- Dm Game Show Chet Choc Ten Dien Xinh Dep Than Si Gia Chuong 35 Vach Tran

Tùy Chỉnh

Chương 35. Vạch trần

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Ngụy Tử Hư bị một tiếng kêu sợ hãi đánh thức.

Hắn đột nhiên mở mắt, tiếng kêu vẫn còn tiếp tục, nơi phát ra cách hắn không xa, âm thanh chấn động đến mức khiến hắn tức ngực khó thở. Hắn vươn mình xuống giường, vốc nước lạnh té lên mặt, vò tóc cho rối bù, chuẩn bị qua loa rồi khoác áo đẩy cửa ra ngoài.

Bên ngoài tụ tập rất nhiều người. Lục Dư và Triệu Luân đứng ngay trước cửa phòng hắn, dựa vào lan can. Mạc Vãn Hướng cách xa hơn, đứng trên hành lang dẫn vào nơi này ngó nghiêng. Phía đông bên kia, Bành Dân Tắc mở cửa, cũng vội vã chạy qua.

Ngụy Tử Hư nhìn đến cuối hành lang, Lạc Hợp đang quan sát dấu vết trên thảm trải sàn. Hàn Hiểu Na thì đứng càng sâu hơn bên trong, lúc này đang tựa vào một bệ trang trí, đầu gối run lẩy bẩy, mặt mũi tái nhợt, tiếng kêu sợ hãi ban nãy hẳn là từ cô ta.

Nghe thấy tiếng cửa mở, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Ngụy Tử Hư.

Đột nhiên đón nhận nhiều tầm mắt như vậy, Ngụy Tử Hư có chút mê man. Nhưng hắn cũng không vội lảng tránh, tiếp tục quan sát xung quanh. Rõ nhất là những vết tích trải rộng trên thảm trải sàn, hệt như dấu vết để lại sau một trận ẩu đả. Vách tường ở hành lang đã cũ, lớn sơn bị tróc ra, để lộ bên trong vách ngăn tương đối mỏng. Mặt tường ở gần phòng Lưu Tỉnh có mấy vết trầy nhỏ. Dấu vết trên thảm trải sàn vẫn là rõ ràng nhất.

Hành lang phía tây, chỉ có Lưu Tỉnh và Ngụy Tử Hư.

Dấu vết kéo dài đến trước cửa phòng Ngụy Tử Hư thì dừng lại. Lạc Hợp nhìn nơi nó biến mất, lại chuyển đến chân Ngụy Tử Hư, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn. "Hôm qua cậu..."

"Này! Này! Anh mau mở cửa ra đi!" Câu nói của Lạc Hợp bị cắt ngang, Hàn Hiểu Na đã bất chấp đi gõ cửa phòng Lưu Tỉnh.

Gõ mấy phút, bên trong mới truyền ra chút tiếng động.

"Mới sáng sớm mà ầm ĩ cái gì vậy..." Cửa mở, Lưu Tỉnh ngáp một hơi, dựa lên khuông cửa. Áo ngủ gã chỉ cài hai nút, dưới cằm lún phún râu, có chút phát xanh. Nhìn thấy trước cửa phòng nhiều người như vậy, cơn buồn ngủ cũng bay mất phân nửa. "Gì thế, sao lại tập trung hết ở đây vậy?"

"Cậu ngủ say thật, vừa nãy kêu to như thế mà cũng không bị đánh thức." Lạc Hợp đánh giá gã.

"Vừa nãy?" Con ngươi Lưu Tỉnh khẽ chuyển động. "Ý là... cái tiếng thét chói tai kia ấy hả? Ầy, tôi còn tưởng mình nằm mơ chứ, cả tối hôm qua cứ gật gà gật gù. Tôi cũng đâu có muốn ngủ say như thế, tại đêm qua lo có Sói mò đến, thức đến tận 4 giờ mới dám ngủ."

Lạc Hợp: "Vậy thì cậu lo đúng rồi."

Lưu Tỉnh cũng chú ý tới dấu vết ẩu đả. Gã không cách nào tỏ vẻ khí định thần nhàn như những người khác được, dù sao tối qua thực sự đã có kẻ muốn giết gã. Nơi này vẫn còn Sói, hơn nữa nhìn sắc mặt trắng bệch cố nén hoảng hốt kia, có lẽ đêm qua gã cũng không soi ra được Sói. Lưu Tỉnh nhìn theo dấu vết trải dọc hành lang, cuối cùng hoài nghi hướng mắt về phía Ngụy Tử Hư.

Ngụy Tử Hư cũng nhìn lại gã, ăn ngay nói thật: "Đêm qua từ nhà bếp trở về tôi vẫn luôn ở trong phòng ngủ."

Kiểm tra nhân số, tất cả đều đã đến đủ, cũng không có ai bị thương.

Lạc Hợp hỏi thử xem có ai nhìn thấy gì không, tất nhiên không ai trả lời. Kiểm tra cặn kẽ hiện trường thêm một lần nữa, không có phát hiện gì khác, những người tụ tập trên hành lang cũng dần tản đi.

Nếu không muốn bị phát hiện, sao không xử lý vết tích cho gọn gàng một chút? Lạc Hợp nghĩ. Đêm qua y về phòng lúc hai rưỡi, chưa thấy Ngụy Tử Hư quay lại. Vậy trận ẩu đả này hẳn là có Ngụy Tử Hư tham gia, hoặc là xảy ra sau khi hắn về phòng.

Những người khác đều nghi ngờ Ngụy Tử Hư, nhưng Lạc Hợp thì không. Ngược lại, y cảm thấy Ngụy Tử Hư là ít hiềm nghi nhất. Dựa theo những hiểu biết của y về Ngụy Tử Hư, nếu hắn thật sự là Sói, chắc chắn sẽ không để lại chứng cứ rõ ràng như vậy. Y càng nghiêng về giả thiết ẩu đả xảy ra sau khi Ngụy Tử Hư trở về phòng hơn.

Nhìn từ hiện trường, hẳn là có kẻ vừa tới cửa phòng Lưu Tỉnh thì bị ngăn lại, sau đó xảy ra tranh chấp, trong đó hiển nhiên có một kẻ là Sói. Nếu không phải Ngụy Tử Hư, thì chỉ có thể là con Sói thứ ba. Lạc Hợp cảm thấy rất kỳ quái, con Sói thứ ba vô cùng cẩn thận, mà vũ khí lại nguy hiểm, cần gì phải tranh chấp với đối phương, trừ khử luôn không phải càng nhanh gọn sao? Do hắn sợ tác dụng phụ của vũ khí sẽ làm bại lộ mục tiêu? Nhưng nếu đối phương không chết, khả năng danh tính của hắn bị lộ còn cao hơn.

Còn nguyên nhân chủ quan thì, đối phương là người hắn không thể giết, hoặc là không muốn giết?

Nếu như là người không thể giết, Lạc Hợp cũng có một nghi vấn. Nơi này kẻ nắm giữ vũ khí chỉ có phe Sói, vậy Sói có thể tự giết lẫn nhau không? Vũ khí không có mắt, trên lý thuyết thì hoàn toàn có thể, chỉ là giết người cùng phe thì quá vô lý, người mà Sói không thể giết có lẽ chỉ có đồng đội của nó. Hai con Sói tại sao lại phải tranh chấp vì Tiên Tri? Tư oán sao, Lạc Hợp không cho rằng có loại tư oán có thể quan trọng hơn so việc bảo toàn mạng sống của chính mình.

Còn nếu là người không muốn giết, như vậy hai kẻ ẩu đả sẽ gồm một Thiện một Sói. Vậy thì càng thêm khó giải thích chuyện dấu vết không được xử lý. Ban đêm là lợi thế tuyệt đối của Sói, hoàn toàn có thể giải quyết tranh chấp xong xuôi rồi nghênh ngang quay lại xử lý hiện trường. Chứ không phải chờ đến ban ngày, giữa lúc thẩm phán bị đối phương quay ra cắn cho một cái.

Đương nhiên vẫn còn một khả năng nữa. Ẩu đả không phải mục đích chính, để lại dấu vết mới là ý đồ thực sự. Những vết tích đó có thể là được cố tình lưu lại, để che giấu, hoặc đổ tội cho ai đó.

Lạc Hợp đưa ngón trỏ lên đẩy kính. Ngụy Tử Hư nói y nhìn nhận vấn đề quá phức tạp, cũng không phải không có lý. Theo suy nghĩ của y, bất kể là còn tồn tại hai con Sói, hay là có người đứng về phe Sói, thậm chí là thân phận Tiên Tri rất có vấn đề của Lưu Tỉnh, chẳng có cái nào có thể khiến người ta buông lỏng nổi. Rất có thể kẻ kia chỉ đơn giản là kinh hãi quá độ, không dám quay về hiện trường mà thôi.

Đó là suy nghĩ của người bình thường. Một con người trong xã hội văn minh gặp phải kẻ xấu, về sau sẽ sinh ra ám ảnh với nơi gặp nạn, luôn tìm cách trốn tránh, cố gắng quên đi, căn bản cũng không kịp bình tĩnh suy nghĩ xem làm thế nào để xử lý mọi thứ cho chu toàn.

Thế nhưng, những kẻ sống sót đến tận bây giờ, còn có mấy ai là bình thường?

Lạc Hợp mải mê suy nghĩ, bước chân chậm dần, bị bỏ lại phía sau.

"Giáo sư Lạc?" Một thanh âm bên cạnh y vang lên, là Ngụy Tử Hư vẫn luôn theo sát. "Thật ra, tối qua tôi phát hiện được một ít chuyện."

Lạc Hợp nhìn hắn. "Cậu nhìn thấy kẻ nào ẩu đả trước cửa phòng Lưu Tỉnh à?"

Ngụy Tử Hư lắc đầu. "Không liên quan gì đến chuyện đó đâu. Là chuyện khác, mà tôi cũng không biết có liên quan gì đến Sói hay không, có thể chỉ là chuyện riêng giữa người họ. Chỉ là tôi cảm thấy hơi lạ."

Lạc Hợp: "Cậu nói đi."

"À..." Ngụy Tử Hư vừa muốn mở miệng, lại lén lút liếc nhìn đám người cách đó không xa. "Bây giờ nói không tiện lắm. Giáo sư Lạc, tối nay 8 giờ đến thư phòng nhé, tôi sắp xếp lại suy nghĩ rồi sẽ nói rõ với anh."

Lạc Hợp nhíu mày: "Nhất định phải là lúc đó?"

Ngụy Tử Hư gật gật đầu.

"Được." Lạc Hợp nói. "Vậy tôi cũng muốn nhờ cậu một chuyện. Cái rubik cậu chơi buổi tối ngày đầu tiên ấy, lúc thẩm phán thì mang đến đi."

"Rubik?" Ngụy Tử Hư nhớ lại. "À, được rồi, để tôi về phòng tìm xem."

Sóng gió qua đi, Ngụy Tử Hư thấy Bành Dân Tắc vào bếp, cũng đi vào theo.

"Dân Tắc, điểm tâm ăn gì vậy?"

Bành Dân Tắc vừa mới bỏ một nắm yến mạch vào bát, đang cầm bình sữa bò tách béo[1] đổ vào, nghe thấy giọng Ngụy Tử Hư, vừa ngẩng đầu lên đã bị chệch tay, sữa bò sánh ra ngoài. "Khụ khụ." Bành Dân Tắc lập tức đặt bình sữa xuống, lấy giấy thấm nước lau bàn.

[1] Sữa gầy (sữa tách kem, sữa không béo) là sữa tươi được chiết tách thành phần kem sữa ra khỏi thành phẩm. Khi chất béo bị tách khỏi sữa, sữa sẽ mất màu trắng sáng.

"Sữa yến mạch, ăn tạm thôi."

Ngụy Tử Hư cười híp mắt ngồi đối diện quầy bar. "Có phần của tôi không?"

"Cậu cũng muốn ăn à?" Bành Dân Tắc không nhìn hắn, mở tủ lạnh lấy ra hai quả trứng gà. "Thế làm thêm trứng cuộn đi."

Anh đập trứng vào bát, đưa cho Ngụy Tử Hư, sau đó đi bật bếp, bỏ vào một muỗng bơ thực vật. "Cậu đánh trứng đi, cho thêm ít muối."

Ngụy Tử Hư lập tức hóa thành máy đánh chạy bằng cơm, trên tay nhanh chóng khuấy đảo, tầm mắt lại dán chặt lấy gò má Bành Dân Tắc.

"Dân Tắc, anh phải cạo râu kỹ hơn thôi." Ngụy Tử Hư đột nhiên nói. Bành Dân Tắc nghe vậy, tay phải theo quán tính sờ lên cằm, lúc này Ngụy Tử Hư mới nhẹ nhàng nói nốt câu còn lại. "Cọ lên rát lắm."

Bành Dân Tắc khựng lại, hai giây sau mới phản ứng được Ngụy Tử Hư đang nói chỗ nào bị cọ, rụt phắt tay lại, túm lấy cái xẻng dàn bơ ra mặt chảo.

"Dân Tắc, khói nóng vậy à, mặt anh đỏ lựng rồi kìa." Ngụy Tử Hư nghiêng đầu, làm bộ không rành thế sự hỏi một câu. Bành Dân Tắc liều mạng quay mặt đi, Ngụy Tử Hư mới như hiểu rõ mà cười rộ lên. "Dân Tắc, thực ra anh không ghét tôi đúng không. Hôm qua lúc tôi hôn anh hình như cũng rất hưởng thụ mà..."

"Buổi trưa ăn gì!?" Bành Dân Tắc đột nhiên nhảy vào họng hắn.

"À..." Ngụy Tử Hư kịp thời phanh lại, thuận theo trả lời anh: "Tôi lại muốn ăn rau thơm rồi, làm mì sợi được không, không thì rau thơm xào với thịt?"

"Chậc, phải làm phần riêng cho cậu thôi, lượng rau thơm cậu ăn nhiều gấp mấy lần người bình thường. Mà trước đó còn phải để riêng một bát cho Lạc Hợp nữa, anh ta có một tí rau thơm thôi đã không chịu nổi rồi..." Bành Dân Tắc nghĩ linh tinh nói. Ngụy Tử Hư ở bên kia nhẹ giọng cười, gọi anh. "Đánh trứng xong rồi, cho anh này."

Bành Dân Tắc nhìn chằm chằm đáy chảo, không quay đầu vươn tay ra lấy bát, kéo kéo lại không kéo được, rốt cuộc anh vẫn phải quay lại xem có chuyện gì.

Ngụy Tử Hư cầm bát, đôi mắt trong ngoài đều là ý cười, mí mắt dưới hơi nâng lên, ánh mắt như xoáy nước càng chảy càng sâu.

"Dân Tắc, một người có thích ăn rau thơm hay không, phải ăn thử một lần mới biết. Tương tự..."

"Một người đàn ông có thể lên giường với một người đàn ông khác không, anh biết làm thế nào để kiểm tra chứ?"

【 Thẩm phán bắt đầu 】

Xét thấy tối qua không có thương vong, cũng không có ai nói bị tập kích, trước hết mọi người hỏi thăm kết quả kiểm tra của Lưu Tỉnh. Lưu Tỉnh nói gã soi Bành Dân Tắc, Thiện.

Sau đó, trọng điểm thảo luận liền tập trung vào dấu vết ẩu đả trên tầng hai.

Phía tây tầng hai chỉ có Lưu Tỉnh và Ngụy Tử Hư, Lạc Hợp bảo họ trước hết nói sơ về tình hình tối qua.

Lưu Tỉnh: "Buổi sáng tôi nói rồi, 4 giờ tôi mới ngủ, ngủ được một chút đã có người gõ cửa. Trước khi ngủ thì không nghe thấy gì cả. Với cả, nếu tôi biết ngoài cửa phòng đánh đấm thành như vậy, đã sớm mở cửa sổ chuồn ra ngoài rồi."

Ngụy Tử Hư: "2 giờ sáng tôi thấy đói, định xuống bếp ăn khuya. Lúc đi qua hành lang thì gặp Giáo sư Lạc, nói chuyện một lúc thì tôi xuống bếp hâm nóng pizza, ăn xong tôi về phòng ngủ. Lúc đó chắc khoảng 3 giờ, tôi cũng không nghe thấy gì cả."

Triệu Luân đưa ra nghi vấn đầu tiên: "Gì thế, hiện trường loạn thành như vậy, động tĩnh cũng không thể nhỏ. Hai đứa chúng mày gan nhỉ, ngoài cửa có tiếng đánh nhau mà vẫn ngủ được?" Cách âm trong biệt thự khá tốt, nhưng chỉ là đối với những âm thanh truyền qua không khí thôi. Trên thảm và tường đều có vết tích rõ ràng, hiển nhiên là do va đập trực tiếp, âm thanh truyền qua tường chắc chắn phải rất vang dội.

Lưu Tỉnh: "Qua đây, tao nhượng bài Tiên Tri cho mày, sau cả một đêm căng như dây đàn để xem mày ngủ có khác gì chết trôi không."

Ngụy Tử Hư lại trả lời: "Thực ra tôi không ngủ sâu như Lưu Tỉnh, nếu có tiếng gì hẳn là sẽ phát hiện. Nhưng thực sự là chẳng có gì cả, tôi nghĩ là do bên ngoài sợ đánh động nên giảm bớt động tác. Có điều phe Sói và phe Thiện đụng mặt không phải chính là không chết không thôi sao?" Hắn quay đầu hỏi người bên cạnh: "Giáo sư Lạc, anh thấy thế nào?"

Lạc Hợp nhàn nhạt liếc nhìn hắn: "Tôi cảm thấy là trò che mắt."

"Trò che mắt?" Ngụy Tử Hư hỏi.

Lạc Hợp thu hồi tầm mắt, lại ngẩng đầu đối diện với loa phóng thanh nói: "Director, có thể đập vỡ khối rubik này không?"

Trên mặt bàn trước mặt Ngụy Tử Hư là khối rubik tối ngày đầu tiên hắn còn nghịch chơi, mặt nào cũng lộn xộn, nhìn vừa rắc rối vừa phức tạp.

Trong loa phóng thanh phát ra chút tạp âm.

【 Có thể nha. 】

【 Nhưng chưa được chủ nhân cho phép mà đã đập phá, hình như không phải phép lắm? 】

"Không sao, tôi cho phép." Ngụy Tử Hư nhìn Lạc Hợp bất đắc dĩ cười cười.

Mặt bàn lõm xuống, bên trong truyền ra âm thanh vỡ vụn, lúc trả về, khối rubik đã vỡ thành nhiều mảnh, không còn miếng nào nguyên vẹn.

Lạc Hợp cẩn thận quan sát bên trong những mảnh vỡ. "Ồ, kết cấu bên trong giống hệt rubik bình thường. Chẳng trách cậu dám mang tới."

Ngụy Tử Hư khẽ cau mày: "Giáo sư Lạc?"

"Tối ngày thứ nhất, tôi vừa thấy cái rubik này đã rất nghi hoặc. Phòng tôi không có rubik, có lẽ thứ đó là cậu tự yêu cầu từ trong pad. Khi đó những người khác đều tìm nhu yếu phẩm cần thiết hoặc dụng cụ tự vệ, làm gì có ai ngày đầu tiên lại muốn lấy một cái đồ chơi?"

"Nhưng sau đó Lý Chấn cũng lấy ra một chiếc máy quay phim nhựa, nên tôi cũng bỏ qua cảm giác đó, nghĩ đơn giản là do cậu ham vui. Nhưng kể từ buổi tối đó, cậu chưa từng cầm đến cái rubik này thêm lần nào. Vốn dĩ cậu không biết lắp rubik, tối đó lại không ngừng nghiên cứu nó. Là do không thể không làm vậy, phải không?"

Lạc Hợp nhìn chằm chằm những mảnh vỡ rubik, tốc độ nói rất nhanh, không giống đang phân trần, mà chỉ như đang chỉnh lý suy nghĩ.

"Trò che mắt? Phải, một trò che mắt vô cùng lợi hại."

Lạc Hợp chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt tan rã, tựa như nhìn thấy chân tướng bản thân vẫn luôn kiếm tìm.

"Trong lý luận về 'Thế giới lý tính tuyệt đối' của Kant đã từng đề cập: 'Chân lý là một vật tự thân, chẳng có bất kỳ liên hệ gì với những miêu tả chủ quan xung quanh nó. Nếu thế giới có thể dựng lên một miêu tả thống nhất về chân lý, rốt cuộc cũng chỉ là một cái 'định kiến' thống nhất được treo lên mà thôi."

"Ngụy Tử Hư, tôi thử gạt cậu ra khỏi trò chơi này. Sau đó tôi phát hiện, nếu như không có cậu, những người ở đây đều sẽ nhận được những kết quả hoàn toàn khác biệt."

Ánh mắt y dần dần tụ lại, cuối cùng tập trung trên mặt Ngụy Tử Hư.

"Cái 'định kiến' kia, chẳng phải chính là cậu sao, Ngụy Tử Hư?"