- Dramione End Vao Phut Cuoi Ta Van Se Ben Nhau Chap 21 Khoa Cang Cua Han

Tùy Chỉnh






Draco dành hẳn 3 giờ ở trong cái xà lim đó để có một cuộc nói chuyện rõ ràng và hẳn hoi với hai tên tử tù láo toét. Điều duy nhất mà các Thần Sáng cập nhập được qua lời kể của Harry thì Draco vẫn đi ra như bình thường, hai tên tử tù thì vĩnh viễn không thể đi lại được và phải ăn qua một cái ống dẫn.

"Mày có đứng lại không! Mày nghĩ gì mà lại Điểm Huyệt một Thần Sáng rồi cướp chìa khóa của họ vậy!" Ron đuổi theo Draco, cả hai đã thế này tận 5 phút trước nhưng cậu vẫn chưa biết hắn đang đi đến đâu.

Rồi Draco ngước nhìn lên cái bảng đồ cỡ đại ở trên tường đại sảnh, sau đó hắn quay ngoắt người đi mà không thèm trả lời câu hỏi của Ron. Cậu thì chỉ đang cố đi theo hắn để ngăn hắn xới tung cả Bộ Pháp Thuật lên.

"Mày đang đi đâu vậy! Đừng có đi nữa!" Cậu thở hổn hển, ngực cứ phập phồng lên xuống thật nhanh sau một lúc đi vòng vòng qua lại.

"Sao mày có thể bảo tao dừng lại. Hermione Granger, bạn thân của mày đang gặp nguy hiểm kìa! Tao chỉ mới nắm tay cổ được một lần đàng hoàng thôi đó Weasel, tao không thể để mất cổ được!" Hắn cau mày lại, thật ra ánh mắt vẫn lạnh toát nhưng chất giọng lại trở nên ức chế hơn.

Rồi hắn mở tung cánh cửa ra trước ánh nhìn ngơ ngác của Ron, hóa ra ban nãy hắn đang đi tìm phòng để các chứng cứ phạm tội của tù nhân. Nhưng Ron vẫn chưa thể biết được hắn đang tìm gì trong mớ đồ bám bụi và máu người này.

Đó là một căn phòng rộng bằng cả cái thư viện tại Hogwarts nhưng chật hẹp hơn hẳn do không gian đã bị cã món vật linh tinh chiếm đóng. Con đường duy nhất để đi là len lỏi ra những khe hở giữa các núi đồ to nhỏ khác nhau trong đây, nhưng một đứa con nít chui qua được mấy cái ngõ đó còn khó nói chi là hai tên đàn ông. Thứ duy nhất chỉ đường cho cả hai là một ánh đèn cứ liên tục chợp tắt được treo lủng lẳng trên một cái dây xích ở giữa phòng.

Trung tâm của nơi này được đặc biệt để trống nhằm chứa những cái khóa cảng mà lũ thù nhân đã sử dụng trong vụ án của chúng. Rất dễ thấy được chiếc cúp Tam Pháp Thuật năm nào đang nằm chiễm chệ trên kệ để khóa cảng, nhưng dù cho nằm ở nơi ánh đèn rọi vào, màu vàng nguyên chất của cái cúp đã phai đi do sống quá lâu trong bụi bẩn.

"Mày có nhớ lần mụ dì của tao dùng một cái khóa cảng để cho lũ Tử Thần Thực Tử vượt ngục chứ?" Hắn chạm vào một cái khóa cảng đã bị hư có hình một quả Snitch vàng. Nó rung mạnh lên rồi rơi xuống sau đó bể tan ra.

"Mày... Đừng có hòng dùng thứ đó để di chuyển đến Azkaban, đó là tài sản của Bộ, mày sẽ bị tố nếu đụng vào nó!" Ron tức giận đứng chắn giữa Draco và cái kệ, không cho hắn tiếp cận thêm cái khóa cảng nào nữa.

"Nếu tao nói tao định làm gì thì mày để tao đi chứ?"

"Không."

"Vậy thì mày thiệt thôi, kiểu gì tao chả đi."

"Đây là tài sản của-"

"Tao vừa làm hư một cái đấy thôi." Hắn dẫm lên quả Snitch bị vỡ, kêu lên mấy tiếng rôm rốp. Rồi hắn lại thở dài "thôi được rồi, tao hiểu, đó là việc của mày nhỉ... Giờ thì dẫn đường cho tao ra đi."

"Tốt, Bộ sẽ có cách để cứu Hermy, mày chỉ cần hợp tác với bọn tao thôi." Ron dù vẫn chưa hạ sự cảnh giác nhưng vẫn đi trước Draco để dẫn đường ra cho hắn.

"Mày không thu thập được gì từ hai tên tù nhân đó nhỉ? Xui ghê." Cậu vuốt tóc, dù đùa thế nhưng cậu vẫn rất nặng lòng khi không thể giúp gì cho Hermione khi cô ấy cần cậu.

"Malfoy?" Ron quay về phía sau thì phát hiện tên khốn kia đã quay đầu trở lại khu trung tâm căn phòng. Mắt cậu đỏ rực lên vì tức giận rồi đuổi theo tên khôn lỏi đó.

Draco thở hồng hộc khi đến nơi, mổ hôi túa ra trên trán hắn nhưng mắt hắn vẫn quét quanh cái kệ hoành tráng ấy để tìm một cái khóa cảng có biểu tượng của Slytherin. Đáng tiếc, nó ở tận ngay trên cái kệ tủ cao nhất.

"Accio-"

"Expelliarmus." Ron đã xuất hiện đúng lúc để đánh bay cây đũa từ tay Draco đồng thời làm hắn choáng váng ngã vào một núi đồ. Cây đũa bay về phía gót giày của Ron, cậu mỉm cười và nhặt nó lên "tao đã bảo là đây là tài sản của Bộ."

"Còn tao bảo mày câm mẹ mồm vào." Hắn cười khẩy, rút một cây dù ra khỏi núi đồ mình đang nằm khiến nó mất đi chân chống mà rơi về phía cả Ron và hắn.

Bụi bay tứ tung và tiếng kêu đau đớn của cả hai đều vang lên nhưng không thể lấn át tiếng đổ vỡ từ tứ phía. Draco cuối cùng cũng ngoi lên được phía trên đống bụi bặm ấy, đồng thời đoạt lại cây đũa của mình từ tay Ron.

"Thằng chết tiệt.'' Hắn ném một quả bóng mình tìm được về phía Ron đang rên rỉ. Rồi ung dung đi về phía cái kệ khóa cảng.

Nhưng Ron cũng đâu dễ dàng bỏ qua cho hắn, cậu đứng dậy từ trong đống đổ nát, chạy nước rút về phía  Draco. Nhưng khi cậu chuẩn bị với tay nắm lấy hắn, thì hắn dùng đũa của mình, quẳng một cái khóa cảng trong kệ vào thẳng mặt Ron.

Trong giây lát, nó hút cậu vào một cánh cổng rồi biến mất đi luôn.

"Đau thật..." Draco sờ vào vết bầm trên má rồi mệt mỏi cầm lấy cái huy chương của nhà Slytherin, sau đó cũng biến đi mất.

Ron ngồi dậy sau lần dịch chuyển gượng ép, cậu cảm nhận được cơ bắp toàn thân đang reo lên vì liên tục bị hành hạ. Cậu đã đáp xuống tại một cánh đồng vắng vẻ cùng cái khóa cảng có phần hỏng hóc. Khi Ron chạm vào cái khóa cảng lần nữa, nó chỉ rung nhẹ lên và chả dịch chuyển cậu đến đâu cả.

"Quỷ tha ma bắt mày Draco Malfoy." Ron thở dài rồi nhận ra đây là cánh đồng ở tít tận Hang Sóc, nhà của cậu.   

Draco thì ngược lại, hắn đáp xuống tại một ngọn hải đăng tối tăm nằm trên biển, nơi mà mặt trời không chiếu tới và mặt biển không thể sáng lên. Hắn chẳng lấy làm bất ngờ khi bản thân đang ở trên một cái nơi như thế. Thật ra hắn đã đến thăm nơi này từ trước rồi.

"Draco Malfoy?" Một Thần Sáng chiếu đèn vào người hắn khi hắn đang chuẩn bị đi vào trong. Kể từ khi lũ giám ngục ngu ngốc chọn phe hắc ám trong cuộc chiến ở Hogwarts, tất cả nhân viên ở Azkaban đều đã được thay bằng những người có tính... Người hơn lũ sinh vật chỉ biết hút niềm vui.

"Gary? Nhìn anh xanh xao hơn hẳn." Draco bắt tay anh Thần Sáng.

"Phải, bọn tử tù vượt ngục làm tụi tôi cứ phải chạy khắp nơi." anh Thần Sáng thở dài "thăm Lucius sao?"

"Phải, được chứ? Dạo gần đây mấy anh phải nâng cao an ninh mà, tôi có làm phiền không?" Draco nhìn xung quanh, đúng là nơi này hôm nay đông đúc hơn lần cuối hắn ghé thăm.

"Tôi có thể lách luật cho anh, nhưng tôi không chắc ông ta muốn gặp anh."

"Mặc kệ ổng, ổng đang trong độ tuổi cáu bẳn mà. Tôi chỉ muốn tầm 5 phút thôi, sau đó luôn đi liền." Hắn mỉm dười với anh Thần Sáng tốt bụng rồi đi vào trong .

Nơi này được thiết kế theo kiểu một cái mê cung dạng hình trụ, điểm mấu chốt nằm ở mấy cái cầu thang ma thuật khiến người đi dễ dàng bị lạc, tạo khó khăn cho lũ tù nhân vượt ngục, nhưng chúng vẫn vượt ngục được.

Tất nhiên với kinh nghiệm thăm tù của mình, hắn dễ dàng nắm được đường đi lối bước mà không cần đến ai chỉ. Lũ tù nhân đang kêu gào đòi giải thoát trong mấy cái xà lim khiến hắn phải bước nhanh hơn vì đau đầu. Nhưng việc khó khăn nhất chỉ mới đến khi hắn đến căn phòng trên đỉnh tháp.

Draco không mở cửa ra mà chỉ gõ nhẹ rồi bảo "bố. Tôi lại đến rồi."

"Thằng phản nghịch, tao phải nói bao nhiêu lần mày mới chịu hiểu, cút đi đồ phản bội dòng máu."

"Đầu ông vẫn chưa rơi xuống đất, ông nợ tôi nhiều lắm đấy." Hắn gầm gừ qua cái ô vuông bé xíu trên cái cửa thiếc "tôi sẵn sàng trao đổi thông tin với ông, tôi cần ông hợp tác. 5 phút thôi."

"Chết tiệt thằng khốn! Cút đi!"

"Lũ mang hai dấu hiệu đen tập hợp ở đâu?"

"Tao đã thấy mày trên báo với con Máu Bùn xấu xí đó!" Lucius rít lên đầy phẫn uất.

"Chúng định làm gì với người chúng bắt?" Hắn vẫn cứ nói, mặc kệ cho ông bố đang liên tục chửi rủa và từ chối hắn

"Mày không phải con tao!"

"Narcissa vẫn ổn, bà ấy vẫn còn trồng cây và chăm sóc cho Teddy, bà ấy đã vui hơn hẳn kể từ khi ông vào đây, bà ấy cũng đã ăn nhiều hơn và ngủ nhiều hơn. Bà ấy vẫn làm bánh, vẫn lo lắng cho mọi thứ. Bà ấy vẫn ổn, Lucius."

"Hãy thử tìm đến dinh thự Grindelwald, tao không giao du với lũ đó nên không biết chúng sẽ làm điều điên khùng gì với đám nạn nhân. Tao chỉ giúp mày lần này thôi, biến cho khuất mắt tao và đừng mò đến đây nữa."

Rồi cánh cửa phía bên kia chẳng có thêm động tĩnh gì nữa. Lucius đang ngồi trong góc phòng cũng phải nhìn ra ngoài cái ô vuông kia "sống cho tốt vào, biết yêu cơ đấy."