Trang chủ[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200)Chương 98: 8 Cô Vợ Bé Của Hình Lão Lục

[Ebook] Căn Bếp Âm Dương - Ngô Bán Tiên (Chương 1-200) - Chương 98: 8 Cô Vợ Bé Của Hình Lão Lục

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Khâu Tiểu Điệp ngước mắt nhìn, nhất thời kinh ngạc vô cùng.

"Kìa mẹ! Sao mẹ lại tới đây? Đây không phải là nơi cho người sống có thể lui tới. Mẹ mau đi về đi, đi về đi....".

Mẹ Khâu kinh ngạc vô cùng. Mau chóng chạy tới ôm chầm lấy Khâu Tiểu Điệp, kích động nói: "Tiểu... Tiểu Điệp. Sao con lại ở đây? Chỗ này là chỗ nào? Sao con không về nhà hả? Có biết là mẹ lo lắng lắm không?".

Bạch Thường ngắt lời: "Hai người bình tĩnh một chút, để cháu giải thích cho. Nơi này là Âm Phủ. Tiểu Điệp sau khi uống thuốc độc thì hồn phách đã tụ xuống đây. Cho nên nàng vẫn một mực hôn mê bất tỉnh là vậy. Nhưng bác cứ yên tâm, cháu lúc nào cũng có thể mang nàng về được. Với lại bây giờ cháu chỉ có thể cho hai người 5 phút thôi, tranh thủ muốn nói gì thì nói đi.".

Khâu Tiểu Điệp hưng phấn kéo tay mẹ, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Tranh thủ thời gian, Bạch Thường đi thẳng tới sạp hàng của Hình Lão Lục, vẻ mặt cổ quái nhìn lão chằm chằm.

Hình Lão Lục nheo mắt, ngẩng đầu nói: "Cậu nhìn ta như vậy là có ý gì? Có chuyện muốn nhờ vả ta sao?? Không cần phải ngại ngùng, nói đi!!".

Bạch thường quan sát lão từ trên xuống dưới mấy lần. Lão già này lôi thôi lếch thếch. Áo quần nhăn nhúm bẩn thỉu. Đầu tóc thì rối bời. Răng thì vàng khè. Đã vậy còn mắc lại một ít thịt vụn nữa chứ.

Như vậy thì làm sao có thể nào là Hắc Tâm Lão Quỷ được chứ? Người mà trăm năm trước đã tạo nên biết bao nhiêu sóng gió, gieo rắc hàng ngàn nỗi sợ cho giang hồ.

"Tôi nói này, lão Hình....".

Bạch Thường ngồi chồm hổm trước sạp hàng, nở một nụ cười: "Tôi hỏi ông chuyện này, ông đã chết bao nhiêu năm rồi?".

"À... Ta cũng không nhớ rõ nữa, mà cậu hỏi cái này để làm gì?".

"Tiện thì hỏi thôi, ông ước chừng đi xem nào?".

Hình Lão Lục nghiêng đầu nghĩ một hồi rồi nói: "Ta chỉ nhớ được là khi đó, Lâm Đại Nhân đã thu của chúng ta rất nhiều thuốc phiện, còn đuổi đi không ít người Tây Dương. Sau đó hình như còn đánh nhau một trận hay sao đó......".

"Cái gì vậy, Hổ Môn bán thuốc à?".

Bạch Thường bấm đầu ngón tay nhẩm tính. Lúc Lâm Tắc Từ cấm thuốc hẳn là vào thời của Đạo Quang, rơi vào khoảng năm 1840. Vậy thì đại khái là không tới hai trăm năm, so với thời của Hắc Tâm Lão Quỷ cũng khá là tương đồng.

"Thế tôi lại hỏi ông, khi đó ông chết như thế nào vậy?".

"Haizzzz..... Không phải vì thuốc phiện đâu. Nghiện thuốc rồi khó chịu lắm. Lúc đó ta nghĩ, mẹ nó sống thế này còn có ý nghĩa gì nữa, dứt khoát chết đi cho xong.".

"Sau đó thì ông chết luôn à?".

"Đúng vậy, kỳ thật lúc đó ta cũng hơi tiếc một chút. Cậu phải biết lúc đó ta có mở một tiệm cầm đồ rất lớn, trong nhà còn có tám cô vợ bé đó. Ta bấy giờ là một thổ hào chính hiệu à nha.".

Bạch thường toát mồ hôi nói: "Mẹ nó chứ. Thế này mà ông cũng nỡ chết được sao? Tôi thề với ông nha, tôi mà có tám cô vợ bé thì cho dù chỉ còn lại một hơi thở tôi cũng nhất quyết sống tiếp đó......".

Hình Lão Lục thở dài: "Ây, cậu có điều không biết. Nếu như cuộc sống của cậu quá an nhàn, ngày ngày trôi qua bình dị. Ngược lại sẽ chẳng còn gì thú vị nữa. Cho dù có tám cô vợ bé thì cũng chỉ là gió thoảng mây trôi thôi."

Đôi mắt Hình Lão Lục tràn đầy nỗi rầu rĩ, trông bộ dạng toát lên vẻ bi thương sầu khổ.

"Được rồi, tôi thấy lần này ông đi quá xa rồi đó.....".

Bạch Thường có chút thất vọng. Kiếp trước của Hình Lão Lục lại là một thổ hào mở hiệu cầm đồ, không phải là Hắc Tâm Lão Quỷ. Hơn nữa lão chính là vì nghiện thuốc phiện mà chết. Chứ không phải là bị mấy trăm người vây đánh mà rơi xuống núi hy sinh oanh liệt.

"Này! Tôi hỏi ông một chút, ông có còn nhớ lần trước tôi có lấy một thanh kiếm đồng tiền ở chỗ ông không? Ông lấy thanh kiếm đó ở đâu ra vậy?".

Bạch Thường vẫn không từ bỏ mà liên tiếp hỏi dồn dập. Tuy Âm Thập Cửu đã bị m mình lừa thành công nhưng lai lịch của thanh Phệ Hồn này quá là nghịch thiên. Hắn vẫn muốn biết tung tích của Hắc Tâm Lão Quỷ bây giờ ra sao.

Hình Lão Lục xua xua tay: "Tất cả đồ trên sạp hàng của ta đều là thu mua mà có. Cậu cũng biết nơi này là Phố Âm, người ma lẫn lộn. Thường xuyên có những người cầm mấy thứ kì kì quái quái tới bán. Cậu hỏi ta lai lịch từng đồ vật thì ta làm sao mà nhớ hết được cơ chứ??!".

Bạch Thường hoàn toàn thất vọng, đứng lên nói: "Không sao. Mà hôm nay tôi đi hơi vội nên không mang cái gì cả. Lần sau sẽ bù lại cho ông nha.".

Lúc này năm phút đồng hồ cũng gần hết, Bạch Thường đi tới bên cạnh mẹ con Khâu Tiểu Điệp rồi nói: "Những gì nên nói đều đã nói xong rồi chứ? Bác à, chúng ta phải quay về rồi.".

Bấy giờ, mẹ của Khâu Tiểu Điệp đã hiểu hết toàn bộ sự việc, cảm kích nhìn Bạch Thường nói: "Thật là rất cám ơn cậu. Nếu không có cậu ra tay thì Tiểu Điệp hiện tại nói không chừng đã....".

Bạch Thường khoát khoát tay: "Không cần phải nói cảm tạ đâu bác. Dù sao thì chút nữa cháu cũng còn việc phải nhờ bác giúp đỡ. Còn về phần của Tiểu Điệp thì nàng phải ở lại đây thêm hai ngày nữa, chờ đến khi nào tiệc đính hôn của Thiệu Gia chấm dứt thì cháu sẽ đem nàng trở về.".

Dứt lời, Bạch Thường vung tay lên, mẹ Khâu đột nhiên trước mắt chỉ thấy một màn sương đen. Đầu óc lại chìm vào mê man.

Khi bà ấy tỉnh lại thì đã về tới phòng bệnh, Khâu Tiểu Điệp vẫn đang nằm ở trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh. Bạch Thường đứng ở một bên, mỉm cười nhìn bả.

"Ông chủ Bạch, chuyện vừa mới nãy..... Đều.... Đều là thật sao? Không phải là tôi đang nằm mơ chứ?".

Bà ấy nói với vẻ hoài nghi. Thực ra thì phản ứng như vậy cũng là chuyện thường tình thôi. Dù sao thì bả cũng chỉ là người bình thường, gặp phải những chuyện như vậy thì cũng nghĩ là mình đang nằm mơ.

"Đương nhiên là thật rồi. Nhưng mà bác nói cũng đúng. Một lúc nữa bác sẽ cảm thấy chỉ là mơ, rồi ký ức sẽ dần dần biến mất. Cho nên, cháu phải tranh thủ bây giờ bác vẫn còn nhớ, mau chóng nói một chuyện quan trọng cho người.".

Tại sao Bạch Thường vừa nãy chỉ cho phép bả ở lại phố Âm trong năm phút? Đó là bởi vì một khi những người bình thường ở lại phố Âm quá lâu thì sẽ không thể nào quên đi ký ức ở đó nữa. Điều này là trái với quy luật của Âm Dương.

Cho nên Bạch Thường phải mau chóng đưa bà ấy trở về. Như thế này thì không đến một giờ nữa, bà ấy sẽ từ từ quên đi mọi chuyện. Thậm chí là còn cảm thấy mình vừa mới trải qua một giấc mơ.

Vì vậy, Bạch Thường tranh thủ thời gian kể lại sự việc của Giang Văn Võ từ đầu đến cuối một lần.

Mẹ Khâu vô cùng ngạc nhiên. Nếu như nửa tiếng trước mà kể chuyện này với bả thì cho dù có đánh chết bà ấy cũng không tin.

Thế nhưng bây giờ thì khác. Bà ấy đã đích thân đến phố Âm, đã vậy còn nhìn thấy hồn phách của Khâu Tiểu Điệp nữa. Cho nên bà ấy hoàn toàn tin rằng chủ quán cơm kiêm đầu bếp tên Bạch Thường này thực sự là có bản lĩnh.

"Này! Cậu muốn A Ninh tin rằng cậu có thể để cho cô ấy nhìn thấy đứa con trai đã chết của cô ấy sao. Việc này tôi có thể giúp cậu. Nhưng bả có tin hay không thì tôi không dám chắc đâu.".

"Điều đó không quan trọng. Chỉ cần bác có thể khiến cô ấy đồng ý để cho cháu đến đấy một chuyến là được rồi.".

"Không thành vấn đề. Haizzzz.... Cô ấy đúng là một người số khổ mà. Vì nhớ con mà phát điên phát rồ lên. Nếu như cậu thực sự có thể giúp cô ấy nhìn thấy con một lần nữa thì đó đúng là một chuyện tốt.".

Mẹ Khâu nhấc điện thoại lên, bước sang một bên và bắt đầu gọi.

Bạch Thường ngồi xuống bên giường bệnh, nhìn Khâu Tiểu Điệp đang hôn mê.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy.

Khâu Tiểu Điệp nằm đó yên lặng như thể đang ngủ say.

Nhìn nàng một chút, Bạch Thường không khỏi mỉm cười.

"Chờ cô tỉnh lại, tôi sẽ nấu cho cô một nồi thịt heo kho thật ngon, cho cô ăn no nổ bụng luôn.".

Khâu Tiểu Điệp dường như nghe thấy lời hắn nói. Khóe miệng hơi nhếch lên, tựa hồ cũng cười vui vẻ.

Bạch Thường thở dài, hắn cảm thấy Khâu Tiểu Điệp là một cô gái đơn giản, chỉ cần có thịt ăn thì sẽ mỉm cười hạnh phúc. Nàng thực sự không nên gặp phải một cuộc sống như vậy.

"Cô yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ để cô kết hôn với tên khốn kia đâu. Tiệc đính hôn vào ngày mai cũng đừng mơ tưởng mà thành công.".

Mẹ Khâu cúp điện thoại và quay lại nói: "Được rồi, sau tám giờ tối nay, bà ấy sẽ đợi cậu ở nơi bà ấy từng sống.".

Bạch Thường sửng sốt: "Ở nơi trước kia từng sống?".

"Thì là nhà cũ của cổ á. A Ninh nói, nếu như Giang Văn Võ thực sự nhờ cậu giúp đỡ thì cậu nhất định sẽ tìm thấy chỗ đó.".

Bạch Thường sờ sờ cái mũi, lòng thầm nghĩ vợ cũ của Giang Văn Võ xem ra cũng rất là thần bí.

Nhưng miễn bà ấy đồng ý đã là tốt rồi

"Bác à! Cám ơn người rất nhiều.".

Một ánh sáng đỏ lóe lên trong mắt Bạch Thường. Mẹ Khâu sửng sốt một lúc. Sau đó bà ấy cảm thấy mí mắt ngày càng nặng trĩu, đầu óc trở nên mơ hồ.

Khi tỉnh dậy lần nữa, bà ấy sẽ quên tất cả mọi thứ. Tới lúc đó, bà ấy sẽ nghĩ rằng đó chỉ là đã có một giấc mơ kỳ lạ mà thôi.

Chương trước Chương tiếp