Trang chủ[ĐM/HOÀN] Nam chính là của tôi - Quan MộcPhiên ngoại Thế giới song song 6

[ĐM/HOÀN] Nam chính là của tôi - Quan Mộc - Phiên ngoại Thế giới song song 6

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Tác giả: Quan Mộc

Editor: Tần Nhiếp Mặc

______________

Phiên ngoại 6

Trên tầng 6 "Hoài Nguyệt", phòng dạy dỗ.
    
"Em xem file danh sách mà ta gửi em rồi đúng chứ? Có hành vi nào khiến em không chấp nhận được không?" Chu Viễn ngồi trên ghế sofa nhìn thiếu niên đang quỳ trước người nói.
    
Khưu Bạch nhớ lại danh sách ngày hôm qua Chu Viễn gửi cho cậu liền đỏ mặt, trong đó có một số từ ngữ rất tục tĩu, chẳng hạn như khẩu giao, rửa ruột, quan hệ qua đường hậu môn, xuất tinh trong, v.v.    
    
Cậu lắc đầu một cái, "Không, không có ạ."

"Em có ý kiến gì cũng có thể nói với ta, ta tôn trọng ý kiến của em. Nhưng khi đã tiến vào trạng thái dạy dỗ, ta sẽ không dễ nói chuyện như bây giờ đâu."

Khưu Bạch ngẩng đầu nhìn người đàn ông, "Chỉ cần là chủ nhân, chó con đều có thể chấp nhận."    
    
Chu Viễn hơi nghiêng người, "Cái miệng nhỏ ngọt như vậy là muốn lúc sau ta nhẹ tay chút hử?"    
    
"Không phải ạ." Hai mắt Khưu Bạch sáng ngời, "Em nói thật đấy ạ, người khác thì không thể nhưng chủ nhân muốn làm gì em cũng được hết ạ."  
    
"Ha." Chu Viễn cười nhẹ một tiếng, lời nói của nhóc này khiến anh rất sung sướng. Anh gõ gõ lên tay vịn ghế sofa, "Lấy một từ an toàn đi."

"Từ an toàn?"
    
"Trong quá trình dạy dỗ, khi em không thể chịu đựng được nữa và muốn ngừng vào ngay lúc đó, một khi em nói ra từ an toàn, dạy dỗ sẽ kết thúc. Từ an toàn có thể lấy tùy ý nhưng tốt nhất không nên là mấy từ không rõ hàm ý như "Không muốn" hoặc "Dừng lại". 
    
"Chú Chu."

Chu Viễn liếc cậu một cái.

"Là chú Chu ạ."    
    
"Có thể." Chu Viễn đứng lên, khí thế trên người đột nhiên biến đổi, "Vậy chúng ta bắt đầu."    

Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, tay phải cầm roi, vẻ điềm tĩnh và ôn hòa đã bị rút đi thay vào đó là uy thế nặng nề và ánh mắt rất có tính xâm lược.
   
Hai người một đứng một quỳ, một người nhìn xuống một người nhìn lên, một người ăn mặc chỉnh tề một người toàn thân trần trụi.    

Thân phận và địa vị rõ rành rành.    
    
Phấn khích do sự tương phản mạnh mẽ như vậy mang lại là không thể diễn tả được, Khưu Bạch vừa xấu hổ vừa bồn chồn, máu trong cơ thể nóng bỏng tuôn trào, dưới ánh mắt xẹt qua của người đàn ông, gần như lập tức có phản ứng chân thật nhất.
    
Anh khẽ cười một tiếng, cái roi lạnh lẽo quấn lấy dương vật đã cương cứng của cậu, "Thứ này cứng rồi."
    
Giọng nói không mặn không nhạt của Chu Viễn vang lên trên đầu cậu, "Ta đã từng nói tất cả của nô lệ đều là của chủ nhân, bao gồm cả thân thể của em."  
    
Hai má Khưu Bạch nóng lên, cắn môi khẽ run.    
 
"Nói chuyện!"

Lực roi vừa xuống, Khưu Bạch hít một hơi, "Từng nói, chủ nhân từng nói qua."
    
"Vậy thì hãy nói cho ta biết, tại sao vật nhỏ này của lại cứng lên mà không có sự cho phép của ta." Khi vừa dứt lời, một phát roi giáng xuống bụng dưới của Khưu Bạch.
    
"Hừ ưm..." Khưu Bạch rên rỉ, bụng dưới vô thức căng thẳng lại nghe thấy người đàn ông nói: "Thả lỏng đi, nếu không sẽ càng đau đấy."     
    
Khưu Bạch hít thở sâu cố gắng thả lỏng cơ thể, thật ra cũng không thấy đau lắm, cậu có thể nhận ra Chu Viễn đã cố ý giảm nhẹ lực tay rồi. Chủ nhân của mình rất thương mình, ý nghĩ này làm cậu cực kỳ kích động.    

Vì vậy dương vật vừa mềm xuống lần thứ hai ngẩng đầu lên, phía trên còn rịn ra một chút chất lỏng.

Giọng nói Chu Viễn trầm xuống, "Xem ra em không tự quản được mình."  

Một bàn chân đặt lên dương vật đang ngẩng cao của cậu, Chu Viễn không đi giày nên Khưu Bạch có thể cảm nhận được nhiệt độ từ bàn chân của người đàn ông, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm bàn chân kia, chân của Chu Viễn rất đẹp, gầy và dài, gân cốt rõ ràng. Có lẽ là lâu không tiếp xúc với ánh Mặt Trời nên da dẻ trắng hơn, có thể nhìn rõ mạch máu xanh nhạt dưới làn da, xương mắt cá còn nhô lên trên cổ chân nên nhìn qua càng thêm gầy.
    
Hô hấp Khưu Bạch càng thêm dồn dập, bàn chân kia liên tục giẫm ép dương vật, chà xát trên quy đầu sưng tấy của cậu, có chút đau nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được của cậu, cậu không trốn tránh chút nào trái lại còn kiên trì thẳng eo để đón ý hùa theo người đàn ông.
    
"Đừng nhúc nhích." Chu Viễn dùng sức ở chân.

"Hừm..." Khưu Bạch cảm thấy mình sắp bắn rồi, quy đầu chảy ra cả đống nước bị Chu Viễn trây ra cả thân dương vật khiến nó trở nên trơn nhớt, khoái cảm tăng lên gấp bội.
    
Nhìn vẻ mặt mê say trầm luân của thanh niên, khóe môi Chu Viễn nhếch lên một độ cong không dễ nhận ra, đột nhiên xấu xa rút chân về.

"Không cho bắn." Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh.
    
Cơn khoái cảm đột ngột ập đến, dục vọng bắn tinh lên không được xuống cũng không xong, nó cứ lơ lửng ở giữa khiến cậu cực kỳ khó chịu. Con cu run run muốn bắn tinh nhưng không có ngoại lực kích thích thì khả năng đạt cao trào là rất thấp. Cậu khó chịu đến mắt đỏ hoe, mê man nhìn Chu Viễn.
    
Chu Viễn cụp mắt, gấp đôi roi lại rồi dùng đầu nhọn gảy đầu vú Khưu Bạch, núm vú hồng nhạt vốn dĩ lõm vào trong nhưng lại dựng đứng lộ ra ngoài không khí dưới sự đùa bỡn chậm rãi từ phía trên.
    
Khưu Bạch chưa bao giờ cảm thấy rằng ngực đàn ông cũng bị chơi ra cảm giác, nhưng giờ đây khoái cảm tê dại như dòng điện này không ngừng truyền từ núm vú ra toàn thân khiến cậu run rẩy sắp quỳ không nổi nữa. Phần dưới của cậu đã cứng đến đau đớn, nhưng cậu không thể bắn ra được.
    
"Quỳ cho tốt." Người đàn ông chẳng hề thương tiếc đến cảm thụ của cậu, chỉ nhàn nhạt nhìn chăm chăm vào cậu, "Ngày hôm nay chỉ có một yêu cầu, trước khi ta cho phép, em phải quản cho tốt đồ của mình."

Khưu Bạch hít sâu một hơi quỳ vững, đuôi mắt nổi lên tia nước, lỗ tai cũng đỏ chót.

Mỗi giây mỗi phút đều là giày vò.
    
Mà tầm mắt của người đàn ông phóng tới có độ tồn tại cực mạnh mẽ khiến cậu không có cách nào bình tĩnh nổi, cứ nhìn cậu như vậy cậu cũng sắp bốc cháy luôn rồi. Hai tay chắp ở sau lưng, xuýt chút nữa cậu đã không thể nhịn được đưa tay ra trước tự an ủi mình, mặc dù chủ nhân không lên tiếng cậu cũng không dám động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương khát cầu nhìn lên Chu Viễn.
    
Không biết qua bao lâu người đàn ông rốt cuộc mở lòng từ bi mở miệng.

"Muốn bắn?" Chu Viễn vân vê lọn tóc của thanh niên trên tay, anh rất thích tóc của thanh niên, mềm mại mượt mà, đẹp đẽ, xúc cảm vô cùng tốt.

"Muốn ạ." Mắt Khưu Bạch lom lom nhìn Chu Viễn, hô hấp bất ổn mà nói: "Xin ngài hãy để em bắn đi ạ."
    
Chu Viễn chuyển roi đến thắt lưng thanh niên, xoa nhẹ, "Ta có thể giúp em, nhưng em phải trả một cái giá tương xứng."

"Tất cả em đều đáp ứng ngài, chủ nhân nói gì chó con đều chấp thuận."

Cái roi lạnh như băng trườn quanh người cậu mang theo từng mảng từng mảng run rẩy. Khưu Bạch bị dục vọng hành hạ đến mức sắp phát điên, nhưng sự tin tưởng của cậu dành cho Chu Viễn khiến cậu vô thức tuân theo mọi thứ, cho nên cậu đã bỏ lỡ một tia vui sướng chớt lóe trong mắt người đàn ông.
    
Một âm thanh xé gió mà đến, roi chính xác rơi trên đầu vú bên trái của Khưu Bạch mang đến từng tia đau đớn và ngứa ngáy.

"Bắn đi."

Mệnh lệnh của người đàn ông như ấn mở công tắc đang cầm cố dục vọng như núi lửa phun trào ra, thân thể Khưu Bạch run lên kịch liệt, đầu óc như từng đóa pháo hoa nổ tung, sôi trào, kêu gào, mỗi một tế bào đều đang. phát ra tiếng rên rỉ vụn vặt.

Cậu chịu không nổi ngẩng cao đầu, dương vật phía dưới giật giật hai lần rồi bắn ra một dải dịch màu trắng.

"Ha a..." Khoái cảm cực hạn tàn phá bừa bãi trong cơ thể làm Khưu Bạch không khỏi ngâm nga tiếng rên rỉ đã cố nén, trước đây cậu cũng từng dùng tay sóc lọ rồi nhưng chưa từng có cảm giác sung sướng như vậy bao giờ, loại khoái cảm khiến đồng tử cậu tan rã, gần như muốn mê muội.

Bắn tinh xong, thân thể vốn căng thẳng mềm nhũn vô lực xiêu vẹo ngã xuống, nhưng không phải ngã trên mặt sàn, mà là ngã vào một cái ôm rộng lớn ấm áp.
    
Cánh tay của người đàn ông rắn chắc mạnh mẽ ôm lấy cậu, xuyên qua lớp vải vóc vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng trong đó, hương gỗ thoang thoảng đọng lại nơi chóp mũi khiến cậu cảm thấy rất an tâm và chân thật.
    
Một bàn tay to lớn sờ sờ khuôn mặt ửng hồng của cậu, vén tóc mái đẫm mồ hôi sang một bên sau đó vuốt gáy, để đầu cậu dựa vào một bên cổ mình, ôn nhu nói: "Bảo bối, em làm rất tốt."
    
Nghe được lời khích lệ của chủ nhân, trái tim của Khưu Bạch cuối cùng cũng quay về chỗ cũ, cậu không nhịn được cọ cọ nơi hõm cổ của người đàn ông rầm rì rên rỉ.

Chu Viễn cười nhẹ, "Thật giống con chó con."
    
Khưu Bạch dính sát vào cơ thể người đàn ông, đúng lúc cảm nhận được sự rung động từ khoang ngực phối hợp với giọng nói trầm thấp quyến rũ của Chu Viễn, làm cậu đỏ mặt tim đập nhanh, nắm lấy vạt áo của anh.
    
Trong tư thế này, Chu Viễn cứ như đang ôm một đứa trẻ Khưu Bạch vào lòng sau đó ngồi trên ghế salong, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng chàng trai, từng chút một xoa dịu tâm tình của cậu.
    
Mãi đến khi người trong lòng không còn run rẩy nữa, hơi thở cũng bình thường lại anh mới nhẹ giọng hỏi: "Thế nào? Em không sao chứ?"

Khưu Bạch ngẩng đầu lên, trong con ngươi ướt át tràn đầy sự ỷ lại: "Em không sao, cảm ơn chủ nhân."
    
Chu Viễn nắn bóp da thịt sau gáy cậu, "Đừng cảm ơn ta, hôm nay là lần đầu tiên nên ta không làm gì, lần sau em không được nhàn hạ như vậy đâu."

"Lần sau..." Đôi mắt Khưu Bạch sáng lên, cậu đã bắt đầu mong đợi lần tiếp theo.
    
Nhìn ánh mắt của thanh niên đột nhiên trở nên hưng phấn, Chu Viễn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, vỗ vỗ cái mông của cậu, " Đứng lên đi."

"Dạ." Khưu Bạch từ trên đùi người đàn ông đi xuống rồi quỳ rạp bên chân anh, chớt nhớ tới một chuyện, do dự hỏi: "Chủ nhân, mới nãy ngài nói phải trả một giá tương xứng ạ...?"
    
Nói tới đây, Chu Viễn nhướng mày, không lập tức trả lời Khưu Bạch mà trực tiếp đi tới tủ trung bày bên kia.

Khưu Bạch không được phép cử động nên không nhìn thấy chủ nhân đang làm gì, chỉ có thể nghe tiếng leng keng lanh lảnh , có hơi căng thẳng.
    
Khi Chu Viễn trở lại, Khưu Bạch mới thấy rõ thứ trong tay anh, là một cái đai trinh tiết. Phía trên là một dây đai da mỏng và dây xích, phía dưới là một chiếc lồng kim loại nhỏ có lỗ mở vào trong.
    
Chu Viễn ngồi xổm xuống thắt dây lưng trên xương hông của Khưu Bạch, sau đó nhét dương vật đang bán cương của cậu vào trong "lồng chim" phía dưới, khóa lại.
    
Những ngón tay mát lạnh của người đàn ông chạm vào dương vật của Khưu Bạch khiến cậu không nhịn được lại cứng rồi. Đây là lần đầu tiên chủ nhân đụng vào bộ phận sinh dục của cậu, tuy rằng chỉ có mấy giây nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến Khưu Bạch kích động.
    
Nhưng khi cậu kích động, dương vật giữa hai chân liền gặp tai vạ, "lồng chim" không lớn, lúc mềm có thể đưa xuống được nhưng một khi đã cương lên thì dương vật sẽ bị vòng kim loại bên trong buộc chặt, quy đầu sưng tấy cũng chỉa vào đỉnh lồng, không được phóng thích.
    
Một cảm giác tê dại chua xót truyền đến, cả người Khưu Bạch run cầm cập, bộ phận sinh dục càng cứng ngắc, nhưng cậu càng cứng loại cảm giác đó càng mãnh liệt hơn. Vì cách một chiếc lồng nên cậu không thể hoàn toàn chạm vào dương vật của mình, nên nó trở thành một vòng lặp vô hạn.
    
"Thả lỏng." Chu Viễn nhếch miệng cười, " Nếu không người chịu khổ chính là em."
    
Khưu Bạch mím mím môi, nỗ lực áp chế dục vọng của mình, run giọng nói: "Đây là cái giá mà chủ nhân nói sao ạ?"

"Dĩ nhiên không phải, em bắt buộc phải đeo khóa trinh tiết, thân thể của nô lệ thuộc về chủ nhân, thứ này của em, ta không cho phép thì em không thể đụng vào."
    
Chu Viễn nâng cái lồng nhỏ lên xuống, nghe thấy chàng trai phát ra một tiếng "shh" bị đè nén mới tiếp tục nói: "Nếu như em biểu hiện tốt, ta sẽ thưởng cho em xuất tinh. Lúc ta không có mặt, nó sẽ thay ta chiếu cố em thật tốt."

"Vậy cái giá phải trả rốt cuộc là gì ạ?"

"Cái giá chính là, trong vòng một tháng em không được bắn tinh, bất kể là lúc em sinh hoạt bình thường hay trong cuộc dạy dỗ, em cũng không có cơ hội được bắn."
    
Chu Viễn sờ đầu Khưu Bạch, có chút ác ý nói.
    

Chương trước Chương tiếp