- Edit 201 400 Xuyen Qua Co Dai Lam Phu Tu Chuong 248 Nguoi Phia Sau Man

Tùy Chỉnh

Sở Từ vừa hỏi ra, có người nét mặt lập tức trở nên kinh hoảng, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được y khác thường.

Thiên Hòa Đế ánh mắt sa sầm xuống, phất tay cho bọn thư đồng cùng thị vệ rời đi hết, Ngu Nhẫm xưa nay không thích trộn lẫn trong những việc này, trầm mặc hành lễ cũng đi theo rồi, Ngu Thu thật ra muốn lưu lại, nhưng hắn tuổi quá nhỏ, bị thư đồng ở bên người dỗ, không tình nguyện mà đi ra.

"Đại hoàng huynh, ngươi sao đầy mặt đều là mồ hôi?" Hắn vừa muốn rời đi, quay đầu thấy Ngu Tắc, thấy trên trán y toát ra rất nhiều mồ hôi, cái miệng nhỏ ngay tức khắc mở thật tròn.

"Thu Thu, đại hoàng huynh nhất định là nóng, ngươi mau đi qua lau mồ hôi cho y." Nhị hoàng tử ý vị thâm trường nói.

Ngu Thu nghe lời tiến lên, móc ra khăn nhỏ trong lòng ngực, muốn lau mồ hôi cho Ngu Tắc, không nghĩ tới hắn mới vừa giơ khăn lên đưa qua, đã bị Ngu Tắc đẩy một phen, nhìn thấy đã sắp té ngã trên đất.

Thiên Hòa Đế đón được Ngu Thu, giao hắn cho thái giám, để y nhanh mang người đi. Chờ sau khi Thượng Thư Phòng chỉ còn lại có mấy người Sở Từ, Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử, Thiên Hòa Đế mặt chợt trầm xuống, kêu một câu "Tắc Nhi". Giọng nói hắn trầm thấp, chứa đầy tức giận, hiển nhiên là đối với hành động vừa rồi của Đại hoàng tử vô cùng không hài lòng.

Ngu Tắc tựa hồ cũng có chút hối hận, nhưng y lại kiên quyết không chịu thừa nhận sai lầm, một bộ dáng còn đang cáu kỉnh.

Thiên Hòa Đế vốn dĩ không muốn tức giận cũng bị y làm cho phát hỏa.

"Ngu Tắc, huynh hữu đệ cung ngươi học được mang đi cho chó ăn rồi sao?! Còn có, ngươi giải thích cho ta một chút, trên bức họa này rốt cuộc là ai? Vì sao sau khi ngươi nhìn bức họa sẽ kinh hoảng như thế?" Thiên Hòa Đế lạnh lùng sắc bén nói, bọn thái giám Thượng Thư Phòng im như ve sầu mùa đông, có kẻ nhát gan cả người phát run, sợ sẽ vô cớ bị vạ lây.

Sở Từ cúi đầu bàng quan, hắn chỉ cần đem việc này nói ra là được, mặt khác không thuộc hắn quản. Nếu hắn lúc này thêm mắm thêm muối, có lẽ có thể làm Đại hoàng tử này ăn chút đau khổ, nhưng mà chờ khi Thiên Hòa Đế nhớ tới ngày xưa phụ tử thân tình, việc đầu tiên làm sẽ là xử trí hắn.

Hơn nữa, hắn luôn cảm thấy việc này còn có chút kỳ quặc.

Ngu Tắc miệng há ra, muốn giải thích lại không biết từ đâu mà nói, Thiên Hòa Đế nhìn y như vậy trong lòng càng thêm tức giận.

"Người tới a, đi Thừa An Điện, tìm ra người này cho ta!" Thừa An Điện là tẩm cung Đại hoàng tử, Thiên Hòa Đế nói như vậy, chính là chắc chắn người này là Đại hoàng tử phái đi.

"Không cần! Tiểu Lâm Tử là ta phái qua!" Ngu Tắc ở một khắc thị vệ sắp bước vào cửa mở miệng nói, "Bởi vì ta căn bản không muốn để hắn làm giảng sư ta!"

"Cho nên ngươi liền giá họa mệnh quan triều đình, muốn làm hắn xâm vào hậu cung, để bị hạch tội?" Thiên Hòa Đế tức giận đến ngực kịch liệt phập phồng, hắn không nghĩ tới hắn vẫn luôn cho rằng lão đại tính tình ngay thẳng, không câu nệ tiểu tiết thế nhưng là một người thiển cận như thế này.

"Ta không có! Ta chính là sai Tiểu Lâm Tử dẫn hắn đi vòng quanh hoàng cung nhiều thêm vài vòng, kéo dài chút thời gian, để cho phụ hoàng cho rằng hắn là một người không đúng giờ!" Ngu Tắc kêu oan cho chính mình.

Sở Từ nghe xong y giải thích, khó hiểu cảm thấy đây có lẽ thật sự là suy nghĩ trong lòng y cũng không biết chừng, dù sao lấy chỉ số thông minh của Đại hoàng tử này, đại khái cũng chỉ có thể nghĩ được như vậy.

Nếu không phải Đại hoàng tử, chẳng lẽ là...... Sở Từ bắt đầu không dấu vết mà quan sát đến Nhị hoàng tử, nhưng mà Nhị hoàng tử này cũng không có hiển lộ một chút cảm xúc chột dạ mất tự nhiên, có lẽ, là y quá biết diễn kịch đi?

"Ngươi là muốn nói, là Tiểu Lâm Tử này tự chủ trương muốn hãm hại Sở Tư nghiệp?" Thiên Hòa Đế không giận lại cười, "Vậy ngươi hãy nói một chút, không có ngươi phân phó, gã vì sao muốn hãm hại Sở Tư nghiệp? Giữa bọn họ lại có gì đụng chạm đâu?"

Ngu Tắc nhất thời nghẹn lời, Thiên Hòa Đế lại hỏi: "Nếu do chính gã muốn hãm hại Sở Tư nghiệp, vậy vốn dĩ gã bị nhốt ở trong phòng là làm sao ra ngoài được? Thị vệ hậu cung là ai điều đi, cửa lại là ai mở ra?"

Thiên Hòa Đế thấy y nói không nên lời, cười lạnh một tiếng nói: "Nói không ra lời?"

"Dù sao không phải ta bảo gã làm như vậy!" Ngu Tắc đột nhiên kêu lên, "Vì sao người chỉ tin tưởng lời nói phiến diện của hắn, rõ ràng cửa hậu cung không có mở, Tiểu Lâm Tử cũng không bị nhốt lại, ngươi vì sao chắc chắn là Tiểu Lâm Tử hãm hại hắn? Nói không chừng là hắn nhìn thấu kế hoạch của ta, cho nên cắn ngược lại một cái......"

Thiên Hòa Đế yên lặng không lên tiếng mà nhìn chằm chằm y, tựa hồ đang xem y còn muốn bịa chuyện gì nữa.

Ngu Tắc càng nói càng cảm thấy mình có lý, y nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Nếu ta muốn hãm hại hắn, căn bản là sẽ không lừa người tiến vào hậu cung, hậu cung là mẫu hậu quản hạt, nếu có ngoại nam tùy ý xâm nhập, người đầu tiên phải bị hỏi trách chính là mẫu hậu ta, thử hỏi ta tại sao lại làm như vậy chứ?"

Sở Từ nghe xong, ở trong lòng gật gật đầu. Lời này có lý, nguyên nhân vừa rồi hắn cảm thấy  kỳ quặc chính là ở chỗ này. Ngoại nam tiến vào hậu cung khả năng sẽ xuất hiện gièm pha dâm loạn cung đình, thân là Hoàng hậu nương nương quản lý hậu cung đến lúc đó tự nhiên không thể thoái thác tội của mình. Ngu Tắc này cho dù muốn hãm hại hắn, có lẽ cũng sẽ không kéo mẫu thân chính mình xuống nước chứ?

"Ngươi thật là quá làm trẫm thất vọng rồi. Bức họa này chẳng lẽ là tự nhiên xuất hiện được sao? Nếu không phải ngươi lộ ra nhược điểm trước, người khác lại có thể nào tìm được cơ hội hãm hại ngươi? Bây giờ sự tình bại lộ, ngươi còn miệng đầy nói dối, thậm chí dọn ra mẫu hậu ngươi che chắn thay ngươi, một chút bộ dáng nam nhân đại trượng phu cũng không có, trẫm cùng hoàng hậu thật là quá nuông chìu ngươi!"

Thiên Hòa Đế một bộ dáng hối hận không kịp, làm Ngu Tắc vô cùng chịu kích thích, y vẻ mặt bi phẫn kêu lên: "Các ngươi khi nào nuông chìu ta? Từ khi phụ hoàng đăng cơ vi đế, ngươi cùng mẫu hậu liền đã thay đổi! Các ngươi mỗi ngày chỉ biết bảo ta dụng công, ta một khắc cũng không thể nghỉ ngơi, ta làm hoàng tử này thậm chí còn không bằng trước kia làm thế tử, cuộc sống như vậy còn có ý nghĩa gì!"

Thiên Hòa Đế đột nhiên giơ lên bàn tay, muốn đánh lên trên mặt Đại hoàng tử, nhưng cuối cùng vẫn là ở khoảng cách cách mặt y hơn một tất thì ngừng lại. Ngu Trật một bên khi nhìn thấy một màn này, trong mắt hiện ra một tia trào phúng, thực mau đã biến mất không thấy.

Thuộc hạ không thể kịp thời cho cấp trên bậc thang không phải là thuộc hạ tốt, Sở Từ tận dụng mọi thứ, tiến lên chắp tay nói: "Thánh Thượng bớt giận, vi thần cảm thấy việc này có chút kỳ quặc, có lẽ Đại hoàng tử điện hạ là thật sự không biết tình huống."

Thiên Hòa Đế theo những lời này của hắn nhanh chóng lùi tay về, nắm thành quyền để lại bên miệng khụ một tiếng, nói: "Sở ái khanh vì sao nói như vậy?"

"Thứ nhất, tự nhiên là bởi vì hoàng hậu nương nương cùng Đại hoàng tử điện hạ mẫu tử tình thâm, vi thần lường trước Đại hoàng tử điện hạ hẳn là sẽ không làm nương nương khó xử, cho nên không có khả năng là y sai người lừa vi thần tiến vào hậu cung."

"Thứ hai, thủ vệ thị vệ lúc ấy cũng không ở đây, tất là có người điều bọn họ đi rồi. Có thể sai phái Ngự lâm quân tuyệt không phải bình thường, nếu không có Đại hoàng tử tự mình đi qua, thần nghĩ, một tiểu thái giám bình thường cho dù cầm eo bài Thừa An Điện, cũng không có khả năng điều bọn họ đi. Nhưng Đại hoàng tử điện hạ hiển nhiên là không có khả năng tự mình đến gọi bọn họ. Bởi vì như vậy đủ để lưu lại nhược điểm làm người bắt được."

"Thứ ba, tốc độ giải quyết hậu quả của bọn họ quá nhanh. Lúc ấy thời điểm thần nói ra việc này, Đại hoàng tử điện hạ đang ngồi ở trong Thượng Thư Phòng, hẳn là không có khả năng kịp thời ra tay giải quyết tốt hậu quả."

"Theo như lời Sở ái khanh nói, vậy người của Đại hoàng tử không phải hãm hại ngươi, Tiểu Lâm Tử cũng không phải người của y?"

"Vi thần không phải có ý này." Sở Từ lắc đầu, "Tiểu Lâm Tử xác thật là Đại hoàng tử điện hạ phái ra, đáng tiếc đây chỉ là mặt ngoài nhìn qua mà thôi, chủ tử chân chính của gã, hẳn là có một người khác. Đại hoàng tử điện hạ nhất định là trúng kế của bọn họ rồi."

Đây là kế một hòn đá ném hai con chim, vừa có thể mượn cơ hội diệt trừ Sở Từ, lại có thể làm Đại hoàng tử trên lưng gánh cái danh hãm hại trung lương. Chỉ tiếc, bọn họ dù sao cũng không dám làm đến quá rõ ràng, cho nên chỉ dùng một người Tiểu Lâm Tử.

Nghe Sở Từ phân tích như vậy, Thiên Hòa Đế vừa mới thịnh nộ cũng bình tĩnh trở lại.

"Sở ái khanh, theo ý kiến của ngươi, nên làm sao tìm ra người phía sau màn này đâu?"

"Theo như vi thần thấy, hẳn là tìm ra Tiểu Lâm Tử trước mới được. Thái giám không có chỉ không thể tự tiện ra cung, cho nên Tiểu Lâm Tử này nhất định còn nấp ở một chỗ nào đó trong hoàng cung, chỉ cần tìm ra Tiểu Lâm Tử ép hỏi một phen, nhất định là có thể tìm được người phía sau màn. Về phương diện khác, còn phải hỏi bốn tên thị vệ trông coi cửa ra vào hậu cung kia. Bọn họ tự ý rời đi chức thủ, nhất định là phụng mệnh lệnh của ai đó, chỉ cần dựa theo manh mối tầng tầng thâm nhập, người phía sau màn này nhất định trốn không thoát khỏi lòng bàn tay Thánh Thượng."

Khi Sở Từ nói chuyện vẫn luôn chú ý biểu tình trên mặt Nhị hoàng tử, đặc biệt là thời điểm lúc hắn nhắc tới người phía sau màn. Nhưng mà, thái độ của Nhị hoàng tử điện hạ này lại trước sau như một, không có một chút dao động, tựa như y chỉ là một người đang xem diễn, sự tình phát sinh ở đây đều không liên quan đến y.

Chẳng lẽ còn có những người khác? Nhưng mà, ngoại trừ bọn họ, còn có ai sẽ hãm hại hắn chứ? Sở Từ nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra.