- Dam My Trong Sinh Di The Chi Dien Vien Ki Chuong 37 Lac Thanh

Tùy Chỉnh

Lục Hàn Tình mỉm cười nhìn hắn, "Lời này của Phi nhi nói sai rồi, ta đây chỉ là muốn phòng ngừa chu đáo, không phải là nguyền rủa."

An Á Phi hừ nhẹ, "Ngươi thật sự là phòng ngừa chu đáo." Đều vấn vương muốn đến trên giường của hắn.

Lục Hàn Tình cười híp đôi mắt.

Trong thành im lặng, làm cho ngọn đèn chiếu sáng ở trong phòng cũng dị thường im lặng, một chút thanh âm đều có thể làn rộng vô hạn.

An Á Phi nằm ở bên trong giường, trừng lớn con ngươi nhìn đỉnh giường tối đen như mực, nghe hô hấp vững vàng bên tai, không rõ vì cái gì lại đồng ý cho người này bảo vệ mà ngủ trên giường của mình.

Lỳ do nát muốn chết, thế nhưng hắn đã đồng ý rồi.

Nhiệt khí ở bên trong chăn so với bình thường một mình ngủ còn nóng hơn, bên tai hô hấp nhè nhẹ lượn lờ vỗ về lỗ tai của chính mình, làm cho thân mình cùng nóng lên theo.

An Á Phi dùng sức đóng mắt, thật sự là tra tấn.

Trong phòng tối đen, khóe miệng Lục Hàn Tình hơi hơi giơ lên một độ cong, cảm thụ được độ ấm tươi mát ở bên người, trong lòng chậm rãi phình lên.

Hắn biết Phi nhi đã chậm rãi tiếp nhận hắn, chính là, phải cần thêm thời gian.

Nhịn xuống xúc động muốn đem người bên cạnh kéo vào ngực hôn môi, Lục Hàn Tình ổn định tâm tình xao động của chính mình, như vậy là tốt rồi, cũng không thể đem Phi nhi dọa chạy mất.

Hai người hiện tại có thể đồng giường cộng chẩm, đó là một bước tiến nhanh.

Một đêm im lặng.

Buổi sáng khi tỉnh lại, An Á Phi có chút mơ hồ, trong chăn thực ấm áp, gối bên người ôm mặc dù có chút cứng rắn, chính là, cảm giác ôm lấy cũng không tồi, nhắm mắt lại, nhịn không được ôm lại cọ cọ.

Lục Hàn Tình rất sớm đã tỉnh lại, chỉ là có chút luyến tiếc cảm giác ấm áp ở bên người, còn có người vô ý thức ôm cánh tay chính mình ngủ ngon lành, liền đánh mất ý niệm rời giường trong đầu, nghiêng đầu nhìn người bên người còn đang nhắm mắt ngủ say.

Ngoài cửa sổ đã có chút tiếng người, trong phòng có vẻ thực im lặng.

Người bên người ngủ cũng thực im lặng, lông mi cong dài lặng lặng hạ xuống tạo thành một cái bóng, da thịt trắng nón ở trong nắng sớm có chút trong suốt.

Môi trơn bóng hơi cong, hình như có một giấc mộng rất đẹp.

Lục Hàn Tình híp lại con ngươi suy nghĩ dừng lại ở trên đôi môi kia, nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được hấp dẫn, chậm rãi cúi đầu lại gần, ở trên mặt đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, sau đó, lại dán lên, hơi hơi vươn đầu lưỡi liếm liếm, tâm thân cũng run rẩy theo.

Ngọn lửa trong thân thể bị nụ hôn này làm cho tỉnh lại, đang rục rịch.

Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn hôn môi Phi nhi, chính là trước kia hôn đều mang ít nhiều vui đùa, cũng không có cảm tình, mà hiện tại, trong lòng hắn, tràn đầy đều là đối phương, bởi vậy nụ hôn này, liền có thêm một phần cảm tình.

Vẫn không đem nụ hôn này làm sâu hơn, Lục Hàn Tình cảm khái hai người thuần khiết ở cùng một chỗ, nghĩ có nên đánh thức người này hay không, phải khởi hành thật sớm, liền cảm giác được người bên cạnh ôm cánh tay mình cọ cọ, vẻ mặt không khỏi mềm mại hơn.

Khi An Á Phi mở to mắt, còn có chút mơ hồ, trừng mắt nhìn đỉnh giường ngây ngốc một hồi lâu, mới chậm rãi tỉnh táo lại, cũng nhớ lại chuyện tình tối hôm qua, nghiêng đầu, bên người rỗng tuếch, chiếc giường to như vậy, chỉ có một mình hắn.

Lục Hàn Tình khi nào rời giường?

Xem nhẹ một chút mất mác nổi lên trong lòng, xoay người mặc quần áo.

"An công tử sớm." Nghe thấy trong phòng có động tĩnh, Đông Viễn đã sớm chở ở ngoài phòng liền gọi tiểu nhị mang nước ấm bưng vào, cười lên tiếng chào hỏi.

"Sớm." Rửa mặt xong, lấp đầy bụng, An Á Phi nghi hoặc hỏi: "Không phải nói hôm nay sẽ về Lạc thành sao? Thiếu gia nhà ngươi đâu?" Từ lúc thức dậy đến bây giờ cũng chưa nhìn thấy hắn, thật đúng là kỳ quái.

"Thiếu gia bị tri phu đại nhân mời qua." Đông Viễn đem bát tiểu nhị đưa tới ở trên bàn thu lại, lại tiến lên đưa cho hắn một ly trà.

An Á Phi gật đâu, "Đây là muốn thiếu gia nhà ngươi quản chuyện này?" Không cần nghĩ cũng biết tri phủ đại nhân kia mời Lục Hàn Tình đến là vì chuyện gì.

Đông Viễn khoanh tay đứng ở một bên nói: "Thiếu gia lúc gần đi nói công tử hôm nay cũng đừng ra ngoài, chờ hắn trở về liền đi, nên sẽ không đồng ý."

An Á Phi nói không rõ cảm xúc trong lòng là gì, biểu tình Lục Hàn Tình hôm qua rõ ràng muốn quản chuyện này, nhưng sau đó lại quyết định mặc kệ, hắn đương nhiên cũng đoán được trong lòng Lục Hàn Tình nghĩ gì.

Hôm nay tri phủ đại nhân gọi hắn qua, hắn cũng cho là Lục Hàn Tình sẽ nói như vậy.

Nhìn thấy trong chén trà có vài lá trà nổi lên, An Á Phi rối loạn trong lòng.

Đến giữa trưa, Lục Hàn Tình vẫn chưa trở về, nếu bị tri phủ giữ lại, An Á Phi liền gọi Đông Viễn tới, kêu hắn gọi tiểu nhị dọn cơm.

Theo ý tưởng của hắn, hắn rất muốn đi chính đường ăn cơm, nghe tiến triển của sự việc một chút.

Chính là nghĩ tới thời điểm này, vẫn là không nên gây thêm phiền toái. Liền bỏ đi ý niệm ở trong đầu, im lặng ở trong phòng lầu bốn đợi cả buổi sáng, tuy rằng nhàm chán, thế nhưng cũng may có Đông Viễn ở cùng, hai người thường thường tán gẫu vài câu, cũng không cảm thấy thời gian trôi qua chậm.

Ngủ trưa thức dậy, An Á Phi liền phát hiện người cả buổi sáng không thấy, lúc này đang ngồi ở bên cạnh bàn trong phòng mình, đang cúi đầu nhìn cái gì.

"Phi nhi tỉnh?" Nghe thấy động tĩnh phía sau, Lục Hàn Tình cười quay đầu lại.

An Á Phi nhìn thấy hắn, cười gật đầu, xuống giường đi đến bên cạnh bàn, uống ngụm trà, "Khi nào thì trở về?"

Đóng thư ở trong tay mới xem được một nửa, Lục Hàn Tình nghe vậy nói: "Đã trở lại được một lát."

An Á Phi nhìn hắn một cái, "Hôm nay còn muốn đi đến Lạc thành sao?"

Lục Hàn Tình gật đầu, "Ừ, Ta đã cho bọn Đông Viễn chuẩn bị tốt, lập tức có thể khởi hành."

An Á Phi muốn hỏi hắn tri phủ gọi hắn qua có việc gì, mím môi, cũng không hỏi ra miệng.

"Phi nhi có chuyện muốn hỏi ta sao?" Lục Hàn Tình ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt nhu hòa nhìn người bên người muốn hỏi nhưng không mở miệng, con ngươi nhiễm chút ý cười.

An Á Phi ngẩng đầu nhìn hắn, nhíu nhíu mày, hay là hỏi ra đi, « Cái kia, tri phủ mời ngươi qua có chuyện gì ? » hắn không biết chính mình để ý như vậy là vì cái gì, chính là rất muốn biết.

Lục Hàn Tình cũng không tính toán giấu diếm, liền cười nói : « Trần tri phủ biết ta vào thành, liền muốn gọi ta qua bàn bạc một chút phải điều tra như thế nào. »

Nhìn thấy vẻ mặt người đối diện có thay đổi, tươi cười trong mắt Lục Hàn Tình càng đậm, nhẹ giọng nói : « Ta vẫn chưa đồng ý. »

An Á Phi liếc mắt hắn một cái, liền dời đi tầm mắt.

Tuy rằng đã đoán ra được, nhưng mà chính tai nghe thấy, lại có một cảm giác khác.

Hắn không rõ trái tim mình đập kịch liệt là vì cái gì, ánh mắt có chút mê mang. Nâng tay tóm quần áo ở ngực, trong đầu An Á Phi giống như suy nghĩ rất nhiều, lại giống như cái gì cũng không muốn nghĩ.

Cho đến khi lên xe ngựa, An Á Phi đều không nghĩ ra tại sao tim mình lại đập quá nhanh.

Nhìn thấy thời tiết tốt, liền ngẩn ngơ.

Lục Hàn Tình ngồi ở bên lẳng lặng đọc sách, cũng không đi quấy rầy người bên người.

Xe ngựa thong thả mà đi, rốt cục đến khi trời đầy sao, cũng là lúc tới Lạc thành.

An Á Phi vẫn không ngủ, buổi tối đơn giản ăn chút gì, liền vẫn ngồi im lặng. « Tới rồi ? » Cảm giác được xe ngựa ngừng lại, An Á Phi quay đầu nhìn về phía Lục Hàn Tình.

« Ừ. » Lục Hàn Tình nhìn hắn cười cười, đi trước xuống xe.

Có thể nghe được tiếng cửa mở ra ở bên ngoài, cùng với thanh âm trung khí mười phần.

Lục Hàn Tình vén lên màn xe, nhìn về người vẫn ngồi trong xe ngựa có chút xuất thần, không khỏi thở dài, « Phi nhi, xuống dưới đi. »

An Á Phi nhìn về phía hắn, gật gật đầu.

Cửa màu đỏ thắm đã muốn mở ra, trên cửa treo hai ngọn đèn lồng, ở cửa đứng vài người, tất cả đều bận rộn từ trong xe ngựa vận chuyển đồ vật này nọ.

Một nam tử trung niên dáng vẻ như là quản gia đi tới, cung kính ngừng trước người Lục Hàn Tình, « Thiếu gia, đã cho người chuẩn bị tốt đồ ăn cùng nước ấm, là muốn để trong viện hay là ở đại sảnh ? »

Lục Hàn Tình lôi kéo tay An Á Phi, lạnh nhạt nói: "Cho người đưa đi viện ta ở là được. »

« Được. » quản gia gật đầu, lấp tức trở lại dặn dò.

« Đây là quản gia trong phủ, là người trong tộc, Phi nhi trực tiếp gọi hắn là Lục quản gia là được, có việc gì cũng có thể dặn dò hắn, hoặc để cho Đông Viễn đi cũng được. » Lôi kéo người, chậm rãi đi tới tiểu viện mà mình vẫn ở, dọc theo đường đi còn có không ít hạ nhân bởi vì bọn họ trở về mà tỉnh lại, chờ dặn dò.

Lục Hàn Tình khi đối mặt với hạ nhân, biểu tình trên mặt đều là nhàn nhạt, trong mắt không có một chút độ ấm, chí có khi đối mặt với An Á Phi, biểu tình trên mặt mới nhu hòa xuống, trong mắt càng nhiều ôn nhu.

Một đường đi qua hạ nhân nhìn thấy hai người, lại nhìn thấy vẻ mặt của đại thiếu gia nhà mình, trong lòng đều rất kinh ngạc, lại nhìn thấy vị công tử bị đại thiếu gia lôi kéo, trong lòng biết đây là đại phu lang tương lai.

Từ khi xuống xe ngựa, An Á Phi liền khôi phục lại bình thường, tuy rằng vẫn không hiểu rõ được ý tưởng trong lòng chính mình, cũng đã quyết định, thuận theo tự nhiên, nghĩ nhiều vô ích.

Bởi vậy khi bị Lục Hàn Tình kéo tay, cũng không giống như bình thường giãy dụa, chính là hai lòng làm.

Nếu hiện tại nghĩ không rõ, hắn tin tưởng, lúc đến giờ, nên hiểu được nhất định sẽ hiểu được.

Yên tâm, liền có tâm tình quan sát Lục phủ ở Lạc thành.

Bởi vì là buổi tối, tuy rằng ở hành lang đều treo lồng đèn, nhưng vẫn có nhiều nơi vẫn không thể nhìn rõ, chỉ biết là, Lục phủ ở trấn Bắc Khẩu không thể so sánh với Lục phủ ở Lạc thành, tính thời gian bọn họ đến, có thể thấy được Lục phủ này không hề nhỏ.

« Phi nhi mệt sao ? » Về tới tiểu viện chính mình ở, Lục Hàn Tình liền cho người thu dọn phòng bên cạnh đi ra. Ban đầu là muốn cho Phi nhi ngủ ở sân bên cạnh, nhưng mà hiện tại quan hệ của hai người đã gần gũi nhiều như vậy, mà hắn cũng không tính toán buông tha cơ hội có thể đến gần Phi nhi, bởi vậy liền lập tức quyết định cho người thu dọn phòng bên cạnh trong viện của hắn.

An Á Phi nhìn hắn một cái, « Tốt lắm. » Chuyện Lục Hàn Tình vừa rồi dặn dò Đông Viễn, hắn cũng nghe được, thế nhưng lại không nói thêm gì, dù sao trong lòng hắn cũng không phản cảm.

« Trước khi nghỉ ngơi, ăn chút thức ăn nóng, tắm rửa sạch sẽ rồi lại nghỉ ngơi đi. » Lục Hàn Tình đi đến bên người hắn, giơ tay sờ sờ đầu của hắn, không biết từ khi nào, tham niệm đối với xúc cảm mềm mại đã nổi lên.

Ăn cơm xong, trở lại phòng ở chính mình đã được chuẩn bị tốt, thoải mái tắm nước ấm, liền nằm trên giường ngủ.

Trong xe ngựa tuy rằng trải thật nhiều đệm mềm, cũng không thể so sánh với giường được.

Vốn nghĩ chính mình có thể sẽ không ngủ được, không nghĩ tới vừa nằm lên trên giường, liền ngủ.

Khi tỉnh lại, đã tới gần trưa.

Để Đông Viễn hầu hạ đem bụng lấp đầy, lúc này mới chậm rì rì ra khỏi phòng.

Sân rất lớn, ít nhất so với cái sân ở Lục phủ ở trấn Bắc Khẩu lớn hơn rất nhiều.

Trong viện chỉ có một cây thường thanh, một gốc mai, vài cây trúc xanh.

Cây thường thanh đã được tu sửa chỉnh tề, có thể thấy được là thường xuyên có người chăm sóc.

« An công tử muốn đi dạo nơi nào. » Đông Viễn đứng ở phía sau hỏi.

An Á Phi nhìn hoa mai chưa nở lắc lắc đầu, « Không đi, ngươi cho người lấy một cái ghế nằm ra đây, ta ở trong viện phơi nắng, đọc sách là được rồi. »

Ngồi xe ngựa vài ngày như vậy, lúc này thật vất vả có thể nghỉ ngơi tại chỗ, hắn cũng không có tâm tình đi dạo trong Lục phủ.

Mặt trời tốt như vậy, còn không bằng nghỉ ngơi trước.

« Đúng rồi, Đông Viễn. »

« An công tử. »

« Đại thiếu gia nhà ngươi đâu ? » Không phải nói cho hắn tới gặp a cha cùng phụ thân Lục Hàn Tình sao ? như thế nào người đã tới rồi, ngươi này lại quên mất việc này.

« Đại thiếu gia ở thư phòng. » Đông Viên cho hai hạ nhân mang ghế nằm đặt dưới gốc cây mai, lại cho người chuyển tới một cái ghế, lại dặn dò người đi phòng bếp mang chút điểm tâm lại đây.

« Ừ. » Ngồi ở trên ghé nằm mềm mại, An Á Phi thở dài : « Đông Viễn ngươi thật đúng là cẩn thận. » trên ghế nằm thế nhưng còn được lót một lớp đệm mềm.

« An công tử quá khen. » Đông Viễn mỉm cười.

An Á Phi nói: "Đông viễn, Lục phủ này là bổn gia, đại thiếu gia nhà ngươi sẽ không mở một vườn rau đi." Nghĩ bộ dạng người nọ khi rảnh rỗi sẽ ngồi xổm trong vườn ở Lục phủ ở trấn Bắc Khẩu, không nhịn được tưởng tượng một chút. Có cơ hội nhất định muốn nhìn người nọ khi chăm sóc vườn rau như thế nào, không biết là hình tượng gì.

Đông Viễn cười trả lời: "An công tử đã đoán sai rồi, ở Lục phủ bổn gia đại thiếu gia cũng mở một vườn rau, ngay tại hậu viện viện này, An công tử có muốn đi nhìn không?"

An Á Phi nhếch mày, người này rốt cuộc thích trồng rau đến mức nào? "Không được, hôm nào có thời gian thì lại đi. Đại thiếu gia nhà người thực thích trồng rau?"

"Thật không phải thích trồng rau, nhưng mà thiếu gia nói, trồng rau có thể thả lỏng tâm tình." Đông Viễn nghĩ nghĩ nói.

An Á Phi gật đầu, vừa nghi hoặc nói: "Vậy vì sao không đi chăm sóc hoa cỏ?" kẻ có tiền không phải là thích mấy thứ này sao?

Trong lòng cũng tạm tời quên đi kiếp trước chính mình cũng đứng trong hàng ngũ này.

"Thiếu gia nói chăm sóc hoa cỏ rất hao tâm tổn sức, còn lập dị, vả lại không có khả năng cho hồi báo, chăm sóc vườn rau mới có lợi ích thực tế."

An Á Phi nghĩ tên Lục Hàn Tình này, "thiếu gia nhà ngươi thật sự là bản sắc thương nhân." Không lúc nào là không nghĩ làm sao để cho chính mình không thiệt hại.

Đông Viễn cười mà không nói.

Xử lý xong việc trở lại trong viện, liền nhìn thấy người vẻ mặt an tường ngồi ở trên ghế nắm tắm nắng, thích ý nhìn sách, ánh mắt trời ấm áp chiếu lên người, như là khoác lên người phi nhi một tầng áo mỏng nhạt màu, chỉ dùng một sợi dây buộc tóc đang theo gió nhẹ nhàng đong đưa.

Trong mắt Lục Hàn Tình mang ý cười chậm rãi đến gần, "Trên người sao lại không đắp thảm mỏng."

An Á Phi nghe vậy ngẩng đầu, "Không lạnh."

"Không lạnh cũng phải đắp, ở Lạc thành không thể so sánh với trấn Bắc Khẩu, mùa thu bên này lạnh hơn không ít." Nói xong, hướng Đông Viễn ở một bên người: "Đông Viễn, đi lấy cho An công tử một cái thảm mỏng lại đây."

Tây Nam đã sớm cho người mang ra một cái ghế nằm lại đây.

Lục Hàn Tình ngồi xuống ghế nằm, hỏi: "Phi nhi khi nào thức dậy, có quen không?"

An Á Phi khép lại sách trong tay chính mình, giật giật cổ có chút ê ẩm, "Mới dậy không bao lâu, tốt lắm, so với xe ngựa thì thoải mái hơn."

Lục Hàn Tình cười, "Quen rồi thì tốt thôi, buổi chiều ta rảnh rỗi, Phi nhi cần phải theo ta đi dạo Lục phủ."

"Không được." An Á Phi lắc đầu cự tuyệt.

"Cũng tốt, trước nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm a cha đã tiến cung, ăn qua cơm trưa nên có thể trở về." Lục Hàn Tình gật đầu, nhìn sách trong tay hắn, "Thư phòng có không ít thoại bản, Phi nhi nếu muốn xem, ta kêu Tây Nam lấy lại đây cho ngươi."

"Được." An Á Phi đứng dậy, "Đã đói bụng."

Lục Hàn Tình cười đi đến bên người hắn, lấy xuống một chiếc lá trúc ở trên đầu hắn, "Đã cho người chuẩn bị đồ ăn cho ngươi."

An Á Phi nhìn hắn, trong mắt hiện lên tình tự không hiểu, cười nói: "Ngày mai có thời gian không, mang ta đi dạo Lạc thành."

"Được." Vẻ mặt Lục Hàn Tình càng nhu hòa, "Buổi sáng lạnh, ăn qua cơm trưa chúng ta lại đi ra."

An Á Phi cười, xoay người đi vào trong phòng, tay cũng nhéo ngực.

Ni mã, ánh mắt vừa rồi của Lục Hàn Tình, làm cho người ta rất trầm luân.

Ánh mắt như vậy, bình thường cũng không hiếm thấy, nhưng vì sao lần này nhìn thấy cảm giác của hắn không giống như trước kia, làm cho trái tim của hắn giống như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nếu không phải yết hầu của hắn quá nhỏ, có khả năng là đã nhảy ra ngoài.

Kìm nén lại cho ta, lão tử làm sao có thể trầm luân vào?

An Á Phi không khỏi có chút đau đầu.

Hai ngày trước tình tự trong đầu không rõ ràng, vừa rồi giống như ngay lập tức có thể thông suốt tất cả, đám sương mờ kia cũng giống như ngay lập tức có thể tan biến.

An Á Phi hít sâu một hơi, nghe tiếng bước chân ở phía sau, ổn định tim đập của chính mình, "Buổi chiều ngươi không có việc gì làm sao?"

"Ừ, Mọi việc cũng đã dặn dò xong." Lục Hàn Tình nghe phía trước hô hấp có chút loạn, con ngươi híp lại, tươi cười nơi khóe miệng càng tăng, "Phi nhi là đang khẩn trương về chuyện gặp a cha ta sao?"

Bình phục tim đập quá nhanh, An Á Phi quay đầu, "Ngươi từ nơi nào nhìn ra ta khẩn trương về chuyện gặp a cha ngươi?" Tuy rằng trong lòng cũng thật có chút khẩn trương.

Lục Hàn Tình cười cười không nói tiếp, chỉ lấy một đôi mắt thâm thúy theo dõi hắn.

An Á Phi nâng tay che ngực chính mình, ni mã lại là ánh mắt này, thật sự là muốn chết. Không hiểu rõ tâm tình của mình thì chưa tính, một khi hiểu rõ rồi, ánh mắt người này, thế nào lại khiến cho mình trầm mê.

An Á Phi có chút gian nan rời tầm mắt, cảm thấy trên mặt chính mình hình như có chút nóng. "Khụ, cái kia, cơm như thế nào còn chưa bưng tới đây."

Lục Hàn Tình cười khẽ ra tiếng, cũng không vội vạch trần hắn vụng về nói sang chuyện khác, nhìn thấy hắn đỏ vành tai, khẽ cười nói: "hẳn là nhanh."

An Á Phi dạ, liền đi tới ghế ở trong tiểu đại sảnh ngồi xuống.

Nhiệt độ trên mặt còn chưa có rút đi, ánh mắt cũng không dám nâng lên, trong lòng lại khinh bí chính mình, ni mã, làm sao lại trở nên thẹn thùng, thật sự là buồn bực.

Sớm biết rằng sẽ nhanh nghĩ thông suốt như vậy, ni mã còn không bằng không nghĩ ra đâu, giống như là nữ nhân vậy.