- Edit 201 400 Xuyen Qua Co Dai Lam Phu Tu Chuong 232 Con Co Ta

Tùy Chỉnh

Ước chừng leo 50 60 cấp bậc thang, Sở Từ vỗ vỗ Khấu Tĩnh, bảo y buông hắn xuống.

"Làm sao vậy? Sắp tới rồi." Khấu Tĩnh không có buông hắn xuống, mà tiếp tục đi về phía trước.

"Không cần, tổng cộng hơn hai trăm bậc, ngươi quá vất vả! Ta tự mình xuống dưới đi." Sở Từ là thích cảm giác Khấu Tĩnh cõng hắn, nhưng mà cũng không thể làm người mệt chết.

"Ta không mệt, ngày hôm qua ngươi thức cả đêm, có thể nhắm mắt lại ngủ trước một hồi."

"Đừng, đợi lát nữa tới rồi để người phía trước nhìn thấy thật không tốt!"

Khấu Tĩnh đứng ở tại chỗ nghĩ nghĩ, thời điểm Sở Từ cho rằng y muốn buông hắn xuống, Khấu Tĩnh lại xốc hắn lên một cái, nói: "Không sợ, ta không đi con đường này." Nói xong, liền vòng đi qua con đường nhỏ bên cạnh.

Sở Từ đỡ trán, xem ra sau này vẫn là không cần làm trò quỷ.

Đường nhỏ người đi không nhiều lắm, chung quanh cỏ cây tươi tốt, tuy đã vào Thu, nơi này lại vẫn là một bộ dáng tràn đầy sức sống.

Sở Từ bò một hồi, lại ngủ không được, liền nói chuyện với Khấu Tĩnh: "Ngươi biết vừa rồi là ai đưa ta trở về không?"

"Không biết." Khấu Tĩnh nói, y sợ quét đi hứng thú của Sở Từ, lại bồi thêm một câu, "Là người Đề Học Đạo sao?"

"Không phải, đoán lại đi."

"Là...... người Hộ Bộ?"

"Cũng không phải, người này ngươi quen biết, hơn nữa rất quen thuộc." Sở Từ hào phóng nhắc nhở.

"...... Ta thật sự không biết. Hoài Cẩn, ngươi trực tiếp nói cho ta đi." Khấu Tĩnh thật không biết là người nào.

"Là đường huynh ngươi, là người lần trước ở giáo trường đi tìm ngươi đó." Sở Từ nói.

Thân thể Khấu Tĩnh cứng đờ, nữa bước chân nện xuống ngừng lại. Khấu Tuân?!

"Ngươi làm sao vậy?" Sở Từ cảm thấy rất kỳ quái.

Khấu Tĩnh trầm mặc một hồi, hỏi: "Y không có cùng ngươi nói cái gì đó đi? Người này rất không đứng đắn, miệng toàn là nói lời bậy bạ, ngươi chớ nên tin bất kỳ một câu gì của y đâu!"

Khấu Tĩnh sợ Khấu Tuân đem tâm tư của mình nói cho Sở Từ, tự sau khi vô tình một lần để Khấu Tuân biết được ý tưởng của hắn, tên kia liền rất cao hứng, nói thẳng trong nhà lại ra một người ly kinh dịch đạo, rất là làm y tán thường. Lúc sau y luôn ở bên khuyến khích Khấu Tĩnh đi thổ lộ tâm tư chính mình, nhưng đều bị Khấu Tĩnh cự tuyệt.

"Ngươi yên tâm đi, hôm nay chúng ta mới thật sự quen biết, y làm sao hồ ngôn loạn ngữ với ta? Nhưng mà, ngươi khẩn trương như vậy, có phải có chuyện gì gạt ta hay không a?" Sở Từ trêu ghẹo nói.

"...... Không có." Khấu Tĩnh tiếp tục đi về phía trước.

"Thật sự không có?" Sở Từ truy vấn.

"Không có."

"Được rồiđi," Sở Từ thấy hắn giống như vỏ trai, tròng mắt xoay chuyển, quyết định lừa hắn nói thật, "Kỳ thật y vẫn còn nói với ta một ít lời."

"Nói gì đó?" Khấu Tĩnh lại khẩn trương.

"Y nói ngươi a......" Sở Từ đem lời trước đó Khấu Tuân nói lặp lại cho Khấu Tĩnh một lần.

Sau khi Khấu Tĩnh nghe xong, hỏi Sở Từ: "Hoài Cẩn, ngươi cũng cảm thấy ta là người như thế này sao?"

"Làm sao vậy được? Ta đã phản bác y ngay lập tức, nói ngươi vừa dịu dàng vừa săn sóc, quả thực là người được chọn làm trượng phu tốt nhất, nếu ai có thể cùng ngươi thành thân, vậy nhất định sẽ thực hạnh phúc." Sở Từ nói, hắn vốn tưởng rằng Khấu Tĩnh sẽ thật vui vẻ, nhưng không nghĩ tới, sau khi hắn nói xong, Khấu Tĩnh thế nhưng sẽ yên lặng không lên tiếng.

Trong lòng Khấu Tĩnh giờ phút này thực chua xót, Từ đệ đây là cảnh cáo y, bảo y không được có ý tưởng không an phận, bảo y tìm một nữ nhân thành thân, làm một người trượng phu tốt! Trong lòng y vốn dĩ bởi vì Sở Từ không hề khúc mắc thân mật mà cao hứng, nhưng hiện nay lại tựa như một khối hàn băng.

Khấu Tĩnh nhanh hơn bước chân, chỉ muốn nhanh chóng đưa Sở Từ đến, sau đó ở một mình bình tĩnh một chút.

Sở Từ không biết y vì sao sẽ đột nhiên gia tốc, chỉ hỏi một câu "Ngươi làm sao vậy" liền bị xóc đến nói không được.

Khấu Tĩnh cõng Sở Từ từ chỗ tường vây nhảy vào, sau đó y ở cửa buông Sở Từ xuống, nói còn có việc phải làm, liền xoay người rời đi.

Sở Từ không hiểu ra sao, không biết Khấu Tĩnh vì sao đột nhiên thay đổi sắc mặt, muốn ngăn lại chỉ có thể thấy góc áo y biến mất ở trong sân.

Bỏ đi, lúc này trong đầu hắn cũng là mơ màng hồ đồ, trước bổ sung tinh thần, lại đi điều tra rõ nguyên nhân.

Sở Từ rửa mặt một chút, sau đó nằm lên giường đắp lên chăn bắt đầu mơ màng ngủ. Chờ đến lúc hắn tỉnh ngủ, thời gian đã chính Ngọ. Hắn thỏa mãn duỗi duỗi người, đang chuẩn bị từ trên giường bò dậy, bỗng nhiên thấy một người đang ngồi ở trong phòng hắn. Sở Từ bị hoảng sợ, đợi sau khi thấy rõ ràng là Khấu Tĩnh, cuối cùng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Ngươi vừa rồi không phải đi rồi sao? Sao lại về rồi?"

Vẻ mặt Khấu Tĩnh rất là nghiêm túc, y nói: "Ta vừa rồi ở bên ngoài nghe được một ít lời đồn đãi, cho nên muốn hỏi ngươi một chút rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Hóa ra thời điểm Khấu Tĩnh vừa mới ra cửa đang muốn tìm một chỗ phát tiết một chút, lại phát hiện có một đám lão Tiến sĩ từ ngoài cổng núi Quốc Tử Giám đi tới. Bọn họ tinh thần không phải thực tốt, hẳn là cũng thức đêm. Bọn họ vừa đi còn vừa trò chuyện một cái đề tài, đề tài này nhân vật chính chính là Sở Từ.

Sau khi Khấu Tĩnh nghe bọn hắn nói ra hai chữ này, lập tức liền ngừng lại, lợi dụng núi giả cùng nham thạch che đậy ẩn giấu thân mình. Nhóm người này căn bản là không phát hiện, còn đang đàm luận cái đề tài này, nói chính là về chuyện Sở Từ khắc thê.

Lúc Khấu Tĩnh mới nghe là vô cùng phẫn nộ, bởi vì bọn họ thuận miệng bịa đặt nói dối tới bôi nhọ Sở Từ. Y biết lời phê mệnh đối với người ảnh hưởng là rất lớn, nếu tùy ý lời đồn đãi này tiếp tục phát triển như vậy, như vậy đối với tương lai thành hôn sinh con của Sở Từ khẳng định là thực bất lợi.

Đang lúc y muốn đi ra ngoài bảo cho bọn họ không được tung tin đồn, những người đó lại mở miệng nói chuyện, bọn họ nói đây là chính miệng Sở Từ nói với Hoàng Thượng.

Khấu Tĩnh không rõ, y không biết vì sao Sở Từ phải nói dối Hoàng Thượng. Y trở lại viện Sở Từ, chuẩn bị hỏi rõ ràng. Nhưng mà Sở Từ đã ngủ rồi, y không đành lòng quấy rầy hắn, chỉ có thể nhẫn nại tính tình ngồi ở một bên chờ đợi.

Sau khi Sở Từ biết nguyên nhân Khấu Tĩnh lưu lại nơi này, trong lòng ấm áp, lập tức giải thích nói: "Lúc ấy Hoàng Thượng nói phải tứ hôn cho ta, ta nhất thời tình thế cấp bách, không biết nên làm sao từ chối, mới xả đến mệnh lý học này. Kỳ thật đây cũng coi như là giải quyết được một vấn đề lớn, bằng không về sau còn sẽ có nhiều người hơn làm mai cho ta."

Sau khi Khấu Tĩnh nghe xong, có chút khổ sở nói: "Nhưng mà cũng có một ngày ngươi phải cười vợ, nếu như thanh danh khắc thê đã lan truyền ra ngoài cũng ăn sâu bén rễ, vậy những nữ nhi thanh sạch trong kinh lại làm sao chịu gả cho ngươi chứ? Ngươi vì sao không biết lo lắng cho bản thân sau này một chút? Hoài Cẩn, ngươi quá xúc động!"

Sở Từ vừa nghe Khấu Tĩnh dùng loại ngữ khí này chỉ trích chuyện hắn nói, lập tức liền cảm thấy có chút oan ức. Hắn nghĩ thầm hắn sở dĩ nói dối còn không phải là vì về sau có thể cùng Khấu Tĩnh ở bên nhau sao? Y thế nhưng còn trách cứ hắn!

"Ta không tìm được thê thất, ngươi chẳng lẽ không phải nên vui vẻ sao?" Sở Từ đứng ở trước mặt Khấu Tĩnh, gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt y, muốn nhìn một chút y phản ứng như thế nào.

Trong mắt Khấu Tĩnh xẹt qua một tia bi thương, giọng nói mất tiếng: "Ngươi xem ta trở thành người nào? Ta sao lại có loại suy nghĩ này?"

"Ngươi vì sao sẽ không có loại ý tưởng này? Khấu Tĩnh, ngươi để tay lên ngực tự hỏi, ngươi dám nói trong lòng đối với Sở Từ ta không có nửa điểm tình tố, chưa từng nghĩ tới cùng ta nắm tay cả đời, sánh vai bạc đầu?"

Khấu Tĩnh vẻ mặt khiếp sợ, đầu tiên y phản ứng chính là, Khấu Tuân quả nhiên đã nói! Y nhìn kỹ hai mắt Sở Từ, câu "Không có" kia làm sao cũng nói không nên lời.

Qua sau một lúc lâu, y suy sụp nói: "Ngươi đều đã biết? Phải, ta là ái mộ với ngươi. Nhưng mà, ta tuy có ý tưởng không an phận, lại chưa từng nghĩ tới muốn kéo ngươi vào vực sâu, làm bẩn thanh danh ngươi, càng không dám hy vọng xa vời có thể cùng ngươi đầu bạc đến già. Ta biết ngươi thích nữ tử, giờ phút này tất nhiên đã cảm thấy ta vô cùng làm ngươi ghê tởm đi? Ngươi yên tâm đi, từ hôm nay trở đi, ta sẽ không lại xuất hiện ở trước mặt ngươi, làm chướng mắt ngươi!."

Sau này, chỉ có thể lén nhìn. Khấu Tĩnh chua xót nghĩ, hóa ra nhiều ngày qua Từ đệ đối tốt với mình chính là vì hôm nay vạch trần. Có một số việc không đâm thủng, còn có thể duy trì biểu hiện giả dối tiếp tục trôi qua, nhưng một khi đâm thủng, sau này y sẽ không còn cớ gì để tiếp tục lưu lại.

Thấy Khấu Tĩnh xoay người muốn đi, Sở Từ chỉ cảm thấy trong lòng vô cớ tức giận, mẹ nó! Hắn còn tưởng rằng Khấu Tĩnh đối với hắn đến chết không phai! Nói hai câu đã từ bỏ là có ý gì a! Hoá ra là hắn tự mình đa tình! Hắn vốn định bức gia hỏa này tỏ tình, sau đó thuận lý thành chương đồng ý, mở ra hình thức phu phu ngược cẩu, nhưng ai biết, gia hỏa này thế nhưng nhát gan như vậy!

"Nếu ngươi muốn đi, thì để lại đồ ta đã đưa cho ngươi!" Sở Từ cắn răng, trừng mắt nhìn bóng dáng Khấu Tĩnh.

Khấu Tĩnh nghe xong, quanh thân tràn đầy đau thương, y vuốt ve một chút ngọc bội bên hông, nhẫn tâm xả xuống, đặt ở một bên trên bàn.

"Vẫn còn!" Sở Từ tức giận đến ngực kịch liệt phập phồng.

Khấu Tĩnh đưa tay để vào ngực, không bỏ được sờ sờ, sau đó móc ra bình thuốc nhỏ, đặt ở trên bàn.

"Vẫn còn!"

Khấu Tĩnh móc ra hai cái khăn, đều là lúc trước Sở Từ cho y mượn lau mồ hôi.

"Vẫn còn!"

Khấu Tĩnh lấy ra một con dấu, là lúc trước y trộm giấu đi, trên con dấu kia có khắc "Thiên Ngoại Lai Khách".

Sở Từ nhìn một bàn đồ vật này, quả thực muốn tức cười, không nhìn ra a, Khấu Tĩnh thế nhưng muộn tao* như vậy!

*Muộn tao: Là chỉ người bề ngoài an tĩnh, nội tâm cuồng nhiệt.

"Vẫn còn!"

"Đã không còn......Cành liễu lúc trước ngươi ở cửa thành đưa ta, đã vỡ vụn." Khấu Tĩnh đưa lưng về phía Sở Từ, trong lòng trống vắng, y dùng dư quang đánh giá đồ vật trên bàn, suy nghĩ làm sao mới có thể lấy trở về.

Sở Từ nhất thời có chút sửng sốt, hắn cẩn thận nhớ lại một chút, sau đó đột nhiên nhớ tới, tình hình lúc trước ở cửa thành Viên Sơn Huyện đưa tiễn.

—— Vô lệnh trường tương ức, chiết đoạn lục dương chi. Hôm nay ta noi theo cổ nhân bẻ liễu đưa tiễn, hy vọng có thể sớm ngày gặp lại Mặc Chi huynh.

Ngực Sở Từ đột nhiên có chút chua xót, Khấu Tĩnh này rốt cuộc đã thích hắn từ khi nào? Quân chỗ tốt quá nhiều, nhưng cũng đủ ẩn nhẫn tuyệt đối là một loại ưu điểm hắn ghét nhất!

Khấu Tĩnh nhấp môi, sắc mặt nghiêm nghị, chờ Sở Từ lên tiếng để y rời đi, chưa từng nghĩ, đột nhiên có hai tay từ bên hông y xuyên qua, theo sau đó, một thân thể ấm áp lại gần lại.

"Còn có ta, ta đã quyết định, đem chính mình tặng cho ngươi!"

----

Ada: Ta chờ tới cái chương này thiệt lâu!