- Dramione Ran Bac Va Su Tu Do Kokonut Chap 30 Doan Ket Su Tich Ve Su Tu Va Ran

Tùy Chỉnh









-Đoạn Kết V S Tích Sư T và Rn-


"Ta hiểu tùnh hình của trò, nhà trường sẽ cố hết sức để bảo vệ trò. Trò có thể ở lại phòng của mình trong suốt kì nghỉ hè và ta đảm bảo lũ gia tinh sẽ lo lắng thật chu đáo đến trò." Giáo sư McGonagall hí hoáy cùng cái bút lông ngỗng cứ đưa qua đưa lại. Một cuộc giấy da dài từ bàn của cô đến cuối văn phòng đã nhanh chóng được lấp đầy sau vài phút ngắn ngủi.

"Thưa giáo sư, rất xin lỗi vì đã làm phiền giáo sư." Thằng nhóc con nhà quý tử cúi đầu xuống, cái đầu như muốn chạm xuống đến tận gót giày vậy. Thằng nhóc chưa bao giờ cảm thấy may mắn như thế khi nó lại được ở cái trường quái gở này thêm một thời gian thật dài nữa.

"Không có gì Malfoy... nhưng ta muốn hỏi, nếu nó quá kì cục, con không cần trả lời. Việc đó là thật ư?" Giáo sư chống cằm, đôi mắt hơi nheo lại nhìn nó.

"Con không biết thưa giáo sư, con hi vọng đó chỉ là lời đồn thổi như giáo sư vậy. Nhưng con nghĩ mình sẽ tin vào lời kể của Potter cho dù nó có khó tin đến đâu." Thằng nhóc đón lấy sớ giấy đã được giáo sư kí tên và soạn riêng ra cho nó. Như một cái giấy nhà đất, nhờ nguyên căn phòng tầng hầm Slytherin hoàn toàn là của Draco trong suốt năm học này. Còn về phần lời đồn đoán thứ ấy đã trở lại, nó không muốn bình luận gì thêm về việc ấy.

Phóng viên thì giờ còn săn tụi nó nhiều hơn cả thợ săn săn thú, việc ra khỏi phòng và đến đại sảnh của Draco và đám Potter nếu không có một kẻ tự nhận là bạn của ba mẹ Potter thì cũng là bạn làm ăn với ông Malfoy nhà Draco. Người cứu nguy lúc đó thì chỉ có Hermione hay là các giáo viên khác trong trường.

Đã ba ngày kể từ hôm tưởng niệm anh Cedric Diggory, cái không khí trong Hogwarts nó vẫn đặc quánh và khó thở lắm. Tụi nhỏ hay thấy bố của anh Cedric đi đi, lại lại văn phòng thầy Dumbledore cùng một bó hoa tươi bó đơn giản cho anh Cedric. Hay là việc mỗi khi nhắc đến Tam Pháp Thuật, Cho Chang lại sẽ oà khóc như đứa con nít bị cắp món đồ chơi vậy.

Harry còn chẳng thèm nhận cái cúp thật sự, cậu để nó ở mộ anh Cedric, luôn miệng bảo ảnh đã chạm tay đến cái cốc trước và cậu chỉ là ăn may mà thôi.

Cái chỗ lối đi bí mật ở hành lang dẫn tới phòng sinh hoạt chung Gryffindor được Draco trọng dụng nhiều tới nỗi đám Gryffindor chả thèm quan tâm nữa. Lâu lâu, sáng sớm, khi Neville mới mắt nhắm miệng ngáp đi ra khỏi phòng của cậu thì được một phen giựt bắn mình khi thấy Draco đang ngồi trên ghế và đắp chăn ngủ. Rồi còn Seamus và Dean bị Malfoy cướp mất gối ngủ.

Đừng hỏi vì sao bức tranh của ngài Godric Gryffindor lại có chốt cửa một hướng.

"Granger ơi... Granger ơi..." Draco gõ nhẹ lên tấm ván gỗ ở cuối đường đi. Nó có đũa đấy, nhưng mà nó mà dùng bùa phá khoá thì đừng nghĩ tới chuyện lết đến tháp Gryffindor nữa.

"Draco, em đã nói gì về việc anh đến đây lúc mọi người vẫn ngủ." Tiếng lạch cạch vang lên rồi tiếng cái chìa khoá và ổ khoá lại kêu tách một cái. Cánh cửa gỗ mở ra, Hermione đang các áo thun rộng và quần dài thụng với đôi mắt nhắm tịt mắng nó một cái.

Draco cười, nó chồm đến rồi ôm lấy cô vào như cái chăn bông vậy "Longbottom không mặc đồ không phải lỗi của anh. Em lại thức khuya hả?"

"Em phải chơi cờ phù thuỷ với Harry, và giúp Ron gói đồ đi về nữa... đi về ngủ đi Draco. Em mệt, mệt lắm!"

"Nó nên nghĩ về cách tiêu đống tiền kếch xù đó, không phán xét đâu nhưng đau khổ không giúp được nó đâu, nhất là với một tên còn chưa quen nó được 1 năm." Nó nhún vai, cảm thấy thương hại Potter rồi lại cười khinh bỉ với cái tinh thần yếu đuối của thằng nhóc.

"Cẩn thận câu chữ Draco, để anh Cedric và Harry yên, cậu ấy có cách tưởng nhowd của riền mình và em không thích cách anh mỉa mai cậu ấy như thế." Cô vẫn dụi mặt vào người Draco, nhưng cái ôm của cô đang khiến cho xương sườn nó như rạn ra.

"Anh xin lỗi

Đúng lúc đó, con Crookshanks mập đi ra từ phòng Hermione, nó dùng móng vuốt của mình ôm chặt chân Draco. Cái cảm giác móng vuốt xuyên qua lớp vải rồi cấu vào da khiến Draco rùng mình nhưng nó vẫn bấm bụng cười với Hermione "nhìn kìa, Crookshanks nó muốn anh ở lại."

"Anh đâu có đến đây tại vì để giúp em gói ghém đồ đạc nhỉ? Bác Narcissa lại trễ ngày trao đổi thư hả?" Hermione thở dài và nhấc con mèo vàng lên, cô ngả người xuống ghế, chờ đợi Draco kể câu chuyện của nó.

"Phải... trường cho anh ở lại rồi, anh muốn thông báo với má nhưng không chắc có nên gửi không. Em biết mà, bây giờ đang là cái thời điểm nhạy cảm. Anh không muốn má gặp nguy hiểm." Cứ như chính phòng sinh hoạt chung của mình, Draco tự động đi đến một cái kệ có đủ loại trà khác nhau và thành thạo việc sử dụng cái ấm đun nước Muggle.

"Em cá là bác rất muốn nghe anh chia sẻ, nhưng mà anh đúng đó. Đây là thời điểm nhạy cảm. Nhưng chắc anh quên rằng Lucius sẽ cập nhập tình hình cho bác ấy mà. Em thường xuyên thấy con cú của ổng gần đây, chắc chắn là thế rồi."

"Em lo cho anh lắm Draco, về vụ tin Voldermort trở lại, chắc chắn anh sẽ không thoát khỏi mấy cái nhìn kì thị của người trong trường và cả những người xung quanh đâu."

"Anh là Draco Malfoy mà, chưa kể đến việc Snape giờ sẽ luôn luôn bảo vệ anh nữa.'' Nó cười toét miệng ra. Mỗi lần Hermione lo lắng, nó càng cảm nhận được cái cảm giác của cô dành cho nó "nhưng đừng nhắc tên Hắn... anh vẫn chưa quen với cái sự vô tư của em và Mặt Thẹo đâu..."

"Trà Lài hay Trà Đen."

"Trà Đen, nhiều sữa." Ron đi ra khỏi phòng, nhìn cái quầng thâm mắt là biết cậu lại thức khuya bày trò với Harry nữa rồi. Sau cái vụ bữa đó, Hermione và Ron đảm nhận chính trong việc làm Harry sao nhãng, mấy lúc tụi nó hết trò thì lại tới phiên George, Fred hay Oliver và Neville. Mọi người hoàn toàn không thấy phiền khi đi cùng và cố làm Harry quên đi chuyện Cedric, mọi người đều rất sẵn lòng giúp đỡ cậu bạn.

"Mày là ai? Tao có quen mày sao?" Draco với cái mặt nhăn một nửa là đôi lông mi nhước lên quay ngoắt sang Ron. Cái bình siêu tốc bốc khói y hệt cái tâm trạng của nó bây giờ vậy.

"Thì cứ làm đi, ai bảo mày là tên đứng gần cái bình nước nhất."

"Lúc đầu ảnh đã tháo tung cái binh nước ra để xem coi có tinh linh nước nào bên trong không." Hermione lể lại "vậy mà giờ ảnh lại còn đun nước nấu trà nữa."

"Kể mới nhớ, chẳng phải lúc trước đi đâu nó cũng vác theo cây đũa sao? Giờ thì đến lúc bận tối mặt cũng tự tay làm lấy." Ron hạ giọng xuống, vô cùng hài lòng với khả năng thích nghi của thằng chân yếu tay mềm ấy.

"Từ khi nào ấy nhỉ?" Cô cười cười, có chút đùa cợt trong đó.

"Chẳng biết." Draco cũng cười, nhưng ánh mắt nó liếc ngang sang cô gái tóc nâu ngồi trên ghế.

Tầm cỡ hơn 2 tiếng sau, cái phòng sinh hoạt chung đã dần đầy ắp người, một khu vực được dành riêng ra để một đống vali và hành lí đang chờ được vận chuyển ra ngoài xe lửa.

"Nếu anh muốn, anh có thể ghé thăm em ở London, em biết anh không thích đi lại ở chỗ đông người lắm nhưng nếu anh đi theo cái bản đồ này... anh sẽ tới được chỗ em an toàn." Hermione chỉ lên cái bản đồ trên bàn mà cô đã đưa cho nó mấy hôm trước.

"Sao em lại nói thế?"

"Em biết vụ anh đi lạc trong khi đang tìm đường đến Hang Sóc rồi. Bác Molly đã kể em, bác còn bảo lúc đó nhìn anh xơ xác như thể lạc vào rừng cả tháng trời vậy." Cô tặc lưỡi, chỉnh lại cái áo khoác cùng với cái cà vạt trên cổ áo cho Draco. Nó chẳng biết giấu đầu vào đâu, chỉ dám cúi gầm mặt xuống, né đi cái sự nhục nhã.

"Muốn xuống tiễn em chứ? Ở dưới Hogsmeade khá lộn xộn và em không chắc..."

"Anh sẽ nhớ em lắm, có thể vài ngày tới anh sẽ đến thăm em." Draco nhấc bổng Hermione và ôm vồ cô vào lòng như con sư tử vồ mồi "anh không xuống đâu, anh leo lên cái xe lửa luôn mất."

Rồi Hermione cũng phải buông Draco ra, cô từ từ đóng cửa phòng sinh hoạt chung lại rồi đi xuống ga tàu cùng đám của Harry và Neville. Hermione không nhìn lại nét mặt của Draco lúc cô tạm biệt nó nhưng cô biết nó buồn thiu như bị bỏ rơi ấy.

Nói gì thì nói, cuối cùng thì cô cũng phải ngồi trên tàu. Nhưng là với sự hân hoan, hào hứng và an tâm cho một năm học mới sắp diễn ra.

Hè ở khu ngoại ô của nhà Hermione nóng như đang trên một cái chảo chiên vậy. Từ máy lạnh cho đến quạt điện cũng không giúp cải thiện tình hình cho lắm. Còn chưa nói đến việc chẳng thể gặp gỡ ai vào lúc này và con cú giao thư của Hermione thì đang trốn trong nhà vì rất ghét trời nóng.

Hermione siêng năng làm bài tập mấy tuần nay lại bắt đầu trì hoãn công việc bằng cách chỉ nằm ngủ trên giường hay ngắm cảnh xe cộ qua lại bên ngoài.

Cô chỉ đi xuống lầu để lấy thức ăn nhẹ lẫn bữa chính.

Cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên.

Chẳng háo hức cho lắm, cô xoay cái tay nắm cửa và rồi ngay lập tức bị ôm chặt khiến cô mất đà ngã ra sau. Hermione định mở miệng kêu cứu nhưng cái nhẫn cộm trên tay người đó khiến cô vừa đau, khó chịu mà còn vừa xúc động.

"Anh đi đúng đường chưa nhỉ? Đây có phải nhà Hermione Granger không?"

"Draco! Em nhớ anh lắm!" Cô dịu người và ngực nó, lâu rồi mới có cơ hội để làm thế "nhanh nào, vào nhà đi."

"Anh sẽ ở đây đến cuối hè." Nó rỉ vào tai Hermione khiến cô ngạc nhiên "thật ư? Tại sao?"

"Anh nhớ em lắm, không chắc là anh đủ khả năng để chờ đến tận hơn 1 tháng sau mới được gặp em, nên anh đã xin phép Snape và đến đây." Draco mừng rỡ.

"Em cũng yêu anh, nào, đứng dậy thôi, em sẽ báo mẹ và ba em."

"Hai ta có được xài chung một phòng chứ? Không có ý đồ gì đâu... em biết đó..."

End.

__________________________________

Chân thành cm ơn nhng bạn đọc gi đã đọc truyn dù là 1 chap hay nhiu chap. Cm ơn vì đã ng h bng cách bình lun, vote hay đóng góp ý kiến,... mình rt cm kích vì các bạn đã nhit lit đóng mng truyn mi ca mình. Tụi mình đi mt quãng đưng dài ri nh...

Mong các bạn đã có mt khong thi gian vui v khi đọc b fanfiction này.

Chân thành iu quý.