- Di Tinh Phoi Chung Edit Cao H Chuong 71 Tim Kiem 2

Tùy Chỉnh

"Cô Mia, cô còn nhớ Mogo chứ?"

Nghe Jonah nói vậy, gương mặt tái nhợt của Mia chợt xuất hiện một chút sức sống: "Đương nhiên rồi, nó là đứa con tôi sinh ra mà! Không biết dạo này Momo thế nào rồi, có khoẻ mạnh không..."

"Lúc đang tiếp viện, tôi nghe nói có một sinh vật phi hành vượt hành tinh rất hiếm thấy xuất hiện ở hành tinh gần đó, nếu đoán không sai thì hẳn là tộc của Mogo, số lượng trong tộc của Mogo cũng không nhiều, có lẽ đó chính là tộc đàn mà lần đó chúng ta giao phó Mogo."

"Thật sao?"

Jonah gật đầu: "Lúc đối phương mang Mogo đi, tuy rằng không nói nơi đi nhưng có để lại cách thức phân biệt cho tôi, chỉ cần chúng ta có thể đến gần thì có thể tiến hành nói chuyện để phân biệt, dù Tiểu Mogo không ở đó thì vẫn có khả năng hỏi ra nơi đến."

Nghĩ đến chuyện có khả năng gặp được Mogo, cuối cùng Mia cũng miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: "Cũng được, ít nhất có thể xác định Momo sống thế nào."

Khó lắm mới tìm được cách để Mia lên tinh thần, Jonah lập tức đi xác nhận, lúc cậu nhìn thấy hình ảnh, xác định đó chính là tộc của Mogo, cậu lập tức căn cứ vào thông tin về địa điểm mà tính ra nơi chúng có thể đến, sau đó đưa Mia đi để tiếp xúc với đối phương.

Bất ngờ là, lúc cậu phát ra âm thanh phân biệt đến đối phương, đối phương lập tức đáp lại, bảo Jonah đến đống đá vụn của tiểu hành tinh gần đó để gặp bọn họ, lúc chiến hạm chậm rãi bay vào địa điểm đã định, mặc dù trái tim Mia đã như tro tàn, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến cô kinh ngạc về sự kỳ diệu của vũ trụ.

Những mảnh đá vụn to lớn mang hình dạng không đồng nhất chậm rãi lơ lửng xoay tròn trong bóng tối, có vô số sinh vật hình rồng lớn có cánh và móng vuốt như rồng trong truyền thuyết của trái đất, chúng nó hoặc ngồi hoặc nằm, vảy trên người mang nhiều màu khác nhau, còn phát ra ánh sáng mờ giống như không gian lấp lánh của vũ trụ.

Mặc dù Mia đã từng gặp tộc đàn của Mogo một lần, nhưng nhìn thấy lần thứ hai vẫn bị chấn động. Lúc này, một con rồng màu trắng to bằng nửa cái nhà phi đến, phát ra âm thanh mà Mia vô cùng quen thuộc.

"Mi... Mimi!"

"Momo!" Mia nhìn ra ngay, con rồng trắng này chính là Mogo mà cô mang thai sinh ra, nhưng mà... "Momo lớn quá..."

"Đúng vậy..."

Jonah ở bên cạnh cũng rất kinh ngạc, bọn họ và Mogo tách nhau chưa được bao lâu, con của Hannah còn chưa sinh ra mà Mogo đã lớn như vậy rồi, mặc dù chiến hạm mà bọn họ thuê là chiến hạm loại nhỏ, nhưng có nhỏ thế nào thì từ một quả trứng hơi lớn trưởng thành đến bây giờ cũng quả thực là tốc độ trưởng thành kinh người.

"Mimi, ôm ôm."

Tuy Mogo đã to lớn lắm rồi nhưng nói chuyện vẫn rất trẻ con, tình yêu trào ra từ trong lòng Mia, nhưng cô chỉ có thể yếu ớt đáp lại: "Momo lớn quá rồi, mẹ không ôm nổi."

"Momo có thể thu nhỏ lại, thu nhỏ lại."

Mia và Jonah nhìn nhau không nói gì, nghe theo yêu cầu của Momo, mở cửa chiến hạm, quả nhiên, không lâu sau, một con rồng trắng nhỏ tròn vo bay từ hành lang đến, nhào vào lòng Mia, kêu ngao ngao.

Mia nhìn Mogo đáng yêu, lại nhớ đến cảnh Frederick ghen với nó, nước mắt cuồn cuộn trào ra, thấy cô đột nhiên khóc thảm như vậy, Mogo khẩn trương vỗ cánh muốn an ủi cô, một lúc lâu sau Mia mới miễn cưỡng thu nước mắt lại.

Con rồng đỏ to chồm hỗm phía trước tảng đá lớn chăm chú nhìn bọn họ, đột nhiên nói chuyện với bọn họ bằng một giọng như tiếng sấm: "Vì sao trí não của chiến hạm không sử dụng hạm của mình? Hình như lần trước người đàn ông kia cũng không đến đây, gần đây vừa mới xuất hiện lỗ xám, nếu bản đồ hành tinh chưa thay đổi, loại chiến hạm này cứ hễ không lưu tâm là sẽ xảy ra chuyện."

"Lỗ xám?" Mia hỏi, hốc mắt đỏ ửng.

"Chính là lỗ đen theo như người trái đất nói." Jonah giải thích với Mia, sau đó quay đầu hỏi rồng đỏ: "Xin hỏi sao ngài lại nhìn ra tôi là trí não của chiến hạm?"

Rồng đỏ không trả lời, chỉ nhìn bọn họ: "Vì sao đến đây tìm nguy hiểm?"

Nghe xong câu hỏi của rồng đỏ, Mia nói: "Frederick... bị cuốn vào, lúc siêu hành tinh mới ở bên cạnh nổ mạnh..."

Đến đây, Mia nghẹn ngào không nói được gì nữa, còn Mogo đang định nói xấu Frederick nhân lúc Frederick không ở đây cũng lập tức dừng suy nghĩ này lại, nó cọ cọ Mia, cổ họng phát ra tiếng kêu, muốn an ủi cô.

Rồng đỏ nhìn Mia bằng cặp mắt màu vàng kim một lúc lâu rồi nói: "Người đàn ông đó, có được ý chí và siêu trí lực rất mạnh mẽ, có lẽ... chưa hẳn là chết đi."

Những lời này làm Mia và Jonah kinh ngạc, một tia hy vọng bốc cháy lên trong lòng.

"Ngài nói... có khả năng là Frederick vẫn còn sống trong lỗ đen?"

"Nói còn sống... cũng không hẳn..."

Rồng đỏ trầm ngâm một lát mới nói: "Lúc siêu tân tinh nổ mạnh, cơ thể bị hủy diệt trong nháy mắt, ý chí và siêu năng lực cường đại sẽ duy trì hình thái thể nửa ý chí trong một thời gian nhất định. Nếu có một niềm cố chấp mãnh liệt lúc cơ thể bị huỷ diệt, khi mà lỗ xám hình thành, ý chí bị giữ lại trong tầm nhìn, lúc lỗ xám phóng thích vật chất sẽ trở về với vũ trụ."

Mia băn khoăn nhìn Jonah, toàn thân run rẩy, lời của rồng đỏ cô nghe không hiểu lắm, nhưng nghe ra hình như là Frederick vẫn còn một con đường sống? Cô còn chưa kịp đặt câu hỏi, rồng đỏ đã nói tiếp.

"Nói tóm lại, có lẽ ý thức đã được giữ lại trong lỗ xám, nếu có thể ngưng tụ hết ý chí thì có thể mượn đại lượng vật chất và năng lượng khi lỗ xám phóng thích để tái tạo cơ thể, quay về hoàn hảo như lúc ban đầu.

Nhưng cuộc nổ mạnh của siêu hành tinh mới và trọng lực khi thời gian không gian trong lỗ xám vặn vẹo sẽ khiến ý chí tan rã chia năm xẻ bảy trong một khoảng không gian nhất định, hình thành tầm nhìn không gian bốn chiều, nếu không thể ngưng tụ hết ý chí trong lúc lỗ xám phóng thích vật chất, ý chí sẽ hoàn toàn bị vỡ vụn, về với hư vô, y sẽ thật sự chết."

"Vậy... Frederick vẫn có thể cứu chữa?"

"Nếu có người có thể đi vào ngưng tụ ý chí, đánh thức y."

"Tôi đi."

"Khoan đã, cô Mia, cô biết vào trong lỗ xám có nghĩa là gì không?" Jonah hoảng hốt nói, Tiểu Mogo cũng khẩn trương vỗ cánh trong ngực Mia, Mia còn chưa kịp trả lời, Jonah đã nói: "Sau khi đi vào không có khả năng giữ lại cơ thể, chính là đi chịu chết đấy! Nếu không thể giữ ý chí thì sẽ tan thành tro bụi ngay lập tức."

"Tôi biết rồi, vậy tôi nên đi vào như thế nào? Nếu Frederick ra được thì nên đưa anh ấy về nơi an toàn như thế nào?"

"Cô Mia!"

"Sau khi vào trong, mặc dù có thể giữ lại một chút ý chí, nhưng nếu không thể tiến vào tầm nhìn không gian bốn chiều của đối phương, siêu năng lực của ngươi không thể chống đỡ được sự phóng thích của lỗ xám."

"Tôi có thể, tôi nhất định sẽ đến đó."

"Cô Mia, nhỡ đâu hạm trưởng không ở trong đó thì sao?"

"Anh ấy nhất định sẽ ở đó, anh ấy đã đồng ý với tôi là anh ấy sẽ về." Mia không để ý đến Jonah đang ra sức ngăn cản, đương nhiên cũng không để ý đến Mogo trong lòng cô đang huhu nói đừng đi, tiếp tục hỏi rồng đỏ: "Nên đi vào như thế nào?"

"Con người nhỏ bé... ngươi không sợ cái chết sao? Tiến vào lỗ xám là lúc sinh mạng của ngươi đã được phán định tử vong, là một vật được kết hợp chặt chẽ giữa linh hồn và thể xác, mất đi cơ thể và giữ lại ý thức sẽ phải chịu cơn đau rất lớn. Tiến vào lỗ xám sau khi cơ thể đã hoá thành tro, nếu mất ý thức, ngươi sẽ yên giấc ngàn thu.

Như lời trí não, có khả năng ý chí y đã tiêu tán trong vụ nổ mạnh, không tồn tại trong lỗ xám, ngươi mạo muội tiến vào cũng bằng chết. Dù có tồn tại, ngươi cũng không nhất định là có thể tiếp xúc, dù có tiếp xúc, cũng không nhất định là có thể đánh thức y trước thời hạn.

Có lẽ trước kia y cực kỳ coi trọng ngươi, nhưng sau khi siêu tân tinh nổ mạnh, trong tầm nhìn không gian bốn chiều, người mà đã phân tán ký ức tình cảm, người mà ngươi yêu sâu đậm, một khi phủ định sự tồn tại của ngươi, ngươi sẽ biến mất trong nỗi đau mãnh liệt."

Mia nhìn nó không nói gì, chỉ nhìn nó bằng ánh mắt khẩn cầu, một lúc lâu sau, rồng đỏ thở dài một hơi thật sâu: "Ngươi giúp ấu sinh của tộc ta, lần này ta sẽ giúp ngươi, đưa ngươi đi vào, sẽ chờ ở bên cạnh khi lỗ xám mở rộng phóng thích vật chất, nhưng tộc ta cũng chỉ có thể chờ một lát khi phóng thích, cơ hội chỉ có một lần."

"Cảm ơn, vô cùng..."

"Không, cô Mia, để tôi đi đi! Cơ thể của tôi được đào tạo từ thể nửa ý chí, mặc dù mất đi cơ thể nhưng mức độ ổn định khi ngưng tụ ý chí vẫn cao hơn cô, xin cho tôi đi tìm hạm trưởng."

Mia ôm Mogo cong người, nhìn Jonah bằng đôi mắt lấp lánh ánh lệ: "Jonah, cậu cũng biết Frederick đã dành bao nhiêu tâm lực để đào tạo cơ thể này cho cậu, cậu cũng đã cố gắng rất lâu mới có được hình dáng hôm nay, chắc chắn anh ấy hy vọng cậu bình an lớn lên, tôi cũng kỳ vọng như vậy."

"Nhưng hạm trưởng cũng sẽ không hy vọng cô đi chịu chết! Vì sao cứ phải là cô đi vào chứ, chắc chắc hạm trưởng hy vọng cô sống thật tốt!"

"Nhưng có lẽ Frederick đang ở trong đó đợi tôi, giây cuối cùng anh ấy còn nói chuyện với tôi, chắc chắn anh ấy cũng khát vọng nhìn thấy tôi như tôi muốn nhìn thấy anh ấy." Nói đến đây, nước mắt Mia chảy ra: "Cậu cũng biết, anh ấy không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng ở trước mặt người khác, anh ấy nói anh ấy muốn gặp tôi, cuối cùng còn nói... anh ấy..."

Mia nghẹn ngào không nói nên lời: "Anh ấy yêu tôi."

Lúc này xung quanh vô cùng yên tĩnh, Mogo vốn đang xao động trong lòng Mia cũng an tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng từng giọt nước mắt của Mia rơi xuống đất: "Anh ấy rất ít khi nhắc đến nỗi đau của mình, chỉ có một lần nói với tôi, chỉ cần tôi ôm anh ấy, anh ấy sẽ không đau..."

Mia lau nước mắt, miễn cưỡng bình ổn tâm trạng, nói tiếp: "Tôi đã từng nói với cậu, tôi luôn mơ thấy anh ấy tiến vào trong bóng tối, tôi không thể đuổi theo. Thật ra trước khi Frederick làm nhiệm vụ, hình như tôi đã mơ một giấc mơ, mơ thấy anh ấy cứ bước đến vực sâu, anh ấy nói anh ấy không còn nơi nào để đi, chỉ có thể đi về phía trước..."

Nói tới đây, ánh mắt Mia trở nên rất kiên cường, cô nghiêm túc nhìn Jonah: "Nhưng rõ ràng anh ấy có chúng ta mà, rõ ràng anh ấy nói sẽ về bên tôi, nhất định là anh ấy chịu ảnh hưởng lớn từ sóng xung kích của vụ nổ nên mới quên phải về nhà thế nào đúng không?

Cho nên Jonah à, tôi nhất định phải đi, hơn nữa nhất định phải là tôi đi, người anh ấy chờ là tôi, chắc chắn anh ấy đang đợi tôi."

Hình như đôi mắt Jonah cũng phiếm ánh lệ, nhưng cậu vẫn nói: "Nhưng cô Mia à, nếu cô chết thì tôi phải nói với hạm trưởng thế nào, ngài ấy muốn tôi chăm sóc cô thật tốt mà!"

"Jonah, sau khi mất cha mẹ, tôi đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, thật ra cái chết cũng không đáng sợ, đáng sợ là không biết nên sống tiếp thế nào." Tạm dừng một lát, Mia nén nước mắt, nói tiếp: "Đây là cơ hội cuối cùng để gặp Frederick, nếu tôi không đi, tôi thật sự không biết nên sống tiếp thế nào."

"Cô Mia..."

"Cho nên Jonah à, xin cậu sống tiếp thật tốt, tôi sẽ dùng hết khả năng của mình để về cùng Frederick, nếu không còn cách nào, chuyện sau này phiền cậu rồi."

"Cô Mia, xin cô nhất định phải trở về, phải cùng hạm trưởng bình an trở về."

"Mimi... Phải về nhé!"

Mia gật đầu, ôm chặt Mogo và Jonah, qua một lúc lâu sau mới đứng dậy, nghiêm túc nói với rồng đỏ: "Vậy nhờ ngài."

※※※

Rồng đỏ cho Mia một hạt châu màu bạc, bảo cô nuốt, nói với cô thứ này là kết tinh từ sóng điện não của Mogo, có tác dụng bảo vệ nhất định, có thể bảo vệ Mia giữ lại linh hồn sau khi đã mất đi cơ thể vì tiến vào lỗ xám. Chỉ cần trong ý thức đã phân tán của Frederick vẫn còn sự cố chấp với cô, cô sẽ có cơ hội lọt vào trong tầm nhìn không gian bốn chiều của Frederick.

Hạt châu sẽ dần dần biến thành màu trong suốt khi thời gian lỗ xám phóng thích càng đến gần, nếu cô không tìm được tầm nhìn không gian bốn chiều, ngưng tụ linh hồn Frederick, cô và Frederick sẽ cùng biến mất hoàn toàn trong vũ trụ.

"Mặc dù có vật này bảo vệ, nhưng ngươi vẫn không được mất ý thức, một khi ngất đi thì không thể tỉnh lại nữa."

Sau khi nói xong những lời này, rồng đỏ bảo cô mặc đồ du hành vũ trụ ra khỏi chiến hạm, sau đó đưa cô vào trong vực sâu không đáy.

※※※

Lúc rơi xuống lỗ đen, Mia cảm thấy mình đang bị thiêu đốt, hít thở không thông, cơn đau lan ra từ cơ thể làm cô muốn ngất, nhưng nghĩ đến nỗi đau khi mất đi Frederick, cô liền cảm thấy tất cả thứ này chẳng là gì cả.

Trong cơn đau đớn vô biên, cô không ngừng rơi xuống rồi lại bay lên, cô nhìn thấy rất nhiều hình ảnh không thể tưởng tượng được, ký ức của cô, những thế giới mà cô chưa từng thấy, có lúc cô nghĩ mình đang nhìn thấy vật thể chân thật, ví dụ như một toà lâu đài, một đàn bò, Mogo bay lượn trong vũ trụ, nhưng giây tiếp theo đã biến mất.

Thậm chí cô còn nhìn thấy cảnh Frederick đùa bỡn cô khi hai người mới gặp nhau, cô bị trói trên ghế, hai chân dạng ra, hai đầu nhũ và hạ thân đồng thời bị tiêm chất kíƈɦ ɖụƈ, sau đó Frederick xuất hiện. Anh đùa bỡn cơ thể cô, sau khi cô khóc cầu xin anh cho, anh mới hung hăng làm cô, bắn mị dược vào trong cơ thể cô.

A a... Thật ra lúc đó cơ thể của cô đã bị anh chơi hỏng rồi. Vì sao cô lại yêu người đàn ông tà ác này chứ, rõ ràng đã bị tiêm chất kíƈɦ ɖụƈ, vì sao anh còn phải đùa bỡn cô như vậy chứ. Sau khi đánh thức cô, tuy Frederick muốn giúp cô, nhưng anh lại khiến cô càng sa đoạ hơn, Frederick... ngay từ đầu đã muốn cô không rời khỏi anh sao?

Frederick, người yêu tà ác của cô, người yêu dịu dàng của cô, luôn giấu cảm xúc rất sâu, thoạt nhìn không dục không cầu, nhưng thực ra còn tham luyến cô hơn bất cứ thứ gì khác, chắc chắn anh sẽ không buông bỏ cô, chắc chắn anh đang đợi cô, cô phải mau chóng đến bên anh.

Đột nhiên, có ánh sáng le lói ở xung quanh, cảnh vật dần dần hiện ra, Mia khó tin chớp mắt mới phát hiện mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở một nơi tối tăm.

Cô cố gắng chống người dậy xác nhận hoàn cảnh xung quanh, nhận ra đây là đống đổ nát của nhà xưởng, xung quanh là máy móc to, bình chứa nghiêng đổ, mặt đất được tạo thành từ lưới kim loại, xuyên qua kim loại dưới chân có thể nhìn thấy tầng dưới, từng tầng nhìn xuống như một vực sâu nối thẳng không đáy.

Mia thấp thỏm nắm tay lại, chợt cảm thấy hình như trên tay mình có cái gì đó, cô mở ra nhìn mới phát hiện hạt châu nhỏ mà rồng đỏ cho cô đang khảm trong lòng bàn tay cô.

Lúc này một nửa hạt châu đã biến thành trong suốt, Mia nhắm mắt lại, mười ngón giao nhau yên lặng cầu nguyện một lát, sau đó bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Frederick.