị phần tử ngoài vòng pháp luật gì đó nhắm vào, chắc là không cần dùng tới."

Hắn là lương dân an phận, cùng bọn họ chắc chắn là không cần dùng tới rồi.

"Ha ha, không việc gì, hai vợ chồng hai người đánh nhau, tôi cũng có thể hỗ trợ."

"Cái miệng quạ đen này, bọn tôi còn chưa kết hôn, cậu ở nơi này nguyền rủa bọn tôi đánh nhau! Thiếu đánh phải không?"

Thẩm Lãng tựa lưng vào Đường Mộ cùng với mấy anh em của Đường Mộ nói nói uống uống. Vừa nghe lời nói của cái tên kia, quay người một cái ghé vào trên vai Đường Mộ, nửa ôm người trong lòng, bất thiện nhìn người kia không có giữ miệng.

"Hai vợ chồng đánh nhau là chuyện bình thường vô cùng, hai người chẳng lẽ có thể cả đời không cãi nhau?"

Lý Đặc cảm thấy cái tên này vừa có vợ liền thay đổi hoàn toàn. Thấy được làm cho hắn nổi da gà cũng phải rơi đầy đất. Thế nhưng hắn không thể phủ nhận lúc hắn kết hôn so với tên này còn muốn quá đáng hơn.

"Hai vợ chồng bọn tôi sẽ không, cậu cho rằng đều giống như vợ chồng các cậu? Vừa có chuyện gì chỉ biết dùng nắm đấm giải quyết!"

Thẩm Lãng đối với cái tên cái gì cũng dùng nắm đấm giải quyết này khinh bỉ tới cùng.

"Cái này gọi là thực lực quyết định địa vị gia đình! Cậu không hiểu sao?"

"Cái gì? Cậu và vợ cậu dùng nắm đấm quyết định địa vị gia đình hả?"

Trần Thác nam nhân tốt đã kết hôn vừa nghe lời này vui vẻ, lại còn có hai vợ chồng như vậy: "Vậy cậu và vợ cậu địa vị ai cao hơn một chút?"

"Ha ha, cậu biết vợ hắn làm nghề gì không? Nếu như cậu biết, cậu tuyệt đối sẽ không hỏi vấn đề này." Trương Phong Nghi cười hết sức vui vẻ.

Nam nhân đều là cái loại từ trước đến giờ chỉ quen thuộc một đề tài.

Lý Đặc nhún nhún vai, cũng không để ý bạn tốt thổ tào, hắn luôn luôn lấy vợ làm quang vinh. Cho dù hắn thường xuyên bị vợ áp chế địa vị gia đình.

"Vợ của hắn là huấn luyện viên quyền anh của đại đội đặc chủng, còn là tại ngũ." Thẩm Lãng cũng cười.

"Nam?"

Ở đây chẳng lẽ còn có một người tài giỏi ở trước mặt so với hai người này còn có dũng khí lên giọng kết hôn hơn?

"Nữ!"

"Huấn luyện viên quyền anh của đại đội đặc chủng là nữ?" Cảnh Trác và Lâm Nhĩ cũng cùng tham gia đề tài này.

Cái này không quá khả thi đi! Thân thủ của bộ đội đặc chủng đây chính là người tài giỏi siêu cấp lấy một địch trăm! Huấn luyện viên của những người này là nữ?! Một phụ nữ có thể HOLD đám nam nhân kia? Sao nghe không đáng tin cậy thế nào ấy!

"Là thật! Cô ấy còn là đã từng vô địch quyền anh quốc tế, có thể dễ như trở bàn tay đem một nam nhân ba trăm cân (150kg) quật ngã xuống đất! Hơn nữa buồn cười nhất chính là, cô ấy nhìn qua một chút cũng không giống cái loại người hung hãn, cô ấy vừa cười lên giống như tiểu muội muội nhà bên cạnh." Ôn Bạc Quân nói đến người vợ kia của anh em thì không nhịn được vui vẻ.

"Vậy người anh em, địa vị trong nhà của cậu thật đúng là kham ưu!" 

(kham: chịu đựng, ưu: buồn, lo âu)

"Ha ha, các cậu sẽ không hiểu, tôi và bà xã không có kinh khủng như các cậu nghĩ đâu!" 

Lý Đặc cho rằng những tên này thật là thính phong thị vũ. Hắn lớn lên giống như chịu đựng nắm đấm sao?

(Thính phong thị vũ: mới nghe gió nổi tưởng mưa rơi, mới nghe lời đồn đại đã tin là thật)

"Đừng để ý hắn, hắn thiếu ngược!"  Lợi Quốc Đống nói đến huấn luyện viên quyền anh kia thì vô ngôn, bởi vì hắn cũng là đã từng thỉnh giáo qua thân thủ của huấn luyện viên kia!

"Tôi cũng hiểu được..."

"Hừ hừ, dù sao vẫn so với cậu không có ai ngược..."

"Nói như vậy, người anh em cậu cũng là độc thân a..."

"Chê cười..."

Người của hai bên rất nhanh đã lăn lộn thành một đoàn, uống rượu, nói chuyện trên trời dưới đất, cậu là anh em của hắn chính là anh em của tôi, sau này đều là anh em! Tình hữu nghị của nam nhân chính là rượu, rất nhanh, nhưng mà gặp được đúng người mới có thể thổ lộ tâm tình.

Đường Mộ uống mấy ly Congac xuống bụng, thần sắc cũng từ từ kém đi, thân thể của hắn bị giày vò còn chưa khỏe, thật sự là chịu không nổi quá nhiều rượu.

"Đừng uống nữa! Sắc mặt càng ngày khó coi!" Người ta càng uống mặt càng đỏ, hắn thì ngược lại.

"Không sao chứ?" Giọng nam đột nhiên khiến Đường Mộ phản xạ quay đầu lại.

"Mạc Nạc, cậu tới lúc nào? Sao trễ như thế?"

Đường Mộ thấy người trước mặt sửng sốt, tên này không phải là không xuất hiện sao? Hắn còn tưởng rằng trước đó y không tới là có chuyện vướng chân, cũng sẽ không tới, kết quả vẫn là không có chuyện tốt tới trên người hắn.

"Vừa mới về nhà một chuyến, bây giờ cũng không muộn." Mạc Nặc nhìn sofa một cái, đi tới ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Hách.

Âu Dương Hách nhìn Mạc Nặc, khẽ mỉm cười, hơi xê dịch qua bên cạnh một chút lòi ra khoảng trống cho hắn.

Mạc Nặc hướng Thẩm Lãng đưa tay: "Xin chào, tôi là Mạc Nặc."

"Xin chào, tôi là Thẩm Lãng."

"Nghe nói anh là quân nhân?"

"Đúng vậy, quân nhân chuyên nghiệp." 

Thẩm Lãng nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện này không nói được cảm giác gì, nhưng mà người này nỗi lòng rất nặng nề! Đây là cảm giác đầu tiên của Thẩm Lãng đối với người này.

"Các cậu... Kết hôn, trong nhà không có gì phản đối sao?"

"Bọn họ không có ý kiến gì, miễn là bọn tôi có thể hạnh phúc là được." Đường Mộ đón lấy câu chuyện.

Thẩm Lãng quái dị nhìn tổ tông của mình một cái, y sao cảm thấy trong lời này có chuyện chứ? Đường gia và Thẩm gia có ý kiến gì? Đơn giản là chỉ mong sao hai người bọn hắn ngày mai liền kết hôn. Cũng không có đau xót tới nói hạnh phúc cái gì.

"Thật tốt, chúc phúc cho hai người!" 

Nụ cười của Mạc Nặc đầy cao hứng, nhưng mà Thẩm Lãng vẫn cảm thấy người này không thích hợp. Nụ cười kia sao gượng gạo như vậy? Còn mơ hồ mang theo chút đố kỵ.

Thẩm Lãng sửng sốt, cái này không biết là cùng với chuyện kết hôn của hai người bọn hắn có quan hệ không? Không có nghe nói tổ tông này của y có gây ra nợ tình gì mà?! Đây là làm sao thế?

Mạc Nặc đi đầu cầm chai rượu lên, động tác ưu nhã rót rượu vào ly: "Các cậu thật muốn kết hôn?" 

Giọng điệu nhàn nhạt, khóe mắt còn mang theo cười.

Nhưng Thẩm Lãng lại run sợ. Người này không phải là hiền lành a! Không phải là thật sự cùng với chuyện này có quan hệ gì chứ? Y còn chưa kết hôn, không nên chỉnh ra cái quái gì chứ!

"Thiệp mời đưa tới nhà cậu rồi." Đường Mộ không mặn không nhạt trả lời.

"Lúc nào?"

"Còn có bảy ngày."

Mạc Nặc rót rượu xong, tổng cộng sáu ly, toàn bộ đầy.

"Các cậu quen nhau đã bao lâu?"

"Chưa tới ba tháng." Đường Mộ có hỏi có đáp.

"Tốt lắm, uống đi." Mạc Nặc chỉ vào ly nhàn nhạt cười nói.

Đường Mộ nhìn ly rượu một cái, lại ngẩng đầu nhìn mấy người kia một cái: "Đây coi như là?" Ngón tay cọ xát mép ly, cũng không động, cũng không vội.

"Là tôi." Mạc Nặc chỉ chỉ mình: "Không có thông báo cho tôi biết trước chuyện cậu có đối tượng, ba ly. Không báo cho biết trước kết hôn, ba ly, uống đi. Tôi chỉ đi nước ngoài có một chuyến, không tới nửa năm, lần này tới liền nói muốn kết hôn, cái này không thể nào nói."

"Vậy còn cậu? Cậu cùng với Âu Dương Hách thì nói sao?" Đường Mộ nhàn nhạt cười.

"Cậu làm sao... Lại biết?" Biểu tình kia của Âu Dương Hách giống như gặp được khủng long.

Ánh mắt của Mạc Nặc cũng hết sức kinh ngạc, hắn cho là quan hệ của bọn hắn không có ai biết...

Thẩm Lãng thiếu chút nữa đưa tay vỗ trái tim của mình đập loạn thình thịch trong cổ họng. Chỉ cần không phải là chuyện này thì tốt rồi! Chỉ cần không phải là tiểu tổ tông của y gây ra nợ tình là tốt rồi!

"Ngày 14 tháng 2 năm ngoái hai người các cậu ở trên quảng trường kia của Ý trình diễn một màn, tôi nhớ mãi." 

Đường Mộ không nóng không lạnh phun ra một câu đem tất cả mọi người, nhất là hai đương sự kinh ngạc rớt cằm.

"Cậu lúc đó ở Ý?" 

Âu Dương Hách cảm thấy hắn bây giờ đầu cũng lớn rồi. Sao có thể? Sao có thể sẽ để cho hắn nhìn thấy chứ?

"Lúc đó tôi vừa lúc du lịch ở Ý, tiện thể tham gia buổi trình diễn thời trang của tuần lễ thời trang mùa thu Milano."

"Cậu..." 

Mạc Nặc nhíu nhíu mày, hắn tưởng là cả đời này cũng sẽ giấu diếm thật tốt, hắn cho là sẽ không có bất kỳ kẻ nào biết.

"Các cậu..." 

Cảnh Trác cả buổi cũng tiêu hóa chưa xong cái tin tức có tính bùng nổ này. Bọn hắn cư nhiên lại là...

Mạc Nặc cầm ly rượu lên, cổ vừa ngửa lên, một ly rượu đã xuống bụng: "Vậy tôi uống." Y tiếp tục cầm ly thứ hai, tay lại bị ngăn lại, y ngẩng đầu nhìn nam nhân kia cau mày ngăn lại tay của y, y kinh ngạc nhìn, thấy được trong mắt thất bại không thôi.

"Buông tay."

"Tôi uống." 

Âu Dương Hách đẩy tay của người yêu ra, tự mình cầm ly rượu lên, liên tục rót năm ly còn lại.

"Âu Dương..."

Bên kia đùa vui ồn ào đột nhiên ngừng lại, không phải nói hôm nay là rót cho hai tên không chủ động này sao? Hai cái người này như thế nào tới tranh uống rượu với Đường Mộ?

"Các cậu thế nào tạo phản? Không phải nói hôm nay rót cho bọn họ sao?"

Trần Thác không hiểu hỏi hai người thần sắc là lạ kia, bọn họ trước đó đang đùa vui ồn ào không có nghe thấy đối thoại của bọn hắn. Thấy rượu đáng lẽ phải là Đường Mộ và Thẩm Lãng uống lại xuống bụng Âu Dương Hách và Mạc Nặc, đều vây tới làm ầm ĩ.

Âu Dương Hách cũng không phản ứng, hắn ngơ ngẩn nhìn Đường Mộ và Thẩm Lãng, ánh mắt kia là hâm mộ, cũng là đố kỵ.

"Cậu biết khi tôi nhận được thiệp cưới của các cậu là cảm giác gì không?" 

Âu Dương Hách uống năm ly liên tiếp, mặt không đỏ đầu không choáng.

"Khi tôi nhìn thấy Thẩm Lãng tiên sinh và Đường Mộ tiên sinh trên thiệp mời của các cậu, thật sự cảm thấy tôi giống như một tên hỗn đản triệt đầu triệt đuôi!"

"Âu Dương..."

"Âu Dương?!"

Tất cả mọi người ngẩn rồi, đây là tình huống gì?

Thẩm Lãng nhìn Đường Mộ, phát hiện tổ tông nhà mình rất bình tĩnh.

Chương trước Chương tiếp