- Doan Buon Chuong 4

Tùy Chỉnh


  Dòng người đi lại tấp nập, khắp nơi và mỗi nhà đều treo đèn lồng thắp sáng trưng kinh thành. Hôm nay là lễ hội hoa đăng nên ai nấy cũng đều vui vẻ, trai thanh gái tú ăn diện thật đẹp để dự hội.
Ở dòng sông thả hoa đăng có một cô gái mới chỉ mười hai, mười ba tuổi cũng thả hoa đăng. Nàng là đại tiểu thư nhà họ Hạ-Hạ Nhiên vì thích thú mà lén ra khỏi phủ chơi. Nàng cười rạng rỡ như hoa mùa xuân khiến không ít nam tử chú ý. 
Sau khi ước xong và thả hoa đăng, nàng vui vẻ quay đầu lại hướng tới dòng người đông đúc. Nhưng do quá nhiều người, nàng không may bị vấp ngã về phía trước. Cứ tưởng sẽ đập mặt xuống đất nhưng khi tiếp xúc với lồng ngực rộng và ấm áp nàng vội ngẩng đầu, ngước đôi mắt to tròn trong suốt nhìn người đang ôm mình. Là một nam tử, hắn rất cao thật khó khăn khi ngửa lên nhìn hắn, cũng phải nàng mới mười ba tuổi vóc người nhỏ nhắn mới chỉ cao gần tới vai hắn thôi. Nàng khẽ nhìn hắn, khuôn mặt hắn thật đẹp, đẹp đến từng góc cạnh mày kiếm, môi mỏng, đặc biệt là đôi mắt sâu không đáy như cuốn sâu nàng vào đó.
Hắn khẽ nhướn mày nhìn nàng, đôi mắt nàng trong suốt như làn nước mùa thu sáng lấp lánh. Nhìn nhau hồi lâu, hắn vẫn ôm nàng như vậy. Khi nhận thức được ánh mắt của những người xung quanh nàng đỏ bừng mặt lui về phía sau. 
"Cảm ơn công tử...". Nàng cất giọng rồi chạy đi mất.
Hắn nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn biến mất sau dòng người tấp nập thật lâu. Nhìn xuống đất, thấy chiếc khăn tay thêu hoa đỗ quyên, bên dưới là hai chữ "Hạ Yên".
"Hạ Yên...". Hắn cầm chiếc khăn tay nhìn về phía nàng bước đi, ánh mắt mang theo ý cười nói hai chữ. Sau mới cất bước quay đầu đi trong đầu thấp thoáng hình bóng nàng.
Về đến Hạ gia. Muội muội nàng thấy nàng trở về liền chạy tới. Muội muội chỉ kém nàng một tuổi gương mặt cả hai có đến 7,8 phần giống nhau. Yên Nhi cất giọng trách mắng.
"Tỷ tỷ...tỷ xem...tỷ đem khăn tay của muội đi đâu rồi?".
"A...ta quên mất đánh rơi ở đâu rồi...ta sẽ thêu lại cho muội một cái khác...".
"Được! Nhưng phải đẹp hơn cái trước!".
"Được rồi! Được rồi!".
Nàng cười tươi tâm trí nàng thoáng ẩn hiện thân ảnh hắn. Tim không khỏi nhộn nhạo.
-----------------------------------
4 năm sau...
Cửu Vương gia Đường Tịnh Triệt sau ba năm dẹp loạn tại biên cương trở về, xin Hoàng thượng chỉ hôn cho mình và Nhị tiểu thư Hạ gia. Hoàng thượng đồng ý ban hôn.
Trong phủ Cửu Vương gia tràn ngập không khí phấn khởi cùng vui vẻ. Hạ nhân trong phủ ai cũng hứng khởi vì chủ nhân của họ sau bao nhiêu năm không gần nữ sắc rốt cục cũng động tâm mà xin Hoàng thượng ban hôn.
Giờ lành đã tới, tân nương cũng đã đến....
Nhất bái thiên địa...
Nhị bái cao đường...
Phu thê giao bái...
Đưa vào động phòng...
Nàng ngồi trong tân phòng chờ hắn. Cả phòng đều tràn ngập sắc đỏ, ánh nến lay động không khí cũng rất yên tĩnh. Thật lâu sau hắn bước vào làm phá vỡ không gian yên tĩnh ấy.
"Yên Nhi...". Hắn mở miệng.
Người trên giường tay tóm chặt vạt váy. Nàng mím môi chặt. Bỗng khăn hỉ được nhấc lên, nàng kinh ngạc, khuôn mặt hắn hiện ra trước mắt. Hắn đã trững trạc hơn rất nhiều, cũng có khí thế hơn. Nhìn khuôn mặt đã 4 năm không được nhìn thấy kia, tâm rung động. Từ lễ hội hoa đăng năm đó nàng đã yêu hắn rồi, về sau nàng mới biết hắn là Cửu Vương gia. Nhưng không ngờ sau 4 năm nàng thương nhớ hắn, hắn lại xin hoàng thượng chỉ hôn nhưng lại là muội muội nàng...không phải nàng. Không phải...
Hắn nhíu mày nhìn khuôn mặt trước mắt. Trước ngày thành thân hắn đã đến phủ của Hạ gia và nhìn thấy nàng. Tuy người trước mặt có khuôn mặt khá giống Yên Nhi nhưng người này lại không phải là Yên Nhi.
"Ngươi là ai? Ngươi không phải Yên Nhi??". Hắn lạnh mặt, ngữ khí mang theo vài phần giận dữ.
"Ta...". Vừa mở miệng liền không biết nói gì. Hắn chẳng lẽ đã gặp muội muội nàng rồi nên mới nhận ra nàng không phải? Nàng cảm thấy chua xót trong lòng.
Lúc thay hỉ phục, Yên Nhi đã cầu xin nàng thành thân thay. Nàng phản đối kịch liệt, như vậy chẳng phải sẽ phạm tội sao? Muội muội nàng vốn đã có người thương không chấp nhận cưới người khác mà muội muội nàng còn đánh vào nơi mềm yếu nhất của nàng, nàng yêu hắn........Hơn nữa, muội muội nàng còn lấy tính mạng mình ra đe doạ. Nàng tiến thoái lưỡng nan đành phải gật đầu rồi Yên Nhi cao chạy xa bay cùng người mình yêu.
"Nói!!". Hắn bóp chặt cằm nàng gằn giọng.
"Ta...là Hạ Nhiên tỷ tỷ của Yên Nhi". Nàng bình tĩnh nói. Dù sao hắn cũng đã biết nàng không phải là Yên Nhi vậy còn giấu làm gì?
"Nàng ấy đâu?". Hắn bóp cằm nàng mạnh hơn.

"Ta...không biết". Nàng khó khăn mở miệng.
"Hừ!''. Hắn hất nàng vào giường khiến mũ phượng lệch khỏi đầu nàng.
Nàng thụt lại phía sau đề phòng nhìn hắn.
"Được lắm!! Dám lừa bổn vương! Bổn vương sẽ không tha cho bất cứ người nào trong Hạ gia!!". 
Hắn nghiến răng, đạp mạnh vào thành giường khiến chiếc giường lung lay mạnh. Nàng sợ hãi nhìn hắn, vội vàng cầu xin hắn.
"Vương gia...tha cho cả nhà ta...xin đừng làm hại nhà ta...ta xin ngài".
"Tha? Ha! Nực cười! Các ngươi đem bổn vương ra làm trò đùa bổn vương sao có thể để yên! Đường Tịnh Triệt ta đâu có dễ động tới như vậy!?". Hắn nhếch môi cười khinh bỉ nói.
"Ta...xin ngài...tất cả là do ta đừng làm hại họ. Ta sẽ gánh tất cả mọi trách nhiệm. Ngài giết ta cũng được nhưng đừng làm gì họ". Nàng hoảng hốt cầu xin hắn.
Hắn nhếch môi cười bạc bẽo. Nàng thấy tim mình nhói lên.
"Ha! Được! Bổn vương cho ngươi toại nguyện, xem ngươi chịu đựng được bao lâu!!".
Hắn nói, ánh mắt khó đoán. Nàng mím môi. Chợt thấy hắn tiến sát gần mình, nàng lùi lại phía sau.
"Ngươi nên nhớ, bây giờ ngươi chỉ là một thế thân không hơn không kém!". Hắn tức giận nói.
Nàng nhắm mắt tim nhói đau không ngừng. Mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Sáng sớm tỉnh dậy cả người đau nhức, nàng bước xuống giường thì có người đem thức ăn tới. Tất cả đều là món bình dân, nàng còn nghĩ hắn sẽ cho mình ăn cơm thừa canh cặn chứ. Phải chăng nàng là tỷ tỷ của Yên Nhi nên hắn niệm chút tình mà cho nàng ăn cơm thường?
Hắn không cho ai hầu hạ nàng mà nàng phải tự chăm sóc mình. Nàng cũng chẳng vướng bận gì, huống hồ nàng cũng không thích ai hầu hạ mình. 
Nàng nghe được hạ nhân trong phủ nói hắn đang đi tìm Yên Nhi nhưng chưa thấy. Mỗi ngày hắn đều ở trong tâm trạng bực bội, đến bức cung nàng hỏi nàng Yên Nhi đang ở đâu. Nàng không biết nên không nói, hắn tức giận phát tiết lên người nàng. 
Về sau, hắn biết Yên Nhi có người thương bỏ nhà đi cùng người đó tức giận bỏ đói nàng cả ngày. Nhìn khuôn mặt gần giống Yên Nhi hắn không kiềm chế được mà tát nàng. Nhưng sau khi nhìn ánh mắt uỷ khuất không nói thành lời của nàng, hắn lại có một tâm trạng là xót xa. Tại sao chứ? Hắn không biết! Ánh mắt của nàng khiến hắn không thể quên được, nó trong suốt như làn nước mùa thu còn trong sạch như vậy. Hắn có chút không lỡ.
Nàng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn thì chua xót, nước mắt ứ tràn trên khoé mi nhưng rất nhanh liền bị nàng nuốt ngược vào trong. Má trái truyền lên cơn xót, không cần nhìn cũng biết là nó bị sưng rồi. 
Hắn tàn nhẫn để nàng chật vật dưới đất mà quay người bỏ đi.
"Chàng có thể nhìn ta đừng chán ghét như vậy có được không?". Nàng nhìn xuống đất nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt đọng lại trên nền đất lạnh lẽo.
Hắn vẫn cho người tìm Yên Nhi muốn cho người tình của Yên Nhi phải chết. Nàng quỳ gối cầu xin hắn, nói đừng tìm muội muội nàng nữa hãy để muội ấy ở bên người mà mình yêu. Hắn lên cơn thịnh nộ bắt nàng quỳ ngoài trời ba ngày ba đêm. Ông trời cũng thật bất công, ban ngày nắng chang chang mồ hôi ướt đẫm y phục, ban đêm mưa to nàng một thân một mình gắng gượng rét đến run người. Chân tê mỏi đau đến không còn cảm giác. Rốt cuộc qua ngày thứ hai không chịu được nữa nàng mệt mỏi ngất đi.
Tỉnh dậy, nàng thấy mình ở trong phòng, mí mắt nặng trĩu chân tay tê mỏi không nhấc nổi, nhất là đầu gối. Hắn mời đại phu cho nàng, sắc thuốc uống vài ngày nàng khỏi bệnh nhưng chân vẫn còn đau bước chân khập khễnh. Hắn tới viện của nàng ngủ lại hằng ngày, không tức giận như trước nữa, cũng không đánh nàng mà chỉ lạnh nhạt. Nói nằm chung giường chứ hắn luôn nằm ngoài quay lưng với nàng. Đêm đến lạnh lẽo nàng chỉ biết ôm lấy thân mình, tim lại trống rỗng để không khí lạnh tràn vào đóng băng một nửa trái tim.
Hằng đêm nàng nằm sau lưng hắn, ngày nào cũng nói một câu duy nhất "ta yêu chàng". Hắn nghe được không? Hắn hiểu không?
Có đêm hắn không tới viện của nàng mà ngủ tại thư phòng. Nàng chỉ biết ôm đàn đánh những khúc thể hiện rõ tâm nàng. Vì chỉ có đàn mới bày tỏ được sự đau đớn, tủi thân của nàng. Nàng muốn hắn hiểu được một chút nhưng không được.
Một thời gian sau, nàng mang thai. Nàng vui vẻ rất cao hứng nhưng đứa con này đến thật không đúng lúc. Hắn biết rồi kêu người mang một bát thuốc tới cho nàng nói là thuốc an thai. Nhưng nàng biết nó vốn là thứ gì, nàng tự nguyện uống không ngần ngại rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng không dám nhìn thứ chất lỏng đang chảy ra từ chân nàng. Cứ như nàng không biết đau, vẫn thẫn thờ nhìn ra ngoài để mặc chất lỏng màu đỏ đang chảy. Nó đi rồi, đứa con chưa thành hình của nàng biến mất thật rồi...
Ta xin lỗi...không bảo vệ được con...
Chàng tàn nhẫn lắm... Hành hạ ta...cướp đi cơ hội sống của con chúng ta. Nó là cốt nhục của chàng....là con của chúng ta...
Bức tường thành chịu đựng của nàng cuối cùng cũng sụp đổ. Nàng vô thức rơi lệ. Tim đóng băng hoàn toàn giờ vỡ vụn thành ngàn mảnh. Nàng cứ nghĩ nếu nàng bên hắn kiên nhẫn một thời gian rồi hắn sẽ hồi tâm chuyển ý nhưng mà nàng sai rồi. Vốn dĩ nàng đã sai...
Đêm nay, hắn tới vẫn lạnh lùng thờ ơ đối với nàng. Nàng mỉm cười y như hoa mùa xuân nở rộ. Nàng nói:
"Ta đánh đàn cho chàng nghe được không?".
Hắn không có cảm xúc gì gật đầu.
Tiếng đàn vang lên vừa trầm vừa thương tâm, ai nghe xong cũng cảm thấy buồn mà da diết. Những ngón tay mảnh dài lướt trên dây đàn, đôi mắt nàng khẽ nhìn hắn vừa yêu thương vừa thương tâm cũng tràn đầy uỷ khuất.
Tiếng đàn rứt, hắn sửng sốt nhìn nàng. Nàng cũng nhìn hắn, ánh mắt trong suốt.
Hắn cảm thấy lồng ngực trái của mình tim đập nhanh nhưng lại co bóp đau đớn. Cảm như có thứ gì đó đâm xuyên qua tim mình. Hắn không biết tại sao lại có cảm giác này. Đã có lúc hắn nghĩ nàng là cô gái năm ấy nhưng rất nhanh lại gạt bỏ đi, tự nhủ nàng không phải nàng là một thế thân.
"Vương gia...Đường Tịnh Triệt...ta là Hạ Nhiên" không phải Yên Nhi nên chàng gọi ta đừng nhầm gọi Yên Nhi được không?. 
Hắn sửng sốt cảm thấy nàng rất lạ, nụ cười của nàng cứ như buông thả mọi thứ làm hắn có cảm giác lo sợ.
"Chàng có thể gọi tên ta không?".
Hắn nhìn nàng, tim đập mạnh cất giọng:
"...Nhiên Nhiên".
Nàng khẽ cười. Giọng hắn rất ấm cũng trầm trầm dễ nghe.
"Ta yêu chàng". Yêu đến tận xương tuỷ, dù chàng có tàn nhẫn với ta, ghét ta hay không yêu ta thì ta...vẫn mãi yêu chàng. Ta cũng không lỡ hận chàng.
Hắn sửng sốt muốn ôm nàng vào lòng muốn nắm bắt nụ cười của nàng nhưng hắn không làm gì cả chỉ chết chân đứng một chỗ. Rồi lảo đảo bỏ ra ngoài như trốn chạy.
Nàng nhìn bóng lưng hắn biến mất, khoé môi xụi lơ. Nàng khẽ nhắm mắt một giọt nước mắt như pha lê rơi xuống nền đất.
"Nếu ta biến mất chàng có buồn không?". Giọng nàng rất nhẹ, rất nhẹ.
Đêm ấy một khoảng trời đỏ rực bừng lên trong đêm đen. Hạ nhân trong phủ Cửu Vương gia vội vàng dập lửa. Cửu Vương gia phát điên muốn lao vào ngọn lửa ấy cứu người mặc kệ hạ nhân can ngăn. Miệng không ngừng gào thét đến bi thương.
"Nhiên Nhiên!!!!...". 
Cũng đêm ấy, một người tên Hạ Nhiên hoàn toàn biến mất.
------------------------------------
Trong màn đêm yên tĩnh có thể nghe thấy bất cứ tiếng động gì. Ở tại Cửu Vương phủ, không khí ảm đạm bao trùm lên không gian. Có một nam và một nữ lẻn vào trong phủ tìm đến thư phòng của Cửu Vương gia nhưng không thấy hắn, đi xung quanh mới biết hắn lảo đảo đi trong đêm. Hạ nhân trong phủ bị hắn đuổi đi không cho ai hầu hạ.
"Đường Tịnh Triệt ta giết ngươi! Mau trả tỷ tỷ lại cho ta!!". Hạ Yên tức giận cầm kiếm chém hắn nhưng bị hắn tránh được thuận thế ném kiếm xuống đất.
"Nhiên Nhiên...". Nhìn thấy thân ảnh này hắn ngạc nhiên ôm chầm lấy. Bỗng có một lực kéo hắn ra xa.
"Đây là nương tử của ta thỉnh Vương Gia tự trọng". Nam tử theo Yên Nhi lạnh lùng nói.
"Không phải! Nàng là Nhiên Nhiên!". Hắn tức giận quát lên.
Bốp...
"Ngươi nhìn kĩ lại đi! Ta là Hạ Yên! Ngươi trả tỷ tỷ lại cho ta!!! Trả lại cho ta!! Oa... Tỷ tỷ...tội nghiệp của ta...". Hạ Yên tát hắn đánh hắn rồi bật khóc. Nam tử bên cạnh ôm nàng vào lòng an ủi.
"Nhiên Nhiên....''. Hắn lùi lại ba bước thẫn thờ nhìn về phía trước.
"Đồ đáng chết nhà ngươi!!! Tại sao ngươi lại hại tỷ tỷ ta??? Tỷ tỷ ta yêu ngươi như vậy còn chờ đợi thương nhớ ngươi 4năm!! Tại sao ngươi lại làm như vậy?"
Hạ Yên từ lồng ngực nam tử đi ra mắt mũi tùm lum nước mắt chửi hắn.
"Ý nàng là sao?". Hắn bóm chặt bả vai của Hạ Yên lắc mạnh. Nam tử kia thấy thế kéo Hạ Yên về phía mình.
"Tỷ tỷ ta 4 năm trước gặp ngươi ở lễ hội hoa đăng đã thích ngươi rồi! 4 năm chờ đợi để ngươi hành hạ tỷ ấy như vậy sao?"
"Cái...? Không phải là nàng sao?"
"Không phải! Lúc đó ta ở trong phủ!"
"Còn...còn khăn tay...". Hắn vội vàng cùng lo sợ cầm chiếc khăn tay đưa cho Hạ Yên.
"Là của ta nhưng hôm đó tỷ ấy đem đi làm rơi mất!".
"Không...Không phải....không thể...". Hắn suy sụp lắc đầu phủ nhận.
Nàng là cô gái năm đó? Nàng là người hắn thương? Nàng là người hắn nhớ? Tại sao hắn không nhận ra? Tại sao hắn không điều tra chuyện năm đó? Tại sao hắn luôn tàn nhẫn với nàng? Tại sao?
Ánh mắt khi nàng nhìn hắn có biết bao đau khổ, biết bao uỷ khuất nhưng hắn lại không hề quan tâm bỏ mặc nàng. Đứa con chưa thành hình của nàng và hắn bị chính tay hắn giết và cả nữ nhân mà hắn yêu nhất cũng vì hắn mà biến mất.
"Aaaaa...". Hắn hét lên khụy xuống.
"Ngươi hối hận cũng muộn, tỷ tỷ ta đi rồi...". Hạ Yên ôm nam tử nhìn hắn. Nàng cũng không muốn giết hắn...tất cả là hiểu nhầm, hơn nữa chắc chắn tỷ tỷ cũng không muốn hắn xảy ra chuyện. Nói rồi cùng nam tử đi mất.
Phải... Hối hận cũng đã muộn. Người không thể sống lại...
Hắn ngửa đầu lên trời rồi cúi xuống cười to nhưng nước mắt lại chảy dài hai bên má.
Ngày tháng dần trôi, hắn trở nên ngày càng lạnh lùng hơn cũng càng khó gần hơn rất nhiều. Hắn không nạp thêm bất cứ nữ nhân nào duy nhất trong tim chỉ có nàng. Hắn cho người tu sửa lại viện của nàng, sắp xếp đồ đạc y như cũ không thay đổi gì cả. Nhưng nàng biến mất rồi, rời xa hắn, chẳng còn Hạ Nhiên thứ hai trong cuộc đời của hắn nữa. Hắn ngày nào cũng ở thư phòng vì hắn không dám...không dám trở về căn phòng đó. Hắn sợ...hắn không dám...

Một lần hắn xuất phủ. Hắn không cho ai đi theo mình. Nhìn dòng người đông đúc, khắp nơi buôn bán tấp nập khung cảnh vừa náo nhiệt vừa bình dị. Nếu có nàng thì tốt quá, hắn sẽ nắm tay nàng cùng nhau hưởng thụ mọi việc, mọi buồn vui của cuộc sống. Nhưng bây giờ không thể...
Hắn đến tối cũng vẫn chưa về phủ. Hôm nay là lễ hội hoa đăng, chính ngày này 6 năm trước hắn gặp nàng - nữ tử mà hắn yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chầm chậm bước đi tới cạnh dòng sông cũng mua một chiếc hoa đăng viết điều ước lên. Nếu có thể...hắn ước hắn muốn nàng trở về bên cạnh hắn, hắn muốn bù đắp cho nàng cả đời....
Thả hoa đăng xuống dòng sông, hắn quay người hướng dòng người đông đúc đi tới. 
Lúc ấy, như định mệnh...
Hắn va phải một người, người mà ngay cả nằm mơ cũng không dám quên. 
"Nhiên Nhiên...". Hắn kích động ôm nàng vào lòng. Lần này hắn không sai, nhất định hắn không nhầm. Là nàng....là nàng.... 
Người trong lòng hắn sửng sốt, cứng đờ người đẩy hắn ra.
"Xin lỗi công tử, công tử nhận nhầm người rồi...". Nàng cất giọng nói.
"Không...ta không nhận nhầm...nàng là Nhiên Nhiên". Hắn kích động nói.
"Ta không phải...". Nàng lắc đầu định quay đầu đi nhưng hắn níu kéo lại ôm chặt nàng vào lòng không cho nàng chống cự.
"Nhiên Nhiên... Ta xin lỗi, ta sai rồi, nàng hãy trở về bên ta đi...đừng đi...ta đã chịu đựng đủ rồi, ta không chịu được nữa. Không có nàng cuộc sống của ta như rơi vào địa ngục. Ta sai rồi...ta không cầu xin nàng tha thứ cho ta nhưng nàng đừng đi đừng rời xa ta...ta sẽ bù đắp cho nàng....". Hắn ôm nàng như muốn khảm nàng vào thân thể mình. Hình bóng này hắn đã ngày nhớ đêm mong hắn sẽ không buông tay nữa. Cũng không dễ dàng để nàng đi như vậy.
"Ta...". Nàng cụp mắt muốn nói nhưng lại không biết nói gì.
"Ta rất nhớ nàng". Hắn nhìn nàng thâm tình. 
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía nàng và hắn khiến nàng mất tự nhiên.
Nhìn ánh mắt hắn biết bao chờ đợi, biết bao yêu thương nàng biết ánh mắt không bao giờ nói dối. Nhưng nàng có thể sao?...
"Ta yêu nàng Nhiên Nhiên... Yêu từ cái nhìn đầu tiên, tại nơi này cũng ngày này 6 năm trước... Ta xin lỗi vì đã không nhận ra nàng sớm hơn...".
Hắn hôn lên trán nàng nói.
Mọi người xung quanh thấy nàng và hắn như cặp tình nhân giận nhau nói hùa vào:
"Tiểu cô nương người ta thành thật với cô như vậy cô nên đáp ứng đi thôi...".
"Đúng đó! Kiếm một nam nhân như vậy rất khó...".
"Cô nương đồng ý trở về bên cạnh người đó đi...".
Nàng nhìn mọi người nói như vậy liền lườm hắn. Mọi người không biết bao nhiêu đau khổ hắn gây ra cho nàng đâu. Nàng đâu dễ dàng chịu khuất phục như vậy.
Nàng đẩy hắn ra chạy mất, hắn vội vàng đuổi theo phía sau, hắn sợ sẽ mất nàng lần nữa cho nên không thể buông tay.
---------------------------------------
"Trời lạnh sao không ở trong phòng mà ra đây?"
Một giọng nam trầm trầm vang lên tiến tới thân ảnh nhỏ nhắn khoác áo choàng ngoài cho nàng, thuận tiện ôm nàng vào lòng từ phía sau.
"Ở đây không khí trong lành". Nàng khẽ cười. Nhớ vài tháng trước hắn hạ quyết tâm theo đuổi nàng cho đến khi nàng trở về Cửu Vương phủ thì không khỏi có chút buồn cười.
"Nhưng sẽ ảnh hưởng tới bảo bối".
Hắn khẽ xoa bụng nàng.
"Sao chàng không hỏi ta về vụ cháy năm đó?". Nàng vùi mặt vào ngực hắn nói. Thật ra năm đó, cha nàng biết nàng có chuyện nên đưa nàng rời khỏi còn sắp xếp một thi thể giả. Nàng xin cha sống một cuộc sống bình dân tới lễ hội hoa đăng hằng năm nàng gặp lại hắn.
Hắn lắc đầu.
"Nàng không nói ta cũng không hỏi. Chuyện xưa đã qua thì để nó qua, nếu hỏi, lại phát hiện bây giờ chỉ là giấc mơ ta phải làm sao?"
"Ừm...".
Hắn ôm nàng vào lòng chặt hơn rồi trở về phòng. Bóng của hai người hoà vào nhau thành một, khung cảnh đẹp đến mê hồn.