- Diep Uyen Lam Yeu Yeu Chuong 6 Diep Uyen Lam Yeu Yeu Dung De Lo Nhau

Tùy Chỉnh


Lâm Yêu Yêu chỉ muốn chết ngay lập tức. Nhưng trước mặt Đinh Tư Thừa, nhất là lại có bố chồng tương lai ở đây, cô tuyệt đối không thể từ bỏ hình tượng thục nữ của mình được. Cô ngẩng đầu lên, cố gắng gượng cười với cái bóng tự tìm tới cửa: "Anh Diệp, trùng hợp quá!" Có ai biết được đằng sau nụ cười ấy cô chỉ hận không thể băm vằm anh ta thành trăm mảnh. Nếu nỗi hận ấy có thể hóa thành một con dao, cô nhất định sẽ lăng trì xử tử anh ta.

Mà anh ta cũng nhàn rỗi thật đấy.

Trong mắt của Diệp Uyên chỉ có cô, coi như không nhìn thấy hai người ngồi cùng. Anh ta không chào hỏi nhiều, nhìn chăm chú cô một lát rồi nắm tay kéo cô ra ngoài.

Cô sững sờ, cả giáo sư Đinh cũng vậy.

Đinh Tư Thừa bật dậy, sải bước tới chặn đường Diệp Uyên, ánh mắt nghiêm nghị: "Anh Diệp! Anh muốn làm gì?"

Lúc này Lâm Yêu Yêu mới nhận ra mình đã bị người đàn ông này kéo đi một đoạn xa. Cô hoảng hốt, lập tức vùng vẫy. Nhưng sức mạnh của anh ta rất lớn, cô không sao thoát ra được, chỉ có thể sốt sắng hét lên: "Diệp Uyên! Anh điên rồi à?"

Diệp Uyên bất ngờ ra vẻ có lỗi, nhưng là với Đinh Tư Thừa: "Xin lỗi anh Đinh! Tôi có việc cần tìm Yêu Yêu!"

"Bất luận là chuyện gì, buông cô ấy ra đã." Đinh Tư Thừa có vẻ không vui.

Nhưng Diệp Uyên không buông tay, tiếp tục nói: "Chuyện liên quan tới Diệp Diệp, em gái tôi. Chẳng phải cô ấy là bạn của Diệp Diệp sao? Tôi chỉ biết tìm cô ấy thôi, xin lỗi!" Nói rồi anh ta không để bất kỳ ai kịp phản ứng lại, kéo Lâm Yêu Yêu rời khỏi quán trà, thậm chí chẳng quan tâm Lâm Yêu Yêu đang gào thét phía sau.

Đinh Tư Thừa ngẩn người, trong đầu chỉ toàn là những câu nói của Diệp Uyên, liên quan tới Tố Diệp? Cô ấy làm sao rồi?

Chỉ trong vài giây do dự, Lâm Yêu Yêu đã bị Diệp Uyên cưỡng chế dẫn lên xe, tới lúc anh hoàn hồn lại chiếc xe đã nghênh ngang bỏ đi.

Một lúc sau giáo sư Đinh mới đi tới, nhíu mày nhìn Đinh Tư Thừa: "Người đàn ông đó là ai? Cậu ta và Yêu Yêu..."

"À không sao ạ! Đó là anh trai của Tố Diệp. Có lẽ anh ta tìm Yêu Yêu hỏi về chuyện của Tố Diệp." Đinh Tư Thừa như đang suy nghĩ chuyện gì, thấy bố vẫn còn chần chừ, anh bổ sung thêm: "Yêu Yêu và Tố Diệp là bạn tốt."

Lúc này giáo sư Đinh mới chầm chậm gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Không ngờ bác sỹ Tố lại có một người anh trai không hiểu phép tắc như vậy."

Đinh Tư Thừa không nói gì.

"Tư Thừa à!" Giáo sư Đinh ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, thở dài: "Con định kết hôn thật sao?"

Đinh Tư Thừa ngồi xuống rồi nhưng tâm trí vẫn bay tận đâu đâu. Anh vẫn còn lo lắng không biết Tố Diệp đã xảy ra chuyện gì. Tới khi giáo sư Đinh gạn hỏi lại lần nữa anh mới phản ứng lại, do dự đôi chút rồi gật đầu: "Vâng, kết hôn!" Thời gian gần đây anh suy nghĩ rất kỹ. Chia tay là một sự tổn thương đối với Lâm Yêu Yêu, còn anh cũng không thể chịu được sự chất vấn và oán trách của Tố Diệp. Có lẽ anh chỉ đang nghi ngại khi đứng giữa ngã ba đường, biết đâu kết hôn rồi là có thể bình tâm trở lại. Lâm Yêu Yêu là một cô gái tốt, thật ra anh muốn chịu trách nhiệm với cô. Anh là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, anh không thể phụ cô ấy được.

Giáo sư Đinh thấy anh nói vậy cũng không có ý kiến phản đối nữa, chỉ nói một câu đầy thâm ý: "Yêu Yêu là một cô gái không tệ, dịu dàng điềm đạm lại xinh đẹp, chỉ có điều bố luôn cảm thấy hai đứa có quá ít tiếng nói chung."

Đinh Tư Thừa nhìn bố, hồi lâu không lên tiếng.

...
"Diệp Uyên! Anh chưa kịp uống thuốc đã chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần hay bị bạn gái đá đít lên cơn điên?" Sau khi chiếc xe phóng đi như tên bay ra khỏi Hậu Hải, Diệp Uyên mới đỗ nó vào lề đường. Lúc này Lâm Yêu Yêu mới có cơ hội chửi anh ta: "Tôi thấy khó hiểu thật đấy, sao lại có loại cơ trưởng nhàn rỗi như anh? Mà anh rỗi rãi quá thì cũng thôi đi, sao tôi đi đến đâu cũng gặp anh thế hả? Bắc Kinh này nhỏ lắm sao?"

Diệp Uyên khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ ung dung, hoàn toàn chẳng đoái hoài tới cơn tức giận của cô, nhướn mày: "Lão già vừa rồi là bố chồng tương lai của em?"

"Cái gì mà lão già? Anh có phép tắc không vậy?" Lâm Yêu Yêu phát điên: "Người ta là giáo sư tâm lý học nổi tiếng đấy."

Diệp Uyên nhún vai: "Người không liên quan gì tới tôi tại sao tôi phải quan tâm?"

Lâm Yêu Yêu híp mắt lại: "Về điểm này anh cũng khá giống Tố Diệp đấy."

"Tôi là anh trai nó, là nó giống tôi mới phải." Diệp Uyên chữa lại.

Lâm Yêu Yêu nhìn anh ta chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống. Diệp Uyên lại rất có hứng thú, sát lại gần cô: "Hiếm thấy em không cãi lại tôi. Sao, bị tôi làm cho tức điên rồi à? Chẳng qua chỉ làm lỡ dở của em một buổi gặp phụ huynh thôi mà."

"Diệp Uyên! Anh có còn liêm sỉ không vậy? Cuộc đời anh không còn chuyện gì quan trọng nữa phải không?" Lâm Yêu Yêu chỉ cần nghĩ tới việc không chào hỏi gì đã chạy vội ra khỏi phòng như thế là lại thấy lo lắng, đương nhiên cơn tức giận với tên cầm đầu này lại bùng lên: "Không phải ai cũng nhàn rỗi như anh đâu. Anh có cuộc đời rực rỡ tiếng tăm của anh, nhưng không có nghĩa người khác cũng được may mắn như anh. Đúng là anh có tiền, có địa vị, nhưng thế có nghĩa là nhất định phải dùng cách ngang ngược thế này để làm nổi thêm cuộc đời thất bại của người khác sao?"

Diệp Uyên không cười nữa, ngữ khí trầm hẳn đi: "Cuộc đời của em thất bại sao?"

"Anh nghĩ sao?" Lâm Yêu Yêu lườm anh: "Một người con gái đang đi gặp bố chồng tương lai, kết quả lại bị một gã đàn ông thần kinh kéo đi mất. Anh cảm thấy bố chồng tương lai và chồng tương lai của cô ấy sẽ nghĩ thế nào? Một cuộc đời như vậy còn không gọi là thất bại sao?"

Diệp Uyên nghe xong lại bật cười: "Tôi còn tưởng có chút gì to tát chứ. Yêu Yêu, em phải cảm ơn tôi mới đúng. Nếu em lấy người đàn ông đó cuộc đời mới gọi là thất bại. Tôi chỉ là người qua đường vô tình gặp nên giúp em sửa chữa mà thôi."

Lâm Yêu Yêu nhíu mày: "Tôi không muốn ngồi đây nghe anh nói nhăng nói cuội." Nói rồi cô mở cửa bước xuống xe.

Nhưng cửa xe đã bị khóa.

"Anh..."

"Lấy một người đàn ông không yêu mình thú vị lắm sao?" Diệp Uyên nửa đùa nửa thật.

"Anh nhầm rồi, anh ấy rất yêu tôi!"

"Phụ nữ mà tưởng bở lên thì thật đáng sợ." Diệp Uyên nói rồi kéo tay cô lại, mặc cho cô giằng ra anh vẫn siết chặt: "Thế này đi, em cho bản thân mình thêm một sự lựa chọn đi. Mua quần áo còn phải đi nhiều cửa hàng mà, huống hồ là chuyện kết hôn đại sự, em thấy sao?"

Lâm Yêu Yêu dùng hết sức bình sinh rút tay về, rồi tránh xa anh ta như tránh mầm bệnh: "Anh bệnh hoạn à! Không dưng tôi cho bản thân thêm nhiều lựa chọn làm gì?"

"Em có thể so sánh xem tôi và Đinh Tư Thừa ai hợp với em hơn." Diệp Uyên mỉm cười nhìn cô.

Lâm Yêu Yêu cười khẩy: "Không cần so sánh! Cậu chủ Diệp! Dù là kiếp sau tôi cũng không ở cùng loại người như anh."

"Loại người thế nào?"

"Lăng nhăng, ngựa giống, vô trách nhiệm, ai đi theo anh người đó đúng là xui xẻo."

Diệp Uyên trợn tròn mắt một cách khoa trương: "Yêu Yêu! Không ngờ em đã hiểu tôi tới một mức độ sâu sắc như vậy rồi, còn nói là không hợp với tôi?"

"Mở cửa!" Cô chẳng hơi đâu nhiều lời với anh ta.

"Đừng thế, giận rồi sao?" Anh lại gần cô, khuôn mặt đủ khiến người ta nhớ mãi không quên.

Lâm Yêu Yêu ngoảnh mặt đi, anh lại càng tiến sát: "Nhìn tôi!"

Cô lờ đi.

"Không nghe lời là tôi hôn em đấy." Diệp Uyên cười xấu xa.

Lâm Yêu Yêu giật nảy mình, phẫn nộ nhìn anh ta: "Diệp Uyên, anh đúng là đồ lưu manh!"

"Em có tin không, tôi càng muốn giở trò lưu manh với em." Diệp Uyên sát gần cô tới mức có thể nhìn được bóng hình sợ hãi của cô trong con ngươi của anh ta. Anh ta lại cười: "Cứ ngoan ngoãn nhìn tôi thế này tốt biết bao."

"Anh... Đồ thần kinh!"

Diệp Uyên thấy cô sợ thật rồi, bèn thu lại dáng vẻ nhắng nhít của mình: "Được rồi, đùa với em chút thôi! Yêu Yêu, anh thật sự muốn tìm em, nhờ em giúp."

Lâm Yêu Yêu vẫn cảnh giác. Cô luôn cảm thấy người đàn ông này lúc nghiêm túc đứng đắn cũng giống như đang giở trò gì đó.

"Tôi muốn mua cho Tiểu Diệp một món quà, nghĩ đi nghĩ lại thấy dây chuyền cũng không tồi, nhưng lại không biết chọn. Vừa hay em làm giám định đá quý, có thể chọn giúp tôi." Giọng điệu Diệp Uyên nghe ra vô cùng chân thành.

Lâm Yêu Yêu hoài nghi: "Vô duyên vô cớ tại sao lại tặng quà cho Tiểu Diệp?"

"Tôi chỉ muốn hòa giải những mâu thuẫn của nó và nhà họ Diệp mà thôi. Nghĩ mà xem, nếu cả ngày nó sống trong thù hận thì còn vui vẻ làm sao được? Tôi làm anh trai không thể nhìn nó cứ mãi u sầu buồn bã như vậy. Nghe nói nó đi du lịch một mình rồi, nghĩ tới là thấy phiền lòng." Diệp Uyên chau mày, ánh mắt toát lên vẻ đau lòng. Thần sắc này cũng khiến cơn giận của Lâm Yêu Yêu hạ bớt phần nào.

"Anh... nghĩ vậy thật sao?"

"Đương nhiên!" Diệp Uyên kéo tay cô lại, trịnh trọng nói: "Em là người bạn tốt nhất của Tiểu Diệp, lại là nhà giám định. Em bảo ngoài em ra tôi còn biết tin tưởng ai nữa? Nhiệm vụ của em rất nặng nề, quan hệ của tôi và Tiểu Diệp có thể được hóa giải hay không trông chờ vào em cả đấy."

Lâm Yêu Yêu nãy giờ vẫn nhíu mày nhìn anh ta chằm chằm, đánh giá độ đáng tin cậy trong lời nói.

"Em dù có ghét tôi thế nào cũng không thể để Tiểu Diệp buồn bã được phải không? Người sống mà cứ ôm thù hận không tốt đâu." Diệp Uyên tiếp tục dỗ dành.

Lâm Yêu Yêu suy nghĩ. Con người anh ta tuy rằng đáng ghét nhưng nói chuyện cũng có lý lẽ. Cô biết Tố Diệp đã đi du lịch một mình, cũng vì chuyện này mà buồn phiền. Nghe thấy vậy cô thở dài: "Thôi được rồi, tôi có thể giúp anh."

"Quá tốt rồi!" Diệp Uyên siết chặt tay cô.

Lâm Yêu Yêu mải nghĩ tới chuyện của Tố Diệp, quên cả rút tay về, cứ để mặc cho anh siết chặt mãi như thế. Một lúc lâu cô mới khẽ nói: "Trước khi đi chọn quà cho anh, tôi phải gọi điện cho Tư Thừa đã. Cứ thế chạy ra ngoài như vậy tôi sợ anh ấy sẽ lo lắng."


"Được!"

Diệp Uyên nhếch môi cười.


..........

So với trải nghiệm đầy "bi thương" của Diệp Lan, Lâm Yêu Yêu dường như lại khá may mắn. Vì cô nhận được một món quá giá trị không nhỏ.

Đó là một hộp quà màu đen tinh xảo, thắt một chiếc nơ màu tím đậm vuông vắn. Chiếc hộp trông có vẻ như đã được chọn lựa rất kỹ càng, không phô trương mà vẫn nổi bật. Cô gái ở bộ phận hành chính đợi cô ký nhận xong, không nén nổi tò mò hỏi cô đó là gì, Lâm Yêu Yêu cũng mù mờ.

Trở về văn phòng, cô mới mở nó ra. Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là Đinh Tư Thừa tặng quà cho mình, nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị món quà trong chiếc hộp bóp nát.

Đó là một chiếc vòng đeo tay bằng kim cương chói lóa, cùng với viên kim cương lấp lánh màu xanh mã não. Tạm thời chưa giám định viên kim cương đính trên vòng tay đó có giá trị ra sao, chỉ mới nói tới việc phối màu của mã não cũng đã vô cùng hiếm gặp.

Lâm Yêu Yêu chẳng hề xa lạ với chiếc vòng tay này.

Chính cô cùng với Diệp Uyên đã chọn nó. Vì anh ta nói, anh ta muốn tặng cho Tố Diệp một chiếc vòng tay, càng đẹp càng tốt. Đầu mày Lâm Yêu Yêu nhíu lại tới mức có thể kẹp chết một con muỗi. Sao anh ta lại tặng nó cho cô?

Khi lấy chiếc vòng tay ra, một tấm thiệp nhỏ cũng rơi ra ngoài. Nó vẫn còn phảng phất mùi xạ hương nhàn nhạt, mùi hương của nam giới. Lâm Yêu Yêu nhặt lên xem, bút tích bên trên như rồng bay phượng múa: Người đẹp xứng với đá quý, tối nay sáu giờ anh hạ cánh, cùng đi ăn tối nhé, Diệp Uyên!

Dưới cùng ngoài tên của anh ta còn có tên và địa chỉ của nhà hàng.

"Đồ thần kinh!" Lâm Yêu Yêu dứt khoát xé tan tấm thiệp, tiện tay vứt luôn vào thùng rác bên cạnh bàn. Rồi cô lại nhìn chiếc vòng tay, mấy giây sau cũng ném lại vào trong hộp.

Điện thoại vang lên, là mẹ của Lâm Yêu Yêu.

"Yêu Yêu à! Con tan làm chưa? Mẹ và bố con đang đứng dưới công ty con rồi."

"Sắp rồi ạ, con xuống ngay đây!" Lâm Yêu Yêu cùng tống cả sợi dây chuyền và chiếc hộp vào trong ngăn kéo, nói vài câu vào điện thoại rồi vội vàng rời khỏi phòng làm việc.

Lần này Đinh Tư Thừa không thất hứa. Anh đích thân tới bến xe đón bố mẹ cô. Dọc đường hai người hàn huyên mọi chuyện với anh, nên mấy ngày nay cũng hay nhắc với cô Đinh Tư Thừa tốt thế nào. Lâm Yêu Yêu cũng định kể cho bố mẹ về tình hình gia đình anh, nên hôm nay đã đặc biệt hẹn bố mẹ ra ngoài ăn tối, nhân tiện bàn bạc luôn chuyện của cô và Đinh Tư Thừa.

Chỉ là không ngờ tâm trạng vốn đang rất tốt đẹp lại bị cái gã công tử nhà giàu đó phá hoại.

Lâm Yêu Yêu đứng trong thang máy càng nghĩ càng tức giận. Cô đã có lòng tốt chọn quà cho anh ta. Cuối cùng thì hay rồi, anh ta đang trêu đùa cô sao? Còn hẹn hò ăn cơm? Ngồi đó mà nằm mơ giữa ban ngày đi!

..........
Một bữa cơm ăn gần hai tiếng đồng hồ.

Đây là bữa cơm ba người, không có mặt Đinh Tư Thừa. Có những lời Lâm Yêu Yêu nói riêng với bố mẹ cũng dễ dàng hơn. Tối nay cô cố tình không báo cho Đinh Tư Thừa, chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với bố mẹ về con rể tương lai.

Lâm Yêu Yêu xuất thân trong một gia đình bình dân, bố mẹ cô đều có mức lương trung bình, đương nhiên không thể so sánh với một giáo sư Đinh vô cùng nổi tiếng. Sau khi nghe con gái mình đã quen biết và yêu Đinh Tư Thừa như thế nào, mẹ cô chợt lo canh cánh trong lòng, khẽ thở dài: "Yêu Yêu à! Không phải mẹ nâng người ta lên mà hạ thấp bản thân mình. Mẹ luôn cảm thấy yêu cũng vậy, cưới cũng thế, phải môn đăng hộ đối mới được."

"Mẹ! Chẳng phải mẹ rất quý Tư Thừa sao?" Lâm Yêu Yêu nghe xong chu môi, nét mặt ỉu xìu.

"Mẹ đúng là rất quý nó." Mẹ cô nói thật: "Cậu Tư Thừa đó vừa ưa nhìn lại nhẫn nại. Ai mà không muốn gả con gái mình cho cậu ấy? Nhưng Yêu Yêu à! Nhà chúng ta chỉ là nhà bình dân. Con gả qua đó chẳng phải là chịu khổ sao? Lỡ như bố cậu ấy khinh thường nhà chúng ta thì làm thế nào?"

"Ý mẹ là con trèo cao?" Lâm Yêu Yêu không vui.

Bà Lâm thấy cô sốt sắng, lắc đầu khuyên nhủ: "Mẹ sợ đàn ông giỏi giang quá không tin tưởng được."

"Bố..." Lâm Yêu Yêu quay sang cầu cứu bố: "Mẹ nói bố không giỏi giang kìa."

"Cái con bé này! Đang yên đang lành kéo bố con vào đây làm gì? Mẹ và bố con là cả hai gia đình đã quá hiểu nhau rồi, so sánh được sao?" Bà Lâm lập tức nhíu mày.

Ông Lâm là một người thật thà, cẩn trọng, sau khi nghe vậy bật cười ha ha, vỗ nhẹ lên tay Lâm Yêu Yêu: "Con ấy à, cũng đừng gấp gáp quá, cứ nghe mẹ con nói xong đã hãy phát biểu ý kiến."

"Bố! Sao bố không nói đỡ cho con? Lẽ nào bố mẹ hy vọng con lấy một người ba đời nghèo khó sao? Đâu còn ở thời bố mẹ nữa, sao phải tính toán tới chuyện môn đăng hộ đối chứ?" Thường ngày Lâm Yêu Yêu quấn bố. Từ nhỏ tới lớn có chuyện gì bố cô luôn ra mặt che chở cho cô, thế nên tình cảm với bố cũng rất tốt. Vì vậy chuyện này dĩ nhiên phải làm nũng bố rồi.