- Duoc Ngot Chuong 25

Tùy Chỉnh

Phòng học tĩnh lặng như tờ, ngay đến tiếng hít thở cũng gần như không nghe thấy, vì vậy tiếng khóc nức nở của Hạ Nhược Tinh vang lên vô cùng rõ ràng.

Cô ta bò ra khỏi bãi rác, toàn thân bẩn thỉu, đầu tóc bết sữa, cả người dính cặn thức ăn và bùn đất.

Cả người cô ta đều bốc lên mùi hôi thối, tặng cho một chữ thảm cũng không điêu.

Có người đứng gần Hạ Nhược Tinh ngửi thấy mùi cũng không nhịn được nôn khan huống chi là bản thân Hạ Nhược Tinh, cảm giác nhớp nháp và mùi hôi khiến cô ta hoàn toàn suy sụp, khóc đến không kiềm chế được, vừa khóc vừa bóp cổ nôn.

Sở Trú vừa về đã thấy Lương Dược đổ sữa lên đầu Hạ Nhược Tinh, anh sững sờ chốc lát, Lương Dược đã quay đầu nhìn về phía anh, cô nhìn anh từ xa, ánh mắt đen kịt, sạch sẽ không có bất kỳ biểu cảm nào, khí chất so với lúc trước khác một trời một vực.

Đó là lần đầu tiên Sở Trú nhìn thấy mặt này của cô, lạnh như băng, không có nhiệt độ, giống như rốt cuộc cũng xé bỏ lớp ngụy trang, lộ ra bộ mặt lạnh lùng sắc bén vốn có.

Lương Dược chỉ liếc anh một cái rồi quay đầu lại, cụp mắt xuống không nói gì, như thể đột nhiên không hề quen biết anh vậy.

Sở Trú chau mày, vừa định đi qua thì Trình Nhất Phàm đã bị lớp trưởng hấp ta hấp tấp vội gọi tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cho dù là người lớn cũng không khỏi sửng sốt.

Hạ Nhược Tinh thảm quá mà.

Sắc mặt Trình Nhất Phàm trở nên nghiêm túc, kịp thời kêu hai bạn học nữ giúp Hạ Nhược Tinh vào nhà vệ sinh tạm thời xử lý sạch sẽ, sau đó gọi Lương Dược đi theo ông vào phòng làm việc.

Lương Dược phủi phủi bụi trên tay, vô cảm đi theo thầy giáo, lúc đi ngang qua Sở Trú, nét mặt cô vẫn bình thản, không nhìn anh.

Sở Trú nhìn theo bóng lưng của cô thật sâu, sống lưng thon gầy mà lẻ loi, dáng điệu cô độc lại cương quyết. Cô thực sự, thì ra là có dáng vẻ như này sao...

Anh không có cách nào đi theo, vẻ mặt u ám tiện tay tóm lấy một nam sinh hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng từng chuyện một cho tôi."

*

Chuyện này gây náo loạn rất nghiêm trọng.

Mặc dù Trình Nhất Phàm không có ý định làm lớn chuyện, nhưng Hạ Nhược Tinh cũng không chịu nổi loại uất ức này, sau khi ổn định lại tinh thần, thậm chí còn không giặt quần áo, đã gọi điện thoại cho ba mẹ vừa khóc thút thít vừa cáo trạng.

Gia đình cô ta giàu có, ba mẹ cô ta đều làm kinh doanh, ngày thường thương con gái nhất, nghe xong chuyện thì giận đến bốc khói, bao chuyện trong tay cũng đều dẹp hết xuống vội chạy đến đó, to tiếng gây sự nói muốn đòi lại công bằng cho con gái, nếu không chuyện này không xong đâu!

Phụ huynh của Lương Dược tất nhiên cũng bị gọi tới, Lương Viễn Quốc đang bận đi làm nên không rảnh, mẹ Lương thì xin nghỉ tá hỏa chạy đến, nghe Lương Dược đánh con gái nhà người ta, cũng giận đến tím người, thậm chí còn chưa làm rõ mọi chuyện đã nhận định lỗi là của Lương Dược, bà ta tức đến run cả người, mặt đỏ bừng bừng, chỉ tay về phía cô mà chửi ầm lên: "Kiếp trước tao đã tạo cái nghiệt gì cơ chứ! Sao lại sinh ra cái loại tai hoạ như mày? Đi đến đâu cũng không yên ổn mà sống, đáng ra lúc đầu ở bệnh viện tao phải bóp chết mày luôn mới phải!"

Lương Dược đút tay vào túi, cà lơ phất phơ đứng đấy, lộ ra vẻ không chọc tức chết người thì không chịu được, "Vậy thì mẹ nên cảm thấy may mắn vì đã không ra tay, nếu không thì đã mục xương trong tù rồi."

Hạ Nhược Tinh vẫn đang khóc bên cạnh cô, cô ta đã khóc gần nửa tiếng rồi, mắt sưng như quả óc chó, nghẹn ngào nói với ba mẹ: "Ba, mẹ, con mặc kệ! Hai người nhất định phải xả giận cho con, cậu ta ức hiếp người quá đáng!"

"Con gái, yên tâm, mẹ nhất định đòi lại công đạo thay con!" Mẹ Hạ đau lòng không thôi, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ta. Ba Hạ tức giận nhìn mẹ Lương, "Nhìn thử xem con gái ngoan bà dạy dỗ đây này, nói đi, chuyện này bà muốn giải quyết thế nào đây? Chuyện này không đơn giản chỉ bồi thường tiền là xong đâu!"

"Xin lỗi, là tôi không trông nom nó cẩn thận, về rồi chắc chắn sẽ dạy bảo nó thật tốt!" Mẹ Lương liên tục xin lỗi.

Ngay sau đó, Lương Dược được chiêm ngưỡng cảnh mẹ mình trở mặt ngay tại chỗ, thoáng cái đã khúm núm cúi đầu nhận lỗi với người ta, thoáng chốc lại tức giận chửi như tát nước vào mặt cô, so với thay màn trong kinh kịch còn đặc hơn nhiều lắm.

Trình Nhất Phàm phỏng chừng cũng chưa từng gặp qua người mẹ nào chĩa mũi giáo về phía con mình như vậy, xoa mồ hôi lạnh nói: "Cái đó, xin mọi người hãy bình tĩnh trước đã, tôi có lời muốn nói, vừa rồi tôi đã nói chuyện với Lương Văn, em ấy nói Hạ Nhược Tinh bắt nạt em ấy trước, không chỉ vẽ bậy bạ lên áo đồng phục của em ấy, mà còn bôi bã kẹo cao su lên ghế ngồi của em ấy, hôm nay còn xé vở của em ấy... Hạ Nhược Tinh, đây đều là thật sao?"

"Tất nhiên là không phải ạ!" Hạ Nhược Tinh cũng chẳng thèm nghĩ ngợi gì đã phủ nhận, "Em chưa bao giờ làm chuyện đó!"

Trình Nhất Phàm: "Nhưng mà Lương Văn nói..."

Mẹ Hạ tức giận ngắt lời, "Dựa vào đâu mà nó nói cái gì thì là cái đấy, có bằng chứng không? Con gái tôi là người thế nào tôi là người biết rõ nhất, sao nó có thể làm chuyện như vậy?"

Mẹ Lương cảm thấy xấu hổ, "Xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi..."

Nói rồi bà ta lại trừng mắt nhìn Lương Dược, "Mày câm rồi à? Còn không mau nhận lỗi với người ta đi!"

Lương Dược nhướng mày, cười lạnh, "Cuối cùng thì con cũng hiểu tại sao có nhiều học sinh trung học thích nhảy lầu tự sát đến thế, e là đều vì không chịu nổi những người mẹ như mẹ đấy!""Mày!" Mẹ Lương tức đến đau cả tim, giơ tay cao vờn về phía mặt cô.

Lương Dược mắt thấy mình sắp bị đánh, thân thể vô thức lùi lại hai bước, không chỉ vậy, còn tiện tay kéo Hạ Nhược Tinh bên cạnh chắn trước mặt cô.

Hạ Nhược Tình không có kịp phản ứng đã bị ăn một bạt tai đau điếng, cả người ăn quả tát, làm tai cũng ù theo.

Mọi người có mặt đều sửng sốt.

Mẹ Lương mở to mắt không thể tin được.

Một lúc lâu, Lương Dược mới chậm rãi buông quần áo Hạ Nhược Tinh ra, "Phải xạ có điều kiện, ngại quá."

"Xin, xin lỗi, dì không cố ý..." Mẹ Lương hốt hoảng sờ vào mặt Hạ Nhược Tinh.

"Trời ạ, con gái con sao rồi?" Ba mẹ Hạ vội đẩy bà ta ra, lo lắng xem xét Hạ Nhược Tinh.

Hạ Nhược Tinh phản ứng lại, càng khóc lớn hơn, nhìn chằm chằm Lương Dược, "Lương Văn, tôi cmn muốn giết cậu!"

Văn phòng loạn đến gà bay chó sủa, Trình Nhất Phàm đầu như muốn nổ tung, thì ngoài của đột nhiên có tiếng trong trẻo tuyền vào: "Báo cáo."

Ông nhìn qua.

Đứng ở cửa là một thiếu niên cao gầy với đôi lông mày thanh tú, sống mũi cao, đồng phục màu xanh nước biển đẹp không tì vết, vẻ mặt thản nhiên lãnh đạm.

Là Sở Trú.

Trình Nhất Phàm: "Sao em lại đến đây?"

Sở Trú không nói gì, ánh mắt quét vào bên trong, dừng lại trên mặt Lương Dược, cô đang nhìn mình, sắc mặt có phần bất ngờ.

Khóe miệng Sở Trú kéo ra một đường thẳng tắp, không dấu vết chặn trước mặt cô, nhẹ giọng nói với Trình Nhất Phàm: "Em đến trả lại chân tướng."

Trình Nhất Phàm: "Sao?"

Sở Trú giọng điệu nhẹ nhàng: "Sáng hôm qua vào lúc tám giờ ba mươi sáu phút bốn mươi mốt giây, Hạ Nhược Tinh cầm bút vẽ bậy lên quần áo Lương Văn, một giờ mười ba phút ba mươi tám giây trưa, cậu ta bôi bã kẹo cao su lên ghế Lương Văn, còn nữa, đến sáu giờ bốn mươi lăm phút năm mươi tám giây chiều, cậu ta lẻn vào lớp, vứt thùng rác của lớp khác vào trong lớp bọn em, cậu ta còn lấy bốn quyển vở bài tập trong ngăn kéo của Lương Văn, cắt nát rồi ném vào thùng rác, tất cả đều có camera làm bằng chứng."

Cả phòng đều sợ hãi.

Tất cả mọi người đều vì những gì anh nói mà sửng sốt chết lặng, thời gian phải nói là chính xác đến từng giây, phải nói là độ tin cậy rất cao.

Lương Dược cũng bị hù dọa rồi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, anh làm thế nào nhớ kỹ những con số kia? Không đau não à?

Hạ Nhược Tinh nghe xong thì sợ đến hết hồn hết vía, cô ta làm những chuyện này căn bản là chả nhớ lúc mấy giờ, nhưng mà từ thời gian phỏng đoán có thể đều là thật, camera sau lớp học bị tắt quanh năm, chỉ bật trong các kỳ thi lớn, không ngờ xúi đến độ lại bật như vậy, nhưng khi nghe đến chuyện cuối cùng, không khỏi hét lên: "Tôi thừa nhận những chuyện khác, nhưng tôi không xé sách bài tập của cậu ta, cậu có nhận sai người không vậy?"

Ngay khi lời này nói ra, Trình Nhất Phàm lập tức chau mày, "Vậy em thực sự làm ra những chuyện đó?"

"Vậy là không phải nó ra tay trước sao?" Mẹ Lương sửng sốt, nhìn Lương Dược đầy nghi ngờ.

Hạ Nhược Tinh đỏ bừng mặt, "Vậy thì sao chứ, tôi nhìn cậu ta vui vẻ thì không chịu được đấy rồi sao?"

Mẹ Hạ lập tức xấu hổ, sau đó lại tự tin trở lại, "Cứ cho là như vậy đi, nhưng cũng không thể đẩy Tinh Tinh vào thùng rác được chứ? Tuổi còn nhỏ đã bạo lực như vậy, lớn lên còn thế nào nữa chứ!"

Ba Hạ trầm ngâm nhìn Sở Trú, chưa từng lên tiếng, nhưng lại bị mẹ Hạ đẩy ra, "Chồng, anh cũng nói mấy câu đi chứ."

Ba Hạ cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng ông ta lại nói với Sở Trú: "Cậu là con trai của Sở Thẩm Hà?"

Sở Trú liếc nhìn ông ta, khẽ gật đầu, nhưng không có nói gì.

Ba Hạ cười, "Cách đây không lâu tôi có thấy chủ tịch Sở dẫn cậu đi dự tiệc kinh doanh, không ngờ lại tình cờ gặp lại cậu ở đây, thật may mắn khi được gặp cậu."

Thái độ của ông ta thay đổi một trăm tám mươi độ, khiến người ta trở tay không kịp.

Mẹ Hạ vừa nghe xong thì giật mình, Sở Thẩm Hà? Đó không phải là ông chủ của tập đoàn YM sao? Năm ngoái ông ấy cũng lọt vào danh sách những người giàu nhất Trung Quốc.

Sở Trú phớt lờ ông ta, nói với Trình Nhất Phàm: "Thưa thầy, nếu như đã làm ra sự thật rồi, em dẫn Lương Văn đi nhé."

"Chuyện này..." Trình Nhất Phàm do dự, liếc mắt nhìn vợ chồng nhà họ Hạ, bọn họ sợ là không vui, nhưng là phát hiện bọn họ kiêng kỵ, vừa rồi không có ngang ngược càn rỡ, cũng không có ý ngăn người ta lại.

"Được thôi, các em đi trước đi." Trình Nhất Phàm thấy vậy, gật đầu cho đi.

Vì vậy, Sở Trú nắm lấy tay Lương Dược, kéo cô bạn gái chưa hiểu mô tê gì rời khỏi chỗ đó.

Lương Dược ra ngoài rồi, vẫn thấy có chút không được thật cho lắm, không ngờ bọn họ lại dễ dàng tha cho mình đến vậy, xa xa còn có thể nghe được tiếng Hạ Nhược Tinh oán giận, "Ba, ba cứ vậy mà bỏ qua cho nó sao?"

"Mày câm miệng!" Người đàn ông quát.

...

"Wow, xem ra nhà cậu có thế lực lắm nha." Lương Dược đoán được chuyện gì đang xảy ra, mỉm cười cảm ơn cậu thiếu niên, "Cảm ơn, nếu không có cậu e là tôi không sống sót ra khỏi đấy được!"

Sở Trú không đáp lại, trầm mặt kéo cô một mạch đến nơi yên tĩnh mới buông tay ra, quay đầu, đã thấy nụ cười trên gương mặt cô gái, khác hoàn toàn so với lúc ở cửa lớp học, biết cô lại giả vờ, khó chịu khịt mũi, "Không muốn cười thì đừng cười nữa, ở đây không ai ép cậu cả."

Lương Dược khẽ giật mình, độ cong khóe miệng chậm rãi hạ xuống.

Sở Trú: "Còn nữa, tôi mong cậu có thể dựa vào bạn trai một chút, đừng cái gì cũng chịu buồn bực trong lòng."

Lương Dược im lặng một lúc, không trả lời, mà nhẹ nhàng hỏi: "Camera thực sự ghi được sao?"

Vẻ mặt Sở Trú tự nhiên như không, "Không có."

"Tôi biết ngay mà." Lương Dược lại cười, nhưng lần này là nụ cười tự tận đáy lòng, giọng cô nhẹ nhàng mềm mại, "Cảm ơn nhé, Trú Trú."

Mắt Sở Trú nhìn cô: "Chỉ có cảm ơn thôi à?"

"...Cậu còn muốn thế nào?"

Sở Trú im lặng hai giây, "Hôn đi."

"Hả?" Lương Dược kinh ngạc.

Vẻ mặt Sở Trú không thay đổi, "Miệng."

Khóe miệng Lương Dược co quắp, "Không, không hay cho lắm đâu, vào ban ngày ban mặt..."

Sở Trú: "Ở đây không có người."

"Nhưng mà..."

Lương Dược còn muốn đẩy ra, nhưng khóe miệng thiếu niên hơi mím lại, vẻ mặt có chút đau lòng.

Cô không đành lòng.

Đây là đứa trẻ tội nghiệp cỡ nào chứ.

Lớn thế này rồi mới lần đầu có bạn gái, bạn gái còn không chủ động như vậy, anh vốn có bệnh sợ con gái, cầu mong đến lúc đó anh không bị cô chỉnh ra bóng ma tâm lí.

"Vậy cậu nhắm mắt lại đi." Lương Dược thở dài.

Sở Trú có hơi nghi ngờ: "Không phải cậu muốn chạy đó chứ?"

"Không muốn thì thôi đi!"

Sở Trú vẫn nhắm mắt lại, yên lặng chờ một lúc, hương hoa hồng đến gần, sau đó trên môi anh truyền đến xúc cảm mềm mại.

Nhưng... có gì đó không ổn.

Anh mở mắt ra, đập vào mắt là đôi mắt biết cười của cô.

Họ đang ở rất gần, hơi thở giao nhau, như thể đang hôn vậy.

Đúng vậy, là như thể.

Vì vẫn còn bàn tay của cô ngăn giữa miệng hai người.

Lòng bàn tay cô che miệng anh, còn cô thì hôn lên mu bàn tay.

"Đây là tiền lãi." Lương Dược hôn xong, cười lui người lại, "Tiền vốn thì cho tôi thiếu trước, sau này trả cậu sa‌u."

Sở Trú nhìn chằm chằm vào cô một lúc, có hơi bất đắc dĩ nhướng mày, đột nhiên nắm lấy tay cô, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay nơi cô vừa hôn.

"Đây là những gì cậu đã nói, tôi nhớ rồi đó."

*

Hôm đó cũng không biết Trình Nhất Phàm đã giải quyết sự việc như thế nào, vợ chồng nhà họ Hạ dắt con gái về nhà, không tiếp tục‌ dây dưa gì nữa, sau khi giải quyết xong chuyện, mẹ Lương bỏ đi, không đi gặp Lương Dược, tựa như chưa xảy ra chuyện gì.

Ít nhất là trước lúc Lương Dược về nhà, thật sự cho rằng tất cả đã qua.

Sau khi tan học, cô trở về nhà thì nghe thấy tiếng ba mẹ cãi vã ở cửa.

Mẹ Lương tức giận đến mất bình tĩnh: "Ông có biết hôm nay con gái ông đã làm ra chuyện tốt gì không? Nó úp thùng rác trực tiếp vào người một con bé, ông xem thử xem đây có phải là chuyện mà người thường sẽ làm không?"

Lương Viễn Quốc tức giận nói: "Được rồi! Cũng đã qua rồi, bà mắng cũng sắp được một tiếng rồi, không mệt à? Hơn nữa, rõ ràng là lỗi của con bé kia, Dược Dược cũng còn nhẹ tay chán, bà có thể dừng lại chút được không!?"

"Gì mà kêu tôi dừng lại? Rõ ràng là nó không cho tôi dừng lại! Từ nhỏ đến lớn nó mang đến biết bao tai họa cũng không nhớ rõ, còn thế này nữa thì tôi không bị nó ép đến điên mới lạ đấy!"

Mẹ Lương suy sụp gầm lên, "Nếu không sinh nó ra thì tốt rồi, tôi chỉ cần một mình Văn Văn là đủ rồi!"

"Bà nói linh tinh cái gì vậy!?" Lương Viễn Quốc phát cáu cả lên, mặt u ám lớn tiếng trách mắng: "Lòng bàn tay mu bàn tay cũng đều là thịt, bà có thể đừng bên trọng bên khinh vậy không, chẳng lẽ Dược Dược không phải là con gái của bà sao? Nó cũng chẳng nợ gì bà cả, chuyện hôm nay rõ ràng là con bé kia sai, nếu như là tôi đi, tôi mẹ nó chửi còn không kịp, còn xin lỗi cái rắm ấy!"

Hai người ồn ào đến túi bụi.

...Trong lòng Lương Dược rất bình tĩnh, không biết tại sao lúc này cô lại có thể bình tĩnh như vậy, có lẽ cô đã quen đến tê dại rồi.

Cô hắng giọng nói: "Ừm, hai người, đừng cãi nhau nữa được không? Lớn tiếng như vậy không sợ hàng xóm nghe thấy, mất hết mặt mũi sao?"

Cô vừa nói ra, căn phòng im bặt.

Cả mẹ Lương và Lương Viễn Quốc đều nhìn sang.

Lương Viễn Quốc lắp bắp: "Dược Dược, con về từ lúc nào vậy?"

Lương Dược khẽ cười, "Trước cái câu 'Nếu không sinh nó ra thì tốt rồi' của mẹ nói."

Lương Viễn Quốc vội giải thích: "Mẹ con chỉ là nhất thời tức giận, con đừng cho là thật!"

Sắc mặt mẹ Lương có chút khó chịu, nhẹ giọng ậm ừ, "Tôi nói sai ở đâu à?"

"Vậy được." Lương Dược bình tĩnh gật đầu, nói với mẹ Lương: "Nếu đã như vậy, bây giờ con sẽ dọn ra ngoài, không làm bẩn mắt mẹ nữa."

Lời này vừa nói ra, cả hai đều sửng sốt.

Lương Viễn Quốc lập tức nghiêm túc nói: "Chuyện thế này không thể nói đùa được, con có nghĩ cũng đừng nghĩ tới!"

Mẹ Lương cười lạnh, "Chuyển ra ngoài? Mày lấy đâu ra tiền mà chuyển ra? Tao nói cho mày biết, đừng mong ngóng cái nhà này cho mày một đồng một cắc nào!"

Lương Dược chậm rãi đi tới, lắc điện thoại về phía bà ta, cho bà ta xem số tiền tiết kiệm, "Mẹ yên tâm, vốn con cũng chẳng trông mong gì mẹ cả."

Mẹ Lương mở to mắt nhìn số dư tiết kiệm, trăm ngàn vạn...56365.63 tệ.

"Mày lấy đâu ra lắm tiền vậy?" Bà ta cao giọng không thể tin được, mặc dù năm mươi nghìn tệ không là gì đối với một người lớn nhưng đối với một đứa trẻ vị thành niên thì đó đã là một số tiền quá lớn rồi.

Mẹ Lương đã nghĩ đến một khả năng, tức giận nói, "Không phải mày lấy thân ra đổi đấy chứ?"

Lương Dược: "..."

Lương Dược tức đến bật cười, cô không nói gì nữa, quay người trở về phòng, khi bước ra, trong tay cô có thêm một chiếc vali, và một xấp giấy dày, cô bước đến chỗ mẹ Lương, ném lên người bà ta chồng giấy dày cộm.

Trang giấy không rõ ràng bay trên không trung rơi lả tả ra, chậm rãi nhẹ bay rồi rơi trên mặt đất.

Hai người đều ngẩn cả ra, mẹ Lương cầm tờ giấy lên nhìn, lại sững sờ.

Đây là giấy in cho các chi tiết thanh toán.

Nguồn, số tiền và người gửi của mỗi loại tiền đều rõ ràng.

Ngoài ra, còn có ảnh chụp màn hình của bản ghi trò chuyện, đều là bản ghi bản thảo của Lương Dược và chủ thuê.

Mỗi khoản tiền, đều do cô tự kiếm.

"Thế này được rồi chứ?" Lương Dược nhìn khuôn mặt đờ đẫn của mẹ mình, giọng điệu nhạt nhẽo.

Những khoản thu rõ ràng chi tiết này là cô đã in rất lâu trước đây‌, vì muốn có‌ một ngày lấy ra cho mẹ Lương xem, nói cho bà ta biết bản thân cô giỏi hơn bà ta nghĩ rất nhiều, cũng có mấy phần hy vọng bà ta sẽ tự hào vì mình.

...

Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày lấy nó ra trong hoàn cảnh thế này.