- Edit 201 400 Xuyen Qua Co Dai Lam Phu Tu Chuong 202 Chuyen Nam Do Lang Lang

Tùy Chỉnh

"Hay cho câu nhuận vật tế vô thanh a!" Ôn Thái phó sau khi nghĩ kỹ, thở dài một tiếng, "Quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi các ngươi tư tưởng linh hoạt, chuyện tế Khổng này mở rộng đến trong dân chúng, làm cho bọn họ có thể hiểu biết nhiều thêm lời nói việc làm thánh nhân, do đó có điều hiểu được, việc giáo hóa này có thể khắc trong tâm khảm, không tồi, không tồi!"

"Nhưng mà, làm sao mở rộng ra ngoài đâu? Chỉ với những người chúng ta, làm sao có thể nói phục toàn bộ các nhà đứng ra tế Khổng đâu?" Triệu sơn trưởng đưa ra nghi ngờ.

"Đúng vậy, hơn nữa nghi thức tế Khổng rườm rà trang trọng, nếu như những dân chúng dốt đặc cán mai đó trong sân bái tế dẫn ra sai lầm, chẳng phải là khinh nhờn thánh nhân?" Chu Sơn Thư Viện sơn trưởng Chu Tề Huy cũng có chút lo lắng.

Dương Đề Học cười một tiếng, nói: "Chư vị, Sở Tư nghiệp chúng ta có thể nghĩ ra chuyện này, tất nhiên là đã có đối sách, không bằng mời Sở Tư nghiệp tiếp tục nói một câu, việc này nên làm cái gì bây giờ? Cũng làm cho chúng ta có thể xuống tay chuẩn bị."

Sở Từ lắc lắc đầu, nói: "Nhận được Dương đề học để mắt, chẳng qua, trong lòng hạ quan thật đúng là không một cái đối sách hoàn chỉnh, vừa mới cũng chỉ là linh quang chợt lóe thôi. Nếu chư vị cảm thấy biện pháp này được, không bằng thế này, cho Sở mỗ hai ngày thời gian, hai ngày sau, ta chắc chắn nghĩ tốt kế hoạch thư, lại cùng mọi người cùng thương nghị."

"Được, như vậy việc này, lão phu cứ giao cho Sở Tư nghiệp ngươi một tay lo liệu, yêu cầu thứ gì, cứ việc mở miệng cùng Dương Đề Học nói là được ——"

"Thái phó chậm đã, vẫn là trước chờ kế hoạch thư của hạ quan ra tới rồi nói sau, nhỡ đâu hạ quan có chỗ suy nghĩ không chu toàn, mọi người cũng có thể nói ra, để tránh gây ra chuyện gì chê cười thì không tốt." Sở Từ không màng lễ phép, vội vàng ngắt lời Ôn Thái phó. Lúc này đã vội định ra, nhớ đâu đến lúc đó có khúc mắc gì khẳng định là muốn hắn một mình gánh vác cái nồi này.

"Ừm, cũng phải. Sở Tư nghiệp hành sự nghiêm cẩn, như vậy, hết thảy cứ chờ hai ngày sau khi ngươi lấy ra... Kế hoạch thư, lại đến định đoạt đi."

"Đa tạ Thái phó." Sở Từ nghĩ, trở về phải cẩn thận cân nhắc một chút, loại hình hoạt động quy mô lớn hắn không phải không có kế hoạch qua, nhưng hiện đại có thể tham khảo đồ vật nhiều, thiết bị cũng tương đối đầy đủ, cổ đại mà nói, còn phải cẩn thận khảo sát một chút mới được.

"Hôm nay cứ đến đây thôi, Thư Viện các ngươi còn có việc liền đi trước đi, lão phu còn có việc muốn cùng Sở Tư nghiệp nói, Sở Tư nghiệp, ngươi hãy lưu lại một chút đi."

"Vâng." Mọi người sôi nổi cáo từ, chỉ để lại Ôn Thái phó cùng Sở Từ ngồi ở trong đại sảnh.

"Thái phó, không biết ngài còn có gì chỉ giáo?" Sở Từ nghĩ nghĩ, thật sự nghĩ không ra ngoại trừ những chuyện hôm nay nói, hắn cùng Thái phó đại nhân có chuyện gì có thể cùng thương lượng.

"Sở Tư nghiệp, đừng khẩn trương. Lão phu chính là muốn lấy thân phận một người trưởng bối, cùng ngươi tâm sự chuyện Ôn Nhiên." Ôn Thái phó nói.

"Ôn Nhiên? Y tài tình nhạy bén, học tập khắc khổ, hạ quan cảm thấy y sang năm có lẽ có thể lên sân thử một lần." Sở Từ nói.

"Hiện tại không nói chuyện công sự, ngươi không cần tự xưng hạ quan. Lão phu muốn hỏi cũng không phải việc học đứa nhỏ này, ta muốn hỏi chính là cuộc sống của y ngày thường ở Quốc Tử Giám."

Thật là đáng thương tấm lòng trưởng bối trong thiên hạ a, ngay cả một trong Tam công Ôn Thái phó cũng không thể ngoại lệ. Sở Từ nghĩ, liền đem chuyện hắn hiểu biết về Ôn Nhiên vô cùng toàn diện nói toàn bộ cho Ôn Thái phó.

Ôn Thái phó nghe được thực nghiêm túc, lúc nghe được Sở Từ đấu trí với mấy tiểu quỷ muốn trèo tường đi ra ngoài, nhịn không được nở nụ cười.

"Ha ha ha, mấy tiểu tử kia sau lưng đều kêu ta cáo già, nhưng lão phu nghĩ, bọn họ tự ngày bắt đầu gặp gỡ ngươi, phỏng chừng mới biết được, cái gì gọi là hồ ly. Chỉ là không nghĩ tới, Ôn Nhiên nó cũng sẽ trèo tường." Ôn Thái phó thở dài, trong giọng nói rất nhiều cảm khái.

"Đứa nhỏ Ôn Nhiên này lúc đầu vô cùng nội liễm, luôn một mình ngẩn ngơ, hiện tại nhìn qua ngược lại đã hoạt bát hơn rất nhiều, ngày đó ta còn thấy y ở sân thể dục cùng đám người Chúc Phong chơi bóng chuyền nữa."

"Bóng chuyền?"

"Đúng vậy, một loại giống như đá cầu, dùng cánh tay cùng khuỷu tay đập cầu, các học sinh rất thích dùng nó rèn luyện thân thể." Sở Từ giải thích, hơn nữa bởi vì người đi cửa hàng hỏi nhiều, cho nên bên ngoài cũng đã đang bán, so với Trương Hổ lúc trước chế kia càng thêm tinh xảo cùng đàn hồi hơn.

"Hôm nào lão phu đến Quốc Tử Giám mở mang một chút." Ôn Thái phó gật gật đầu, "Ta nghe phụ thân Ôn Nhiên nói qua, là ngươi làm Ôn Nhiên thay đổi. Trog lời nói của hắn, đối với phương pháp dạy con của tiểu hữu ngươi nhiều chỗ tôn sùng. Lão phu vô cũng tò mò, ngươi cũng là năm vừa rồi mới cập quan, sao đối với chuyện giáo dục hài tử có hiểu biết nhiều vậy đâu?"

Sở Từ hơi hơi mỉm cười, nói: "Trong nhà ta có một cái tiểu chất nhi, hằng ngày cùng y ở chung rất nhiều. Sau này ta phải vào Huyện Học đọc sách, cho nên mang theo tiểu chất nhi cũng nhận vào đọc học vỡ lòng, cho nên đối với một chút tâm tư hài tử, ta cũng tương đối hiểu biết."

"Thì ra là thế." Ôn Thái phó gật gật đầu, y đánh giá Sở Từ một hồi, càng nói chuyện càng cảm thấy người thanh niên này rất là không tồi, đột nhiên hỏi, "Tiểu hữu còn chưa có hôn phối đi? Có suy xét qua chuyện này hay không a?"

"Ách...... Này......" Sở Từ xấu hổ, hắn trước nay còn không có bị người hỏi qua đề tài mẫn cảm như vậy. Kinh thành này nhân tình lạnh nhạt, Sở Từ gặp được trưởng bối, bình thường đều không thân thiết như vậy, thậm chí còn muốn bôi xấu hắn, đột nhiên bị hỏi đến cái đề tài này, hắn nhất thời còn có chút không thể tiếp thu.

"Sao vậy, chính là có cái lý do gì khó nói?" Ôn Thái phó trong mắt mỉm cười, y rời đi kinh thành nhiều ngày, lúc trở về sự tích vị Sở Tư nghiệp này đã truyền đến mưa mưa gió gió. Từ trong lời đồn, Ôn Thái phó cảm thấy người thanh niên này bác học đa tài, không màng hơn thua, không nghĩ tới, trên chuyện hôn nhân đại sự, vẫn là rất giống một mao đầu tiểu tử.

"Không có!" Sở Từ vừa nghe cái lý do khó nói, lập tức liền nhớ tới chuyện ô long* lần trước, lập tức mở miệng phủ nhận. "Tiểu tử vẫn chưa hôn phối, trước mắt vẫn là lấy sự nghiệp làm trọng, tạm thời không có loại ý tưởng này."

*Chuyện ô long: Khi thi đấu bóng đá đem bóng đá vào khung thành của chính mình, cái này kêu ô long cầu, hoặc là sự kiện ô long. Chính là bị lầm mà dẫn tới một chút chuyện xấu mặt.

"Lời này của ngươi không đúng. Tục ngữ nói, trước thành gia sau lập nghiệp, trong nhà có hiền thê, mới có thể an gối vô ưu mà đi mưu sự nghiệp."

"Ách, tiểu tử...... Trước mắt ở đây kinh thành còn chưa đứng vững chân, nói không chừng khi nào liền phải phái quan ra bên ngoài nhậm chức, nếu là cưới vợ, chẳng phải là liên lụy tiểu thư nhà người đi theo ta sống quá khổ sao? Hơn nữa lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, tiểu tử là quả mẫu cùng huynh tẩu vất vả nuôi đến lớn, không được bọn nhìn đến, tiểu tử không dám tùy tiện bàn chuyện cưới hỏi." Sở Từ không có lý do để gạt bỏ vấn đề này, vì thế lung tung lôi kéo lấy cớ thoái thác. Hắn còn nhỏ vậy! Sao có thể sớm như vậy đã cưới vợ sinh con?

"Tiểu hữu ngược lại cũng là người hiếu thuận, nếu ngươi trước mắt vô tâm thành gia, lão phu cũng không nói nhiều thêm, vốn còn tưởng uống được của Sở tiểu hữu ngươi một ly rượu tạ ơn làm mai chứ." Ôn Thái phó có chút đáng tiếc, sau khi y nghe đủ loại sự tích của Sở Từ, đột nhiên nhớ tới lần trước có một vị lão hữu của y phó thác y để ý cho cháu gái nhà mình một người tài giỏi anh tuấn, trước mắt này còn không phải là tài tuấn sao? Chỉ tiếc a, hoa rơi cố ý nước chảy vô tình.

"Đa tạ Ôn Thái phó đối tiểu tử tha thiết quan tâm, tiểu tử ngày nào đó nếu động tâm, lại mong Ôn thái phó làm mai người cho ta." Sở Từ cười nói, lúc trước ở chung thời gian mặc dù ngắn, nhưng hắn cảm thấy bọn họ giống như anh em kết nghĩa.

"Được được được, đến lúc đó a, lão phu làm bà mai cho ngươi, lại kêu Ôn Nhiên bồi ngươi đi đón dâu ha ha ha." Ôn Thái phó vuốt vuốt chòm râu cười nói.

"Đón dâu cần phải có đôi có cặp mới được, không ngại làm vị tiểu công tử lần trước kia cũng tới cho đủ đi." Sở Từ cười nói, hắn nhớ tới tiểu hài tử lần trước không hiểu thế sự kia.

Ôn Thái phó đầu tiên là sửng sốt, sau đó thoải mái cười to: "Nếu ngươi có thể mời được y đi đón dâu, vậy thật là —— ha ha ha."

Sở Từ có chút khó hiểu, hài tử kia còn không phải là tương đối tự kỷ sao? Khuyên bảo y cũng không có gì khó khăn đi? Nhưng mà, chuyện hắn thành thân vẫn là chuyện ngày tháng năm nào, nói không chừng đến khi hắn thành hôn, hai đứa nhỏ kia đều có.

......

Sau khi từ nha môn Đề Học Tư đi ra, sắc trời đã không còn sớm. Sở Từ trở lại Quốc Tử Giám, thấy bên trong so với ngày xưa quạnh quẽ hơn rất nhiều, mới bỗng nhiên nhớ tới, hôm nay là mười bốn, ngày mai lại là ngày nghỉ hưu mộc.

Nói đến cũng thảm, học sinh có thể nghỉ hưu mộc, hắn lại phải nửa đêm bò dậy đi thượng triều, nếu như đại triều ngày mai hủy bỏ thì tốt rồi.

Sở Từ nghĩ, sau khi ở Tư Nghiệp Thính đi bộ một vòng, liền đi đến hậu viện.

Trương Hổ đi ở phía trước hắn, thần sắc nghiêm túc, chau mày, thoạt nhìn tựa hồ như đang bị chuyện gì khó xử. Chỉ có Sở Từ biết, thằng nhãi này là chờ thời gian lâu lắm, đói lả.

May mắn Khấu Tĩnh cùng bọn họ ở cùng một chỗ, trước đó đã giúp bọn hắn đem cơm hâm ở trên bếp, cho nên hai người đi một hồi, trực tiếp liền có thể dùng.

Khấu Tĩnh ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn bọn họ ăn cơm, một bên còn giúp Sở Từ gắp đồ ăn. Sở Từ cũng có chút đói bụng, đôi đũa múa may thật sự mau, chuyên tâm mà ăn đồ ăn được đưa đến trong chén.

Trương Hổ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, động tác lùa cơm càng nhanh chút, lại không ăn, đồ ăn ngon đều sẽ bị Khấu Thiên hộ này đưa vào trong chén lão gia.

Sau khi ăn cơm no, Sở Từ cầm khăn lau lau miệng, sửa sang lại xiêm y, lại là một bộ dáng phong độ nhẹ nhàng.

"Ngươi đoán hôm nay ta đi Đề Học Tư làm gì?"

Khấu Tĩnh hơi suy nghĩ một chút, nói: "Tất là vì chuyện thi quý đi?"

"Vô cùng chính xác! Hơn nữa lần này là Ôn Thái phó tự mình lại đây nói, ngươi biết không? Ta trước đây đã từng gặp qua vị Ôn Thái phó này, chính là ở Văn Hưng Phường bên kia." Sở Từ hơi hưng phấn mà nói, hắn còn tưởng rằng chuyện gặp được cao nhân mai danh ẩn tích sẽ không phát sinh ở trên người hắn.

Khấu Tĩnh nghĩ nghĩ, nói: "Chính là lão giả chỗ hồ đá nhỏ đó, người còn mang theo một thiếu niên thả câu?"

Sở Từ vô cùng kinh ngạc: "Ngươi làm sao biết?"

Khấu Tĩnh khẽ cười nói: "Ngươi đã quên sao? Lúc ta mới tới kinh thành, cùng ngươi cùng giường cùng phòng, khi đó mỗi đêm, ngươi đều sẽ đem chuyện ở trong kinh thành từng cái lấy ra nói cho ta nghe."

"A? Phải không?" Sở Từ cười gượng hai tiếng, "Có lẽ ta nói quá nhiều rồi, bản thân ta đều đã quên mất."

"Nhưng mà, Hoài Cẩn nói với ta, ta mỗi một câu đều nhớ rõ." Khấu Tĩnh dùng đôi mắt thâm thúy nhìn Sở Từ, thời điểm nói chuyện, trong mắt cảm xúc khó tả, Sở Từ có chút không dám miệt mài theo đuổi.

"Đúng rồi, ngoại trừ chuyện thi quý, y tất nhiên còn nói với ngươi chút chuyện khác đi?" Khấu Tĩnh nhìn ra hắn có ý trốn tránh, trong lòng khẽ thở dài một cái, thân thiết đem đề tài dời đi.

"Ừm!" Quả nhiên, Sở Từ lại hăng hái, đem lời Ôn thái phó nói đại khái đều nói một lần, chỉ ngoại trừ chuyện Ôn thái phó nói đùa muốn làm mai cho hắn. Hắn không biết vì sao, luôn cảm thấy chuyện này không nói cho Khấu Tĩnh sẽ tương đối tốt.

Khấu Tĩnh nghe xong hắn tiếp nhận chuyện tế Khổng liền nói, mấy năm nay y theo quân doanh đi không ít địa phương, cũng nhìn thấy qua phong tục các nơi tế Khổng bất đồng, đến lúc đó có thể nói cho Sở Từ nghe, làm hắn có thể nhiều thêm một cái ý nghĩ.

Sở Từ vừa định hỏi Khấu Tĩnh lúc hành quân làm sao sẽ chú ý chuyện tế Khổng, trong giây lát nhớ tới, Khấu Tĩnh ở trước khi tòng quân, từng là một người cử tử tiền đồ vô lượng. Nếu không phải trên mặt bị người cắt một đao, năm ấy trên Kim Bảng, tất nhiên cũng là có một cái tên Khấu Tĩnh. Hắn nhìn vết sẹo trên sườn mặt Khấu Tĩnh, trong lòng thực hụt hẫng.

"Ngươi còn nhớ rõ năm đó đám người hại ngươi kia là người nào không?" Sở Từ đột nhiên hỏi.

Khấu Tĩnh có chút kinh ngạc, nhưng Sở Từ nguyện ý hiểu biết y, y tự nhiên cũng sẽ không có ý giấu giếm. "Bọn họ là một đám sơn tặc, chuyên lấy chuyện chặn người qua đường cướp tiền tài mà sống. Cũng do ta, lúc ấy ỷ vào mình có chút thân thủ, dựa vào nơi hiểm yếu ngoan cố kháng cự, cho nên mới khơi dậy hung tính bọn họ."

"Đám người này cũng thật hết chỗ nói, sơn tặc không phải có cái quy củ, không đoạt cử tử thư sinh sao? Vì sao ngươi còn sẽ bị bọn họ ngăn lại?" Sở Từ rất là oán giận, bọn họ biết chính mình đã làm hại người như thế nào không?

Hơn nữa, Sở Từ nhớ rõ Đại Ngụy triều là có cái quy củ này. Bởi vì lúc ấy con đường gian nguy, sơn tặc lùm cỏ đông đảo, rất nhiều lúc thư sinh yếu ớt đi thi đột tử tha hương, dẫn tới một năm kia khoa cử nhân tài thưa thớt. Cho nên triều đình hết sức hạ lệnh, ở trong phạm vi cả nước quét sạch cường đạo, dù là phạm việc dù lớn hay nhỏ, đều lấy tội chém đầu luận xử. Lúc sau, lại ở trên dưới cả nước dán bố cáo, nói nếu lại có cử tử đi thi trên đường bị sát hại, cửu tộc người phạm án cùng tội, lúc này mới trấn trụ những người đó.

"Hoài Cẩn cũng biết tiền tài động lòng người? Ta gia cảnh không tồi, ngày đó đi thi, phụ thân để ta mang theo rất nhiều ngân phiếu vào kinh, sợ ta sẽ có chỗ thiếu. Những kẻ cắp đó không biết vì sao, đã biết được chuyện này, thư sinh phía trước ta đều buông tha, chỉ cần chỉ để lại ta cùng với thư đồng. Sau khi ta giao ra một ít bạc, bọn họ còn không bỏ qua, muốn lục soát người chúng ta. Ta đường đường bảy thước nam nhi, lại tự phụ đi theo sư phó học chút võ nghệ, cho nên cùng bọn họ bắt đầu động thủ......" Khấu Tĩnh thở dài, nếu như lúc ấy y đem toàn bộ ngân phiếu giao ra, nói không chừng cũng sẽ không phát sinh chuyện đó.

Sở Từ cũng thở dài theo, nói câu: "Quả nhiên hành sự còn cần khiêm tốn, ngươi mang theo số tiền lớn rêu rao khắp nơi, khó trách dẫn tới bọn họ chú ý."

Khấu Tĩnh bật cười, hỏi: "Hoài Cẩn, ngươi thấy ta chính là người thích đi rêu rao sao? Lúc ấy ta cũng sợ trên đường gặp họa, cùng thư đồng cố ý ăn mặc rách rưới, ai ngờ bọn họ vẫn phát hiện."

"Vậy thì không thể nào nói nổi a, trừ phi có người mật báo, bằng không vì sao bọn họ sẽ biết ngươi mang theo số tiền lớn chứ? Ngươi là ở nơi nào gặp họa?" Sở Từ phát giác ra có chỗ không thích hợp, nếu y đã ngụy trang qua, vậy dựa vào Khấu Tĩnh tâm tư kín đáo, sẽ không nên bị người phát hiện không ổn mới đúng, vì sao những kẻ sơn tặc đó giống như nhận ra y đâu?

Khấu Tĩnh bị hắn nói như vậy, cũng cảm thấy không quá thích hợp: "Ta lúc ấy cũng là từ Ngũ Thường phủ một đường ngồi thuyền đến Hải Bình phủ, sau bỏ thuyền lên đường, lúc sắp ra Hải Bình phủ, ở một chỗ không người bị bọn họ chặn lại."

"Hải Bình phủ tiếp giáp kinh thành, có sơn tặc nào lớn mật như thế, dám ở nơi này tác loạn chứ? Hơn nữa, nói một câu không tốt lắm, nếu bọn họ đã làm ngươi bị thương, vì sao hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng? Phải biết rằng, làm hỏng tiền đồ người không khác gì lấy tính mạng người, bọn họ không sợ ngươi sẽ trả thù sao?"


Vẻ mặt Khấu Tĩnh càng thêm nghiêm túc: "Lúc ấy sau khi ta bị thương, từ trong rừng chui ra một đám nha sai, nói là vì lùng bắt đám sơn tặc này mà đến, người đi đầu kia, đúng là đồng tri Hải Bình phủ. Đám sơn tặc kia vừa thấy có người, liền tứ tán thoát đi, lại vẫn đã bị bắt được. Nhưng mà, lúc ấy bởi vì ta chỉ là trên mặt có thương tích, lại trùng ngày sinh tiên hoàng hậu, không nên thấy máu, cho nên bọn họ chỉ bị hình phạt lưu đày."

Sở Từ cau mày, hắn càng nghe càng cảm thấy không thích hợp. Có lẽ là hắn thuyết âm mưu đi, hắn sao lại cảm thấy, những người này giống như là đang diễn trò vậy? Hết thảy những điều này, chỉ dùng hai chữ trùng hợp tới nói, không khỏi có chút quá gượng ép.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khấu Tĩnh, phát hiện Khấu Tĩnh cũng là vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, làm như phát hiện chỗ không thích hợp trong đó.

"Đại ca, lúc ấy ngươi không hoài nghi cái gì sao?"

Khấu Tĩnh cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu: "Lúc ấy ta một lòng vì chuyện tiền đồ bị hủy canh cánh trong lòng, làm sao có thể nghĩ đến nhiều như vậy đâu? Hơn nữa ta mới rời nhà, lại chưa từng cùng người kết oán, làm sao có thể nghĩ đến sẽ có người cố ý hại ta chứ? Nhưng mà, tỷ tỷ của ta nhưng thật ra có phái người tra xét hồi lâu, cũng chưa phát hiện ra dấu vết gì để lại, cũng chỉ phải dừng tay."

"Ai, ngươi đó là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Lúc ấy nếu là đem bọn họ hỏi rõ ràng, cũng có thể biết được chân tướng. Đúng rồi, ta cảm thấy thư đồng kia của ngươi vô cùng khả nghi, gã hiện giờ thân ở nơi nào đâu?"

"Gã? Gã là người hầu Khấu gia chúng ta, hẳn là sẽ không hại ta. Hơn nữa tỷ tỷ gã cũng là của hồi môn của tỷ tỷ ta, lúc ấy ta gặp đại nạn này, gã một lòng chỉ cảm thấy là nguyên nhân do gã, vài lần tìm chết, cuối cùng tỷ tỷ bảo gã đi vào kinh giao làm quản sự một mảnh vườn, lúc này mới chặt đức ý niệm tìm chết của gã."

"Vậy, lần này Ngọc Nhi được đưa trở về Viên Sơn huyện, vị của hồi môn kia của tỷ tỷ ngươi nhưng có đi theo bên cạnh?"

Khấu Tĩnh nhớ lại một chút, sau đó lắc đầu nói: "Giống như chưa từng nhìn thấy, nàng hẳn là bị tỷ tỷ hứa cho quản sự trong phủ, cho nên thoát không được thân."

Sở Từ cân nhắc một hồi, sau đó nói: "Đại ca, có một việc không biết có nên hỏi hay không?"

"Cứ nói đừng ngại."

"Ta sao không nghe ngươi nhắc tới vị tỷ phu kia của ngươi vậy? Lúc Ngọc Nhi ở Huyện Học, cũng chỉ nói mẫu thân, cũng không đề cập tới cha nó như thế nào."

Khấu Tĩnh sắc mặt lạnh xuống, lạnh giọng nói: "Loại người phụ lòng bạc hạnh này, không đề cập tới cũng thế. Nếu không phải Ngọc Nhi sau này còn phải trở về, ta nhất định là muốn cùng người này đoạn tuyệt quan hệ."

Sở Từ chưa bao giờ thấy qua một mặt lãnh khốc như vậy của Khấu Tĩnh, nhất thời có chút ngơ ngẩn.

Khấu Tĩnh phục hồi tinh thần lại, thấy Sở Từ không nói một lời, tràn đầy xin lỗi mà nói: "Thực xin lỗi, Hoài Cẩn, vừa rồi ta có phải đã  dọa đến ngươi hay không?"

"Không có việc gì." Sở Từ lắc đầu, "Chỉ là ta có chút tò mò, người này rốt cuộc làm ra chuyện gì, cho các ngươi đều hận y như vậy chứ? Nếu không có tiện nói cũng không sao."

Khấu Tĩnh nhắm mắt, rồi lại mở, trong thần sắc tựa hồ ẩn giấu một chút đau đớn.

"Ngươi còn nhớ rõ 《 Tú Nương Truyện 》 sao?"

"Đương nhiên nhớ rõ." Sở Từ gật gật đầu, đây chính là hắn vớt đến xô vàng đầu tiên.

"《 Tú Nương Truyện 》kia, ám chỉ chính là chuyện của tỷ tỷ ta, chẳng qua, người viết thư cố ý vặn vẹo bôi nhọ, đem tỷ tỷ của ta viết thành không giữ phụ đạo, cùng người lén lút trao thân gửi phận. Hơn nữa, còn đem con gái huyện chúa cướp đoạt phu quân kia, viết đến cực kỳ tốt đẹp. Phụ lòng bạc hạnh thư sinh kia, càng là có tình có nghĩa! Năm đó......" Khấu Tĩnh dùng lời nói đạm mạc đem việc này lặp lại một lần, nhưng hắn thỉnh thoảng biểu lộ một tia hận ý, lại bại lộ cảm xúc của hắn.

"Cái... Cái gì?! Chân tướng lại là như thế?" Sở Từ rất là khiếp sợ, "Trách không được Từ quản gia lúc ấy thấy bức họa kia làm ra bộ dáng như vậy, trách không được Ngọc Nhi luôn cầm mấy bức họa kia đùa nghịch, ta vốn tưởng rằng chỉ là tình cờ gặp gỡ, nương nó cùng người trong họa có chút tương tự thôi, lại không nghĩ rằng, quả thực chính là nàng."

Đoạn ẩn tình này hắn vẫn là lần đầu nghe nói, trách không được Ngọc Nhi đối với hắn thân cận như thế, phỏng chừng cũng là nghe nói bức họa mẹ nó là xuất từ tay hắn đi.

"Đúng vậy, lúc ấy ta thấy bức họa, còn tưởng rằng tỷ tỷ còn sống đến giờ. Cũng là ở khi đó, ta đã đối Từ... Hoài Cẩn ngươi sinh lòng tò mò." Khấu Tĩnh nói.

Sở Từ gật gật đầu, trách không được! Hắn luôn cảm thấy người như Khấu Tĩnh là sẽ không dễ dàng cùng người thổ lộ tình cảm, mà y từ lần đầu gặp mặt, đã đối với hắn không bình thường, hóa ra cũng là vì nguyên nhân này sao?