- Dramione Ran Bac Va Su Tu Do Kokonut Chap 29 Cai Thoi Diem

Tùy Chỉnh







-Cái Thi Đim-

"Vậy anh muốn gặp ở đâu vào tối nay?" Cô hỏi nó.

"không... anh xin lỗi... sẽ không có cuộc trò chuyện nào hết." Nó hôn lên trán cô, nhưng không giống mọi lúc, thằng nhỏ giựt ra ngay khi Hermione định ôm nó. Như luồng điện của sự áy náy và tội lỗi đang giựt lên từng hồi trong cơ thể nó vậy.

Mấy ngày gần đây dễ bắt gặp hình ảnh Draco đứng như đóng rễ ở mọi nơi, từ bàn ăn đến tận nhà kính của giáo sư Sprout. Tất cả sự thẫn thờ đấy chỉ để thắc mắc cho một câu hỏi "có nên nói với cô ấy và mấy đứa kia về chuyện này hay không?"

Sự tẩy chay của lũ Slytherin ngày càng gay gắt hơn khi mà giờ nó đối xử với vị cựu thủ lĩnh của tụi nó cứ như một đứa Muggle vậy. Vào những ngày luyện tập Quidditch, bọn nó thường hay cố tình ném quả banh về cây chổi của Draco khiến thằng nhỏ đã vào viện gần hai lần hay cái chỗ ngồi của thằng nhỏ bây giờ là ở cuối dãy, nơi mà hàng ghế cọt kẹt nhất cũng như nhiều dằm nhất.

Để tránh cái sự khủng bố về nhiều hình thức ấy, Draco thường xuyên tìm đến Hermione trong thư viện, sự mệt mỏi của nó được vơi đi phần nào khi cùng cô đọc sách, nhưng mức độ bất an tại tăng lên vòn vọt còn hơn cả lúc ở kế đám Slytherin.

Ngược lại, tụi Gryffindor đã bớt gay gắt với nó hơn, mặc dù chẳng thân thiết như những người bạn gặp nhau là chào hay thường xuyên nói chuyện với nhau, nhưng những con sư tử đã sẵn sàng để con chồn sương tí hon ngồi kế họ mà không rủa hay mắng chửi gì cả

Thiệt ra... Mấy ngày gần đây, sau cái lúc Lucius đến trực tiếp thì Draco, Nó thường đi đến Hang Cú với tần suất cao hơn, đồng nghĩa với việc những bức thư được gửi dồn dập từ ba nó cũng tăng vọt lên và nó biết cái ngày ấy đang đến dần.

Vào một hôm đẹp trời, một lá thư khẩn được trao đến tận tay nó ngay khi nó vẫn còn đang lăn lộn trên cái chăn êm nệm ấm. Con cú cào vào cái cửa kính khiến cho cái kính trong veo hằn lên một vết móng vuốt dài. Tạo ra cái âm thanh kin rít nhức óc, đánh thức Draco dậy. Nó buộc phải cho con cú ồn ào vào để cho cái thứ đó yên lặng bớt.

Vẫn là lá thư của Lucius, cái niêm phong và bao thư vẫn cứ bừa bãi cho có lệ như mọi lúc. Nhưng nội dung bức thư chỉ vỏn vẹn "tháp Ravenclaw. Khi trăng lên cao."

"Draco, Draco à." Hermione lay mạnh người của bạn trai cô, anh chàng đã đọc một trang sách 10 phút rồi. Gương mặt hốc hác của Draco và nhiều lúc lơ đãng y hệt khiến cô đứng ngồi không im. Bởi vì vậy, cô sợ rằng nó đã bắt đầu nii ảnh hưởng bởi lũ bắt nạt

"Sao vậy Granger?"

"Anh nhìn chằm chằm vào trang đó cả mấy phút rồi. Có chuyện gì thế?" Cô nắm tay nó khi nó đang để trên bàn, từ từ cho nó thấy cô sẵn sàng lắng nghe câu chuyện của nó.

Nó chỉ mỉm cười, lắc đầu rồi lật quyển sách sang trang khác "có gì đâu." nó thủ thỉ trong miệng.

"Anh ''có gì đâu'' cả tuần rồi Draco. Nếu anh mệt thì ta có thể gặp nhau ở phòng sinh hoạt Gryffindor và đánh một giấc, chẳng sao cả." Cô cười với nó, nhưng cô biết nó đang đâu để ý đến cô. Vậy là tự nhiên trong đầu cô nảy lên một suy nghĩ "anh... Hối hận vì làm những việc này sao?"

"Không! Ôi Granger, không!" Bây giờ Draco đã thực sự phản ứng khi tay nó bắt đầu nắm chặt tay cô và cả hai đã bắt đầu thực sự nhìn nhau chứ không giao tiếp theo kiểu một chiều như ban nãy "điều gì khiến em nghic anh hối hận chứ! Thật vớ vẩn Granger à!"

"Đó là vì anh cứ như bị Giám Ngục hôn vậy, hỏi Harry và Ron xem anh lơ ngơ như vậy bao lâu rồi?" Cô đánh vào tay nó, kêu lên một tiếng bốp vang ra cả cái thư viện.

Draco rụt tay về, đồng thời cũng rụt luôn cái suy nghĩ phức tạp lại, vì nó chợt nhận ra do bản thân suy nghĩ quá nhiều cho Hermione nên nó quên mất việc để ý đến cảm xúc của cô về điều đó, quên rằng cô có muốn nó suy nghĩ cho cô hay không.

"Tối... Lúc mà Potter tiến vào thử thách cuối, em gặp anh ở hành lang Ravenclaw được chứ?"

"Điểu gì cũng được." Cô lại lần nữa cười, lần này thì Draco đã nhìn rõ rồi.

Đồng ý là vậy nhưng Hermione lại cảm thấy bản thân đừng nên đến hành lang Ravenclaw như lời của Draco. Linh tính đang mách bảo cô hãy suy nghĩ kĩ trước khi đi nhưng đây chẳng phải lúc sử dụng đến linh tính, cô muốn an ủi nó, vậy nên cô sẽ không do dự hay nghi ngờ mà đi đến. Còn Draco, cơ thể của nó cũng phản ứng y hệt Hermione khi mà dù đã nói ra tất cả nó cũng không ngơi cảm giác bồn chồn.

Cái gì đến cũng sẽ đến, tối nay, Harry bắt đầu tiến vào thử thách cuối cùng của cậu. Giống như những thử thách trước, vẫn có một khán đài cho các khán giả ngồi và khán giả thì đông nghẹt như mọi hôm. Harry đã sẵn sàng, nhưng khi cậu bước ra ngoài, tất cả chỉ là 4 cái lối đi khác nhau dẫn vào một chỗ nào đó. Và các hiệu trưởng, người thân của các quán quân đều đang đứng kế họ. Cậu nhìn về phía Gryffindor, chỉ thấu mỗi Ron là đang ngồi hò hét còn Hermione thì biến mất tăm.

Cậu muốn tìm cô, đó là điều đám thợ săn tin cũng đang khao khát khi mà giờ Hermione và Malfoy cứ như bể vàng của họ vậy.

Lúc cậu đang ngơ ngơ thì có giọng nói bảo "Đến đây, Harry." Cụ Dumbledore vời nó đến kế bên mình.

Rồi một giọng bình luận viên vang lên từ phía giữa khán giả đang xem "chào mừng quý ông, quý bà đã đến với thử thách cuối cùng. Trong thử thách lần này, các thí sinh sẽ lần lượt bước vào một mê cung và tìm kiếm chiếc cúp vô địch mà giáo sư Moody đã đặt trước ấy. Các thí sinh vào vị trí mình chọn."

"Nhờ đứng nhất ở thử thách thứ hai, Cedric Diggory sẽ được quyền tiến vào trước 5 phút so với những vị thí sinh còn lại." Vị bình luận viên ấy reo lên.

Bố của Cedric lập tức ổn định cậu con trai vào vị trí, ông chỉnh sửa lại cái đồng phục của anh và nhìn anh chạy vào trong. Cảm giác của các quán quân tuy rất lo lắng, nhưng làm sao lo lắng lại cả một người cha nhìn con mình tiến vào nguy hiểm cơ chứ.

Rồi cũng đến lượt Harry khi cậu đang run rẩy đứng kế hai người tiền bối, cậu nhóc nhỏ con, gầy gò như muốn rụng rời ra khi gió thổi tiến lên và chọn đại một cái lối vào. Harry nhìn lại phía ngoài lần nữa, chưa bao giờ có từng ấy người trông cậy cậu đến thế, nó thổi bừng ngọn lửa trong Harry khiến cậu chẳng còn ngại ngùng mà chạy thẳng vào trong.

"Draco?" Hermione gọi tên nó trên tháp Ravenclaw, cô hi vọng mình không bỏ lỡ điều gì có sôi động ở cái thử thách cuối cùng.

Cái hành lang tối khiến cho cô cảm thấy hơi lạnh sống lưng và cô hi vọng đó chỉ là một cơn gió thoảng ngang qua.

"Em đến rồi." Draco đứng dựa vào tường, nó biết bây giờ là thời điểm vô cùng muộn để nói với Hermione chuyện này, nhưng nó phải nói "em biết tin đồn Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai quay trở lại chứ?"

"Ừm, em biết, chắc cái đó chỉ là tin đồn thôi nhỉ?" Cô cười cười, vẫn chưa nắm bắt được lí do nó gọi cô đến đây.

"Sắp... sắp quay trở lại." Draco quay mặt đi vào nói khiến cho Hermione bàng hoàng "gì cơ? Ý anh là sao? Đừng doạ em Draco!"

"Ba anh sẽ đón anh ở đỉnh tháp Ravenclaw để đến một nơi hoàn thành nghi thức hồi sinh Hắn. Anh muốn em nói với lũ Gryffindor về điều này và bảo chúng nó chuẩn bị cho kĩ cho những việc sắp xảy đến."

"Draco! Đừng đi! Anh có thể ở lại đây mà! Hogwarts luôn có thể bảo vệ anh mà!"

"Chưa chắc đâu Hermione, anh không muốn trốn tránh, anh muốn nhìn nhận vấn đề và thằng tay giải quyết nó." Draco cười nhạt, nó tự cười bản thân mình vì sự ngu dốt.

"Và giờ anh nghĩ đây là cách làm đúng? Lao đầu vào nguy hiểm và đặt bản thân cận kề cái chết?" Cô có phần bực tức, nâng giọng lên cao.

"Anh cũng đâu hỏi em về ý kiến của em! Anh chỉ muốn thông báo cho em về điều đó."

"Còn em cũng đâu hỏi ý kiến anh? Dù có thế nào anh cũng sẽ ở lại đây vì sự an toàn của mình."

Tiếng hai đứa nhóc cãi nhau vang vọng, giờ cho dù ai có nghe thấy thì tụi nó cũng mặc kệ. Nhưng rằng có một người tụi nó nghĩ sẽ không xuất hiện nhưng đã nghe hết gần như cả câu cãi vã

"ai ở lại đâu cơ?"