- Diep Uyen Lam Yeu Yeu Chuong 10 Diep Uyen Lam Yeu Yeu Dung De Lo Nhau

Tùy Chỉnh


"Nổi gió rồi, cẩn thận cảm lạnh!" Không phải Diệp Uyên không nhận ra thái độ lạnh nhạt nơi đáy mắt cô. Từ trước tới giờ anh đã sớm quen với cái nhìn đó của cô. Anh bèn cởi áo, cẩn thận khoác lên bả vai cô.

Lâm Yêu Yêu để mặc anh làm vậy, từ đầu tới cuối chỉ nhìn anh chằm chằm. Qua làn nắng ấm, những góc cạnh trên gương mặt Diệp Uyên, trông càng thêm ưa nhìn. Cô không hiểu. Bên cạnh anh nhiều phụ nữ như vậy, tại sao chỉ bám lấy một mình cô không buông? Cô đã chẳng còn ở cái tuổi thích mơ mộng, biết rõ trên đời này chẳng có những câu chuyện tình yêu lãng mạn như bạch mã hoàng tử và cô bé Lọ Lem. Cô không mong gì hơn, chỉ ước muốn có được một tình yêu giản dị mà lâu bền, lẽ nào cả vậy cũng không được?

Diệp Uyên không biết cô đang nghĩ gì, chỉ thấy cô nhìn mình không chớp mắt, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng. Những chiếc lá vàng nhẹ nhàng xoay tròn trên tóc cô, có một vạt nắng hắt xuống khóe miệng cô, khiến nó không còn nhợt nhạt như lúc trước nữa. Anh chỉ cần cúi đầu là có thể thưởng thức sự ấm áp của ánh nắng của mặt trời trên đôi môi ấy.

Nghĩ sao anh bèn làm vậy.

Anh không kìm chế được lòng mình, từ từ áp sát bờ môi của Lâm Yêu Yêu.

Khi hai đôi môi chuẩn bị chạm vào nhau, Lâm Yêu Yêu đột ngột lên tiếng, giọng nói băng giá, không một chút tình cảm: "Hôm nay anh tới tìm tôi chỉ muốn làm chuyện này thôi sao?"

Diệp Uyên ngẩn người. Một lúc sau anh mới đứng thẳng người lên, đón lấy nắng vàng, nhìn cô: "Yêu Yêu! Anh quan tâm em nên mới tới đây. Mấy ngày rồi em không chịu nhận điện thoại của anh, anh rất lo lắng."

"Giờ anh nhìn thấy rồi đấy, tôi rất ổn."

Diệp Uyên thở dài, giơ tay siết chặt vai cô: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu là cơ thể không khỏe thì theo anh đi khám bác sỹ."

"Không cần, tôi rất khỏe!" Lâm Yêu Yêu từ chối thẳng thừng.

Diệp Uyên nhìn cô rất lâu mới bất ngờ nói một câu: "Có phải Đinh Tư Thừa ức hiếp em không?"

Ánh mắt Lâm Yêu Yêu khẽ chấn động trong giây lát.

Thấy vậy là đủ hiểu, Diệp Uyên dứt khoát quay người bỏ đi. Lâm Yêu Yêu kéo anh lại, chau mày, nét mặt cảnh giác: "Anh định làm gì?"

"Đi tìm gã khốn kiếp đó tính sổ!" Diệp Uyên nổi nóng.

"Có cần anh lo chuyện bao đồng không?" Lâm Yêu Yêu chặn anh lại, quát mắng: "Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, liên quan gì tới anh?"

"Lâm Yêu Yêu! Không phải em không biết anh thích em!" Diệp Uyên hơi cao giọng, một đám lá rụng xuống sau lưng, càng làm tôn lên sự kích động trong lòng anh: "Nếu em và hắn ta tốt đẹp với nhau thì không nói làm gì, nhưng không hề! Em tự nhìn bộ dạng bây giờ của em xem? Nếu hắn ta đã không biết trân trọng em, vậy thì anh sẽ tới cảnh cáo hắn tránh xa em ra một chút, bảo hắn nhường em cho anh, anh không tin mình lại thua hắn ta!"

Lâm Yêu Yêu nghe thấy tất cả nhưng không hề biểu lộ một chút cảm động nào. Đợi anh nói xong, cô chỉ hờ hững đáp: "Tôi đã nói với anh rồi, tôi không thích anh, cũng không thể ở bên cạnh anh. Diệp Uyên! Tôi cầu xin anh từ nay về sau đừng bám riết lấy tôi nữa, tôi và anh vốn dĩ ở hai thế giới khác nhau."

"Yêu Yêu..."

"Còn nữa, tôi và Đinh Tư Thừa có ra sao cũng là chuyện của hai chúng tôi. Anh dẫu sao vẫn là người ngoài, không liên quan tới anh." Lâm Yêu Yêu ngắt lời anh: "Tôi mệt rồi, cảm ơn anh hôm nay đã tới thăm tôi, sau này khỏi cần." Dứt lời cô trả lại áo khoác cho anh rồi quay người rời đi.

Diệp Uyên rất muốn đuổi theo kéo cô lại, nhưng hai chân như bị đóng đinh dưới đất không thể cử động. Anh đã nhìn ra sự cương quyết trong ánh mắt ấy. Hình dáng cô cũng rất sắc nét, bóng lưng thẳng tắp chính là lời cảnh cáo cuối cùng dành cho anh.

Nhất thời trong lòng anh nhói lên một cảm giác thất bại chưa từng có. Chưa bao giờ có một người phụ nữ nào đứng trước mặt lại khiến anh luống cuống như vậy. Anh chỉ biết ngẩn ngơ đứng trên con đường ngập lá, nhìn theo bóng Lâm Yêu Yêu mỗi lúc một xa khỏi tầm mắt...

..........

Bắc Kinh cuối thu mang vẻ đẹp rực rỡ mà bi thương.

Nhưng cuộc sống về đêm ở những khu vui chơi trác táng thì hoàn toàn không bị nhuốm sắc màu ấy. Nó vẫn ồn ã, mang theo tâm trạng trốn tránh và đối chọi gay gắt, có thể là của tuổi trẻ không biết phương hướng, có thể là của những người đã ngã lòng, không ai che chở.

Trong một phòng ở quán bar, các loại rượu mạnh đủ màu sắc được bày trên một chiếc bàn dài. Ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc bập bùng, những đôi trai gái ôm nhau, tất cả đều đang hưởng thụ đêm dài đằng đẵng này.

Chỉ có Diệp Uyên yên lặng uống rượu, bao nhiêu người điên cuồng thác loạn, chỉ có anh trơ trọi một góc.

Tia sáng yếu ớt hắt lên chiếc cúc áo thủy tinh trên chiếc sofa nhung màu tím đậm, hòa với ánh sáng ánh lên từ những chiếc ly thủy tinh đổ lộn xộn trên mặt bàn. Diệp Uyên ngồi trên ghế, khẽ lắc ly rượu trong tay, một giây sau ngẩng đầu uống cạn, sau đó lại giơ tay rót rượu. Cả bình rượu vodka trước mặt đã cạn sạch.

Trong khi mọi người điên cuồng thì người đàn ông yên tĩnh nhất luôn được người ta chú ý nhất. Diệp Uyên hôm nay bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng kẻ hoa văn, bên ngoài khoác chiếc áo len cổ chữ V dài tay màu cam, bên dưới diện chiếc quần thể thao màu be đơn giản, cả người trông vừa trẻ trông đầy sức sống vừa anh tuấn phóng khoáng. Chỉ tiếc là thần sắc anh hoàn toàn không phù hợp với diện mạo. Anh uể oải dựa người ra sau ghế, cổ áo mở hé hai chiếc cúc, toát lên vẻ ngông nghênh, hấp dẫn.

Cậu bạn đang chơi vui vẻ thấy anh cả tối chỉ ngồi uống rượu, thậm chí còn không được vui, bèn bảo cô tiếp viên đang nhảy nhót rất hăng say qua bầu bạn với Diệp Uyên, dặn dò nhất định phải giúp cậu ấy được vui vẻ.

Cô gái đó đương nhiên rất sung sướng. Trong đám người, tướng mạo nổi bật và thân hình vạm vỡ của Diệp Uyên đã khiến không ít cô gái mê mẩn. Cộng thêm phong cách khác người, chỉ ngồi đó tự uống rượu một mình của anh càng làm cô ta rung động. Cô ta bước tới, ưỡn ẹo ngồi xuống bên cạnh Diệp Uyên, thậm chí cả cơ thể đầy đặn cũng quấn lấy anh như một con rắn, rồi nhẹ nhàng giơ tay giằng lấy chiếc ly trong tay anh. Dưới ánh đèn, đôi mắt cô ta ngập tràn mê hoặc: "Cậu chủ Diệp! Lần nào tới đây cậu cũng chơi vui nhất, hôm nay làm sao thế? Sao chỉ im lặng ngồi đây uống rượu thế này?"

Diệp Uyên để mặc cho cô ta dựa lên người mình. Anh chỉ nhếch môi cười, không nói gì.

Mấy cô gái làm nghề này đôi mắt cũng phải tinh tường, nhận ra anh có tâm sự cũng không nhiều lời thêm nữa. Cô ta dướn người lấy bình rượu tới, đổ đầy vào ly cho anh: "Nếu đã vậy, để em hầu hạ anh."

Diệp Uyên nhướng mày, coi như ngầm cho phép.

Cô ta dùng chiếc dĩa dài, xiên một miếng hoa quả, đưa tới tận miệng Diệp Uyên. Anh không từ chối, mở miệng ăn. Cô ta cười tươi, đôi mắt mê đắm ngắm nhìn bờ môi gợi cảm của anh, trong lòng thầm nghĩ nếu được hôn nó thì cảm giác sẽ kỳ diệu biết bao.

Đắm chìm trong cảnh trụy lạc sẽ trở thành chất xúc tác cho những say mê của mình. Cả người cô ta mềm nhũn như có thể vắt ra nước, tiếp tục đưa ly rượu tới cho Diệp Uyên, nũng nịu nói: "Em mớm rượu cho anh!"

Diệp Uyên bèn uống.

"Cậu chủ Diệp! Người ta cũng muốn uống!"

Ánh mắt Diệp Uyên càng lúc càng sâu xa, mơ màng. Anh khẽ xong bờ môi khẽ cong lên, không nói câu nào, ngồi thẳng dậy, cầm lấy bình rượu, rót đầy vào ly, sau đó lùi ra sau ghế, chỉ vào chiếc ly đầy rượu vodka trên bàn, lãnh đạm nói: "Uống đi!"

Cô ta sững sờ: "Cậu chủ Diệp!"

"Uống hết! Một giọt cũng không được sót lại." Gương mặt tuy mỏi mệt nhưng đã lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.

Cô ta chưa bao giờ gặp loại đàn ông nào thế này. Một giây trước dường như còn rất dễ nói chuyện, một giây sau mặt đã biến sắc, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Đám bạn đang chơi vui cũng nhìn thấy cảnh ấy, một trong số đó thấy bầu không khí có vẻ bất thường, vội vàng bước tới, giảng hòa: "Chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại trêu tức cậu chủ Diệp thế hả?"

"Tôi..." Cô tiếp viên ú ớ hồi lâu cũng chẳng nghĩ ra rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì.

Gương mặt Diệp Uyên thì vẫn vô cảm, giơ tay chỉ vào ly rượu: "Chẳng phải cô thích uống rượu sao? Tôi đích thân rót rượu cho cô mà cô lại không uống?"

Cậu bạn lúc đó mới hiểu ra, vội nói: "Cậu ấy bảo cô uống thì cô uống đi!"

Cô tiếp viên nhìn ly rượu vodka trên mặt bàn, thầm nhủ trong lòng, cảnh này cô ta gặp nhiều rồi, cũng không mấy ngượng ngập. Suy nghĩ một lúc cô ta lại dính sát vào người Diệp Uyên: "Cả một ly vodka đấy, cậu chủ Diệp định bắt người ta uống say khướt sao? Nếu người ta uống rồi, anh có thưởng gì không?"

Nghe xong câu ấy Diệp Uyên bật cười. Khi bờ môi ấy cong lên, cô ta nhất thời cũng đắm chìm.

"Cô uống hết ly này, tôi sẽ cho cô một số tiền boa hậu hĩnh. Nếu cô uống hết cả chai, tối nay tôi để cô tiếp."

Đám bạn xung quanh ai nấy kinh ngạc nhìn nhau. Ai cũng biết cậu chủ Diệp phong lưu đã thành tính, nhưng chưa bao giờ bụng đói vơ quàng tới mức này. Với điều kiện của cậu ấy muốn hạng con gái nào mà chẳng có? Sao lại muốn chơi với một cô tiếp viên?

Cô ta chỉ đợi câu nói này của anh, lập tức cầm chai rượu đổ vào miệng.

Đây là loại rượu vodka mới nhất. Đừng nói là uống cả chai, chỉ một ly thôi cũng đủ khiến ruột gan người ta bỏng rát. Cô ta liều mạng, ngẩng đầu uống ừng ực, khiến mọi người xung quanh chấn động.

Uống được một nửa, có lẽ cô ta đã gắng sức. Diệp Uyên không hiểu sao lại thấy bực mình, giơ tay cướp lấy chai rượu, đầu mày nhíu chặt.

"Em vẫn uống được..." Giọng nói của cô ta càng thêm yểu điệu.

Diệp Uyên đẩy cô ta sang một bên, rút ví tiền ra, móc một đống tiền vứt lên mặt bàn, hờ hững nói: "Lão Ngũ! Đây là tiền tôi thuê cô ta, tối nay tùy ý cậu, muốn đưa đi đâu thì đi." Dứt lời anh đứng dậy, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.

Cô ta lảo đảo ngã vật xuống sofa, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của anh, khẽ gọi: "Cậu chủ Diệp..."

Mấy người bạn khác ngơ ngác nhìn nhau. Tay Diệp Uyên này làm sao thế?

Diệp Uyên đi vào nhà vệ sinh, hất nước lạnh lên mặt mới làm giảm bớt cảm giác đau nhức hai bên thái dương. Anh lau mặt sạch sẽ, nhưng chưa vội về phòng ngay mà đi vào phòng nghỉ.

Không còn tiếng nhạc ồn ào, thế giới này chợt trở nên yên lặng hẳn.

Phòng nghỉ không lớn, nhưng chiếm được một khung cảnh tuyệt vời. Qua khung cửa sổ sát sàn là nhìn hết được cảnh đêm Bắc Kinh. Diệp Uyên nằm trên sofa, nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, lúc đó mới bàng hoàng phát hiện, thì ra cuộc sống về đêm cũng có khi im lặng đến vậy.

Tâm trạng bực dọc dần bình ổn trở lại. Anh suy nghĩ một lát rồi rút điện thoại ra, nhập số điện thoại của một người con gái ngày đêm khiến anh phát cáu, nhờ có hơi rượu mới có dũng khí gọi cho cô.

Cánh cửa dày của phòng nghỉ ngăn cách hoàn toàn với khung cảnh đau đầu bên ngoài. Thế nên giọng nói của cô trong điện thoại mới rõ ràng, nhẹ nhàng như thế, khiến cả trái tim của Diệp Uyên cũng cảm thấy dịu dàng.

Chỉ tiếc là câu đầu tiên khi đầu kia bắt máy lại là: Diệp Uyên, anh có thôi đi không?

Hương rượu vodka xộc lên, cùng với ngữ khí lạnh nhạt của cô đâm thẳng vào đầu Diệp Uyên, khiến cảm giác khó chịu ấy lại quay về. Anh chau mày, gần như gào lên: "Lâm Yêu Yêu! Em rốt cuộc muốn anh làm thế nào?"

"Đừng tới làm phiền tôi nữa!" Bên kia, giọng cô bình thản như nước.

Diệp Uyên nhìn chằm chằm ra ngoài trời, nét mặt gần như méo xệch, rượu vào khiến anh ăn nói không suy nghĩ: "Anh nhất định sẽ chiếm đoạt em!"

Bên kia im lặng, rất lâu sau mới nói: "Diệp Uyên! Từ nay về sau tôi sẽ không nhận điện thoại của anh nữa."

Cuộc điện thoại ngắt kết nối.

Sau khi chỉ còn những tiếng tút tút, Diệp Uyên run rẩy như vừa bị người ta dội một gáo nước lạnh xuống đầu. Lúc đó anh mới ý thức được mình vừa nói câu gì. Anh siết chặt bàn tay, ném điện thoại vào tường.

Đêm đen ngoài cửa sổ, giờ không chỉ là yên tĩnh mà là trầm mặc...

..........

Lâm Yêu Yêu ngồi bất động bên cửa sổ, nhìn những chiếc lá mỗi ngày một vàng đi nhiều hơn, trong đáy mắt là sự bình thản. Bố mẹ đã đi siêu thị, trong nhà chỉ còn một mình cô.

Ánh nắng sau buổi trưa đang gay gắt, xuyên qua những chiếc lá úa vàng, chiếu xuống thành những vệt loang lổ khắp mặt đất. Vườn hoa dưới nhà có tiếng trẻ con đang nô đùa, còn cả những người già chú trọng sức khỏe của mình vừa tập thể dục trên máy vừa trò chuyện với nhau. Tiết trời mùa thu một ngày một rõ nét hơn. Một cơn gió thổi qua, đám lá khô tung bay khắp trời. Trước mắt ngập tràn một màu vàng óng, đẹp vô cùng.

Gương mặt cô dưới ánh nắng cũng tươi tắn hơn một chút. Cô hơi nheo mắt lại, bất giác nhớ tới một buổi chiều đầy nắng như thế này. Đó là ngày cô quen Đinh Tư Thừa. Lúc đó anh cũng đứng dưới nắng, vừa nói vừa cười với Tố Diệp rồi đi về phía cô. Một gương mặt sáng sủa, nho nhã, một dáng hình khiến cô say đắm.

Trái tim chỉ còn lại nỗi đau chua xót.

Ngón tay cô vô thức với lấy điện thoại, gọi tới dãy số cô sớm đã thuộc làu làu.

Đầu kia nhận máy, là một giọng nói có phần kinh ngạc: "Yêu Yêu?"

Cô như mắc nghẹn, không thốt nên lời.

Người đó cũng im lặng.

Rất lâu sau mới có một thanh âm trầm trầm vọng tới: "Em khỏe chứ?"

Một chiếc lá bay vào cửa sổ, lướt qua tầm mắt của Lâm Yêu Yêu. Đôi mắt cô cũng chao đảo, nghiêng nghiêng rồi rơi xuống đất cùng nó. Cô cất giọng run run: "Em... vẫn khỏe. Còn anh thì sao?"

Đinh Tư Thừa không trả lời ngay vào câu hỏi của cô. Dường như anh ta nhận ra sự tiều tụy trong giọng nói của cô, nói với vẻ áy náy: "Em vẫn còn trách anh phải không?"

Trái tim Lâm Yêu Yêu đau muốn chết nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp: "Em đã không còn trách anh nữa rồi. Em hiểu là tình cảm không thể miễn cưỡng."

"Cảm ơn em!"

Cô khẽ thở dài, ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh thẳm: "Chỉ là mùa thu tới rồi, em bỗng nhớ lại lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng vào tiết trời này."

"Yêu Yêu..."

Cô lại cười: "Anh đừng cảm thấy có lỗi, chỉ là tức cảnh sinh tình mà thôi."

"Anh thật lòng xin lỗi em."

"Đừng nói vậy! Anh đã cho em rất nhiều kỷ niệm vui vẻ, em đã rất cảm kích rồi. Hôm nay chẳng qua em chỉ muốn nghe giọng anh. Anh yên tâm, em sẽ không làm phiền anh nữa đâu."

"Anh không có ý đó."

Lâm Yêu Yêu khẽ mím môi, có một nỗi đau không thể tan ra trong đáy mắt. Cô dựa đầu vào tấm kính thủy tinh, chầm chậm nói: "Chỉ là em cảm thấy... Mùa thu đẹp như vậy lại chỉ còn được thưởng thức một mình, thật là đáng tiếc..."

Ở đầu kia Đinh Tư Thừa thở dài nặng nề, không ngừng xin lỗi.

Cô không nói thêm gì nữa, khẽ khàng cúp máy.

Cô yêu anh, nhưng tình yêu của cô lại bất lực thế này...