[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200) - Chương 52: Nghịch Thiên Cải Mệnh

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Để tránh rắc rối, Bạch Thường không về tiệm ngay mà đi dạo trên con hẻm Cẩu Bất Lý, tùy tiện ghé tiệm tạp hóa để mua 1 chai nước lạnh, sau khi trả tiền xong thì hắn mở ngay chai nước mà tu ừng ực như là bị bỏ khát lâu ngày vậy.

Một cảm giác thoải mái, mát lạnh xuyên thấu cả ruột gan....

Thật ra trong trận tỷ thí vừa rồi hắn cũng không dám nắm chắc phần thắng.

Bởi vậy sau khi mua lươn về thì hắn liền xát muối lên chúng, rồi lặng lẽ cho thêm 1 ít bột quỷ vào.

Những con lươn gặp phải bột quỷ lập tức bị mất tự chủ, thấy tình cảnh không ổn, hắn liền cho vào trong nồi rất nhiều nước tương để che giấu sự khác thường của những con lươn. Bởi vì hắn cũng không biết những con lươn này sau khi gặp phải bột quỷ sẽ thành cái dạng gì nữa.

Khi nước bắt đầu nóng lên thì những con lươn cũng dần dần trở nên điên cuồng.

Có câu nói, người nóng nảy thì liều mạng, chó vội vàng thì nhảy tường, con giun xéo lắm cũng quằn.

Đúng thật, những con lươn khi dính bột quỷ thì chẳng khác nào bị quỷ nhập, đương nhiên là so với lúc bình thường thì hung dữ hơn nhiều.

Kết quả là trong nháy mắt những con lươn nuôi sở hữu sức mạnh vượt qua cả những con lươn tự nhiên.

Cũng may là phần đậu hủ bị bể của Mã Dao Quang cũng vô tình giúp hắn một tay, nếu không chỉ sợ những con lươn kia trước khi chui vào được miếng đậu hủ thì đã cắn nhau đến chết rồi.

Nhưng điều làm cho hắn bất ngờ nhất đó là sự xuất hiện của Thiệu Vô Ưu, cái tên lần trước ghé quán ăn cầm tấm Vận Xui Phù mà cứ tưởng là Thôi Vận Phù. Lần này thì lại ôm một nồi lươn chui đậu hủ chứa đầy thi thủy mà trông hắn như là tìm được báu vật nữa chứ.

"Haizzz ... không biết khi dùng thi thủy nấu canh mùi vị sẽ ra sao nữa, tên tiểu tử kia thật là có lộc ăn mà. . ."

Bạch Thường đang lầm bầm lầu bầu thì đột nhiên có một người vỗ vai, hắn giật mình quay đầu nhìn lại, thì ra chính là Mã Dao Quang.

"Được lắm Bạch đại chưởng môn, trong vòng vài phút đã kiếm được 200.000 lại không xài mà đi cho người khác, không hổ danh là Nhất Đại Tông Sư, danh gia phong độ, quả thật là tài năng xuất chúng trong giới tà đạo mà."

"Này này! Cô đừng có mà khịa tôi, tôi chỉ yêu cầu mấy tên kia đừng có gây sự với tôi nữa, để cho tôi yên ổn mà làm ăn là tôi đã cám ơn trời phật rồi." Bạch Thường cười khổ.

"Muốn yên ổn thì dễ lắm, bây giờ anh chỉ cần nói rõ ràng cho tôi nghe về món ăn trị giá 2 triệu kia thì tôi sẽ để yên cho anh." Mã Dao Quang tiến tới, ngồi xuống băng ghế đối diện Bạch Thường rồi nói.

"Này, cô tính làm cái gì, nói trước tôi không phải là phạm nhân của cô nên cô không có quyền thẩm vấn tôi đâu? Còn cái gì mà hai triệu với không hai triệu, đó là do cái tên Thiệu Vô Ưu não tàn kia nhất định đòi ăn cho bằng được một món đặc biệt, cho nên tôi nói đại cái giá 2 triệu, ai ngờ hắn ok liền á chứ."

Bạch Thường nhún vai giải thích, mặt đầy vô tội.

"Đừng có điêu, tôi không có tin đâu, nếu như hắn không biết chút gì về món ăn đó thì anh có thể dễ dàng lấy của hắn 2 triệu như vậy sao?"

"Sự thật là như vậy mà, cô không thấy mới vừa nãy hắn vung đại 200.000 để mua một nồi canh mà ngay cả chính hắn còn không biết là gì đó thôi, tôi nói rồi, cô không hiểu được suy nghĩ của những người có tiền đâu, có khi hôm nào tui địt một cái hắn cũng tới mà giành mua ấy."

Mã Dao Quang bật cười nói :"Vậy còn ước hẹn giữa 2 chúng ta thì sao? Hồi nãy anh nói dùng thi thủy để làm một món ăn vừa để tỷ thí vừa có thể giúp người khác, vậy giờ anh giải thích thế nào đây?"

"Ơ! Thì tôi đã hoàn thành ước hẹn rồi mà, không phải cái nồi canh kia bán được 200.000 thì tôi đều chia cho mấy người kia sao, cô phải biết là quán cơm của bọn họ ế ẩm đã rất lâu rồi, tự nhiên bây giờ lại có được một khoản tiền nho nhỏ có thể giúp họ duy trì thêm một ít thời gian nữa. Rồi còn giúp cái tên béo Cát Hắc Tử với đám đàn em của hắn được ăn chùa những một tháng. Ha ha ha ha, tôi làm như vậy gọi là ra tay nghĩa hiệp, cướp của người giàu chia cho người nghèo, cái này chẳng phải là làm việc tốt giúp người còn gì?"

Bạch Thường ra vẻ cao cao tại thượng đến nổi trên trán của hắn sắp hiện lên 2 chữ "Lôi Phong".

Hắn tưởng là Mã Dao Quang sẽ còn tranh cãi nữa, ai ngờ nàng lấy từ trong túi ra cái chai chứa Nấm Linh Thi đưa cho Bạch Thường.

"Thôi được rồi, coi như là anh thắng vậy, vật này cho anh."

Cái gì? Dễ dàng đưa như vậy sao, là thiệt hay giỡn vậy trời?

Bạch Thường nhận lấy cái chai mở ra xem, xác định bên trong chính là vật mình đang cần, trong lòng vui như nở hoa.

Bỏ sức nửa ngày quả thật là không uổng phí mà, tuy là mất đi 200.000 nhưng đổi lại được cái Nấm Linh Thi này, so với số tiền kia thì nó còn đáng giá gấp mấy lần.

"Mặc dù vật này đã cho anh rồi nhưng mà tôi vẫn có 1 điều kiện." Mã Dao Quang nở một nụ cười gian xảo, nhìn chằm chằm Bạch Thường.

"Tôi biết ngay là không dễ ăn như vậy mà, nói đi, điều kiện gì?"

"Đơn giản thôi, chắc anh cũng biết cái hầm mộ ở trường học là một nơi Cực Âm Chi Địa. Hiện tại thì cái hầm mộ đó vẫn còn đang mở, rất là nguy hiểm, cho nên tôi muốn anh giúp tôi phong ấn cái hầm mộ đó lại, loại bỏ toàn bộ âm khí để thay đổi toàn bộ phong thủy của trường học."

Mã Dao Quang nói ra điều kiện, Bạch Thường nghe xong liền ngây ngẩn.

Phong ấn hầm mộ thì đơn giản thôi, nhưng để loại bỏ hoàn toàn âm khí cùng với thay đổi phong thủy của trường học, giời ạ .... cái này mà làm không cẩn thận là đi đời đó!

Bởi vì thay đổi phong thủy của một nơi, hơn nữa nơi đó còn là một nơi có phong thủy cực âm cực sát, trong phong thủy mà nói đây chính là Nghịch Thiên Cải Mệnh!

Thế gian âm dương đều có cực hạn, trong đó cực dương hoặc cực âm đều là hai thái cực, nếu như phong thủy bình thường thì không nói làm gì, nhưng nếu là một cái phong thủy phức tạp thì bắt buộc phải có sự nhúng tay của con người, đó chính là nghịch thiên.

Đừng nói là Bạch Thường, ngay cả môn phái xếp thứ 2 trong Âm Dương Bát Môn như Phong Thủy môn, cũng phải trả cái giá cực lớn nếu như muốn thay đổi Âm Dương Ngũ Hành của một nơi Cực Âm Cực Sát là điều hoàn toàn bình thường.

Hắn nhớ, năm đó ông của hắn ở Cửu Hoa Sơn vì thu phục Hạn Bạt mà tốn không ít khí lực, dùng bảy ngày để dời núi lấp sông, thay đổi dòng chảy của con sông qua ngọn núi tạo thành đại trận để làm tiêu hao một nửa tu vi của Hạn Bạt rồi mới thu phục nó.

Vì lí do này mà ông của hắn phải trả giá bằng mười năm tuổi thọ, thân thể càng ngày càng già yếu đi.

Bây giờ Mã Dao Quang lại muốn hắn đi thay đổi Phong Thủy. Đùa à, chỉ có thằng ngu mới dám cùng nàng đi làm cái trò đó.

"Không được, nơi đó âm khí quá mạnh, nhưng nó vẫn chưa bị tác động cho dù hầm mộ vẫn đang mở đi chăng nữa. Vì vậy nếu như chúng ta cố gắng thay đổi phong thủy, tôi sợ rằng sẽ có tai họa lớn ập xuống. Thôi thôi! Tôi không đi đâu."

Bạch Thường lắc đầu từ chối như trống bỏi.

"Nếu như anh không đi thì trả lại vật kia cho tôi."

Mã Dao Quang vừa nói vừa đưa tay muốn lấy lại cái chai từ Bạch Thường.

"Không được, trả lại cho cô thì tôi lấy gì làm món ăn kia. . ."

Bạch Thường nhận ra mình đã lỡ miệng, nhưng Mã Dao Quang rất thông minh, nàng lập tức hiểu lí do tại sao Bạch Thường lại muốn vật kia.

"Ồ? Thì ra anh muốn lấy cái vật trong chai để làm đồ ăn sao? Ha ha, tôi sớm đoán được anh có ý đồ muốn hại người mà, đưa vật đó đây cho tôi!"

"Chuyện này. . ."

Bạch Thường cũng vì tình thế ép buộc, cái Nấm Linh Thi này dù có phải đào cả cái trái đất này lên chắc cũng chả được bao nhiêu, vậy mà bây giờ hắn vất vả lắm mới tìm được, thật sự là không nỡ trả lại cho Mã Dao Quang.

Bạch Thường cẩn thận suy nghĩ rồi giậm chân nói :"Được rồi, tôi đồng ý với cô, nhưng nói trước là cô phải đợi tôi 3 ngày nữa vì tôi còn phải hoàn thành món ăn kia, sau đó thì tôi mới có thể cùng cô đi phong ấn hầm mộ được."

"Cũng không vội, tôi đã tính toán cả rồi, năm ngày sắp tới sẽ không có gì xảy ra. Cho nên thời gian thích hợp để phong ấn là bảy ngày nữa, vào giờ Hợi."

"Vậy thì không thành vấn đề, tôi đồng ý."

Bạch Thường nghoéo tay với Mã Dao Quang.

Chợt nhớ ra điều gì, Bạch Thường lại lo lắng hỏi: "Nhưng quỷ cổ trong người cô vẫn chưa được hóa giải, lỡ như nó tái phát thì làm sao?"

"Cái này anh không cần lo, tôi đã có cách để áp chế, chỉ cần. . ."

Nàng bỗng nhiên ngưng bặt lại, bởi vì câu nàng muốn nói tiếp theo là :"Chỉ cần nàng không động tình thì quỷ cổ cũng sẽ không tái phát."

Bạch Thường cảm thấy yên lòng, đột nhiên hắn nở ra một nụ cười biến thái, tiến tới Mã Dao Quang cười hắc hắc nói :" Này! Tôi còn có chuyện rất hiếu kỳ muốn hỏi cô đây."

"Chuyện gì?" Mã Dao Quang có thể đoán chắc chắn không phải là chuyện tốt gì, dùng ánh mắt đề phòng nhìn hắn.

"Thì cái đêm hôm đó á, tôi nhớ cô nhiều lắm cũng chỉ là cup B, tại sao vèo cái bây giờ thành cup D vậy?"

"Đi chết đi. . ."

Mã Dao Quang bối rối, giơ tay tính tát Bạch Thường, nhưng lại bị hắn bắt lại.

"Bớ người ta, cảnh sát đánh người . . ."

Bạch Thường cố ý hô lên, Mã Dao Quang dùng sức hất tay của hắn ra, trên mặt đỏ ửng.

"Buông tay ra, cái gì mà cup B hay cup D, tất cả đều không phải là do anh gây ra hay sao. . ."

Nói xong, Mã Dao Quang đứng dậy bỏ chạy, từ phía sau có thể thấy được cái cổ của nàng cũng đỏ bừng lên.

Nhìn dáng vẻ của Mã Dao Quang thẹn thùng khiến cho Bạch Thường vô cùng mừng rỡ.

Haizzz ... Dầu gì thì nàng cũng là vị hôn thê của mình, trêu đùa nàng một chút cũng không tính là đánh cảnh sát chứ ?

Nhưng mà việc ngực nàng từ cup B biến thành cup D làm sao lại đi trách mình vậy?

Bạch Thường ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Mã Dao Quang, cảm xúc vô cùng khó tả.

Chương trước Chương tiếp