- Dm Doan Tinh 3

Tùy Chỉnh

✭ KHÔNG CÓ ANH BÊN CẠNH ✭

Mỗi ngày không có anh bên cạnh là một ngày khó khăn đối với cậu, từ ngày anh đi, cậu vẫn chưa thể thích ứng nổi.

Suốt 8 năm qua, mỗi ngày khi tỉnh dậy, cậu đã quen luôn có anh ở bên. Sáng chiều có nhau đã hình thành một thói quen với cậu. Bây giờ đột ngột bắt cậu làm quen với sự cô đơn không có ai bên cạnh, điều đó vô cùng khó khăn.

Sáng ra, không có ai bên cạnh chờ cậu tỉnh dậy, không có ai đó chờ cậu dậy để chào buổi sáng và cũng không còn ai đó chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho cậu. Đêm đến không còn ai ôm cậu vào lòng, chẳng còn hơi ấm quen thuộc hay những câu thủ thỉ chúc ngủ ngon.

Nhiều hôm cậu bật dậy giữa đêm khuya, nhìn sang bên giường trống vắng, cậu lại không kìm được mà bật khóc. Nỗi đau đến nhanh, lấy đi hết nước mắt của cậu, rồi lại dần lắng xuống, cậu lại ngủ thiếp đi với vệt nước mắt còn chưa kịp khô.

Thời gian cứ trôi qua, cậu sống không mục đích.

Một ngày 24 giờ, cậu chẳng đi đâu, cứ ngồi thẫn thờ trên ghế. Đảo mắt khắp phòng bằng ánh mắt vô hồn, trong đầu từng mảnh kí ức của hai người hiện ra rõ ràng. Những hình ảnh hiện ra, chậm nhưng chân thật hơn bao giờ hết, quá khứ về những ngày hạnh phúc bên nhau như đánh thức cậu khỏi giấc mộng.

Dù thế nào thì vẫn chỉ là quá khứ, dù chân thật thế nào cũng đã qua, giờ đây chỉ còn lại một mình. Không còn bóng dáng hai người hạnh phúc bên nhau, chiếc cốc đôi bây giờ chỉ còn lại một nửa, chiếc giường rộng lớn trước hai gối nằm nay đổi thành một.

Tràn ngập căn phòng là hình bóng của anh, khắp mọi nơi như đều mang theo hơi thở của anh, chỉ tiếc là vật vẫn đấy nhưng người đã không còn.

Dù vậy, hình bóng mờ nhạt của anh vẫn ở nguyên trong tâm trí cậu, hoàn toàn không mất đi mà thập chí còn rõ ràng hơn trước. Đây có phải cảm giác tiếc nuối khi mất đi một thứ quan trọng hay không, cậu cũng không rõ nhưng cậu rất nhớ anh.

Nỗi nhớ cứ thế lớn lên từng ngày.

Cậu cứ thế sống qua được một tháng. Nói là sống thì cũng không đúng, cậu chỉ như một cái xác không hồn, chẳng làm gì ngoài việc quanh quẩn trong bồn bức tường.

Suốt một tháng qua, cậu không nhận được bất kì liên lạc nào từ anh. Cậu lo cho anh, gọi điện thì không liên lạc được, thậm chí cậu còn liên lạc với cả bạn anh cũng không có thông tin. Đang trong lúc tuyệt vọng nhất thì, cậu nhận được cuộc điện thoại từ một người mà có mơ cậu cũng chẳng ngờ tới.

Cuộc điện thoại từ mẹ anh.

Cậu không hiểu vì sao mà mẹ của anh lại biết số của mình, nhưng cậu vẫn không chần chù mà nghe máy.

Trong điện thoại, hai người không nói gì nhiều. Cũng tại đây là lần đầu tiên người nhà anh chủ động gọi cho cậu nên trong lòng không khỏi cảm thấy bất an và lo sợ.

Đối với cậu, dù là mẹ anh thì vẫn chỉ là người lạ. Không những vậy, gia đình anh đã từng ngăn cản chuyện tình cảm của hai người và cậu sẽ không bao giờ quên chuyện đấy.

Nhưng cậu có lấy hết can đảm đến mấy, thì trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.

Chỉ cần nghe giọng người phụ nữ đấy qua điện thoại, cậu cũng đã đoán được, bà là người phụ nữ quyền lực, có gia giáo nhưng có học thức và không hề tỏ ra thái độ khinh người. Dù cậu biết, gia đình anh hận cậu vô cùng.

Biết vậy nhưng thái độ của cậu khi nói chuyện vẫn rất tôn trọng mẹ của anh và cách nói năng cũng vô cùng lễ phép. Từ trước đến nay, cậu vốn không phải người hẹp hòi, những chuyện thế này cậu cũng không để bụng. Dù gì thì cậu cũng là người ít tuổi hơn, thái độ như vậy là cần thiết.

Mục đích của cuộc nói chuyện này là để hẹn cậu ra ngoài nói chuyện, mẹ của anh cũng không hề dài dòng gì nhiều. Nói chuyện xong là cúp máy luôn.

Lần này hẹn gặp này là ở một quán cà phê gần chỗ làm của cậu, dù đã xin nghỉ tạm thời ở đấy nhưng vì cũng gần nhà nên cậu không ngại.

Đây là một quán cà phê thiết kế theo hơi hướng hiện đại, nằm ở ngay đầu phố nên phù hợp với sở thích của nhiều nhân viên của các công ty gần đấy. Cậu đã đến đây mấy lần rồi nên cũng chẳng còn xa lạ gì.

Không phải giờ tan tầm nên quán khá yên tĩnh, khi cậu đến cũng chẳng có mấy người nên rất dễ dàng để tìm được vị trí người cần tìm.

Người cậu cần tìm đang ngồi ở một góc yên tĩnh trong quán, bà ăn mặc vô cùng sang trọng nhưng không kém phần thanh lịch, dù là giữa đám đông trông vẫn nổi bật.

Mẹ của anh là một người phụ nữ đẹp, dù đã qua độ tuổi tứ tuần từ lâu nhưng vẫn trẻ trung. Vẻ đẹp tự nhiên khiến bà không cần dùng quá nhiều đến son phấn, hôm nay cũng vậy.

Lần thứ hai gặp mặt, khi đối diện với người phụ nữ này cậu vẫn không thể nào bình tĩnh nổi, trong lòng cứ đứng ngồi không yên.

"Đã lâu không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?"

Bà cầm li cà phê trên tay, khẽ nhấm một ngụm nhỏ, như vừa uống vừa thưởng thức hương vị thơm ngon của cà phê hảo hạng.

Chỉ là, từ đầu tới cuối, vẫn không hề nhìn cậu lấy một lần.

Cậu cũng là người hiểu chuyện, cũng không tỏ ra thái độ bất mãn gì khi mẹ của anh lại có thái độ như thế. Sau những chuyện xảy ra, cũng không thể trách bà được.

Không những vậy, cậu còn thấy mừng thầm trong lòng. Ít ra, khi không phải đối mặt nói chuyện với người phụ nữ trước mắt, trong lòng cậu cũng thấy bớt lo sợ.

Mân mê lên ly nước người phục vụ vừa đưa tới, cậu không nhanh không chậm đáp lại, "Cảm ơn ý tốt của phu nhân. Tôi vẫn khỏe."

"Vậy cậu hẳn đã đoán được mục đích của tôi khi hẹn gặp cậu ra đây hôm nay."

Cậu cười nói, "Xin phu nhân bỏ qua cho, tôi đây ngu dốt không hiểu được những điều sâu xa mà phu nhân đang nghĩ."

Đến tận lúc này, người ngồi trước mặt mới chịu liếc mắt nhìn cậu. Trong mắt bà lộ rõ vẻ không vừa ý câu nói vừa nãy của cậu.

Đặt tách cà phê trên tay xuống, bà chậm rãi nói, "Nếu đã vậy, để tôi nói cho cậu biết." Ngữ điệu của bà đưa lên cao, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu nói, "Hôm nay tôi hẹn gặp cậu ra đây cũng chỉ vì chuyện giữa cậu và thằng Phong. Tôi mong cậu hiểu, vốn dĩ từ khi bắt đầu chuyện đã có kết cục chẳng đi đến đâu. Nên nhân lúc chưa quá muộn, cậu hãy tìm cách cắt đứt liên lạc và đừng qua lại với con trai tôi nữa."

Cậu chẳng mấy ngạc nhiên, trước đấy cậu đã đoán được thể nào hôm nay gặp mặt cũng sẽ bị cấm đoán này nọ như thế này. Chuyện này đã là quá mức bình thường, cậu đã sớm quen với nó.

Chỉ là bỗng dưng nhắc đến anh làm cậu lại nhớ đến thời gian trước khi hai người còn bên nhau.

Nếu là ngày trước, gặp trường hợp thế này, anh sẽ không ngại ngần mà đứng ra bảo vệ cậu và tình yêu của hai người. Bây giờ thì khác, chỉ còn có mình cậu tự mình chống chọi lại.

Trong lòng bỗng dưng cảm thấy cô đơn.

Nhưng cậu sẽ không vì thế mà từ bỏ, không có anh bên cạnh cậu lại càng phải mạnh mẽ hơn. Cậu sẽ không tỏ ra yếu đuối.

Tâm trạng rối bời, nhưng cậu vẫn tỏ ra điềm tĩnh, "Nếu hôm nay mục đích phu nhân tìm gặp tôi chỉ có thế này thì thật là phí công rồi. Không cần phu nhân phải nói, chúng tôi vốn đã chia tay từ lâu rồi. Hẳn là anh ấy chưa nói với phu nhân."

Phải khó khắn lắm, cậu mới đủ can đảm để nói ra hai từ "chia tay", chỉ là một từ hết sức bình thường, nhưng sao khi mở miệng nói ra lại trở nên nặng nề đến vậy.

Kìm nén suy nghĩ về cái ngày hôm đó, cậu bình tĩnh nói mà trên mặt không chút cảm xúc. Như thể mọi chuyện quá bình thường.

Khác với cậu, vị phu nhân cao quý trước mặt lại tỏ ra không vừa ý về thái độ của cậu.

Người này vốn từ đầu đã không thèm liếc nhìn cậu lấy một lần, vậy mà bây giờ lại nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt đầy khinh miệt.

Nhưng vì thể diện của bản thân, bà ta vẫn mang cái bộ mặt điềm tĩnh như ban đầu.

"Cậu Phương, tôi hẹn gặp cậu đến đây không phải là để nói dỡn. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày, tôi lại phải hạ mình để gặp một kẻ như cậu. Nếu không phải vì thằng Phong tôi sẽ không tự mình gọi điện hẹn gặp cậu."

Bà ngẩng cao đầu nhìn cậu, đúng là không hề có chút gì là đang hạ mình.

Lời nói của mẹ anh đã chạm đến lòng tự trọng của cậu, dù cậu có không thèm để ý đến mấy lời nói của bà ta thì câu nói vừa rồi vẫn thật quá đáng.

Dù đã cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vì không nhận được sự tôn trọng nên cậu cũng không có ý muốn nể mặt bà ta nữa.

"Vậy thứ lỗi cho tôi vì đã làm mất thời gian của phu nhân, nhưng quả thật tôi cũng không nguyện ý đến đây. Như tôi đã nói, tôi và Phong không còn can hệ gì đến nhau nữa, hai chúng tôi bây giờ đã thành người lạ. Mọi chuyện không phải đúng như ý muốn phu nhân rồi sao, vậy thì phu nhân còn muốn gì nữa?!"

Vừa nghe dứt lời, bà ta đặt mạnh tách cà phê vừa mới cầm lên xuống bàn, vang lên âm thanh không lớn nhưng vì xung quanh quá yên tĩnh nên cậu có chút giật mình.

"Nếu đúng như cậu nói, hai người đã chia tay. Vậy thì tại sao Phong nó vẫn cố tìm cách liên lạc với cậu mỗi ngày. Khó khăn lắm tôi mới gọi được nó về, vậy mà mới ở nhà được một hai ngày nó đã vội vàng muốn đi tìm cậu. Đến cả bệnh tình ngày càng chầm trọng nó cũng không chịu chữa đàng hoàng. Nếu không phải bị khóa cửa nhốt trong phòng thì chắc là nó đã bỏ nhà đi theo cậu từ lâu rồi."

Bà ta vừa nói gì cơ?

Hai người đã chia tay rồi mà. Nên chẳng có lý do gì để anh phải đi tìm cậu cả.

Dù như vậy cậu vẫn có chút hi vọng. Nhưng nhanh chóng đè nén cảm giác đấy xuống, cậu không nhanh không chậm nói, "Xin thứ lỗi, nhưng hẳn phu nhân đã nhầm rồi. Hai chũng tôi đã chia tay từ lâu, người nói chia tay cũng là Phong. Nên không có lý gì anh ấy lại phải đi tìm tôi cả."

"Phương Tùng Lâm! Cậu đừng có giả bộ nữa, những chuyện hai đứa từng làm chẳng lẽ không ai biết. Nếu không phải là cậu thì còn là ai được nữa. Tôi xin cậu hãy buông tha thằng Phong, may mắn lắm nó mới chịu về nhà, lần này gia đình tôi sẽ không để nó đi dễ dàng như vậy nữa. Cho nên nếu cậu còn yêu nó thì tôi mong cậu hay dứt khoát cắt đứt liên lạc với nó. Nếu được cậu hãy ra nước ngoài vài năm, tôi có thể chi trả chi phí đi lại."

Nghe mấy lời kia thật nực cười.

Bà ta đang xin cậu buông tha cho anh sao? Chẳng lẽ từ trước đến nay cậu là kẻ mày dày đi đeo bám anh, làm khổ anh hả?!

"Xin phu nhân hãy hiểu cho, tôi đã nói rõ ràng từ trước, hai chúng tôi đã chia tay rồi. Nên không vì bất kì lý do gì mà tôi lại phải đi ra nước ngoài cả." Cậu còn giả vờ nhìn đông ý, ý muốn nói là đang có việc gì đó cần đi ngay. "Xin lỗi vì đã làm phiền phu nhân, nhưng bây giờ tôi có việc bận phải đi trước. Cáo từ."

Nói rồi cậu đứng dậy, hơi cúi đầu.

Cậu không nhìn lại mẹ anh lấy một lần mà đi thẳng ra ngoài. Cậu không muốn ngồi đây thêm một phút nào nữa.

Không phải cậu không dám đối diện với mẹ anh, mà là cậu không muốn nghe thêm bất kì điều gì về anh nữa. Cậu không muốn phải hi vọng nữa.

Cậu chạy một mạch về nhà.

Ngồi trên ghế sô pha trong phòng, tâm trạng của cậu vẫn chưa bình tĩnh lại.

Cậu không biết phải tin ai, cách đây hai tháng chẳng phải anh đã chia tay cậu sao, vậy thì vì lý do gì mà hôm nay mẹ anh hẹn gặp cậu lại bắt ép hai người cắt đứt liên lạc.

Giữa anh và mẹ anh thì hẳn cậu sẽ tin tưởng anh hơn, nhưng riêng lần này cậu lại mong mỏi, những điều mẹ anh vừa nói là thật. Nếu đúng như lời mẹ anh nói nghĩa là anh vẫn yêu cậu, nghĩa là cậu vẫn còn có cơ hội đúng không?

Cậu như lấy được hi vọng, lần này cậu muốn làm rõ mọi chuyện, vì sao bỗng dưng anh lại nói chia tay mà không báo trước.

Ngay lập tức cầm điện thoại gọi cho anh. Tiếc là vẫn không liên lạc được.

Chưa từ bỏ hi vọng, cậu gọi cho những người bạn của anh để hỏi thăm tin tức. Nhưng khi nhận được tin anh đã ra nước ngoài để chữa bệnh, cậu không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.

Cuối cùng thì bọn họ vẫn phải xa nhau.

Cậu không hiểu ai đã nói khoảng cách địa lý cũng chẳng thể cản được tình yêu, nhưng điều đó là hoàn toàn sai. Chưa bao giờ cậu lại lo sợ như thế này, cậu sợ sẽ mất anh mãi mãi.

Sau đấy cậu có tìm cách tra xem anh đã đi đâu nhưng vẫn không có tin tức. Thời gian trôi qua, mọi chuyện lắng xuống, nhưng cậu vẫn không từ bỏ hi vọng. Cậu dùng hết khả năng của mình để tìm kiếm thông tin về anh. Nhưng vẫn không có kết quả.

Thấm thoát đã qua ba năm.

Vậy mà cậu đã 29 tuổi.

Trong suốt ba năm này, cậu đã hoàn thành nốt những công việc còn dở dang. Sau đó học lên cao hơn để tích lũy thêm nhiều kiến thức và cũng để bớt nhớ anh hơn.

Học xong, cậu vẫn theo đuổi nghành kiến trúc hiện đại. Nhưng vì ở trong nước, nghành này không được phổ biến nên cậu đã nhanh chóng sang nước ngoài.

Cậu chọn địa điểm đến là châu Âu, nơi những tòa kiến trúc đồ sộ, không kém phần cổ kính hay những dòng sông đầy thơ mộng. Tất cả đều hài hòa như một bức tranh tuyệt mỹ mà cậu hằng mong muốn.

Phong cảnh ở đây thật nên thơ, cậu thích ở đây.

Kể cả khi ở đây một mình tự bươn trải nuôi sống bản thân, cậu vẫn không thấy cô đơn. Bởi ở đây cậu có thể làm bất gì những gì cậu muốn, cậu có thể quên đi mọi chuyện đã xảy ra và khi ở đây cậu có thể hi vọng một ngày nào đó có thể gặp anh.

Lại nói, trước đây một năm, cậu đã hỏi được thông tin của anh, biết anh cũng đang ở châu Âu nên cậu vô cùng mãn nguyện vì đã chọn đến đây. Thật không uổng phí những gì cậu đã bỏ ra.

Nhưng kể từ đó đến nay, cậu chưa có cơ hội gặp anh.

Cậu tự an ủi bản thân, rồi sẽ có một ngày gặp được anh, trái đất lớn vậy hai người còn có duyên trùng hợp ở cùng một chỗ, thì không lý gì ở châu Âu này lại không gặp được.

Ngày thường cậu vẽ tranh cho các phòng tranh nhỏ trong thành phố nơi cậu đang sinh sống, thu nhập không cao nhưng cậu vẫn rất thích. Vì chỉ khi vẽ cậu mới được làm chính mình, và khi nhìn những người xem khen ngợi tác phẩm của mình, cậu thấy hãnh diện vô cùng.

Cậu còn làm bán thời gian ở một siêu thị nhỏ, thời gian làm ít, công việc không nặng nhọc mà thu nhập cũng kha khá.

Nói như vậy, nhưng thời gian rảnh rỗi của cậu vẫn vô cùng nhiều. Đa số thời gian rảnh cậu đều vẽ, cậu vẽ rất nhiều thứ, dù lớn hay nhỏ, chỉ cần thích là vẽ. Nhiều hôm muốn thay đổi không khí thì cậu sẽ cầm bản vẻ đi dạo quanh thành phố, ngắm nhìn cảnh vật xinh đẹp xung quanh mà thích thú vẽ nên một bức tranh.

Hôm nay đến phiên cậu làm ở siêu thị. Trời mưa rả rích cả ngày khiến tâm trạng cũng mệt mỏi theo.

Vì trời mưa nên siêu thị cũng chẳng có mấy khách, công việc hôm nay của cậu cũng coi như nhàn nhã.

Mãi đến khi gần đóng cửa mới có một người đàn ông ăn vận vô cùng lịch sự, một thân đen từ trên xuống dưới, tay còn đeo găng tay trắng.

Vì hôm nay vắng khách nên cậu đều có thể nhớ mặt từng người, khi người đàn ông này bước vào đã gây cho cậu một ấn tượng nhẹ. Nhưng bên ngoài cậu vẫn tỏ ra bình thường.

Người đàn ông kia trông cũng trẻ tuổi, có khi còn kém tuổi cậu, nhưng nhìn dáng vẻ lại vô cùng chững chạc.

Hắn ta vừa đi vào, ngay sau đó lại có một người đi vào, cũng là một người đàn ông.

"Tiểu Vương, lấy luôn bao thuốc lá nữa."

Giọng nói vừa rồi sao cậu lại thấy quen thế này, dù có chết cậu cũng không quên được giọng nói này, chất giọng mà cậu tưởng chừng như cả đời sau sẽ không còn nghe được.

Đây chẳng phải anh người mà cậu mong ngóng bấy lâu sao?

Quá sức vui mừng, trong vô thức, cậu chạy lại ôm định ôm lấy anh.

"Phong!"

YUI.