[Đam mỹ]Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà - Chương 89

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Đường Mộ trước đó còn đang buồn bực vì cái gì toàn bộ đều đứng bên ngoài, hắn lại có được vinh quang đặc biệt này, đại khái phải nhờ bọn hắn là người Thẩm gia đầu tiên kết hôn ban tặng, lão nhân kia thực hài hước bảo tiểu bối không được vào phòng bệnh, nguyên nhân là bọn họ đều không nghe lời, không kết hôn! Cho nên bà không thích bọn họ! Vả lại, thấy vẻ mặt bọn họ lo lắng không thôi, nhị lão thực chịu không nổi. Đây là nguyên nhân hắn vừa mới buồn bực, vì cái gì bọn họ đều đứng ở bên ngoài không đi vào, lão gia tử nói!

Ba Thẩm Lãng lại nói phòng bệnh không thể ở lại quá nhiều người.

Cũng không biết lý do bên trong nói hay bên ngoài nói cái nào là thật!

Mọi người Thẩm gia tụ ở bên ngoài phòng bệnh, bởi vì vị trí đủ rộng, miễn cưỡng chứa hết đại gia đình này.

"Tinh thần không tệ? Chẳng lẽ là —" Trước đó rõ ràng đều là bộ dạng như vậy a!

"Tiểu Mộ! Tinh thần bà nội không tệ thế nào?!" Không có nhanh như vậy đi?!

"Chỉ là kiệt sức, nhưng mà tư duy tính toán cái gì rõ ràng." Đường Mộ sửng sốt, hiểu được ý tứ của bọn họ.

"Phải không?"

Cái gì cũng rõ ràng... Nhưng mà tối hôm qua rõ ràng ngay cả mọi người bà cũng phân không rõ, nói tất cả đều là lời nói lộn xộn... Cứ nhắc đi nhắc lại Lãng tiểu tử không kết hôn, trong chốc lát còn nói Tiểu Mộ vì sao không đến thăm bà. Nói bảo bảo của Thẩm Ly bao lớn rồi, Thẩm Thành ở quân đội thế nào....

Nhưng mà bây giờ lại rõ ràng, đây là cái gì trong lòng mọi người biết rõ.

Đường Mộ sửng sốt, mới mấy ngày? Làm sao có thể nhanh như vậy? Lúc Thẩm Lãng đi, tình huống cũng không tệ lắm a, như thế nào lại sắp...

Người Thẩm gia thơ thẩn đứng bên ngoài phòng bệnh, có chút đau thương ức chế không được đang lan tràn.

Một chiếc việt dã quân dụng cấp tốc tiến vào bệnh viện, dọc theo đường đi như vào chốn không người, chạy như bay, người đi đường né tránh rất nhiều vẫn là nhịn không được ở trong lòng ân cần hỏi thăm cái tên lái xe không muốn sống này.

Ngay cổng khu nằm viện còn đậu chiếc Reventon của Đường Mộ, xe quân đội chạy đến cổng "hưu" một tiếng thắng gấp, suýt chút nữa tông vào hàng rào P!

Xe vừa dừng lại, Thẩm Lãng liền vội vàng xuống xe, mặt không một chút thay đổi nhìn không ra cảm xúc.

Y bước đi trầm ổn hướng đại sảnh khu nằm viện đi tới, trên người còn mặc bộ rằn ri dày đặc hơi thở rừng rậm, giày quân đội trên chân còn dính màu vàng bùn đất, toàn thân còn mang theo hơi thở lạnh lùng trên chiến trường.

Vừa mới quay lưng lại bảo an lại thấy, cái nơi đòi mạng thế này lại đậu xe?! Một chiếc Reventon cũng đã che kín cổng, mà bây giờ còn đậu thêm chiếc việt dã mang biển số quân khu. Hắn vẻ mặt cầu xin, ông trời a, như thế nào đều thích mảnh bảo địa này a?! Hắn cũng thể đi xa một chút a! Nhìn hai chiếc xe kia ở cổng, hắn sẽ bị người mắng chửi đi!

Thẩm Lãng đứng bên ngoài cửa thang máy chờ, người đi ngang qua liên tục ghé mắt, người này vừa mới từ đâu tới đây a? Khiến người ta nhìn thấy chỉ muốn tránh đi, quân hàm trên vai không biết ở đâu, nhìn không ra quân hàm, nhưng mà bộ dáng lãnh túc như vậy hẳn là không phải quân nhân bình thường gì đi!

Đường Mộ dựa vào trên tường, không phải nhìn về phía cửa, vừa mới, Thẩm Lãng đang trên đường đến...

Lúc Thẩm Lãng vừa mới tiến đến liền thấy người dựa vào tường, nhìn không ra nỗi lòng của người yêu, mới vừa đi hai bước, người nọ quay đầu nhìn lại đây, thấy y, hắn đứng thẳng người nhìn y, vẻ mặt sầu não có chút nói không nên lời.

Nhìn y một cái, Đường Mộ nhấc chân bước đến nam nhân nhìn qua có chút bẩn hề hề kia.

"Đã trở lại!"

"Ân." Thẩm Lãng nhẹ nhàng phun ra một đơn âm, đưa tay đem tay Đường Mộ nắm trong tay.

"Bà nội..." Đường Mộ muốn nói lại thôi.

"Anh biết." Thẩm Lãng gật gật đầu, dắt người yêu đi vào bên trong.

Đường Mộ hơi hơi ngẩng đầu liếc nhìn sườn mặt nhìn không ra cảm xúc của Thẩm Lãng, không mở miệng nói cái gì, chỉ là nắm thật chặt lực đạo trong tay, đáp lại hắn Thẩm Lãng nắm chặt tay hơn.

"Ba, mẹ." Dắt Đường Mộ đi đến bên ngoài phòng bệnh, Thẩm Lãng mở miệng.

"Đã trở lại." Thấy Thẩm Lãng, Tiêu Vũ hơi hơi hướng con cười.

"Đại ca." Thẩm Mặc Thẩm Tiêu bọn họ cũng thản nhiên chào hỏi với đại ca.

"Ân, bà nội thế nào rồi?" Nhìn một đại gia đình đều ở bên ngoài phòng bệnh, Thẩm Lãng hơi hơi nhíu mày, đây là sao đây?

"Có muốn vào thăm một chút không? Tình huống của bà nội không tốt, có lẽ chính là..." Câu nói kế tiếp không nói ra, nhưng mà Thẩm Lãng nghe hiểu.

"Lãng tiểu tử, vào đi." Phòng bệnh không có quan khẩn, thanh âm của lão gia tử từ bên trong truyền ra: "Các con đều vào đi!"

"Còn ai chưa tới?"

"Lão thất và Tiểu Điền Nhi đang trên đường, Thẩm Ly cùng bọn Tiểu Trạch cũng đều đang trên đường."

"Thẩm Ly và bọn Tiểu Trạch cũng sắp đến."

"Thẩm Thành đã đi đón rồi đi!"

"Lãng tiểu tử, tới đây đi! Bà nội vẫn cứ nhắc tới con!"

"Ân."

Thẩm Lãng lôi kéo Đường Mộ đi đến bên cạnh giường, nhìn bà nội mới mấy đã gầy sắp nhìn không ra, thần sắc có chút đờ đẫn, nhưng mà Đường Mộ biết nam nhân này thực khổ sở, bằng không y sẽ không dùng sức như vậy để nắm tay hắn... Lực đạo trên tay mạnh giống như là muốn phế xương tay của hắn.

Đường Mộ chính là càng tiến lại gần bên cạnh y, sau đó trở tay cùng y nắm tay, lực đạo mười phần.

Thẩm Lãng quay đầu lại nhìn Đường Mộ, thản nhiên khẽ động khóe miệng.

Y sẽ mãi ở bên cạnh người này!

Một giờ sáng, Thẩm Lãng và Đường Mộ mới trở về đại viện, Thẩm Lãng về tới phòng thì không nói lời nào ngồi trên sofa. Đường Mộ nhìn Thẩm Lãng một thân rằn ri kia, chủ động đi mở nước tắm cho Thẩm Lãng.

Đường Mộ quen biết Thẩm Lãng cho đến bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên mở nước tắm cho Thẩm Lãng.

Đường Mộ mở nước xong khống chế không được thở dài, nhìn sang nam nhân đang ngồi yên lặng trên sofa, hắn đứng dậy ra phòng tắm: "Trước đi tắm đi! Nước mở xong rồi, tắm rửa rồi ngủ một chút đi!"

Thẩm Lãng ngẩng đầu nhìn Đường Mộ đứng trước mặt, mày nhíu lại vẫn không có buông ra.

"Mau đi đi! Ngày mai sẽ bề bộn nhiều việc." Đường Mộ xoa đầu tóc ngắn ngủn của Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng lắc đầu, đưa tay ôm lấy eo Đường Mộ, nghiêng người dựa vào giữa bụng hắn, ra sức hít lấy khí tức của hắn.

"Thẩm Lãng..." Đường Mộ ngốc lăng, người này vẫn là lần đầu tiên như vậy... Yếu đuối đi! Sửng sốt một chút, Đường Mộ vẫn là không có chần chờ đưa tay ôm lấy nam nhân tựa vào người hắn.

"Tương lai già đi, em đi trước..." Giọng nói của Thẩm Lãng từ trên người Đường Mộ ong ong truyền đến.

"Được." Đường Mộ lẳng lặng gật đầu.

Tương lai già đi, hắn đi trước! Hắn ích kỷ không muốn thoái thác, tương lai hắn không muốn làm người ở lại. Không muốn! Hắn không có tâm lạnh nhạt như ông nội vậy, sẽ không cười tiễn đưa ái nhân đi trước. Hắn sợ hãi cô đơn, không muốn ở lại một mình thưởng thức cô đơn chiếc bóng...

"Mộ, anh yêu em."

Đường Mộ tim đập nhanh mãnh liệt. Khống chế không được run rẩy, rõ ràng không phải lần đầu tiên nghe y nói câu này, nhưng mà lúc này đây, tim hắn, thật là run run!

"Em biết."

Không biết là ai bắt đầu trước, bắt đầu từ sofa, rằn ri của Thẩm Lãng giao triền với áo khoác của Đường Mộ, áo len, quần dài, lan tràn dọc đường, điên cuồng phân tán khắp nơi, Thẩm Lãng ôm chặt người trong lòng, lấy điên cuồng chưa từng có, hung hăng quấn lấy...

"Đừng rời khỏi anh! Đừng...." Hai tay Thẩm Lãng chợt túm lấy eo Đường Mộ dùng sức thẳng tiến, dùng sức va chạm. Điên cuồng giống như không có ngày mai.

"Được... Không rời... Khỏi... A, a... Ân, ân, a..." Dựa vào trên người nam nhân, Đường Mộ cũng điên cuồng đáp lại đòi hỏi của nam nhân.

"Mộ... Cả đời này, cũng không được..." Đem người nằm ngửa ôm vào trong ngực, Thẩm Lãng dùng sức càng mạnh.

Đường Mộ kinh hô vòng lên tấm lưng dày rộng của Thẩm Lãng, hai tay gân xanh nổi lên, hơi hơi ngẩng đầu, kịch liệt thở hổn hển.

"Được, một... Đời cũng không... A, nhẹ chút... Cả đời cũng không rời đi..." Khi thật sự bị nam nhân đỉnh tới không chịu nỗi, Đường Mộ hơi kháng nghị, nam nhân thoáng thả nhẹ một chút, hắn tiếp tục nói hết câu bị ngắt lời.

"Tương lai không được đi trước anh!" Y muốn đem cái người này gắt gao thủ hộ ở bên người cả đời! Tuyệt không để cho hắn rời khỏi bên người y!

Đường Mộ run rẩy nằm ở trên vai Thẩm Lãng, khóe miệng nhếch lên tiếu ý mỏng manh. Cái nam nhân này mâu thuẫn không thôi! Vừa mới nói để cho hắn đi trước, bây giờ còn nói không cho hắn đi trước!

"Anh nói... Để cho em đi trước..."

"Anh đổi ý! Không cho đi trước!" Thẩm Lãng thoáng đẩy ra người trên người, nhìn vào ánh mắt hắn, gằn từng tiếng

"Hỗn đản! Cái gì — a!" Vừa mới xuất khẩu phản bác bị nam nhân dưới thân dùng sức trở mình cứng rắn lật đổ! Đường Mộ thiếu chút nữa bị lực đạo dã man này quậy cho đứt hơi.

"Anh đổi ý! Không cho đi trước! Không được!"

"Hỗn đản..." Đường Mộ cưỡi ngồi bên hông Thẩm Lãng, hai chân vô lực khoác lên hai bên, toàn bộ thân thể đều bị nam nhân khống chế được, cho dù bắt đầu thoát lực, vẫn là khó gặp dịu ngoan tựa vào trong lòng ngực Thẩm Lãng thừa nhận hoan-ái điên cuồng này.

"Rõ ràng... Chính là chính là anh nói... Để cho em... A, a, a... Ân, ân... Thẩm Lãng..."

Tên nam nhân lòng dạ hẹp hòi xấu xa này! Không biết xấu hổ, không cần da mặt! Chính mình từng nói lại đổi ý, còn không cho hắn nói! Thật sự là...

"Anh yêu em... Mộ... Em yêu anh không?" Nam nhân chưa bao giờ hỏi câu này, bởi vì khống chế không được, khống chế không được hỏi ra lời này.

"Không biết..."

Đường Mộ lắc đầu, hắn không biết! Thật sự không biết! Yêu là loại cảm giác gì? Hắn không biết, chỉ là nhìn thấy người này bộ dạng như vậy, tim hắn khống chế không được đau! Đây là yêu sao? Người này đi rồi, sẽ mất ngủ sẽ chuyện gì cũng nghĩ tới y, đây là yêu sao? Nhớ tới người này, hắn sẽ mạc danh cười, đây xem như là yêu sao?

Chương trước Chương tiếp