Định Mệnh [HyukHae] - Aiden Lee - Chap 1: DƯƠNG CẦM

Tùy Chỉnh
Chương tiếp


~Chap 1~

DƯƠNG CẦM

Paris ngày đông lạnh giá, cảnh vật phủ kín một màu trắng xóa sau đợt tuyết đêm qua. Cuối tuần, khi những gia đình cùng nhau quay quần bên lò sưởi ấm cúng, thì lại có một chàng trai đứng lại trên cầu, ánh mắt nhìn xa xăm. Cậu muốn đi, và đi cho hết ngày thứ bảy nhàm chán này. Đi cho lòng bớt cô đơn...

DongHae rẽ vào một nhà hàng sang trọng. Nói là nhà hàng nhưng thật ra đây là quán ăn của người Hàn Quốc mở, nên mỗi khi đến đây cậu đều cảm nhận rất rõ hương vị quê hương tha thiết. DongHae vào trong, mỉm cười nhìn ông chủ quán.

Cậu vẫn thường đến đây mỗi ngày cuối tuần để thả lỏng tâm trạng sau một tuần làm việc. DongHae hướng tới cây piano đặt trên sân khấu giữa quán, nhẹ nhàng ngồi xuống. Hít một hơi thật sâu, đôi bàn tay nhỏ nhắn bắt đầu dạo phím đàn...

Tiếng nhạc tha thiết vang lên, lúc trầm lúc bổng ẩn chứa vô vàn tâm sự của người chơi. DongHae đưa mình theo tiếng nhạc, đôi mắt nhắm hờ. Những vị khách phía dưới cũng chăm chú lắng nghe.

Tiếng nhạc gây ấn tượng với một thanh niên trẻ, anh ngồi cuối quán, trong một góc khuất dễ nhìn thấy ở cửa ra vào. Gọi một ly rượu nhẹ, EunHyuk tiếp tục khuấy đều tách caffee trong tay, đưa ánh mắt kì lạ nhìn chàng trai đang dạo phím đàn. Khóe môi khẽ nhếch lên, anh ta cười khẩy rồi nuốt ngụm rượu vào trong. Sau đó lại gọi thêm một ly.

Bản đàn kết thúc trong tiếng vỗ tay của những người xung quanh. DongHae bước xuống sân khấu, cậu định bụng sẽ đi thẳng về nhà đánh một giấc cho xong. Thế nhưng khi lướt ngang qua chàng trai nơi góc bàn, DongHae dường như đã nghe thấy âm thanh gì đó.

Tiếng nói thân thuộc, ngôn ngữ quê hương mà đã hơn một năm nay cậu không còn nghe thấy

-Non quá!

Cậu quay người lại, nghiêng đầu nhìn chàng trai vừa nói bằng tiếng Hàn Quốc rất chuẩn. Đôi mắt một mí ánh lên sự thách thức kì lạ

-Biết thì nói là biết, không biết thì là không biết. Không biết thì dựa cột mà nghe!

DongHae cũng nhanh chóng đáp lại. Hơn hai mươi năm gắn bó với dương cầm, cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh piano và piano. Không phải cậu tự kiêu nhưng cậu tin vào khả năng chơi dương cầm của mình. Đã có biết bao người phải luôn dùng từ "hoàn hảo" để nhận xét về tiếng đàn của cậu. Cớ gì ngày hôm nay lại có người buông lời chê bai. DongHae nhanh chóng cảm thấy ấm ức. Không ngờ anh ta cũng là người Hàn giữa cái chốn Paris náo nhiệt này.

Trước cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của cậu, anh ta chỉ khẽ cười rồi mời cậu ngồi xuống ghế. Dù không ai nói với ai câu gì nhưng anh vẫn có thể nhìn ra trong mắt DongHae một biển hồ đang dậy sóng.

Sau đó anh ta bước về phía cây đàn, những ngón tay thon dài lướt nhanh trên hàng phím để thử độ vang. Thả lỏng cơ thể, anh ngồi xuống rồi bắt đầu bản đàn của mình.

Bản nhạc không quá xa lạ nhưng cũng đủ thân quen để có thể bóp nghẹn trái tim của cậu. "Marry U" – cả không gian nhanh chóng chìm trong sự tĩnh lặng và đau thương kì lạ. DongHae đưa tay lên nơi ngực trái, cậu cảm thấy khó thở bởi thứ âm thanh mà người đó tạo ra! Thật kì lạ! Anh ta như đang chơi bằng một đôi tay ma quỷ chứ không phải đôi tay của người nghệ sĩ bình thường. Những khúc cao trầm đều như khiến người ta ngạt thở . Cứ như thể anh ta đang chơi với chính nỗi lòng, nỗi đau của mình.

Kết thúc bản nhạc, anh ta lại hít một hơi, thở hắt ra rồi mới quay người bước nhanh ra khỏi quán. Trời lại bắt đầu mưa....

.

.

.

Thứ bảy tuần sau...

Anh lại đến nhà hàng hôm nào. Trời cũng bắt đầu lạnh hơn. Đã từ lâu rồi, cuộc sống của anh sẽ chỉ còn là những chuỗi ngày dài tẻ nhạt. Có lẽ chuỗi ngày ấy sẽ còn kéo dài nếu như ngày ấy DongHae không xuất hiện...

-Chào anh.

Có chút ngạc nhiên, anh đưa mắt nhìn người con trai vừa chào hỏi mình bằng thứ tiếng Hàn quen thuộc. Đôi chân mày khẽ nhíu lại như cố tìm ra một hình ảnh.

-Mời ngồi. – theo phép lịch sự anh đáp lại

-Anh có còn nhớ tuần trước...? – DongHae gợi mở.

Cậu không muốn nhắc lại cuộc mất mặt của một tuần trước, nhưng để anh ta nhớ ra cậu là ai thì chỉ còn cách này thôi.

"Non quá!" – âm thanh bỗng vang lên từ tai EunHyuk khiến anh mỉm cười. Thì ra là chàng trai này!

-À có. Nếu hôm đó tôi làm em không vui thì cho tôi xin lỗi. – anh đặt ngay cách xưng hô từ ban đầu

-Chỉ vậy thôi? Em nghĩ mình đã bị xúc phạm và tự tôn của em lên tiếng đòi bồi thường. – DongHae cũng mỉm cười đáp lại.

Dưới ánh đèn mờ ảo của quán ăn, EunHyuk thật sự không thể nhìn ra dung mạo người đối diện. Nhưng giọng nói bất giác lại khiến anh ấm áp lạ thường.

-Vậy em cần gì nào? Nếu là thân xác tôi có thể cho em, còn về tiền thì tôi nghĩ mình không đủ để bù nổi tự tôn đã mất của em.

-Xì!

DongHae chu môi rồi quay sang nơi khác. Cậu gọi cho mình một ly cà phê, dường như nơi đây có vẻ đã quá thân thuộc với cậu. Nhận thức được rằng có ai đó vẫn đang chờ câu nói của mình, cậu nhanh chóng quay lại và cất tiếng

-Cái em cần không phải là thân xác của anh, hay tiền của anh. Cái em cần là đôi tay của anh. Anh hiểu không? Em muốn.... chơi đàn hay như anh...

Trầm tư, anh dùng ngón tay gõ từng nhịp xuống bàn. Đôi mắt chăm chú nhìn tách cà phê còn quá nửa bên trong, sau đó dừng lại ở gương mặt đã dần tái đi lạnh của DongHae

-Em lạnh sao?

-À, một chút thôi. Với câu nói thể hiện sự quan tâm như vậy, có nghĩa là anh sẽ dạy em chơi đàn đúng không? Dù phải công nhận anh là người hay kiêu ngạo nhưng em vẫn rất vui khi tìm thấy được anh giữa biển người ở Paris này.

EunHyuk mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú

-Thôi nào. Tôi sẽ nghĩ khác đi đấy.

-Nghĩ khác? – DongHae đảo mắt nhìn anh, sau đó cũng bật cười – Em thích cách suy nghĩ của anh.

EunHyuk nhấp môi tách caffee rồi đứng dậy

-Điều đó không có nghĩa là tôi sẽ dạy em chơi đàn chàng trai ạ. Nếu em đam mê piano, hãy đăng kí một lớp học nào đó đi. Không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi. Thật xin lỗi

DongHae gọi với theo tấm lưng anh

-Tại sao lại từ chối? Hay vì vốn dĩ anh khó gần như vậy? Em không thấy thế!

Nhún vai, EunHyuk quay lại nhìn cậu rồi, nói vài từ cuối rồi đi.

-Cứ cho là thế. Ai đó đã nói rằng gặp nhau ba lần là duyên mệnh. Nếu chúng ta còn có duyên gặp lại, tôi sẽ đáp ứng những gì em mong muốn. Chào em.

.

.

Con đường về nhà vốn gần lắm mà hôm nay đối với EunHyuk lại thật xa. Anh đi chậm rãi từng bước, đứng trước cửa nhà cũng từ tốn mà thò tay vào túi quần tìm chìa khóa mặc cho cái không khí lạnh đang không ngừng vây bủa xung quanh mình.

Biết rằng chàng trai ban nãy trong nhà hàng vẫn còn đi theo mình về đến tận nhà, nhưng EunHyuk cũng không quá bận tâm. Không ai điên tới mức đứng mãi dưới trời âm độ.

Anh mở cửa bước vào.

DongHae không biết vì sao trong vô thức bản thân lại đi theo con người này. Cậu đứng nhìn ngôi nhà to lớn của anh hiện ra dưới ánh đèn mờ ảo, hai vai bất giác run vì lạnh. DongHae bước tới gõ cửa.

Không có người trả lời. Cậu bắt đầu tức giận. Anh ta quả thật là kiêu ngạo mà. "Hay là thôi?" cậu đã nghĩ vậy. Nhưng người ta thường nói, hãy nghĩ đến mục đích bắt đầu khi bạn đang muốn từ bỏ một điều gì đó.

DongHae lại gõ cửa. Và lần này cánh cửa bật mở.

EunHyuk vừa tắm xong, anh lấy khăn quấn ngang hông đứng từ cửa nhìn cậu

-Làm loạn đủ chưa? Bây giờ thì em có thể quay về nơi em đã đến được rồi đó.

DongHae liều lĩnh lách qua cánh tay anh bước vào trong nhà. Hơi ấm bên trong khiến cậu dễ chịu hơn thời tiết bên ngoài. EunHyuk đành nhún vai bất lực, cánh cửa đóng lại.

-Em có biết nửa đêm ở trong nhà một người đàn ông sẽ gặp nguy hiểm không?

-Đây có được tính là ba lần có duyên không? – DongHae vẫn ngây ngốc hỏi lại khi đưa mắt quan sát ngôi nhà của anh.

-Tôi tự hỏi nếu ba lần thế này thì không biết em và tôi đã có duyên với bao nhiêu người. Thôi nào, hôm đó là tôi sai, tôi đã xin lỗi em. Không còn sớm đâu, em đi đi.

DongHae hướng ánh nhìn về phía anh, người vẫn chỉ đang quấn cái khăn tắm ngang hông và nửa trên để trần

-Nếu em nói... em sẽ không đi?

-Ra thế! Tôi có thể hiểu là em đang cố quyến rũ tôi?

EunHyuk nói nhanh rồi tiến về cái laptop để giữa bàn và bắt đầu làm việc. Anh quay lưng lại với cậu. Đôi mắt dán vào màn hình

-Tùy anh. Em không ngại. Chỉ sợ người yêu anh đến kiểm tra giữa đêm thôi. Còn nếu anh đồng ý dạy em đàn thì em sẽ đi ngay bây giờ.

Đôi bàn tay anh sững lại, hai từ "người yêu" sao lại nghe chua xót. Xoay người lại phía cậu, EunHyuk khàn giọng

-Em tên gì? Bao nhiêu tuổi? Sinh viên nghệ thuật?

DongHae lắc đầu đáp lời

-Lee DongHae, 23 tuổi, sinh viên kiến trúc.

-Em DongHae thân mến. Vì tình đồng hương tôi có thể cho em trú mưa đêm nay, nhưng rất tiếc tôi phải nói với em là tôi không có hứng thú với con trai. Còn việc dạy em đàn thì tôi càng xin lỗi.

-Thế... anh có hứng thú với con gái?

-Con gái lại càng không!

Nói rồi anh lại xoay người về phía cái laptop mà làm việc. EunHyuk tập trung cao độ. Ngón tay anh đánh máy cũng đẹp như lúc dạo dương cầm vậy. Ngôi nhà phút chốc chìm vào sự im lặng. Anh cứ ngỡ cậu đã đi rồi nên vẫn tiếp tục chuyên tâm làm việc. Hơn một tiếng sau khi EunHyuk chuẩn bị đứng lên đi ngủ thì phát hiện cậu vẫn đứng nguyên vị trí cũ. Giật mình, anh vỗ nhẹ lên ngực

-Em tính giết người giữa ban đêm sao? Nhà em ở đâu? Có cần tôi đưa em về không?

DongHae thở dài ra, cậu lắc đầu rồi từ tốn nói.

-Dù không biết anh là ai nhưng em thật sự rất thương anh. Hẳn là sống với vóc dáng một người đàn ông lịch lãm và đẹp trai thế này nhưng lại bị... yếu sinh lí. Chắc là anh khổ tâm lắm.

Giọng nói cậu nhỏ nhẹ như thể đang rất thông cảm cho anh. EunHyuk giận dữ, anh tiến lại phía cậu, đôi mắt long sọc đỏ

-Một là em rời khỏi nhà tôi. Hai là em sẽ phải hối hận với những gì vừa nói!

DongHae vẫn không bận tâm, cậu đưa tay ôm bụng. Từ tối đến giờ nào đã ăn gì. EunHyuk thấy thế cũng không nỡ làm khó cậu nữa. Anh tiến tới tủ lạnh lấy ra hai hộp sữa dâu yêu thích của mình đưa cho DongHae.

Cậu theo anh tiến về chiếc ghế sofa gần lò sưởi. Lúc này EunHyuk mới có dịp nhìn kĩ chàng trai trước mặt mình. Mái tóc nâu hơi ướt nước, đôi mắt sâu thẳm một đại dương. Làn da trắng không khác gì con gái, cánh môi đỏ trông thật quyến rũ.

Cậu vừa uống sữa anh đưa vừa hỏi

-Anh mới tắm mà cởi trần không sợ lạnh sao?

-Đây là nhà tôi. Em ngại à? – EunHyuk đưa ánh nhìn thích thú về phía cậu

-Không. Em sợ anh bị cảm thôi.

-Vậy à? Lẽ nào bố mẹ em không dạy việc ở cùng một người đàn ông xa lạ rất dễ có chuyện xảy ra sao?

DongHae bật cười

-Có chuyện? Chuyện gì nhỉ? Chẳng phải anh và em đều là con trai sao? Hơn cả... anh bị yếu sinh lí mà.

-Tôi chưa hề nói mình bị liệt dương! – EunHyuk hắng giọng

-Vậy có nghĩa là anh có hứng thú với con trai?

EunHyuk không trả lời, anh quay vào phòng ngủ. Lúc ra thì mang theo một cái gối và một cái chăn mỏng.

-Muộn rồi, nếu em đã không chịu đi thì ngủ lại ở sofa. Tôi không có thói quen nhường giường cho người khác!

Sau đó cái con người lạnh như cục đá ấy lại bước vào phòng. Người con trai lạ mặt ngoài phòng khách không khiến anh bận tâm. DongHae gối đầu lên cái gồi anh đưa, cả người cũng phủ kín chăn. Nhưng cớ sao cái hơi sương lạnh không biết từ đâu cứ ùa vào cậu. Có lẽ là hơi sương của sự cô đơn.

Cố tìm mọi cách thiếp đi nhưng không tài nào ngủ được, cậu bước chân theo ánh đèn le lói dẫn đến căn phòng. Bên trong ấm hơn cả không khí bên ngoài nơi cậu nằm. DongHae lật nhẹ tấm chăn nơi chiếc giường của EunHyuk rồi chui vào.

-Em đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi? – giọng anh vang lên khiến cậu giật mình

-Ngoài đó... rất lạnh! Em không ngủ được!

Lật người nằm lên phía trên cậu, hai tay anh chống xuống giường. Đôi mắt một mí nhìn thẳng vào đôi mắt to thảng thốt của cậu

-Em có biết việc trèo lên giường của một người đàn ông lúc nửa đêm sẽ phải chịu hậu quả thế nào không?

DongHae không đáp. Cậu chỉ im lặng chờ xem anh chủ nhà đẹp trai sẽ làm gì. Nhưng EunHyuk chỉ thở dài rồi lật người trở lại chỗ cũ, xoay lưng về phía cậu.

Có chút tò mò, phóng túng. Dù sao cũng đã bỏ đi quy tắc của bản thân mà bước vào nhà người ta, lại còn trèo lên giường thì cái thể diện với cậu bây giờ cũng không còn giá trị.

Đưa bàn tay bé nhỏ chạm vào tấm lưng trần của anh. DongHae khẽ run run, sau đó nhanh chóng định thần tâm trạng. Cậu mỉm cười ranh mãnh đưa tay vuốt dọc sống lưng anh. EunHyuk mất kiên nhẫn. Dù sao anh cũng là một thằng đàn ông thôi! Có chăng là chỉ đàng hoàng hơn những thằng đàn ông khác.

-Tốt nhất là em nên nằm yên ngủ đi. Tôi biết là em hiểu tôi đang nói gì.

DongHae vẫn nhất quyết trêu EunHyuk

-Anh thật sự bị yếu sinh lý sao? Em cảm nhận con người anh cũng rất manly mà.

Cậu lại thở dài. EunHyuk nghe đến đây thì máu nóng lại dồn lên. Anh quay người về phía cậu, bàn tay kéo DongHae vào lòng và mỉm cười

-Đừng trách tôi không cảnh báo. Đã hơn ba lần rồi! Và em cũng đã 23 tuổi. không còn nhỏ đâu!

Nói rồi anh ấn môi mình xuống môi cậu. Một nụ hôn rất nhẹ thôi. DongHae đón nhận một cách vụng về, cậu nằm yên hưởng thụ cảm giác chưa bao giờ được biết đến. Nụ hôn chậm dần rồi dừng. Anh buông cậu ra mỉm cười, vẫn cố gắng kiềm chế bản thân

-Bây giờ thì ngủ được rồi chứ?

-Nụ hôn đầu của em...

-Vậy sao? Là em thách thức tôi! Đấy là lời cảnh cáo cuối cùng. Tốt nhất em nên làm một đứa trẻ nghe lời và ngủ đi.

DongHae khẽ mỉm cười. Cậu chui vào lòng anh

-Em nghĩ mình nên đòi lại.

Sau đó cậu hôn anh. Thoáng bất ngờ, nhưng EunHyuk cũng nhanh chóng dành lại thế chủ động. Anh đưa cái lưỡi ma mảnh của mình vào lùng sục khuôn miệng cậu, bàn tay DongHae ôm chặt cổ anh, rồi lại trượt dần xuống thắt lưng.

Lí trí EunHyuk mất đi, giờ đây trong anh chỉ còn khát vọng duy nhất của một người đàn ông.

-Bố mẹ không dạy em rằng giữa hai người con trai vẫn có "chuyện" để xảy ra sao?

DongHae nhướn mày hồi lâu sau đó mới mỉm cười đáp lại.

-Hình như là có thì phải. Nhưng... anh bị liệt dương!

Cậu vẫn trêu anh không thôi. EunHyuk không còn tức giận, anh đưa tay nhéo cái má bầu bĩnh của cậu rồi đặt đầu DongHae xuống giường.

-Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy người đẹp? Rồi em sẽ biết liệt dương như tôi ra sao!

-Hối hận ý hả? Liệu anh có chịu trả em về chỗ cũ không? – DongHae đáp.

Đôi mắt tĩnh lặng như tờ. Cậu nhìn anh, anh nhìn cậu. Những cảm xúc không tên kì lạ. DongHae một phần tò mò, một phần khao khát.

Ánh nhìn được kết thúc bằng một nụ hôn... cho một đêm kì lạ...

Ngay từ lúc gặp anh... em đã biết đây không chỉ là tình cờ...

~End Chap 1~

~TBC~

Chương tiếp