- Dao Mo But Ky Trung Khoi Hoan Ban Chua Chinh Sua Chuong 121 130

Tùy Chỉnh


Chương 121

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

"Sao mất được?" tôi lành lạnh nhìn chú Hai, "Nhiều năm như vậy đều không sao, sao đến tay các người, nói mất là mất, các người rốt cuộc đi đâu? Nếu không phụ trách ở đây thì đừng nói lung tung."

Chú Hai không nói gì, cúi đầu nhìn Khảm Kiên, tôi nhìn những người khác, chú Hai dạy người rất tốt, những người này sau khi rời khỏi tôi không bao lâu, đã không dám làm càn trước mặt chú Hai nữa, tôi chỉ có thể tóm lấy Khảm Kiên: "Sao mà mất, xảy ra chuyện gì?"

Khảm Kiên nhìn chú Hai, chú Hai hiển nhiên đã hạ lệnh kín miệng, không được nói với ai, tôi buông tay đi về phía chú Hai, chú Hai để tôi đi vào phòng, thuận tay đóng cửa. Tôi lành lạnh nhìn chú Hai: "Nói mất, thế thi thể đâu?"

"Không mang lên được." chú Hai để tôi ngồi xuống, rót cho tôi cốc rượu trắng: "Hiện tại chỉ là trên lý luận, bọn chú không tận mắt nhìn thấy."

"Vậy mà các người nói chắc nịch như vậy." tôi trở tay thẳng thừng đánh đổ rượu trắng: "Không tận mắt nhìn thấy, vậy các người về đây làm gì? Các người không cứu người sao, hiện trường tình huống thế nào."

Chú Hai nhìn rượu bị tôi đánh đổ, "Nếu cứu được, chắc chắn đã cứu lên rồi."

Tôi hít sâu một hơi, cảm giác ngạt thở vừa nãy có hơi giảm bớt, quay đầu nhìn ngó ngoài cửa, thầm nghĩ Khảm Kiên con mẹ nó tôi đánh chết cậu, nhưng lúc này bình tĩnh lại, trong lòng lại dâng lên một loại hoảng hốt khác, Khảm Kiên không phải người ngạc nhiên đâm nói bừa, hắn ăn ở thành thực, giáo dục ngày thường của tôi cũng là truyền đạt tin tức chính xác, hắn suy sụp như vừa nãy là suy sụp thật sự.

Chú Hai đang để tôi từ từ tiếp nhận sự thật sao? Thực ra người đã mất rồi.

Tôi là một người mà lúc học lái xe, huấn luyện viên cho tôi uống vitamin C giả làm thuốc trấn tĩnh, muốn tôi bình tĩnh một chút, tôi cũng vừa nhìn đã nhìn thấu. Dùng thoại thuật với tôi đã rất khó rồi.

Tay tôi bắt đầu run lên, sờ sờ túi áo, không có thuốc lá. Trước giờ tôi không ngờ hai người họ sẽ có chuyện, trong nghề này, hai người họ ở cùng nhau, hẳn là càng thêm đáng tin cậy, nhiều năm như vậy tôi thật sự chưa từng nghĩ hai người sẽ thất thủ.

Tôi không có chút tâm lý dự phòng nào, tất cả kiểu tâm lý xây dựng trong dĩ vãng tại đây đều không cách nào sử dụng. Tôi không bình tĩnh được.

Nhưng cảm xúc của tôi lại không thể bùng nổ, bởi vì thời gian quá ngắn, tôi vào cửa biết được tin tức này đến giờ, cảm xúc của tôi hoàn toàn chưa phản ứng lại được.

Dưới hai loại trạng thái giằng xé, trong lòng tôi chỉ có phẫn nộ, một ngọn lửa tà ác vô danh.

Tôi tựa vào sô pha, cẩn thận hít một hơi, trong lòng gắng gượng dằn xuống một suy nghĩ: Nếu không bình tĩnh lại được, chuyện sẽ càng trở nên hỏng bét, muốn để chuyện tốt lên, tôi nhất định phải bình tĩnh.

Đây là lời mỗi ngày ở trong sa mạc tôi đều nói với mình vô số lần, mấy năm nay tôi chưa từng nghĩ tôi còn sẽ nhắc nhở mình như thế.

"Chú Hai, có thể nói với cháu một câu không, xảy ra chuyện gì?" tôi nhíu nhíu đầu mày, "Tại sao bọn nhỏ bên ngoài trông như thế, còn có ca nào mà Ngô Nhị Bạch chú cứu không được sao?"

"Cứu bọn họ sẽ chết thêm nhiều người nữa." chú Hai nhìn tôi: "Nơi mà hai người họ đều không đối phó được, thì trong tổ không có bất kỳ ai đối phó nổi, vào nơi đó cứu người, chính là đổi mạng người, mạng của những người làm này không phải của chú, chú không thể làm chuyện như thế."

"Là tình huống gì, sụt lún hay cát chảy?" tôi hỏi, chỉ có chuyện như thế mới có thể xác định người bị chôn sống.

"Hai người họ vào đến một nơi không có oxy, hiện tại thời gian đã vượt quá lượng oxy họ mang theo." chú Hai nói: "Trừ phi bọn họ có thể tìm được nguồn oxy mới ở nơi đó, nhưng đó là chuyện không thể nào. Mày rơi xuống hồ hai tiếng không lên, công việc còn lại không phải cứu hộ, mà là vớt thi thể. Chú không thể vì vớt thi thể mà hy sinh nhiều mạng người như thế nữa."

"Bọn họ rơi xuống hồ? Chú nói với cháu hai đạo mộ tặc lợi hại nhất trên thế giới này, rơi xuống hồ chết đuối?"

"Đó không phải hồ bình thường, là một cái hồ Kêu la, là một khoang rỗng của sông ngầm, nếu phát ra âm thanh trong khoang rỗng đó, nước sông sẽ tràn ngược vào rất nhiều, bao phủ cả khoang rỗng, hai tháng sau nước mới bắt đầu rút. Người địa phương gọi là suối Ông Dê, cái hồ này gọi là hồ Bụng Dê. Bọn họ vào đó tìm một lối vào." chú Hai nói: "Không biết vì sao, nước hồ đột ngột bắt đầu tràn ngược rất nhiều. Hồ này lớn vô cùng, nếu phải lặn xuống nước cứu người, cần đội ngũ lặn trong hang động chuyên nghiệp, nước hồ tràn ngược, nhấn chìm cả con sông ngầm, bọn chú lùi ra ngoài, căn bản không thể cứu viện."

"Cứ để vậy? Không lo?" tôi nhìn biểu cảm của chú Hai, chú Hai không cần phải lừa tôi, chú cũng không hy vọng người dưới chết, chú nói thành thế này, chắc chắn đã nghĩ hết mọi cách. Mọi người đều nói không có cách nào tôi không tin, nhưng chú Hai nói thẳng thừng như vậy, sống lưng tôi đã hoàn toàn lạnh toát.

"Người Giải gia đã đi rồi, chú biết bọn mày chắc chắn sẽ không bỏ cuộc như vậy, nhưng chú Hai mày từng thấy người ta chết nhiều rồi, trường hợp như vậy quả thực vô cùng xa vời, trừ phi xuất hiện kỳ tích, cho dù bọn họ sống sót, muốn cứu họ cũng cần đội ngũ mấy trăm người, người của bọn chú quay về điều chỉnh trước, mày có thể bảo người của Giải gia đưa tin cho mày bất cứ lúc nào."

Tôi đứng dậy, chú Hai nói: "Mày không được đi, mày đi chính là tìm chết, mày cũng đừng nghĩ xiêng nghĩ vẹo gì, mọi người đều biết tình huống của mày, mày ngoan ngoãn ở lại đây đợi tin."

"Cháu không đi." tôi gật đầu đứng dậy đi ra cửa, liếm liếm nứu răng, thầm nghĩ không đi cái trym, tóm lấy Khảm Kiên: "Tôi khó chịu, cậu đỡ tôi về."

Khảm Kiên ngây người, tôi ôm ngực lôi hắn lên xe, móc ra một bao thuốc lá cũ từ khe để tay trong xe, đã khô đến không hút được nữa, đốt lên, vừa định nói, Khảm Kiên xuống xe: "Tiểu Tam gia, tôi biết anh muốn làm gì, anh không thể đi, anh mắng chết tôi, không cần tôi, tôi cũng không nói với anh cái gì được, nơi đó anh không đi được."

"Tôi còn chưa hỏi gì mà." tôi cười.

Khảm Kiên nhìn tôi: "Tôi từng hứa với Tiểu Ca và Hắc gia, anh phải sống. Bọn họ sống đủ rồi, anh vẫn còn thời gian."

==========

Trung Thu thấy bển đăng sớm nên ráng xong luôn mn khỏi sốt ruột 

Gì chứ chú Hai nói kỳ tích, tôi thật sự tin có kỳ tích à ¬___¬ chs cảm thấy nếu vậy thì sẽ giống đồng nhân lắm luôn ahuhu~~ Tam Thúc bị đồng nhân đầu độc rồi =((((((

Chương 122

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Tôi không thuyết phục Khảm Kiên lên xe, lúc tôi lái xe đi, Khảm Kiên nhìn tôi quạnh hiu. Tôi nhìn hắn qua kính chiếu hậu, giống như nhìn một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Đề mục chú Hai bố trí cho tôi quả là rất đặc sắc, giúp tôi, chính là giết tôi, nếu không giúp tôi, tôi sẽ là người ngoài cuộc.

Lâu lắm rồi không hút thuốc, khói xuống đến phổi, cảm giác choáng váng lâu rồi không có. Thuốc khô hút vào cay xè, có một loại cảm giác không khí phương Bắc.

Tôi bình tĩnh lạ thường, chạy giữa dòng xe cộ, cảm xúc ban nãy đã hoàn toàn biến mất, tôi quay số điện thoại của Tiểu Hoa, quay nửa ngày, Tiểu Hoa không bắt máy. Tôi gọi cho Bàn Tử, bảo hắn xảy ra chuyện rồi.

Chúng tôi gặp mặt ở tiệm hớt tóc bên Tây Hồ mà hắn thường đến, Bàn Tử và tôi ngồi trên ghế bên Tây Hồ khui bia, cứ thở dài, nói: "Sao lại như thế?" tôi nói với Bàn Tử tôi cần hắn nghe ngóng mé mé một chút cụ thể tình hình xảy ra, chúng tôi tiện phán đoán, mặc khác tôi hỏi mượn tiền hắn.

"Chú Hai ở đây, người làm có tình cảm thì không gắp lạt ma được. Bây giờ chỉ có thể tìm những kẻ chỉ nhìn tiền, những người này giá sẽ không thấp lắm, lương của tôi có một ít, tiền tiết kiệm cũng đã chiếm gần hết, đủ sống, nhưng xuống đất chắc chắn không đủ, hơn nữa nơi ấy không bình thường, sợ là cần nhân tài đặc biệt, giá tiền sẽ càng cao."

Vốn tưởng Bàn Tử sẽ mở miệng đáp ứng, hắn tuy tiêu tiền vô biên, nhưng ít nhiều có chút tiền tiết kiệm, Bàn Tử lại tỏ ra khó xử.

Tôi nhíu mày: "Sao thế? Có chuyện gì à?" Bàn Tử không phải người không nói nghĩa khí, biểu hiện như vậy chắc chắn đã có chuyện tôi không biết xảy ra, Bàn Tử quay đầu nhìn nhìn tiệm hớt tóc sau lưng, bà chủ trong đó đang gội đầu cho người ta, trên cửa tiệm hớt tóc dán một tờ chuyển nhượng."

"Bạn tôi có khó khăn, tôi phụ giúp một chút." Bàn Tử sờ sờ cổ, "Giúp có hơi quá."

"Trên người anh có tổng cộng trăm tám vạn mà, một cái tiệm gội đầu tiêu được bao nhiêu tiền chứ?" tôi hỏi, Bàn Tử thở dài: "Một lời khó nói hết, cậu đừng hỏi nữa, tóm lại, số có thể điều động trên người, chỉ có năm vạn thôi. Tôi có tiêu hết vào, chắc chắn cậu cũng không đủ, chúng ta phải chia nhau nghĩ cách."

Tôi dùng điện thoại kiểm tra số dư, trên thẻ của tôi còn có mười lăm vạn, cộng lại có hai mươi vạn, nay đã không như xưa, năm đó hơn một vạn có thể mua đủ trang bị đi Sơn Đông, bây giờ có hai mươi vạn cũng không chắc thuê đủ người. Có điều Bàn Tử cũng như tôi, trong đầu không có chữ chết, cảm thấy Hắc Hạt Tử và Muộn Du Bình tuyệt không thể nào chết.

Kết lại thì Bàn Tử đi nghe ngóng sự tình trước, người Ngô gia chắc chắn sẽ không nói với tôi bất kỳ tin tức nào, nhưng chắc chắn sẽ nói với Bàn Tử. Hơn nữa chuyện thế này qua mấy ngày khẳng định sẽ trở thành tin đồn truyền miệng, tôi chỉ không muốn tự mình phải đi phân thật giả mà thôi. Tôi lại thuận đường quay về Ngô Sơn Cư trước, Vương Minh chắc chắn cũng biết chuyện này, thấy tôi tới, không nói lời nào, cũng không biết nên nói gì. Tôi liền trực tiếp hỏi cậu ta: "Trên thẻ có bao nhiêu tiền?"

"Ông... ông chủ, sao thế?" Vương Minh hỏi tôi, tôi nói: "Cậu giúp tôi loan tin trong nghề, cứ nói mượn tiền, lãi 8 phần. Mượn được bao nhiêu mượn bấy nhiêu cho tôi."

"Chú Hai đã dặn rồi, sẽ không ai cho anh mượn tiền đâu." Vương Minh nói: "Ông chủ, lương tôi có bao nhiêu anh biết rồi, tuy chú Hai tăng lương cho tôi, nhưng vẫn chưa đến ngày phát lương, hồi trước nếu anh phát cho tôi nhiều hơn, bây giờ tôi chắc chắn đưa hết cho anh."

Tôi nói với cậu ta, tuy chú Hai đã dặn dò, nhưng chỉ cần không trực tiếp mượn cho tôi, dùng Vương Minh làm trung gian, thực ra người trong nghề đều biết là tôi mượn, chữ tín của tôi vẫn rất cao, lãi 8 phần là món lãi kếch sù, sẽ có người chịu đánh cược.

Vương Minh lắc đầu: "Chú Hai đã thông báo chuyện này rồi, không ai tin anh có thể trả được tiền, ông chủ, Hoa Nhi gia giàu như thế, chuyện này anh để anh ấy làm đi. Tôi nghe nói đã đi hơn một trăm người rồi."

Tôi vỗ vỗ, có người để mượn không thì không biết, nhưng tin tức cứ truyền ra trước, cậu ta đồng ý. Liền ngồi trên cầu thang Ngô Sơn Cư gọi điện cho Kim Vạn Đường. Tên khốn Kim Vạn Đường không bắt máy.

Gọi nửa tiếng đồng hồ không bắt, ngược lại thấy lão đăng lên vòng bạn bè: Có lúc từ chối cũng là một loại thiện ý.

Thiết trí này của chú Hai khiến tất cả mọi người đều có thể rất đạo đức không nhận điện thoại của tôi mà không cần lo lắng ngày sau không thể đối mặt tôi. Tôi nhướng nhướng mày. Lần nữa châm một điếu thuốc, hút hai hơi, tôi phát hiện trời mưa.

Cúi đầu nhìn, phát hiện không phải mưa, thứ nhỏ xuống mu bàn tay tôi, là máu mũi.

==========

Thế cái quỷ tỷ trả xong chưa mà đi vay tiền khắp nơi thế này =))) còn vỗ ngực xưng là chữ tín rất cao

Người chưa biết sống chết người ở nhà nhớ mong bệnh tình tái phát... ôi cái tình huống cẩu huyết gì vậy nèeee 

Chương 123

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Tôi ngơ ngác nhìn máu mũi, không nghĩ đến hàm nghĩa của nó.

Sờ sờ điếu thuốc vừa hút. Tôi lặng lẽ lau máu mũi đi.

Cảm nhận của con người về năng lực bản thân sẽ dần dần rõ ràng, tôi gọi mười mấy cuộc điện thoại, khi phát hiện đều không có ai bắt, tôi nhận ra cảm nhận của mình về bản thân càng thêm rõ ràng.

Năm đó mình có thể làm nên nhiều chuyện như thế, chú Hai ở sau lưng tôi ra sức không ít, trước đây tôi chỉ cảm thấy ra sức không ít mà thôi, bây giờ xem ra năng lượng của chú Hai, lớn quá tưởng tượng của tôi.

Tôi không tin tà, thời gian một ngày tiếp theo, tôi vẫn luôn thử liên lạc với đủ loại người, bất kể là mượn, lừa, bất kỳ phương thức nào chỉ cần khiến người ta nhận ra có liên quan đến tiền bạc, sẽ lập tức bị đủ loại lý do từ chối.

Bàn chuyện tiền nong là chuyện rất thô tục, nhưng đến lúc này, tôi mới nhận ra sức mạnh của đồng tiền. Loại vật ngang giá bình thường này thực ra đại diện cho tư nguyên tuyệt đối.

Tin tức Bàn Tử nghe ngóng được cũng khiến tôi lo lắng cực độ, thực ra rất đơn giản, đỉnh động huyệt hồ ngầm ấy nếu có lỗ khí hoặc không gian chứa không khí, ắt hai người kia có thể sinh tồn, nếu không, vậy đúng là thập tử vô sinh.

Hơn nữa nếu chúng tôi không vào trong động huyệt trong thời gian hai tháng, khi nước rút, nước sẽ tràn sâu vào trong động huyệt. Khi đó người ta cho dù sống cũng cực kỳ khó cứu về.

Bàn Tử cũng không tin tôi không xoay được tiền, tự hắn thử nửa ngày, lúc phát hiện căn bản không có ai quan tâm, mới mắng ra câu tục tĩu đầu tiên.

Tôi cho trung gian định giá xe Kim Bôi của mình, xe từng được sửa đổi cải tiến, trên chợ đen vẫn đáng chút tiền. Đại khái tính ra được mấy con số, tôi nói với Bàn Tử, người Bạch gia thủy tính tốt, nhưng chắc chắn sẽ không giúp chúng tôi, trong nghề vẫn có người thủy tính tốt, mặc kệ tính khí ra sao, gọi hết sang đây. Trông chút tiền này của chúng tôi có thể gọi được vài người.

Bàn Tử nhìn nhìn con số trên giấy, nói với tôi: "Không cần lo đến mấy người, giá này mời được một người là nhiều nhất, ứng cử viên tôi có, người này tính tình rất kỳ cục, cậu phải tự mình đi mời, nếu anh ta thích cậu, giá này không thành vấn đề."

Tôi hỏi là ai, Bàn Tử liền bảo: Cậu từng nghe đến Thủy Tiên Ngọn Đỏ chưa?

Tôi nói sao biệt hiệu giống gái phong nguyệt như thế?

Bàn Tử nói: Là đàn ông, có điều quả thực rất phong nguyệt.

Chương 124

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Mấy năm nay tôi luôn ở vị trí cao, người xem trọng tôi người kinh thường tôi, từ thời của chú Ba đã bắt đầu gọi tôi một câu Tiểu Tam gia, trên địa bàn này coi như một loại danh hiệu thân phận. Nhưng Cửu Môn cũng không phải đoàn thể ngầm duy nhất ở Trung Quốc, vô số gia tộc tương tự Cửu Môn ở các nơi vẫn còn rất nhiều, Tiểu Tam gia dùng được trong hệ thống Cửu Môn, trong hệ thống của người khác, lại chưa chắc là nhân vật gì.

Hơn nữa sự khép kín của những hệ thống này, vượt quá tưởng tượng của con người, Cửu Môn nổi danh đã lâu trong hệ thống của mình, nhưng ở những nơi nào đó, có thể chỉ là một mã hàng, mọi người đều biết hàng của Cửu Môn, nhưng không biết Cửu Môn là gì.

Thủy Tiên Ngọn Đỏ này, cũng là một ngoại hiệu, tôi không thể nào biết ngoại hiệu này trong hệ thống của gã có địa vị cao thế nào. Nhưng không biết vì sao, thoạt nghe có vẻ rất ngon.

Ngoài ra cần nói rõ là, gắp lạt ma chỉ có thể trong hệ thống Cửu Môn, gắp lạt ma có thoải mái hơn, lúc gắp, phải có quy tắc của mình, những quy tắc này đều là tự định mà thành, chú Hai tồn tại chính là để đảm bảo sự vận hành của những quy tắc này, nhưng một khi ra khỏi hệ thống Cửu Môn, những quy tắc này đều không dùng được.

Tôi cực ít khi giao lưu với người ngoài Cửu Môn, một là người Cửu Môn đủ nhiều rồi, lợi ích đủ lớn, hai là, những lạt ma ất ơ này lai lịch không rõ, tỉ suất xảy ra chuyện quá cao.

Lăn lộn ngoài Cửu Môn, không có tổ tông, không có địa bàn, không có quy củ, những người này ít nhiều có một vài tuyệt kỹ người khác không ngờ tới, nhưng bọn họ đều có một đặc điểm chung, chính là không tin tưởng ai.

Thủy Tiên Ngọn Đỏ sống ở Vô Tích, tôi và Bàn Tử lái xe đến đó thăm hỏi, anh bạn này ở trong một tiểu khu cũ nát, nhà thoạt nhìn có vẻ được xây những năm 90, mặt ngoài đã bị mưa dầm đến vô cùng cũ kỹ, có thể nhìn thấy mỗi tầng ban công đều là các loại bắt xây lộn xộn, trồng hoa, trồng nho, phòng kính, bừng bừng một loại sức sống kỳ dị.

Thủy Tiên Ngọn Đỏ sống ở tầng sáu, tiểu khu tổng cộng có bảy lầu, không có thang máy, hai chúng tôi bò lên, liền trông thấy cổng tò vò đã mở, bên trong sương khói lượn lờ, toàn là những cánh tay xăm hoa rẻ tiền đang chơi mạt chược, đại khái có sáu bảy bàn.

Tôi thò đầu vào trong ngó nghiên, phòng này không quá 80 mét vuông, hình như được sửa thành phòng mạt chược, thấy trên mấy bàn vuông, đều để tiền mặt, nom bộ chơi khô máu cũng không ít.

Hai mặt nhìn nhau với Bàn Tử, mấy tay đô con vừa chà xát vừa nhìn chúng tôi, một tên trong đó nói: "Lại có người khiếu nại, nói với lãnh đạo bọn mày, vô ích, còn thút thít oa oa nữa, dỡ tiệm bọn mày."

Tôi đại khái nhìn ra đẳng cấp nhóm người ở trong, lại nhìn nhìn cầu thang sau lưng, nếu ẩu đả thật những kẻ mang tính lưu manh này chưa chắc có thể ăn thua được chúng tôi trong không gian như thế. Vì thế định hỏi ai là Thủy Tiên Ngọn Đỏ. Bàn Tử dùng khuỷu tay huých tôi một cái, chỉ chỉ cái bàn trong cùng, có một thanh niên cởi trần tóc nhuộm đỏ như lửa, đang chuyên tâm sờ bài.

Bàn Tử đánh mắt với tôi, tôi lắc lắc đầu, chúng tôi đánh nhau ở cửa, bên trong bao nhiêu người chúng tôi đều đối phó được, nếu đi vào gian phòng này, nhỡ đánh thật, chúng tôi chưa chắc có thể thi triển.

Vì thế vẫn là gõ cửa, tôi nhón lên bậc thềm, liền hô: "Chúng tôi tìm Thủy Tiên Ngọn Đỏ."

Gõ xong chúng tôi nhìn thanh niên tóc đỏ kia, gã hoàn toàn không nhúc nhích, ngược lại từ sau cửa ló ra một cậu nhóc gầy gò, cao chỉ tới ngực tôi, cầm bình nước nóng giống như đang rót nước cho tay xăm trổ, hỏi chúng tôi: "Tìm tôi? Việc gì?"

Tôi và Bàn Tử nhìn nhau lần nữa, tôi hỏi: "Cậu là Thủy Tiên Ngọn Đỏ? Không phải đầu đỏ sao?"

Cậu nhỏ kia vò vò đũng quần, chỉ chỉ thứ trong quần, "Thủy Tiên Ngọn Đỏ không phải ngoại hiệu của tôi, là ngoại hiệu của thằng cu em tôi, bình thường tôi không lấy ra gặp khách."

Tôi không hiểu, cậu ta bỏ bình nước nóng xuống, nhẹ giọng: "Ai giới thiệu các anh tới? Tôi không tiếp khách nam."

Tôi nhìn Bàn Tử, Bàn Tử nhìn tôi, ý tôi là: Anh chắc chắn người này có thể giúp chúng ta? Bàn Tử nheo mắt, nói với Thủy Tiên Ngọn Đỏ: "Cậu không nhớ tôi à? Tôi là Bàn Bàn đó."

Tôi mở to mắt nhìn Bàn Tử, quả thực không dám tin vào tai mình. Bàn Tử nói với tôi: "Đừng hiểu lầm, chúng tôi là bạn trên mạng. Tên mạng, tên mạng."

==========

*hóa đá* *hóa đá* *hóa đá*

Chương 125

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Vốn tôi cho rằng cao nhân ở trong một căn nhà bốn bề là nước, chúng tôi dùng một chiếc thuyền con bơi qua, pha một ấm trà ngon, ngắm trời xanh bắt đầu ra giá. Không ngờ chúng tôi lại ngồi trên cầu thang mồm vừa hút thuốc, vừa bàn giá.

Thủy Tiên Ngọn Đỏ nghe Bàn Tử nói rõ lý do tới, trầm mặc không đáp, Bàn Tử nhìn nhìn hạ bộ cậu ta: "Sao dạo này cậu phát triển nghề phụ vậy?"

"Kiếm tiền nhanh, bạn nối khố chết cả rồi, các người là người có văn hóa, tổ tông đều để lại gì đó cho các người, chúng tôi đều là nửa đường xuất gia, để chạy tiền, cái gì kiếm tiền nhanh, còn không mau tiến hành." tóc cậu ta lưa thưa đầy dầu, gãi gãi, cũng không trả lời Bàn Tử, Bàn Tử lại truy hỏi: "Kỹ thuật xuống dốc rồi?"

Thủy Tiên Ngọn Đỏ bật cười: "Trong quần tôi là kỹ thuật thật, đáng tiếc các anh đều là đàn ông, không hưởng thụ được, trước đây làm, đều rất náo nhiệt."

Tôi nhìn dáng vẻ cậu ta, quả thực nghĩ không thông vì sao cậu ta có thể nhận được vụ mua bán, Thủy Tiên Ngọn Đỏ nhìn tôi, biết tôi đang nghĩ gì, nhàn nhạt nói một câu: "Tần suất anh hiểu không? Người anh em." Bàn Tử thở dài một hơi, "Giang hồ cứu nguy, ra tay giúp đỡ một chút." Thủy Tiên Ngọn Đỏ nói: "Tôi giúp anh, ai giúp tôi? Tôi theo anh vào núi một lần, quay về một tháng không có khách đến, một tháng tôi hơn 50 vạn đấy."

Hàng họ này của cậu một tháng có thể có 50 mấy vạn, vậy ông đây không phải lên trời rồi sao. Tôi thầm cáu tiết, vừa định nói chuyện, Bàn Tử đánh mắt với tôi.

Tôi kéo Bàn Tử sang một bên: "Cậu, cậu ta, cậu ta có bản lĩnh gì chứ?"

Bàn Tử vỗ vỗ tôi: "Anh bạn này thủy tính đặc biệt tốt, lặn trong động còn mạnh mẽ hơn chuyên gia, tin tôi, vừa nãy cậu ta ra giá đấy, chúng ta nhận là được, bản lĩnh tuyệt đối không thành vấn đề, anh bạn này ở trong nước chính là thần tiên."

"Anh nhìn sao ra được?" tôi cả giận: "Trym cậu ta sinh ra được oxy thì thế nào? Anh nhìn sao ra được cậu ta lặn giỏi?"

Bàn Tử chậc một tiếng, cả giận nói: "Bàn gia tôi từng làm sai chuyện thế này chưa, bây giờ gia đạo chúng ta xuống dốc, số tiền này Bàn gia vẫn đau lòng lắm, người không giỏi Bàn gia tôi có thể giới thiệu cho cậu sao, cậu nhìn chân cậu ta đi."

Tôi liếc nhìn cái chân ngắn của cậu ta, cơ thịt trên chân vô cùng kinh người, không phải người bình thường có thể có được.

Tôi vỗ vỗ sau gáy mình, vòng tại chỗ ba vòng, trong lòng mmp một vạn lần, Bàn Tử lấy tiền mặt trong túi tôi ra: "Anh bạn, dùng thời gian một tuần của cậu, trả 50 vạn, đưa trước 20, về đưa 30, làm hay không?"

Thủy Tiên Ngọn Đỏ nhìn tiền mặt của Bàn Tử, không động tay, chậc một tiếng: "Đưa trước 50, chắc giá, tôi còn phải giải thích với các tỷ tỷ, mấy thổ phu tử các anh, khoản sau luôn kết toán không tốt."

Bàn Tử gật đầu: "Không vấn đề, thế này đi, cậu cầm trước 20, sau một tuần tôi chuyển 30 sang cho cậu, sau đó chúng ta đến đó tụ tập. Cậu cũng điều dưỡng sức khỏe."

Thủy Tiên Ngọn Đỏ lúc này mới nhận tiền, vặn vẹo thắt lưng: "Không dựa vào sức khỏe, nói với các anh bao nhiêu lần rồi, dựa vào tần suất." nói rồi liền trở vào phòng. Bàn Tử kéo tôi đang ngàn lần không cam tâm đi, "Đi, gom ba mươi vạn cho cậu ta."

"Vé xe về còn chưa có tiền mua, đi đâu gom?" tôi giận dữ.

Bàn Tử phiền não: "Hầy, tôi nói này Thiên Chân, có phải cậu xem thường người làm việc trên giường không, cậu biết trong ngoại bát hành, người ta xếp hạng ở trước chúng ta, chúng ta ở dưới đất không được xem thường ở trên giường. Cậu tưởng tiền ấy dễ kiếm à?"

"Tiền đó dễ kiếm không thì không biết, năm mươi vạn một tháng, anh cảm thấy tới sao? Cậu, cậu ta, cậu ta còn không bằng anh, anh còn có mấy cô bé thỉnh thoảng thích anh một chút. Anh bạn này đi chơi gái phỏng chừng còn được thêm tiền boa."

"Cậu phét vừa thôi, cậu đi mà thử, tôi đặt cho cậu cái ngoại hiệu, Lụa Trắng Giữa Sóng, một tháng cậu kiếm được ba mươi vạn, tôi làm cho cậu hai cái nạn, trên nạn khắc Trương Sinh Ký, cậu tưởng vịt tiềm dễ hầm thế sao?" Bàn Tử choàng cổ tôi: "Cứu người! Bình tĩnh! Người này cân mười thợ lặn giỏi, cậu cứ tin tôi, một trăm rưỡi chúng ta cũng phải trả!"

==========

Dựa vào tần suất... dựa vào tần suất... dựa vào tần suất...

Chương 126

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Dọc đường tôi vẫn luôn lướt danh bạ weixin, xem có ai có thể vay tiền không. Ngoài ra thì nghĩ, còn có ai chưa trả tiền, trước mắt vào lúc mấu chốt này, những quan hệ có liên can đến chú Hai, phỏng chừng đều không mượn được. Bàn Tử thì lướt kho hàng của hắn, xem thanh lý được thứ gì trong kho hắn, vừa lướt hắn vừa vò đầu, trách tôi mấy năm nay xao lãng sự nghiệp. Đồ hắn mua lúc trước bây giờ đều quá thời rồi.

Cái nghề đồ cổ này, thức có giá thực sự, đều đang bán đấu giá, trong tiệm bình thường nếu không phải mua bán ngầm, bán hàng ngoài sáng, thì kiếm tiền chủ yếu dựa vào trào lưu, năm nay lưu hành sưu tập cái gì, chọn đúng, hàng bán rõ nhanh. Bàn Tử lâu lắm rồi không khảo sát thị trường, hàng cũ trong thị trường trước đây năm nay không lưu hành, có mỗi bảng giá không ai chịu, là không đáng một đồng, tính nửa ngày, hắn nhờ các kiểu bạn bè, xem như ra tay bán đồ được hơn một vạn.

Tôi tưởng Bàn Tử ít nhiều có chút của cải, Bàn Tử nói đồ tốt đều chuyển đến thôn Vũ, trong đêm giông tố đó, những đồ này, đều bị xem là đồ của tôi, bị Tiểu Hoa chuyển đi ghi sổ. Hắn quen tôi đúng là tai vạ tám đời. Ngộ thương cũng ngộ thương đến táng gia bại sản.

Tôi thầm thở dài, nhíu nhíu mày, nhận thấy không được, phải kiếm tiền thôi.

Trong túi tôi chỉ còn tiền weixin trong điện thoại, trong đó còn hơn một vạn, cơm nước xăng dầu còn có thể chống đỡ một khoảng thời gian, như vậy tôi phải quản sinh hoạc của Bàn Tử và tôi, tôi nói với Bàn Tử anh cũng đừng ở nhà trọ nữa, chúng ta tiết kiệm chút anh ngủ nhà tôi, nếu cuối cùng xe không bán được thật, trong nhà còn đống bản dập, còn có rất nhiều nghiên mực cũ, tôi mở shop taobao, những nghiên mực cũ này vẫn rất đáng tiền. Phỏng chừng tôi có thể có bảy tám vạn tiền mặt, lấy làm tiền vốn, chúng ta về quê thu mua đồ.

Chú Hai có thể quản được hàng mới lên, không quản được hàng truyền đời, ngoài ra rất nhiều tay trộm vặt cũng đóng ở thôn vờ làm người trong thôn, trong tay họ cũng có đồ tốt, chỉ là giá cả không ổn định, chi phí đàm phán rất cao, những trộm thôn quê lừa đâu được đấy, bởi vì cũng không biết trong bao tiếp theo có cái gì.

Trở về liền theo kế hoạch, kết quả những nghiên mực cũ kia bán xong, mới thu được ba vạn tư, hiện tại cho dù là đòn chìa(1) đặc biệt trong gỗ gia dụng, cũng bắt đầu từ giá này, hiện tại ra tay thì ít. Những thứ khác, nếu là đồ truyền đời mang chút hoa, kém nhất cũng hai mươi mấy.

Nếu không phải gấp cứu người tôi còn muốn làm chút đồ sắt và hạt mật(2), phần này luôn có lưu động ổn định, nhưng tốc độ gần đây cũng chậm hẳn đi.

Mẹ nó chứ vì sao phải tìm chết vào lúc mình nghèo như vậy, tôi quay mặt về phía Tây Hồ, người lạnh lòng rét, quyết định từ hôm nay trở đi, quan tâm gửi ngân hàng và quản lý tiền bạc.

Tính lại giá thị trường, phát hiện hoàn toàn không thể dựa vào chút vốn này kiếm được số tiền cần, tôi bàn tính với Bàn Tử, chuẩn bị chia binh hai đường, Bàn Tử vẫn luôn vay ép, đánh được bao nhiêu đánh bấy nhiêu, tôi lại đến gõ cửa Hạo Sơn Cư(3).

Bạch Hạo Thiên mặc áo ngủ, nom bộ mấy ngày nay cũng không ngủ ngon lắm, mắt thâm quầng. Mặt cũng sưng to một vòng, trông thấy tôi thì che mặt lại không cho tôi nhìn.

Cô bé hỏi tôi tới làm gì? Không đi làm nữa phải bị khai trừ.

Tôi nói với cô: "Tôi muốn phụ trách toàn diện việc mua bán của Hạo Sơn Cư. Mang tất cả sổ sách ra đây, ngày mai chúng ta đi Sơn Tây quét hàng."

"Chỉ anh với em? Kho hàng phải tính sao?"

"Xin nghỉ."

"Xin nghỉ cũng chỉ xin nghỉ được hai ngày." Bạch Hạo Thiên hoảng hốt. Nói rồi lấy điện thoại ra, dường như định gọi cho chú Hai tôi, tôi đoạt lấy. Nhìn nhìn đồng hồ đeo tay. "Vậy xuất phát ngay bây giờ, cho em 15 phút thay quần áo, sổ sách, card đều mang theo. Không phải em muốn học nghệ sao, tôi dạy em."

Chú thích:

(1) Đòn chìa: đòn gỗ đỡ giữa xà nhà và cột, thường được khắc hoa văn

Chương 127

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Lái xe 11 tiếng đồng hồ đến được Sơn Tây, tôi theo tuyến đường quen thuộc thẳng tiến vào huyện Kỳ.

Trên đường đi, tôi len lén thêm Bạch Hạo Thiên vào mấy nhóm chat, những nhóm này đều là một vài bạn bè cùng chơi văn hóa. Ngày nào cũng rất nhiều người gửi vật sưu tầm của mình lên, lưu thông cũng rất nhanh.

Thị trường đồ cổ bây giờ, nếu như có tiền, vào huyện rất nhiều tiệm đồ cũ trong ngóc ngách có thể thu được đồ tốt 80%, không cần tự mình xuống thôn, người địa phương quét hàng trong thôn chắc chắn đã lũng đoạn, bất kể là "đồng hương" hay hàng truyền đời trong nhà, đều có người quen địa phương quét định kỳ mỗi lần. Năm đó việc làm ăn của tôi bắt đầu khởi sắc, chính là vì khống chế được bộ phận này, sau đó bỏ qua những thương buôn đồ cổ trong huyện này, trực tiếp vào trong thành phố.

Cho nên thương buôn đồ cổ trong huyện Kỳ hận tôi vô cùng, sau khi tôi thoái lui, bọn họ nhanh chóng lấp đầy lỗ hổng. Cho nên lần này vào huyện Kỳ lần nữa, dựa vào bản thân tôi chắc chắn hỏng việc. Bạch Hạo Thiên sẽ rất mấu chốt.

Tìm một nhà nghỉ rách nát 14 đồng một ngày, tôi thuê hai phòng, sau đó bản thân đi mua drag giường tự thay, bò lên cửa sổ, dỡ khuông rèm cửa sổ xuống, khoét rỗng vách tường đằng sau khuông rèm, lại gắn khuông rèm trở về. Đây là nơi dùng để giấu hàng, một khi thu được hàng tốt, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, đây là kinh nghiệm nhiều năm của tôi.

Sau đó tôi nhuộm tóc, nhuộm thành đầu vàng, mang kính mắt gọng tròn, gắn râu giả cho quai hàm, sau đó mặc áo thun hết sức ôm người, thoạt nhìn giống như đám giữ xe bãi đỗ xe KTV trong thôn, sau đó bảo Bạch Hạo Thiên mặc sơ mi trắng và quần short, hai người đứng chung, quả là tiểu tỷ tỷ gia đình giàu có không để mắt tới bạn trai lỗi mốt. Sau đó đi du lịch trong huyện Kỳ.

Bạch Hạo Thiên rất cố gắng hóa trang, kỹ thuật hóa trang hiện tại là hạng nhất, sau khi vẽ xong căn bản không phải một người, chúng tôi vào trong một chợ vật liệu xây dựng ở ngoại ô huyện Kỳ, trong một tiệm second-hand nhỏ.

Trong tiệm này ngon nhất chính là nén bạc và yên ngựa cũ, khắp tường khắp tủ kính đều có, tủ kính toàn là loại tủ kính cũ nhất của các tòa nhà thương mại những năm 90, trong trong ngoài ngoài toàn bộ đều là tro bụi và gỉ sét, nén bạc bên trong chất từng đống lung tung, những nơi khác còn có rất nhiều khế nhà và gia cụ cũ chất đống.

Chúng tôi đi vào, ra vẻ vô cùng hiếu kỳ nhìn những vật dụng này, ông chủ là một lão béo lùn, căn bản không ngẩng đầu nhìn chúng tôi. Chỉ chăm chăm xem phim truyền hình trong iPad.

Bên ngoài ánh nắng chói lọi, nhưng cả cửa hàng tối vô cùng. Lại gần hai bước đã lạnh lẽo hẳn đi. Loại cảm giác này đôi phần quen thuộc.

Bạch Hạo Thiên nhẹ giọng hỏi tôi: "Đồ trong này chúng ta mua về cũng không bán ra được, đến đây làm gì?"

Tôi dùng giọng Trường Sa trả lời cô bé: "Chụp hình."

"Chụp hình?" Bạch Hạo Thiên không hiểu ý tôi, tôi thấp giọng thì thầm: "Nghề đồ cổ này chơi bằng nhãn lực và sai biệt tin tức, lúc có tiền, trữ không bán luôn luôn kiếm nhiều hơn lưu thông, lúc không có tiền, biết chỗ nào có những đồ tốt gì, quan trọng hơn nhập hàng tốt nhiều." tôi đến bên cạnh lão béo, nhìn thấy trên vách tường treo mấy xâu hạt mật, mỗi xâu đều có hơn bảy mươi viên, tôi trực tiếp duỗi người tới lấy một xâu, vừa nói: "Tới tay rồi."

Lão béo ừ một tiếng, nhìn nhìn tôi, đầu mày nhíu lại, tôi lập tức dùng tay xoa nắn hạt mật, ngửi một chút. Lão buông iPad xuống, cảnh giác đứng dậy.

Tôi tức tốc dùng tay vẹt ngang mỗi viên hạt mật của xâu, trong đó có hai mươi mốt viên lớn nhỏ đồng đều. Lại nhìn nhìn một xâu khác bên cạnh, ông chủ nhìn động tác của tôi đã biết tôi là người trong nghề, thuận tay chuyền một xâu khác cho tôi, tôi dùng tay lần nữa vẹt ngang, không khác là bao với hai mươi mốt viên vừa nãy, trong xâu này có mười hai viên.

"Hai xâu 16 vạn." tôi báo giá, vừa làm như vô tình lấy điện thoại ra, chụp một tấm cục bộ mấy hạt mật cũ, mấy tấm chụp những viên chất lượng tốt, mấy tấm chụp mấy viên chất lượng kém. Trong nháy mắt gửi cho Bạch Hạo Thiên.

Giọng lão béo rất nhỏ, chỉ đáp một câu: "Hai mươi, mười sáu không bán."

Bạch Hạo Thiên vẫn đang xem ảnh chụp tôi gửi, tôi cầm lấy, dùng số cô bé, gửi ảnh chụp mấy viên chất lượng tốt vào nhóm chat, trực tiếp báo giá cả: "Vòng tay hạt mật cũ, ba mươi ba viên, hai mươi sáu vạn. Mỗi viên đường kính đều nhau, thượng phẩm."

Sau đó quay đầu đi, nói với ông chủ: "Mười sáu thì lấy, hai mươi đắc quá."

Ông chủ béo cũng mặc kệ chúng tôi, tiếp tục xem iPad, tôi ra khỏi tiệm, vừa dùng số của mình, trong mỗi nhóm chat vừa nãy Bạch Hạo Thiên gửi hình đều nói một câu: "Xâu này tôi mua, đừng ai tranh với tôi."

Bạch Hạo Thiên không hiểu tôi đang làm gì, tôi cùng cô bé ngồi xuống một quán dê nhúng, tôi nói với cô: "Để đạn bay một lát."

Ăn xong dê nhúng, chúng tôi đi thêm hai cây số, vào một tiệm khác trong hẻm, tiệm này chủ yếu bán đá tảng, các loại chum vại lớn và đá tảng, cũng có một vài nén bạc và yên ngựa cũ, lúc này, weixin của Bạch Hạo Thiên bắt đầu có người nhắn tin.

Bạch Hạo Thiên đưa tôi xem, đây là người lạ, ảnh đại diện tôi cũng không quen, người lạ nói với Bạch Hạo Thiên: "Cô đừng bán cho anh ta, tôi mua hai mươi mốt, cô bán cho tôi đi."

Tôi cầm điện thoại Bạch Hạo Thiên nhắn lại, "Ông chủ Ngô đã trả ba vạn tiền đặt cọc, ít nhất anh phải trả hai mươi bốn, bằng không tiền cọc của tôi lỗ vẫn là lỗ."

Đối phương đáp không vấn đề.

Tôi cười khe khẽ, đây là chú Hai đang dặn người cản trở tôi, cản tôi nhập hàng, không cho tôi kiếm tiền, chú Hai đại khái không biết tôi đến cả tiền nhập hàng cũng không có.

Tôi và Bạch Hạo Thiên chạy về tiệm lúc trước, trả Alipay cho lão béo, sau đó nhắn lại đối phương, tiền của đối phương chuyển vào Alipay, tôi xâu lại lần nữa ba mươi ba viên chất lượng tốt trong xâu hạt mật, biến thành một chuỗi vòng tay thật đẹp mắt, gửi người kia đưa sang, chuỗi hạt mật còn lại gần 90 viên to nhỏ không đều, chất lượng khác nhau. Tôi thu hết.

Bởi vì đối phương gửi qua hai mươi bốn vạn, lão béo rất thắc mắc, nhiều thêm bốn vạn, tôi nói với lão béo: "Nhập sai số, bỏ đi, chỗ ông còn có đồ tốt gì, tôi mua thêm một ít."

Lão béo nhìn tôi, lẳng lặng lấy ra một tờ báo cũ phía dưới cùng của quầy. Chầm chậm trải ra.

==========

Gian thương qua mười mấy năm vẫn là gian thương :))) là gian thương biết tận dụng công nghệ nha

Chương 128

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Đây là một bức ảnh Nhật báo Quang Minh cũ, trên đó dán một bức vẽ, tôi nhìn thử, là tranh của Đới Tiến(1), vẽ một con chim tước đậu trên nhánh tùng, bốn phía Nhật báo Quang Minh đều bị xé, thoạt nhìn, giống như một căn phòng cũ trước kia thời vách tường dán đầy báo, có người dán lên.

Nước này vô cùng thẫm, tôi vốn không quen thuộc Đới Tiến, giấy Tuyên rất cũ, nhưng có thể là tìm giấy Tuyên cũ, nhờ họa sĩ dùng mực cũ vẽ lên, trước đây tôi nhớ có người làm chứng khoán giả, để tìm được giấy thời đó, thu mua vô số sách cũ cùng niên đại, tiến hành phỏng chế, kỹ thuật tinh hội(2) hiện tại có thể làm giả ấn phẩm giống hoàn toàn, nhưng Trung Quốc vẽ vô cùng khó khăn.

Tôi không nói gì, tỉ mẩn nhìn tờ báo này, tất cả chi tiết đều kể cho tôi nghe một câu chuyện.

Trong căn nhà dân này, một cái tứ hợp viện được rất nhiều gia đình chia thuê, trên vách tường đều dán giấy báo, có người tìm được một bức tranh cũ trong nhà, liền dán lên Nhật báo Quang Minh, sau đó nhà chuyển đi, bức tranh này bị người ta phát hiện, bán vào trong tiệm, ông chủ xem thử, thế mà là tranh của Đới Tiến.

Nếu không có Nhật báo Quang Minh, tôi có thể sẽ còn chút do dự, nhưng từ Nhật báo Quang Minh cũ này hết sức cố ý, loại cố ý này khiến tôi tự nhiên dè chừng.

Tôi không mua bức tranh này, gửi bốn vạn vào trong tiệm, bảo lão khi có hàng tốt, chụp hình gửi tôi, tiện cho tôi qua bù tiền.

Lão béo rất vui vẻ, cầm iPad tiễn tôi ra cửa, tôi ra ngoài giảng nguyên lý một lần, Bạch Hạo Thiên gãi gãi đầu: "Em còn tưởng xem thật giả là xem bản thân món đồ."

Tôi nói: "Kỹ thuật hiện nay, rất nhiều lúc xem trong nháy mắt không thoải mái, ví dụ khắc hoa lên gương, đã có người có thể làm đến mức nhìn không ra."

Trở lại khách sạn tôi bắt đầu xếp xâu hạt mật còn lại, xâu những viên chất lượng không tệ lắm lại, thành hai xâu, một xâu bán 10 vạn, một xâu bán 7 vạn, nửa xâu tôi đưa cho Bạch Hạo Thiên.

Bạch Hạo Thiên nghĩ nghĩ: "Không phải anh nhập hàng cho Hạo Sơn Cư sao, sao anh lại cầm tiền."

Tôi nói đừng gấp, đây chỉ là luyện tay thôi, chúng tôi còn chưa vào thôn mà.

Đến tối lão béo gửi rất nhiều ảnh chụp cho tôi, đều là các loại hàng, có kiếm thanh đồng, đao tệ(3) thanh đồng, một vài mã não Tây Chu, tôi ngây ra, nhìn thấy trong đó có một đôi hoa tai ngọc bích, màu xanh biếc.

Nhìn thi thấm(4) trên đó, hẳn là được khai quật trong đất, tôi cảm thấy thú vị, năm đó vào triều Thanh, ngọc bích màu lục đắc tiền, mười mấy năm gần đây mới có các loại giải thích, xanh biếc như vậy, cho dù để đến ngày nay mới bán cũng được hơn hai mươi vạn.

Những ảnh chụp này toàn bộ đều do thương buôn trong thôn gửi cho tiệm đồ cổ cả huyện, căn bản không chỉ mỗi chỗ lão béo, chúng tôi mua rồi, lão béo mới đi nhập hàng, đương nhiên tôi cũng thuận tay dùng số Bạch Hạo Thiên gửi hết số ảnh chụp này vào các nhóm chat, lòng thầm cầu nguyện, úp tôi thêm lần nữa, úp thêm lần nữa, tôi sẽ có thể vào thôn rồi.

Trời tối không có tiếng động, tôi ép buộc mình ngủ, giấu những hạt mật này đi, không nghĩ đến chuyện Muộn Du Bình.

Cuối cùng nghĩ mấy giây, nếu bọn họ chưa chết, thời gian có thể tính ra được, nếu bọn họ hiện giờ đã chết, phỏng chừng giờ đó ngâm thành như bánh quẩy, không biết làm sao đối diện với hai cái bánh quẩy đó.

Ngủ mấy tiếng, nghe thấy có người gõ cửa, tôi trở mình một cái, lại nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhẹ, không biết là ai.

Chú thích:

(1) Đới Tiến (1388-1462) một họa sĩ thời Minh

(2) Tinh hội: kỹ thuật vẽ tranh dùng màu nước vẽ giống y như thật, có độ khó và tỉ mỉ cao

(3) Đao tệ: loại tiền tệ thời Xuân Thu chiến quốc

(4) Thi thấm: ngọc thạch bị ngâm trong một số môi trường nước đặc thù sẽ bị ngấm nước, tạo ra những vệt loang đắc giá. Thi thấm là trường hợp ngọc bồi táng, dịch xác chết lâu ngày thấm vào ngọc tạo thành

Chương 129

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Tôi mơ mơ hồ hồ bò dậy, thời trẻ ngủ không sâu, mấy năm nay buổi tối ngủ luôn rất sâu, tỉnh dậy rất khó khăn. Dụi dụi mặt, tôi vẫn duy trì cảnh giác nhất định, tựa sát vách tường, nghe tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa rất khẽ, hơn nữa có tiết tấu, tôi cảm thấy rất kỳ quái, mở điện thoại ra gọi điện cho Bạch Hạo Thiên phòng kế bên, cửa phòng cô bé hình thành số 7 với phòng tôi, cô bé nhìn qua mắt mèo có thể nhìn thấy người gõ cửa phòng tôi, tôi không dám tự mình nhìn, sợ đi đến cửa bị người ta trực tiếp dùng súng đất bắn vào.

Điện thoại Bạch Hạo Thiên gọi nửa ngày không ai nghe, tôi thầm cảm thấy không ổn, nhìn ra cửa sổ, tôi cẩn trọng mặc quần áo thật nhanh, bò ra cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là tường ngoài khách sạn, chúng tôi ở lầu ba, bên ngoài có một cây cột điện, một tay tôi móc vào viền cửa sổ, hai chân không chạm đất, vì thế lúc buông tay, rơi xuống một cửa sổ khác cùng vị trí ở lầu hai, tôi dùng sức đạp viền cửa sổ một cái, sau đó nhảy ra ngoài đạp vào cột điện, sau nữa lại rơi xuống cửa sổ tầng một, an toàn tiếp đất.

Đây là kỹ thuật trèo tường đơn giản nhất mà Tiểu Hoa dạy tôi, tổng cộng có sáu loại, đối phó với tường và vách đá khác nhau, sức cánh tay tôi không tốt, bằng không tôi có thể leo lên đến sân thượng, lực cánh tay tôi chỉ đủ để đi xuống.

Sau khi tiếp đất, tôi lần nữa bước vào khách sạn, quầy tiếp tân khách sạn có một chiếc máy tính, trên đó là các màn hình giám sát, người ở quầy tiếp tân quấn chăn bông rách nát đã ngủ từ lâu, tôi nhìn màn hình giám sát, nhìn thấy phòng tôi, liền trông thấy một người phụ nữ đang gõ cửa phòng tôi, sau gáy tôi phát rét, bởi vì khuôn mặt người phụ nữ đó dán vào cửa rất gần, gần như bám lên cửa, cô ta đang làm gì?

Đây chắc chắn là hành động không bình thường, lẽ nào là say rượu, hay là quỷ quấy trong khách sạn?

Lần nữa tôi gọi cho Bạch Hạo Thiên, gần như trong nháy mắt này, đột nhiên tôi nhìn thấy cửa phòng mình mở ra, một cánh tay từ trong thò ra ngoài, kéo người phụ nữ kia vào trong.

Cái đệt, tôi thầm nghĩ không đúng, vơ cái đèn pin trên bàn, vừa lay tỉnh tiếp tân trực ban, kêu có trộm, vừa kéo anh ta lên cầu thang đến cửa phòng tôi, tôi dùng thẻ phòng quét mở, tôi vào trong bật đèn trước. Nhìn một vòng, bên trong lại không có lấy một người.

Tiếp tân hoàn toàn chưa tỉnh ngủ, nhìn tôi chẳng hiểu mô tê gì, bảo tôi xem xem có thiếu thứ gì không.

Tôi kiểm tra trong phòng một lượt lần nữa, vẫn không có ai, khách sạn này không có thang máy, cầu thang lên xuống chỉ có một cái đó, vừa nãy người phụ nữ kia và người xuất hiện trong phòng tôi, nếu muốn xuống lầu tuyệt đối sẽ đụng phải chúng tôi, cách duy nhất để bọn họ tránh chúng tôi chỉ có chạy lên lầu. Nhưng tốc độ của tôi vô cùng nhanh, trên cơ bản không quá có khả năng có người có thể chạy lên lầu bốn trước khi tôi xông lên tới.

Tim tôi đập dữ dội, nghĩ đã xảy ra chuyện gì, đi gõ cửa Bạch Hạo Thiên bên cạnh, ngoái đầu lại phát hiện cửa phòng bên cạnh tôi không giống như trong tưởng tượng của tôi.

Đó là một cánh cửa đá, tuy nhà nghỉ này rất tồi tàn, nhưng tuyệt đối không thể có một cánh cửa đá ở trong.

Tôi nhìn nhìn tiếp tân, tiếp tân tựa hồ không nhìn thấy cánh cửa đá đó, vẫn nhìn tôi bằng mặt ngái ngủ, tôi bước đến đẩy cửa đá ra, liền trông thấy căn phòng phía sau cửa đá, toàn bộ đã bị nước ngập.

Tôi đi đến trước cửa đá, thò tay sờ nước trên đất, phát hiện dưới sàn cả căn phòng là một cái đầm nước vực sâu, có thể nhìn thấy sâu trong đầm nước, lềnh bềnh hai cỗ thi thể.

Tôi muốn đến gần nhìn thi thể bên dưới, đột nhiên nước trong đầm thoắt cái vồ lên mặt tôi, biến thành rất dính dớp, tôi không thể hít thở, hít một cái liền có dịch sánh bị hút vào trong phổi.

Trong giãy dụa tôi giật mình tỉnh lại, ngoẹo đầu bắt đầu ho khan dữ dội, một cục máu lớn từ trong mũi tôi bị khạc ra, trong miệng, trong mũi tôi toàn là máu, phổi đau như nổ tung.

Trời đã sáng, khốn nạn đây là một giấc mơ, cả người tôi cuộn lại trên đất, đau đến không thể dậy nổi. Chầm chậm điều hòa hơi thở, muốn để mình thả lỏng, để cơn đau đớn này qua đi. Nhưng cơn đau này không qua đi.

Càng lúc càng đau, tôi mò lấy điện thoại của mình, không nói nổi câu nào, nhìn thấy tin nhắc cô bé gửi cho tôi trong điện thoại: Có người mua hàng. Tiếp theo làm gì?

Tôi không thể nói chuyện, máu dính đầy tay không ấn được màn hình, không làm gì được, ngất đi.

Sắp chết rồi, tôi thầm nghĩ, bọn họ đúng.

Không giống trước kia, lần này tôi trì hoãn, hoãn không được.

Chương 130

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Trong đau khổ vùi mình dưới đất, đau đến không thẳng nổi thắt lưng, thời khắc này dòng chảy thời gian rõ ràng giống như thực thể, không có chút thuyên giảm nào, đau đớn mãi mãi dữ dội như thế, trong đầu trống rỗng một vùng. Mọi tạp niệm trong ý thức đều biến mất cả, sao cùng chỉ còn lại thời gian, nhưng tôi lại không biết thời gian qua đi nhanh hay chậm.

Trong khoảng thời gian đó, vô số lần tôi ảo giác mình đang ở một nơi khác, tôi ở trong sơn động, tôi ở trong cổ mộ, ở trong Lỗ Vương Cung, ở trong hẻm núi sâu trong Tần Lĩnh, ở Xà Chiểu, ở Trương gia cổ lâu, ở trong miếu Tây Tạng, tôi đều có thời gian cuộn mình trong đau khổ, nhưng lần này có một loại dữ dội bất đồng, trong những thời điểm đó, không biết vì sao, trong lòng tôi luôn tin chắc rằng tất cả đều sẽ qua đi, nhưng lần này không như thế.

Lần này trời cao sẽ không buông tha tôi, loại đau đớn mạnh mẽ đó thể hiện tin tức rõ ràng như thế. Không biết là ám thị mà chú Hai ám thị cho tôi, hay lần này thực sự khác biệt.

Trước sau tôi vẫn không mất ý thức, nứu tôi bị cắn chảy máu, cũng không khiến ý thức tôi rời đi, không biết một mình cuộn mình trên đất bao lâu, cuối cùng tôi cảm giác được có người bước vào phòng, tôi cảm giác được thân nhiệt con người, cảm giác được luồng khí xung quanh, giây phút đó ý thức bắt đầu chầm chậm tản mát đi như mực nước, tôi có thể tỉnh táo nhận biết tôi được người ta đỡ dậy, xung quanh có người nói chuyện, nhưng các chi tiết đều không thể nghe rõ.

Ý thức của tôi giống như khóa sắt, không chịu để tôi hôn mê, mãi đến khi đau đớn chậm rãi tan đi, tôi biết chắc chắn mình được tiêm mũi giảm đau, sau khi cơn đau rút đi mệt mỏi của tôi liền dâng lên như thủy triều.

Theo lý, ý thức của tôi vào lúc như vậy cũng nên lùi vào bóng tối, nhưng tôi lại vẫn tỉnh táo, thậm chí tôi có thể nhìn thấy tôi ở trong phòng bệnh bệnh viện trên huyện, trong phòng bệnh còn có ba chiếc giường khác, không có người.

Tôi không thể cử động, nhưng vào lúc đó, lần nữa tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, khe khẽ, giống như ma quỷ.

Giống y hệt tiếng tôi nghe thấy trong phòng khách sạn, tôi nhìn cửa phòng bệnh, đột nhiên có một loại hoảng sợ mạnh mẽ, cánh cửa này không thể mở. Tôi nói với mình, không thể mở, cánh cửa này không thể mở.

Trong cơn sợ hãi dữ dội, cửa lại bị mở ra một cách yếu ớt, có một người từ ngoài cửa chầm chậm bước vào, tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, người này đi đến trước giường tôi.

Tôi nhìn người này, tôi kinh ngạc phát hiện, đó là một gương mặt quen thuộc.

Tôi nhìn thấy Phan Tử.

Phan Tử lẳng lặng nhìn tôi, trong mắt tràn ngập một loại bất đắc dĩ, tôi cố gắng mở miệng, muốn nói: Anh đến đón tôi sao?

Nhưng tôi nói không thành lời.

Phan Tử ngồi xuống bên giường tôi, tay đặt lên ngực tôi, cười cười, cuối cùng nói, nhưng tôi không nghe được gì hết.

Tôi trừng trừng mắt nhìn miệng anh, muốn đọc khẩu hình, nhưng lực chú ý của tôi thế nào cũng không tập trung được, ảo nảo, phẫn nộ. Đột nhiên một loại chua xót tuôn lên từ đáy lòng tôi như thủy triều. Đột nhiên tôi nghĩ, lẽ nào Phan Tử vẫn luôn ở bên tôi? Anh vẫn luôn đi theo tôi sao? Giờ tôi sắp chết, lại còn có thể nhìn thấy anh đầu tiên.

Anh vẫn luôn ở đây sao? Hóa ra khúc ca đó vẫn chưa hát hết.

Khi đó anh cứu tôi, không muốn mạng mình đổi lấy kết cục thế này của tôi, đúng không?

Tôi nhìn Phan Tử nói chuyện với tôi, nhìn anh nói xong đứng dậy, chầm chậm xoay người rời đi, qua cửa đi ra ngoài. Vùng ý thức này chậm rãi tan đi, tiếp theo tôi bắt đầu nhìn thấy thế giới thực tại, tôi mở bừng mắt, phát hiện mình nằm trên gường đầy mặt đều là nước mắt.

Nơi Phan Tử đứng trống vắng không người, cũng không phải ban đêm, trời đã sáng rồi.

Tôi cố gắng nâng tay, sờ khoảng trống không bên cạnh đó, sờ sờ ngực, đây vẫn là một giấc mơ, trong mơ Phan Tử đã nói với tôi những gì?

Tôi phát hiện mình thế mà vẫn nhớ những động tác khẩu hình kia, cố gắng nhớ lại, phát hiện đó là mấy từ ngữ.

==========

"khúc ca đó vẫn chưa hát hết" ~~> làm nhớ đến câu hát trong bài Họa Tâm "Chàng là một khúc ca chưa hát hết của ta"