- Dich Nu Vuong Phi Hoan Nam Quang Chuong 102 Cong Khai Bieu Thi Chu Quyen

Tùy Chỉnh


Chỉ cần có một tia hi vọng có thể trở lại Triêu Phượng điện lần nữa, trở về làm Hoàng quý phi dưới một người trên vạn người, Mộ Dung Thanh Y nàng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha, ở trong hoàng cung này nàng ta đã không sạch sẽ, bất kể là linh hồn hay thân thể, kể từ ngày nàng ta bắt đầu phản bội Tiết Phỉ, tất cả đều không quay đầu được rồi!

Nàng ta lại nhìn một cái đôi mắt tràn ngập thâm tình chăm chú nhìn mình, đời này nàng ta nhất định phụ hắn ta, nếu như có kiếp sau, nàng ta và hắn ta có thể sinh ở trong nhà dân chúng bình thường, nàng ta nhất định sẽ gả cho hắn ta, sẽ thật sự thương hắn ta!

Cảm nhận được ánh mắt lưu luyến không dứt của người yêu, Quan Bá Luân đau xót trong lòng, nhìn khuôn mặt tái nhợt bất lực, rõ ràng không có bao nhiêu ngày, nhưng khi vừa ôm nàng ta thì phát hiện thân thể của nàng ta càng ngày càng gầy yếu, hốc mắt hơi lõm xuống, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời thường ngày giờ phút này xám tro, có chứa một loại đau đớn khổ sở.

Từ khi mười tuổi, hắn biết gánh nặng trên vai mình, phụ mẫu quyết định dòng chính nữ của nhà Mộ Dung là Mộ Dung Thanh Liễu cho hắn, hắn lựa chọn yên lặng tiếp nhận, hôn sự của hắn chính là công cụ củng cố mở rộng gia tộc, hắn vẫn luôn cho là như vậy, cho nên đến sau này hắn gặp Tiểu Y, tình cảm vẫn bị đè nén trong lòng, nhìn Tiểu Y bị hoàng thượng nhét vào hậu cung, hắn ta chỉ có thể lựa chọn yên lặng chúc phúc.

Những năm này hắn ta vẫn sống hối hận ở trong ký ức, người trước mắt là nữ nhân duy nhất mà hắn ta từng động lòng, nếu Hạ Hầu Huyền đã không thương nàng ta, vậy thì hắn ta sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng, lần này hắn ta muốn sống vì mình, sau khi quyết định, hắn ta thu hồi vẻ mặt mơ hồ, ánh mắt trở nên kiên định, trịnh trọng nghiêm túc nói: "Tiểu Y, ta không thể để một mình ngươi ở lại chỗ này!" Hắn ta muốn dẫn Tiểu Y đi, không thể để nàng ta ở lại trong hoàng cung cá ăn tươi nuốt sống cô đơn tới già.

Mộ Dung Thanh Y sững sờ, sao trong lòng hắn ta nàng ta còn quan trọng hơn so với gia tộc của hắn ta? Thế nhưng cả đời nàng ta đã không thể rời bỏ cẩm y ngọc thực, sinh sống người trên người, bảo nàng ta buông tha tất cả bỏ trốn cùng hắn ta, trở thành chuột chạy qua đường người người kêu đánh, nàng ta không làm được, nàng ta không thể vứt bỏ sự cố gắng trong những năm này, thứ cho nàng ta ích kỷ, nàng ta khẽ nhắm mắt lại, rút tay ra từ trong cánh tay của hắn ta, cảm thấy thân thể Quan Bá Luân run lên, nàng ta cúi đầu cười một tiếng: "Bá Luân, ta đã quen sinh sống trong hoàng cung, cho nên sẽ không rời đi ~"

Trong lòng Quan Bá Luân đột nhiên lạnh lẽo, bỗng chốc níu tay Mộ Dung Thanh Y lại lần nữa, ánh mắt đầy tràn nặng nề bất đắc dĩ và khổ sở, nổi bật là không tin lời nói vừa mới nghe được, hắn ta lặp lại hỏi "Ngươi nói cái gì?" Rõ ràng người trước mặt vừa mới biểu lộ muốn rời khỏi hoàng cung, sao trong khoảng thời gian ngắn liền thay đổi chủ ý?

"Ta nói ta muốn ở lại trong hoàng cung, không muốn đi ra ngoài cùng ngươi!" Mộ Dung Thanh Y quyết định chú ý, nhìn chằm chằm ánh mắt của Quan Bá Luân gằn từng chữ.

"Tại sao?" Trong mắt Quan Bá Luân tràn ra chua chát, nàng ta là người hắn từng nhớ thương trong lòng nhiều năm như vậy, cho rằng cuối cùng có thể đến gần nàng ta, không ngờ vui mừng lại chỉ là công dã tràng!

"Bá Luân, trước kia ta là Hoàng quý phi, nữ nhân của hoàng thượng, bây giờ, về sau cũng thế, chúng ta không có khả năng, hơn nữa người đời cũng sẽ không dung hạ được chúng ta ở chung một chỗ!"

Nghĩ đến đôi bàn tay cực kỳ thô ráp hung hăng vuốt ve thân thể của nàng ta, nghĩ đến nụ cười dâm đãng tùy ý, nghĩ đến bất lực khổ sở khi thừa hoan dưới người hắn ta. . . . . . Toàn thân tím bầm núp ở dưới quần áo này, tê liệt đau đớn giữa hai chân này, nàng ta liền không nhịn được hàm răng run run, sắc mặt trắng bệch, chỉ có nàng ta đi lên đỉnh núi quyền lực lần nữa thì mới có thể giết nam nhân cưỡng hiếp nàng ta!

Nếu như nàng ta không có vầng sáng của Hoàng quý phi, mẫu thân cũng sẽ không tốn tâm tư ở trên người nàng ta, phụ thân sẽ hoàn toàn không liếc nhìn nàng ta một cái, cuộc đời của nàng ta sẽ trải qua ở trong bóng tối vô tận, cho dù có tình cảm của người nam nhân trước mắt thì như thế nào? Không nói tình cảm trải qua thời gian dài sẽ biến chất, bảo nàng ta đông trốn tây nấp với hắn lâu dài, hiện tại nàng ta còn trẻ, có thể hắn ta còn cảm thấy kích thích mới mẻ, đợi đến khi hoa tàn ít bướm, hắn ta nhất định sẽ hối hận!

Nhìn bóng dáng của nàng ta phản chiếu ở trong ánh mắt hắn ta, nàng ta lạnh nhạt cười một tiếng, lại rúc vào trong ngực của hắn ta, giọng nói nhẹ nhàng nói: "Chúng ta cứ như vậy vô cùng tốt, ta không cần ngươi hy sinh gia tộc của ngươi để cứu ta, chỉ hy vọng ngươi thỉnh thoảng có thể nhớ đến ta, tới thăm ta nhiều một chút ~"

Cánh tay Quan Bá Luân buộc chặt, ánh mắt lóe lóe, trong lòng không ngăn được đau đớn, cúi đầu hôn sợi tóc Mộ Dung Thanh Y một cái, nhìn nàng ta chôn ở trong ngực không ngẩng đầu mà nói, hắn ta hít sâu một hơi rồi nói: "Tiểu Y, nếu đây là lựa chọn của ngươi, ta tôn trọng ngươi!"

Như vậy vô cùng tốt! Mộ Dung Thanh Y chôn ở trong ngực hắn ta, nhắm mắt lại, một ngày Hạ Hầu Huyền chưa chết, thì nàng ta còn hy vọng trở lại trong Triêu Phượng điện lần nữa, hưởng thụ mọi người nằm rạp dưới chân quỳ lạy mình, đồng thời còn có thể hưởng thụ được ngọt ngào và ấm áp lâu ngày không gặp ở trên người nam nhân trước mặt này, cuộc sống như thế cũng coi là hạnh phúc.

Hai người ôm nhau thật chặt, hưởng thụ thời gian tốt đẹp ngắn ngủi, không hề phát hiện ở ngoài cửa, một đôi mắt lóe ra tia sáng âm trầm ác độc đang nhìn bọn họ chằm chằm không nhúc nhích, như dã thú ẩn núp ở trong đêm tối, chờ đợi cơ hội bất cứ lúc nào đi lên cho một kích trí mạng.

Trong hậu hoa viên của Hộ quốc vương phủ, Vân Tuyết Phi mang theo Ngũ Trà và Đào Thất chậm rãi dạo bước với trăm hoa, ngửi không khí trong lành lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái.

"Ơ ~ vương phi, đã lâu không gặp!"

Âm thanh giống như ma quỷ đột nhiên truyền đến từ phía sau, Vân Tuyết Phi ngẩn ra, từ từ xoay người, nhìn ánh mắt Tống Thi Linh sáng quắc nhìn mình chằm chằm ở nơi không xa, tâm tình vui mừng trong lòng nàng nhanh chóng biến mất hầu như không còn, ánh mắt nàng lạnh nhạt nói: "Linh muội muội có chuyện gì?" Gần đây nàng nghe nói, kể từ sau khi Thái phi trở về phủ, thường triệu kiến Tống Thi Linh tới vương phủ theo bà, mặc dù nàng cực kỳ chán ghét nữ nhân này, nhưng dù sao Thái phi cũng là trường bối của nàng, nàng cũng mắt nhắm mắt mở, tận lực tránh né, không ngờ. . . . . .

"Lời nói này của vương phi quá xa lạ rồi, dù sao ta cũng là biểu tiểu thư trong vương phủ, ngươi là biểu tẩu của ta, không có chuyện gì thì hai chúng ta cũng có thể trao đổi tình cảm một chút!" Tống Thi Linh chợt cười khe khẽ, nụ cười không đạt đến đáy mắt, trong mắt càng lóe ra ánh sáng âm u lạnh lẽo, giống như rắn độc quấn quanh ở trên người Vân Tuyết Phi, khạc độc đỏ thắm của rắn.

"Những ngày qua ta sớm đã muốn tới thăm vương phi một chút rồi, nhưng bây giờ Thái phi thật sự dính chặt ta, ta không phân thân nổi, hôm nay thật vất vả thừa dịp Thái phi ngủ trưa, ra ngoài hít thở không khí, không ngờ gặp được vương phi ngươi!" Mặc dù sắc mặt Tống Thi Linh mềm mỏng, lại cất giấu thâm trầm u ám, trong mắt bắt đầu tuôn trào ánh sáng điên cuồng oán hận: "Trước kia vương phi chăm sóc ta như vậy, ta vẫn không quên được, một ngày nào đó muội muội ta sẽ báo đáp ân huệ quất roi của tỷ tỷ thật tốt!"

Nói đến lời cuối cùng gần như là cắn răng nghiến lợi, cuối cùng mình nhịn đến ngày này rồi, nàng ta lại đường đường chính chính đi vào hộ quốc vương phủ một lần nữa, đường đường chính chính đứng ở trước mặt tiện nhân Vân Tuyết Phi này, phía sau của nàng ta có Thái phi và Thư di nâng đỡ cho nàng ta, về sau ai cũng không dám ức hiếp nàng ta!

Rõ ràng thời tiết tốt như vậy, tuy nhiên lại để cho nàng gặp phải kẻ điên làm cho người ta mất hứn g thế này, Vân Tuyết Phi thở dài, trực tiếp xoay người dẫn nha hoàn định rời đi, không dây dưa với nữ nhân điên trước mắt này, mặc dù nữ nhân này gả cho Phong Cực, nhưng chuyện liên quan đến người điên như nàng ta thì nàng biết rất rõ ràng.

Thấy Vân Tuyết Phi hoàn toàn không để mình ở trong mắt, xoay người định rời đi, Tống Thi Linh tức giận đến dậm chân, trực tiếp bước nhanh đuổi theo Vân Tuyết Phi, ngăn cản ở trước mặt nàng, hài lòng cười nói: "Vân Tuyết Phi, đừng tưởng rằng ngươi chiếm vị trí hộ quốc vương phi cũng không để ta ở trong mắt rồi, ta cho ngươi biết, ngươi đắc ý không được bao lâu nữa, biểu ca hắn hoàn toàn không yêu ngươi, trước kia cưới ngươi chỉ là vì tài phú có thể địch quốc của Tô Thần Tường, Thái phi lại càng không thừa nhận ngươi là con dâu của bà, cho nên ban đầu khi ngươi và biểu ca thành thân, bà viện cớ đi Du Vân Sơn!"

Vân Tuyết Phi đã sớm đoán được nguyên nhân Tư Nam Tuyệt cưới mình lúc trước, cũng biết Thái phi không thích mình, nhưng khi nghe được Tống Thi Linh khinh miệt nói ra sự thật này như vậy, trong lòng của nàng vẫn buồn bã, mất hứng.

Ngũ Trà đứng ở phía sau Vân Tuyết Phi, nghe nữ nhân ghê tởm này nói lung tung một hồi, lập tức giận đỏ mặt, nàng đi lên trước ngăn ở trước mặt Vân Tuyết Phi, tức giận nói: "Ngươi nói dối! Vương gia yêu thích tiểu thư nhà chúng ta, mới không phải như ngươi nói vậy, hắn thật lòng đối xử tốt với tiểu thư nhà chúng ta!"

Tống Thi Linh không vui cau mày, dời mắt về phía Vân Tuyết Phi, cười giễu cợt một tiếng: "Tỷ tỷ nuôi dạy thật tốt, dạy dỗ nha hoàn cũng có thể láo xược ở trước mặt chủ tử như vậy, không hổ là nhi nữ của thương nhân, quả nhiên là không lên được trên bàn tiệc đấy!"

"Ta nuôi dạy khá hơn nữa cũng kém hơn muội muội ngươi, trực tiếp bỏ thuốc cho nam nhân, đói khát như thế quả nhiên khiến tẩu tẩu ta mở rộng tầm mắt, không biết sau khi muội muội gả cho Phong đại tướng quân, hắn ta có thỏa mãn ngươi hay không?" Vân Tuyết Phi kéo Ngũ Trà ra sau người mình, ngăn trở ánh mắt muốn ăn thịt người của Tống Thi Linh.

"Ngươi...ngươi. . . . . ." Tống Thi Linh tức giận đến hận không thể dùng ánh mắt giết chết Vân Tuyết Phi, buổi tối đó là sỉ nhục cả đời nàng ta, tiện nam nhân Phong Cực này lại càng là cấm kỵ trong lòng nàng ta.

"Thái phi có thích ta hay không thì ta không cần gấp gáp, ta chỉ biết vương gia thích ta là được, nếu như hôm nay muội muội tới đây chia rẽ tình cảm phu thê thắm thiết giữa ta và vương gia, ta nghĩ ngươi tính sai rồi!" Vân Tuyết Phi cười nhạt, vén vén sợi tóc đẹo đẽ, công khai biểu thị chủ quyền nói: "Hộ quốc vương phi vĩnh viễn chính là Vân Tuyết Phi ta, chỉ cần có ta một ngày, muội muội ngươi vĩnh viễn cũng chỉ có thể là phu nhân của Phong đại tướng quân!"

"Vân Tuyết Phi, ngươi sẽ không đắc ý quá lâu!" Tống Thi Linh nghe vậy rất căm hận, hơi có xu thế giương nanh múa vuốt. "Ta đắc ý bao lâu cũng không phiền ngươi quan tâm, ngươi vẫn nên quan tâm tiểu thiếp của Phong đại tướng quân đi ~" Vân Tuyết Phi liếc nhìn Tống Thi Linh bằng nửa con mắt, trực tiếp di chuyển bước chân đi về phía Lâm Phượng viên.

Trong lúc vô tình Tống Thi Linh biết nguyên nhân biểu ca cưới nữ nhân Vân Tuyết Phi này, một trái tim tĩnh mịch rốt cuộc bùng cháy lại, kiếm thời gian Thái phi nghỉ ngơi, nàng ta nghe Vân Tuyết Phi ở đâu, liền trực tiếp chạy vội tới, muốn tàn nhẫn đả kích nữ nhân này, không nghĩ đến nữ nhân này hoàn toàn không thèm để ý chút nào, là thật sự không thèm để ý sao? Nàng ta không tin!

Nhìn bóng dáng còn chưa đi xa, nàng ta cười âm độc một tiếng, lại lớn tiếng nói một lần nữa: "Vân Tuyết Phi, ngươi bi ai hơn so với ta! Biểu ca hoàn toàn không yêu ngươi, ngươi lừa mình dối người cũng vô dụng, hắn chỉ nhìn trúng tài sản của Tô gia ngươi!"

"Linh Nhi, ngươi khiến cho ta quá thất vọng rồi ~ "

Sắc mặt nụ cười dữ tợn của Tống Thi Linh còn chưa kịp thu liễm, một tiếng sét san bằng đất đai, trong lòng nàng ta lộp bộp một tiếng, vội vàng xoay người...