[Đam mỹ]Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà - Chương 53

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Đường Mộ nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Lãng, quay đầu lại nhìn Thẩm Lãng một cái, người kia tràn đầy cảm kích. Đường Mộ khiêu khiêu mi, ý tứ kia rõ ràng không thôi: Tôi không phải là vì anh, chỉ là vì lão nhân gia thương yêu cưng chiều tôi mà thôi.

Thẩm Lãng gật đầu một cái, y hiểu, coi như yêu ai yêu cả đường đi lối về đi!

"Thật sự! Không có gạt bà ư? Thật sự ở đây ư?" Lão thái thái kinh hỉ liên tục hỏi tới.

"Thật! Con không gạt bà mà! Thật sự ở nơi này!" Uy tín của hắn kém như vậy sao? Hắn hình như chưa từng lừa gạt bà cái gì mà?

"Thật tốt! Thật tốt! Đại tức phụ! Mau! Mau đi thu dọn phòng của Lãng tiểu tử, chúng nó trước khi kết hôn thì ở nhà!" 

Lão thái thái kích động dặn dò Tiêu Vũ thu dọn phòng cho Đường Mộ.

Tiêu Vũ cười lắc lắc đầu, lão thái thái này vừa nghe Đường Mộ về ở vui tới mức làm rơi cả thảm đắp chân. Bà cầm thảm mang tới đắp trên đùi lão thái thái, cười trấn an lão thái thái đang rất kích động này: "Dạ, một tí nữa con sẽ phân phó người đi thu dọn."

"À... Tiểu Mộ không phải là sợ lạnh sao? Trước đó vài ngày Thẩm Nhất mua cho bà một cái chăn lông cừu mới, bà vẫn chưa dùng đâu, con đem nó đưa cho Lãng tiểu tử sửa sang lại một chút. Đừng để cho cháu ngoan của ta bị lạnh."

Đường Mộ thật muốn đứng lên đi trốn, hắn không phải là muốn tới làm khổ trên dưới Thẩm gia. Hơn nữa hắn đã lớn thế này rồi lại được lo lắng như một đứa trẻ như thế có vẻ... không ổn lắm, nhỉ?

"Con ăn dấm rồi nha! Bà nội, người đối với Đường Mộ ca ca tốt như vậy, con muốn ăn dấm." 

Thẩm Lăng Nhi trề môi, cái miệng nhỏ, vẻ mặt tước hỉ lại nháo mình ăn dấm, vừa nhìn cũng biết là cố ý trêu Đường Mộ. 

"Cái con tiểu nha đầu lắm lời, ta đối với Đường Mộ ca ca của con có tốt hay không sao? Nó là người yêu của đại ca con, cũng chính là một phần tử của nhà chúng ta. Hơn nữa, Mộ chính là thành viên mới vào đầu tiên trong những tiểu bối nhà chúng ta. Các con không hăng hái, vậy thì không được nói đông nói tây."

Kỳ thực bà càng muốn nói là đây chính là tức phụ đầu tiên nhà bọn họ, nhưng mà nói rồi sợ tiểu gia hỏa này mất hứng, liền nhịn xuống.

"Tới lúc đó các con cưới vợ bà nội cũng không được hưng phấn như bây giờ." Một nam nhân trung niên cười hì hì thêm vào.

"Thất thúc, thất thẩm." Thẩm Lãng đứng ở bên cạnh Đường Mộ thấy nam nhân vào cửa, khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai Đường Mộ.

"Mộ, đây là thất thúc, thất thẩm, lần trước lúc em tới, thất thúc ở Anh tu nghiệp, thất thẩm cũng đi Anh một chuyến, cho nên không gặp. Thất thúc, thất thẩm, đây là Đường Mộ, người yêu của con."

Đường Mộ xoay người hơi hơi quan sát nam nhân trung niên trước mắt này, nho nhã phóng khoáng, rất bình dị gần gũi, càng giống một giáo sư đại học. Đây là ấn tượng đầu tiên của Đường Mộ đối với thất thúc Thẩm gia, người như vậy rất khó có thể liên tưởng tới việc người này và nhân viên nghiên cứu chiến hạm bá khí trên biển là cùng một người.

"Thất thúc, thất thẩm, con là Đường Mộ." Đường Mộ khẽ mỉm cười, hào phóng đưa tay.

Thẩm Thương hơi sửng sốt một chút, lập tức đưa tay cùng nam nhân xinh đẹp cười ôn hòa này bắt tay: "Ta là Thẩm Thương, thất thúc của Thẩm Lãng, hoan nghênh con gia nhập đại gia đình Thẩm gia."

Người này cùng trong tưởng tượng của ông hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Ông cho rằng Thẩm Lãng tìm sẽ là một đối tượng giống như quân nhân, mà không phải là một nam tử nho nhã thân sĩ như vậy. Nghe nói người ta còn là thiếu gia nhà giàu, xinh đẹp mà sạch sẽ hoạt bát, khí chất cả người làm cho người ta thấy được gia thế và giáo dưỡng rất tốt! Thật sự là một người khiến người ta không dời mắt được!

"Ta là thất thẩm Điền Mông, hoan nghênh con gia nhập Thẩm gia!" Vợ của Thẩm Thương là một nữ giáo sư xinh đẹp mà cường thế.

Đường Mộ đưa tay: "Xin chào thất thẩm, con là Đường Mộ."

"Thật ra nếu Thẩm Lãng không ngại thì ta lại càng yêu thích một phương thức chào hỏi khác để bày tỏ sự hoan nghênh của ta với con."

Điền Mông nói vừa dừng lại, không đợi Thẩm Lãng có cơ hội mở miệng, nghiêng người dùng lễ tiết của người phương Tây, cho Đường Mộ một cái ôm và một cái hôn má thơm phức.

Đường Mộ sửng sốt một chút, lập tức giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm nữ tử hào phóng xinh đẹp trước mặt mình một cái.

Thẩm Lãng một nắm kéo ra hai người đang ôm nhau theo lễ tiết bình thường ra: "Thất thẩm, không cần quá." 

Người này chỉ có mình có thể ôm có thể hôn!

"Nhỏ mọn! Thất thẩm còn có thể quá cái gì? Chỉ là một lễ tiết bình thường, cái bình dấm lớn này!"

Mặc dù cố ý, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng tên này ở Thẩm gia mừng năm mới lại không động mi một chút, thật đúng là có lời!

Đường Mộ nhìn nam nhân nhỏ mọn này, không biết nên nói như thế nào. Ý tứ chiếm hữu của nam nhân này hình như càng ngày càng mạnh...

"Đại ca, anh nhỏ mọn như vậy làm gì? Thất thẩm là nữ sĩ còn có thể chiếm tiện nghi của Đường Mộ hay sao?"

Thật là mở rộng tầm mắt! Thì ra là đại ca ba mươi mấy tuổi không có đối tượng không có tình cảm này là một con người muộn tao! Còn là một bình dấm siêu cấp lớn!

"Em ấy là người yêu của anh, chỉ có thể anh ôm anh hôn! Không cho phép vượt tuyến!" Thẩm Lãng chỉ thiếu nước chống nạnh tuyên bố chủ quyền!

"Đại ca, ngay cả người nhà cũng phòng đấy à?"

"Ai cũng không ngoại lệ."

"Ta nói Lãng tiểu tử, con như vậy có thể là quá mức không? Chúng ta là người một nhà, chỉ là một cái chào hỏi mà thôi, cái thằng nhóc này!"

"Con nói, em ấy là người yêu của con, chỉ có thể con ôm con hôn!!!"

"Anh câm miệng cho tôi!" 

Đường Mộ không thể nhịn được hung hăng véo Thẩm Lãng một cái. Làm cho y câm miệng. Tên hỗn đản này không cần thể diện, nhưng mà hắn cần! Ở Đường gia đã là một trò cười rồi, chẳng lẽ nam nhân này còn muốn hắn cũng thành trò cười ở Thẩm gia sao?

Hắn thế nào không phát hiện người này lại có một mặt nhược trí như vậy!

"Được." 

Thẩm Lãng không nói hai lời ngoan ngoãn ngậm miệng, phu nhân nhà mình nói thế nào thì mình cũng phải coi như pháp luật mà tuân thủ.

"Thất thẩm, đừng để ý tới hắn." Tên kia bị điên đấy ạ! Câu này hắn không có nói ra trước mặt người Thẩm gia.

"Ha ha, thật là kỳ cảnh mà!" 

Điền Mông cười có chút không khống chế được. Ông trời ạ, cái người này nhìn như nghe lời ngoan thuận, kỳ thực nội tâm rất khác, cũng có ngày hôm nay! Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

"Chê cười, hắn có hơi quá." Đường Mộ ác mộng thế nào đột nhiên cảm thấy mình giống như     giúp con trai bào chữa.

"Ha ha... Ha ha... Đường Mộ, về sau ngư lôi chỉ chôn ở trong nước này của nhà chúng ta liền giao cho con nha! Có cái gì không giải quyết được, nói với chúng ta một tiếng, chúng ta giúp con cùng nhau đối phó nó!"

Lúc chưa gặp được người này, nghĩ trăm nghìn lần, đây là hạng người gì. Bà đối với đồng tính luyến ái vẫn có một chút bài xích. Trong lòng có chút không được tự nhiên, nhưng mà nhìn thấy người trong nhà này khen lên trời, bà cảm thấy không có một người thích hợp hơn đối tượng của Thẩm Lãng. Đứa trẻ này cả đời này sẽ không cùng người khác phái phát sinh tình cảm gì, không thể nghi ngờ Đường Mộ là người lý tưởng nhất.

"Cám ơn thất thẩm, con nghĩ con có thể đối phó được hắn."

Đường Mộ khẽ mỉm cười, sự tiếp thu này của Thẩm gia làm cho kháng cự trong lòng hắn càng ngày càng yếu ớt. Hôn nhân như vậy có lẽ thật sự có thể ở dưới sự ủng hộ của những người nhà rộng lượng này, vẫn đi tiếp nữa...

Hắn vẫn luôn bất an, ngoại trừ cảm tình của Thẩm Lãng, còn có chính là thái độ của hai gia đình, hắn ngay từ đầu là sợ, sợ người nhà không thể hiểu, sợ ánh mắt giễu cợt. Hắn chưa từng biểu hiện không để ý những vấn đề như vậy, hắn để ý thái độ của mỗi người, nhưng chỉ giới hạn người nhà. Người ngoài thấy thế nào hắn không quan trọng, hắn có thể không thèm để ý, cũng sẽ không thương tâm khủng hoảng, nhưng mà người nhà không giống nhau.

"Hảo tiểu tử! Ta thích."

"Các con không nên đứng nói chuyện, ngồi xuống nói chuyện đi! Sao bà không thấy đôi song sinh đâu hết thế?" Thẩm lão thái thái nhìn nửa vòng cũng không thấy đôi song sinh ồn ào kia.

"Không biết chạy đi đâu rồi ạ." Thẩm Lăng Nhi cũng nhìn một chút, không thấy.

"Làm chuyện xấu, chạy trốn rồi!" Điền Mông cười ý tứ không rõ, nhìn Thẩm Lãng và Đường Mộ nghiệm quang, khiến Đường Mộ không nói gì muốn phẫn nộ.

Thẩm Lãng nhìn Đường Mộ, nhún nhún vai, chuyện này không thể trách y mà!

"Làm chuyện xấu gì thế? Làm chuyện gì mà nhất định phải chạy trốn? Không phải là nháo ầm ĩ muốn gặp mặt Đường Mộ ca ca sao? Thế nào người đến, hai chúng nó ngược lại chạy trốn?"

"Ha ha bà nội, đó nhất định là chọc tới đại ca đi chứ! Bà từng thấy hai chúng nó ngoài đại ca ra đã từng sợ ai chưa? Người có thể làm cho hai chúng nó sợ đến chạy trốn, ngoại trừ đại ca còn có ai nữa?"

Thẩm Lăng Nhi cười nắc nẻ. Ha ha, cô cũng nhìn thấy một màn kia mà. Nhưng mà cô mới không có như hai đứa ngốc kia ngu ngốc như thế, sẽ bị đại ca bắt tại trận!

"Lãng tiểu tử làm cái gì? Con không phải là vừa mới vào cửa sao? Sao hai tiểu tử kia đã bị con dọa chạy?" Thẩm gia lão thái thái truy hỏi.

"Bà nội, con..."

"Bà nội, sao không thấy ông nội và những người khác đâu? Bọn họ đi đâu rồi sao?"

Đường Mộ lên tiếng chuyển trọng tâm câu chuyện, hắn cũng không dám cam đoan tên hỗn đản này có thể trực tiếp đem đoạn đầu hai đứa song sinh kia làm lộ ra cái gì hay không.

"À, ông nội con sáng sớm đi chỗ mấy ông lão chiến hữu chơi cờ, ngay trong đại viện. Thẩm Nhất Thẩm Thành chúng nó đi làm, ba con, tứ thúc cùng lục thúc cũng đến quân đội. Đúng rồi, lục thẩm con mang thai tiểu bảo bảo còn đang ngủ, những người khác cũng không ở nhà. Mặc kệ chúng nó, hôm nay có công việc hôn lễ gì còn chưa làm, cứ bận việc của các con, chúng ta đợi các con về nhà ăn cơm tối."

Bingo! Đường Mộ vừa ra tay, tuyệt đối là thông qua! 

Thẩm Lãng thật sự bội phục đến mấy giờ!

"Dạ, nhưng mà nếu bọn con về quá muộn, mọi người cũng đừng đợi bọn con nhé."

"Được, ta bảo mẹ con giúp các con thu dọn phòng xong, con có thể thuận tiện thu thập một ít quần áo yêu thích qua đây. Đây sau này cũng là nhà của con, đồ đạc của con ta sẽ để cho các cô ấy chuẩn bị tốt, sau khi kết hôn, có thời gian cũng có thể thỉnh thoảng ở lại trong nhà."

"Dạ, được ạ."

Chương trước Chương tiếp