- Dramione End Vao Phut Cuoi Ta Van Se Ben Nhau Chuong 10 Con Cam Cum

Tùy Chỉnh





Hermione lái xe xuyên qua màn sương trắng để vào bên trong thái ấp, khi đi ngang qua cánh cửa, cô ném cho nó ánh nhìn kì lạ khi nó mở toang ra, cô nàng cố không nghĩ nhiều về vấn đề đó nhưng nó đang làm cô cảm thấy bồn chồn, thấp thỏm.

Bên tay bó bột của cô thì xách cái lồng sắt của con mèo Crookshanks, bên còn lại thì nắm lấy cổ áo Draco mà kéo hắn vào phía trong dinh thự. Khi cô dùng chân đẩy cánh cửa lớn ra, con gia tinh Ivy đột nhiên giật bắn lên như thể bị chích điện, y nhìn Hermione nhưng lại né tránh ánh mắt của cô ngay sau đó khiến cô biết có chuyện không hay đã xảy ra.

"Sao thế Ivy? Trông cậu không ổn." Cô đặt cái lồng xuống trước bậc thềm ở hành lang nhà, tay bên kia cũng quăng tên say rượu sang một bên khiến hắn ta đập đầu xuống sàn, rên rỉ ư ử rồi tiếp tục ngủ như chưa hề bị đập đầu.

"Cô Granger không cần bận tâm đâu, Ivy sẽ nói việc này lại cho cậu chủ... Mọi chuyện sẽ đâu lại vào đấy..." Y ấp a ấp úng trả lời câu hỏi "Ivy sẽ phụ cô bưng đồ lên trên phòng! Phải rồi! Ivy sẽ phụ cô!" y búng tay rồi chuồn đi mất trước khi cho Hermione cơ hội để tìm hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Cô thở dài kiểm tra cái hộp thiếc chứa thư từ và bưu kiện, bên trong có một bưu kiện thơm nức mùi bánh ngọt mới nướng và đính kèm một lá thư niêm phong bằng màu bạc và hình bông hoa thuỷ tiên hết sức diễm lệ, khi kiểm tra tên người gửi, cô biết rằng món bưu kiện ngơm ngát này là từ phu nhân Malfoy. Hermione dùng chân đạp đạp tên đang nằm dưới sàn và hỏi hắn "này, tôi đem bưu kiện của cậu vào bên trong nhé? Tôi đoán nó là một cái bánh nên có lẽ tôi sẽ để nó vào phòng bếp."

"Thêm rượu đi cô bồi bàn..." Hắn lẩm bẩm trong lúc mơ màng.

Vì thế, Hermione chả buồn khiêng hắn vào trong nữa mà để hắn nằm ngay cửa ra vào luôn, không có ai dám bắt cóc một tên say xỉn ngay trong nhà hắn ta đâu nhỉ?...

Bây giờ còn khá sớm để ăn tối hay thậm chí là ngủ trưa, nhưng chuyến đi hôm bay đã khiến cô ngáp ngắn ngáp dài cả ngày rồi. Vậy nên cô không nghĩ mình có tâm trí nào cho việc điều tra manh mối về mấy tên vượt ngục nữa. Thế là cô cùng con mèo lông vàng của mình cùng nhau đi lên phòng để nghỉ ngơi.

Ngả lưng xuống cái giường rộng rãi, cô chưa bao giờ hình dung đến việc mình sẽ coi thái ấp Malfoy như một nơi để về. Cô nhớ ba mẹ mình, những người đã bị xóa trí nhớ và gửi đến Úc từ tận lúc trận chiến Hogwarts cho đến bây giờ, cô chỉ có thể trách bản thân vì quá tham công tiếc việc để bỏ bê cha mẹ mình bên đó.

Dằn vặt bản thân khiến Hermione hoàn toàn cạn kiệt năng lượng để sống, cô mệt đến nỗi không còn sức để chửi rủa bản thân.

Vậy là cô thiếp đi ngay sau đó.

Astoria vẫn chai lì ở quán rượu Ven Đường, cô ta vẫn cắn răng suy nghĩ cách làm cho Drakie của cô ta cho cô ta cái chìa khóa của căn phòng trọ mà hắn đã thuê. Kế hoạch của cô ta sắp thành công rồi, rồi tự dưng hắn ta lại khôn lên và mắng cô ta một trận, rồi sau đó con nhỏ Gryffindor nào đấy lại tiến vào rồi cả hai cùng bơ đẹp Astoria, chưa bao giờ cô ta thấy mình bị hạ thấp thế này! Luôn luôn là trung tâm của bữa tiệc, hình ảnh đại diện cho sự sang trọng và hào nhoáng, cớ vì sao lại lu mờ chỉ vì một con nhỏ lỗi mốt mà còn là Muggle.

Móng tay cô ta mòn dần đi vì cô ta cứ ngấu nghiến chúng như một món ăn giảm căng thẳng. Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc áo chùng đen tiến vào.

Ông ta không thèm quan sát xung quanh cũng thừa biết mình cần phải đi đâu. Astoria không thích ổng, ăn mặc luộm thuộm và có vẻ là nghèo kiết xác, không đáng để cô ta liếc mắt nhìn đến một giây.

Nhưng rồi ông ta ngồi xuống ngay cái ghế mà Draco đã ngồi trước đó, ông ta bỏ mũ áo chùng xuống và rồi bắt chuyện "cô có muốn dành lại số tiền mà cô đã mất và thứ mà cô nên có không?"

Hermione tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon mà cô vừa có dịp thưởng thức khi nãy, con mèo Crookshanks thì vẫn ngủ li bì trên cái gối bông gần đó. Nhưng trời bên ngoài đã tờ mờ tối và nến xung quanh phòng cô cũng đã được con Ivy thắp sáng từ khi nào.

Hermione rời khỏi chiếc giường thoải mái và hướng xuống phòng ăn, đi theo cái mùi ngơm ngậy từ những món ăn mà con Ivy đã nấu.

Cô ngồi xuống cái bàn dài, bản thân đã quen với bữa tối hào nhoáng này nên không có thứ gì đắt đỏ trong căn nhà này làm cô bất ngờ nữa. Những cô lại không thấy vị chủ nhà đâu.

"Ivy này? Malfoy đâu rồi?" Cô liếc mắt nhìn xung quanh căn phòng trống trơn mà chỉ có hai người.

"Không phải cô Granger đã đưa cậu chủ về phòng rồi sao?" Ivy nói nhưng Hermione lại lắc đầu "không... Tôi để hắn ta ở ngay cửa chính... Cậu không thấy cậu ta sao?"

"Không, ban nãy Ivy đi vào từ vườn hoa bằng cửa sau...." Ivy đáp lại.

Một giây sau, cô đã nhận ra vấn đề ở đây. Hermione bỏ cái nĩa của mình xuống, cô bật dậy khỏi bàn ăn rồi chạy ra khỏi phòng, chạy dọc cái hành lang, nhanh đến nỗi không thể nghe rõ bước chân của cô, nhanh đến nỗi cứ như một bóng ma vụt ngang qua cả quãng đường.

Để rồi cuối cùng, cô phát hiện ra hắn ta vẫn nằm ngay vị trí mà cô vứt hắn.

"Malfoy! Malfoy!" Cô khuỵu một bên gối xuống, dùng tay vỗ vào mặt của hắn, gương mặt đang đỏ ửng và nóng hổi không có chút phản ứng nào. Hermione lo lắng áp trán của mình vào trán của hắn, nó làm cô nóng bỏng lên như một cái chảo chiên không dầu vậy.

"Nè! Cậu ốm rồi đó!" Cô lại la lên lần nữa nhưng hắn chỉ kịp mở mắt ra rồi lại đóng mắt vào.

"Ivy! Ivy! Khiêng cậu ta vào phòng đi! Tôi sẽ đi lấy nước nóng và khăn ấm." Hermione gọi lớn tiếng, con gia tinh hoảng loạn chạy đến từ chỗ Hermione cũng đã đi ra.

Phép thuật uẩ giống loài gia tinh và yêu tinh là vô cùng to lớn, từ xưa, họ đã nổi tiếng với việc thành thạo sử dụng những câu thần chú chỉ bằng một cái búng tay đơn giản. Giống với gia tinn Ivy, y có thể khiêng một người lên không trung bằng việc búng tay y hệt như trên. Nhưng trường hợp này khác, Draco say xỉn và ốm là một thứ kinh khủng. Hắn ta cựa quậy, vươn tay khiến phép thuật của Ivy cũng lung lay theo.

Phải tận nửa tiếng cô và Ivy cùng nhau làm thì mới đưa hắn lên đến phòng được. Đó còn chưa kể những lần cả hai đánh rơi hắn xuống sàn...

"Cậu có thuốc hạ sốt chứ?" Hermione nhúng cái khăn vào nước ấm, vắt nhẹ rồi cho nên trán đứa bé 4 tuổi đội lốt người lớn kia. Ivy buồn phiền lắc nhẹ đầu.

"Thế còn cây đo nhiệt độ thì sao?" Cô hỏi, con gia tinh tội nghiệp lại chưng ra cái mặt ngu ngơ "thanh đo nhiệt độ là gì vậy cô Granger?"

"Chậc..." Cô lại thở dài, bây giờ cô chỉ có thể canh chừng hắn bằng mắt thường và phỏng đoán của bane thân.

Hermione định dựng hắn dậy để có thể đo nhiệt độ lần nữa bằng trán của cô, nhưng khi đặt tay vào lưng của tên chủ nhà độc tài, cô cảm nhận được cái áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi của hắn.

"Này Ivy. Có ổn không nếu cậu lau người cho hắn ta?" Cô hơi cười khi hỏi về việc làm có hơi ngượng ngùng này.

"Không, không thưa cô Granger! Nếu tôi làm thế cậu chủ sẽ đánh bay tôi mất! Nhưng tôi nghĩ... Nếu là cô Granger thì sẽ ổn thôi." Y lẩm bẩm trong miệng, đưa cái khăn ấm cho Hermione, nhưng cô lại cứng đờ người ra khi nghe đề xuất của con gia tinh.

Hermione phải tự tay cởi áo sơ mi của Draco ra rồi lại còn phải lau sơ người hắn bằng nước ấm, sau đó còn phải kiếm một cái áo khác thoải mái hơn để thay cho hắn. Điều quan trọng là hắn vẫn ngủ li bì trong khi gián tiếp tra tấn cô bằng mấy việc xấu hổ này.

Hermione chưa bao giờ khúm núm như thế trước việc gì, đây chắc chắn là điều khó khăn nhất mà cô phải làm trong hai mươi mấy năm còn sống.

"Granger..." Draco đột nhiên cầm chặt cổ tay Hermione lại khi cô đang luồn tay mình ra sau lưng hắn. Điều quan trọng là cô đang ngồi đối diện với hắn ngay trên đùi của hắn.

"Cái quái gì hả?" Cô bực tức hỏi.

"Đừng có trèo lên người tôi nữa, cô nặng muốn chết á!" Hắn dứt lời, quay lại trạng thái ngủ như chết. Her,ione chỉ biết kì thật mạnh vào da thịt Draco để trừng phạt hắn.

"Hay thật, tôi phải hầu hạ cậu đến nỗi chưa được ăn tối và cậu thì vẫn sung sướng ngồi đó." Cô mắng, cảm thấy như được giải thoát khi cuối cùng cũng lau xong.

Đến phần mặc đồ, chưa có cái tủ nào lộn xộn như tủ đồ của Draco Malfoy. Áo sơ mi nhăn nhúm bị nhét vào một chỗ trong góc tủ, ngăn bên trên là đủ thứ quần lót với nhiều màu sắc sặc sỡ mà Hermione không nghĩ một cái quần lót sẽ có và tại sao một người đàn ông lại có nhiều quần trong đến thế! Xong rồi đến quần dài và cà vạt. Chỉ có mấy cái áo vét và Tuxedo là được ưu ái treo gọn gàng kế bên.

Hermione chọn ra một cái áo thun màu hường và mặc vào cho Draco.

Mọi chuyện lại đâu vào đấy, cho đến khi cô nhận ra Draco đang ôm chặt tay của cô và không buông ra.