Trang chủ[Edit][201 - 400] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.Chương 252: Thiên an nhân hòa.

[Edit][201 - 400] Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử. - Chương 252: Thiên an nhân hòa.

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Thiên Hòa Đế là muốn giải quyết chuyện này sạch sẽ, nhưng trên đời không có bức tường nào không lọt gió, huống chi, còn có người chuyên môn cầm cái xẻng chờ đào tường.

Thời gian buổi chiều, tấu chương buộc tội Đại hoàng tử giống như bông tuyết bay vào Ngự Thư Phòng, nhìn lời phê phán viết trên từng phong tấu chương kia, Thiên Hòa Đế hận không thể đem toàn bộ đồ vật trên bàn đều đốt hết.

Hắn rõ ràng biết chuyện này là người khác vu oan giá họa lão đại, lại bởi vì Tiểu Lâm Tử chết mà gián đoạn manh mối, làm lão đại không thể không gánh trên lưng nỗi oan khó lòng rửa sạch này.

Ngày Tiểu Lâm Tử bị bắt, cuộc đời y cũng đã trình đến trên án thư Thiên Hòa Đế. Người này là từ Song Hồ tỉnh bên kia tới, người gia cảnh bần cùng, y 6 tuổi vào cung, sau khi chọn lọc đã được phân tới trong cung tiên hoàng hậu vẩy nước quét nhà, khi mười bốn tuổi, bởi vì tiên hoàng hậu về trời, toàn bộ nhân sự trong cung đều bị phân tán tới các phủ. Tiểu Lâm Tử này, liền phân tới Kính Vương phủ.

Y vốn dĩ là chạy chân bê đồ vật ngoại viện, bởi vì nuôi dế mèn tốt, lọt vào tầm mắt Ngu Tắc, được thu làm thủ hạ của hắn. Hai năm sau, tiên đế băng hà, Nhị hoàng tử đăng cơ, y cũng biết nghe lời phải mà đi theo tiến cung.

Y vừa không thích đánh bạc, cũng không tham tài, nhiều năm như vậy chưa từng làm sai chuyện gì bị ghi lại trong hồ sơ, từ trong lý lịch, là một người trong sạch. Cho nên hoàng hậu khi khảo hạch để y tiếp tục lưu lại bên người lão đại, chỉ là không nghĩ tới a, lưu tới lưu lui, ngược lại để lại một đại họa, y không động thì thôi, vừa động thì thiếu chút nữa hãm lão đại tới chỗ vạn kiếp bất phục.

Thiên Hòa Đế hiện tại chỉ thấy may mắn, lúc ấy may mắn Sở Từ nhạy bén, không có trúng bẫy rập của bọn họ, nếu không, sự tình sẽ ồn ào lớn hơn nữa.

Nghĩ một chút, Sở Từ vào hậu cung, người phía sau màn tất thừa thắng xông lên muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Vì cầu tự bảo vệ mình, Sở Từ tất nhiên cãi lại cho bản thân, chắc chắn ở trước công chúng vẽ ra bức họa Tiểu Lâm Tử. Sau đó Tiểu Lâm Tử bị người nhận ra là thủ hạ Đại hoàng tử, tất phải bị bắt lại thẩm vấn, đến lúc đó y một mực chắc chắn là làm theo lệnh Đại hoàng tử, thậm chí còn có khả năng có huyết bắn Kim Loan Điện, đến lúc đó Ngu Tắc hết đường chối cãi. Dựa vào tính tình Ngu Tắc, khi bị buộc đến tuyệt lộ, hắn không chỉ có sẽ không chịu thua nhận sai, ngược lại sẽ nói ra một ít lời đại nghịch bất đạo, trước mắt bao người, Thiên Hòa Đế cho dù muốn che chở hắn cũng che không được!

Hiện tại sự tình tuy rằng không có phát triển đến mức tồi tệ nhất, nhưng tin đồn nhảm nhí đã truyền đến ồn ào huyên náo. Hiện giờ sổ con cũng đã bay đầy trời, nói vậy ngày mai trong triều đình, sẽ càng thêm náo nhiệt.

Thiên Hòa Đế tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt vô thần mà nhìn về phương xa.

Có lẽ lão đại có một câu nói đúng, làm một hoàng tử, còn không bằng làm thế tử vương phủ tự tại. Kỳ thật, làm hoàng đế, lại làm sao không trải qua như vậy chứ?

......

Hắn từ nhỏ thân mình gầy yếu, mỗi ngày đều không rời đi chén thuốc. Đối với ngôi báu, hắn kỳ thật không có ham muốn. Đặc biệt là trước hắn còn có một vị đại ca Ngu Thuần thành tựu về văn hoá giáo dục võ công đều thực xuất sắc, cho nên hắn cho rằng định vị của mình sẽ luôn là làm một vị Hiền vương.

Nhưng mà vị đại ca kia của hắn lại một đêm trước lễ đội mũ thình lình trúng phong hàn mất mạng, làm người không thể không thở dài bất bình. May mà khi đó thân thể phụ hoàng hắn còn khoẻ mạnh, sau khi đau buồn qua đi, đã thường xuyên ra vào hậu cung, năm tiếp theo, trong cung liên tục sinh hạ Tam hoàng tử, đại hoàng nữ cùng nhị hoàng nữ.

Đáng tiếc chính là, Tam hoàng tử trời sinh phổi tật, tình huống thế nhưng so với hắn còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, bà vú hầu hạ y, mỗi ngày đều phải uống thuốc, để làm trong sữa cũng tràn ngập dược tính.

Thiên Hòa Đế đối với đệ đệ này kỳ thật là ôm kỳ vọng rất lớn, hắn tự biết sức khỏe không tốt, cho nên hy vọng có thể có một đệ đệ thân thể khoẻ mạnh, đến lúc đó hắn hết lòng phụ tá, cùng nhau chống đỡ toàn bộ Đại Ngụy, đáng tiếc a!

Gia Hữu Đế cũng thực thất vọng, y bắt đầu tìm thầy trị bệnh hỏi, một lòng muốn sinh ra một người đủ khỏe mạnh thừa kế, nhưng mà, ngay cả hoàng nữ cũng chưa được sinh ra. Gia Hữu Đế một lòng cho rằng là chính mình không đủ thành tâm, cố ý bãi triều, đi tới trong Ngọc Linh quan bên ngoài kinh thành dâng hương tắm gội, ăn chay mười ngày, thành tâm khẩn cầu.

Cũng không biết có phải lòng thành cảm động trời cao hay không, mùa đông năm ấy, một cung phi mang thai, rồi sau đó ở năm thứ 30 Gia Hữu năm sinh hạ Tứ hoàng tử, y sinh ra ngọc tuyết đáng yêu, quan trọng nhất chính là cũng đủ khỏe mạnh, hoàng cung trên dưới đều thực vui vẻ. Gia Hữu Đế ôm Tứ hoàng tử, kích động đến nước mắt nóng doanh tròng, ngay tại chỗ ban tên cho Tứ hoàng tử là Tục, ý là kéo dài hoàng triều.

Vào năm thiên mệnh vui mừng được Lân Nhi, Gia Hữu Đế một lòng cho rằng là thần tiên hiển linh, sau khi Tứ hoàng tử sinh đã đến Ngọc Linh quan tế lễ tạ thần. Quan chủ nói cho Gia Hữu Đế, Tứ hoàng tử sinh ra canh giờ rất tốt, chính là mệnh chân long thiên tử, nhưng ngày này trên dưới Đại Ngụy sinh ra rất nhiều hài đồng, chỉ sợ phân mỏng long khí của y.

Gia Hữu Đế trị quốc tuy bình thường, nhưng tổng thể mà nói hắn còn tính là tốt, cho nên cũng không có giống như những bạo quân thời cổ đó, đem toàn bộ hài tử sinh ra vào canh giờ này xử tử. Chỉ là ban xuống thánh chỉ, nói là Tứ hoàng tử mệnh cách quý trọng, không cho phép hài tử cùng hắn trùng ngày sinh chúc mừng sinh nhật, để tránh kinh động trời đất, phân mỏng khí vận. Trong đó, cũng bao gồm đứa con thứ ba Ngu Nhẫm Liễu trắc phi Kính Vương phủ vừa mới sinh hạ, hắn vốn muốn nương cùng tiểu thúc thúc cùng ngày sinh để được Gia Hữu Đế coi trọng, lại bởi vì một câu của đạo nhân, làm hắn trở thành tội nhân sắp phân mỏng long khí. Liễu Trắc phi vì để tạo ra "Trùng hợp" mà uống vào thuốc thúc sinh, không lâu sau cũng hậm hực mà chết.

Đợi khi Tứ hoàng tử năm tuổi, Gia Hữu Đế tìm tới Ôn Thái phó cùng đại nho dạy y vỡ lòng, chỉ chờ bồi dưỡng y thành một người đủ tư cách làm đế vương. Y cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, lúc mười tuổi, cũng đã có thể một mình đảm đương một phía, cho dù là ở trên kinh lược trị quốc hay là đối nhân xử thế, đều hiển lộ tài trí hơn người.

Gia Hữu Đế thương y như châu tựa bảo, nhân thủ trong điện hầu hạ y, vĩnh viễn so với hầu hạ bản thân Gia Hữu Đế còn nhiều hơn. Thịnh sủng như vậy, tự nhiên sẽ đưa tới người khác khó chịu. Vương hoàng hậu triều Gia Hữu thân thế hiển hách, lại bởi vì Hoàng trưởng tử Ngu Thuần mất sớm suốt ngày đóng cửa không ra. Mẹ đẻ Hoàng tứ tử Từ phi vốn dĩ cũng không phải là người thông minh gì, nàng tự nhận sinh hạ hoàng đế tương lai, ngay cả Gia Hữu Đế cũng kính nàng ba phần, lại cộng thêm có người châm ngòi thổi gió, nàng làm người cũng càn rỡ lên, hành sự càng thêm xa hoa lãng phí vô độ, một chút cũng không đặt cung quy vào mắt.

Vương hoàng hậu thấy nàng hành sự càng thêm không ra gì, cho nên cùng Gia Hữu Đế góp lời, nói là dưới gối không con, muốn đem Tứ hoàng tử dưa đến danh nghĩa là con mình, để y trở thành đích tử danh chính ngôn thuận.

Gia Hữu Đế dĩ nhiên là cầu mà không được, một lời liền đáp ứng, sau đó thực mau khiến cho Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt, cử hành điển lễ đưa Tứ hoàng tử lên ngọc điệp*, trở thành đích tử thứ hai Đại Ngụy.

*Ngọc điệp: Gia phả của của Hoàng thất gọi là Ngọc điệp.

Từ phi nhìn thấy vị trí thái hậu ván đã đóng thuyền bị đoạt đi, cả người đều điên rồi, ngày nọ nàng đi qua thỉnh an, rút ra cây trâm đâm hoàng hậu bị thương, cuối cùng bị bắt vào trong lãnh cung, gặp ngày đặc xá cũng không tha.

Tuy Gia Hữu Đế không muốn đối với mẹ đẻ Tứ hoàng tử như vậy, nhưng trấn an hoàng hậu cùng thế lực sau lưng nàng hiển nhiên càng thêm quan trọng. Sau khi hoàng hậu bị ám sát, suốt ngày kinh sợ không thôi, khiến miệng vết thương trên cổ thật lâu không thể khép lại, vào mùa đông năm thứ ba mươi chín Gia Hữu, buông tay nhân gian.

Hoàng hậu mất là ngày quốc tang, dân gian lấy ngày thay năm, cần vì hoàng hậu giữ đạo hiếu ba ngày, Ngu Tục thân là đích tử còn sống duy nhất trên Ngọc điệp hoàng hậu, nên yêu cầu giữ đạo hiếu ba tháng. Mỗi ngày cần sáng sớm dâng hương đốt vàng mã, rồi sau đó quỳ khóc mẫu linh hai canh giờ, mới có thể rời đi linh đường, hơn nữa lúc giữ đạo hiếu ẩm thực đạm bạc.

Tứ hoàng tử từ nhỏ được nhóm đại nho hun đúc, là một con người chí thuần chí hiếu, y đối với hoàng hậu nương nương thật cảm thấy hổ thẹn, bởi vì y minh bạch nếu không phải mẫu phi y phạm thượng, hoàng hậu không có khả năng chết. Cho nên mỗi ngày sau khi làm xong hiếu đạo, trở về lại viết mười bài tế văn tới trước linh đốt cháy.

Chỉ mới hơn một tháng, khuôn mặt nhỏ Ngu Tục vốn dĩ mượt mà đáng yêu  đã gầy không thành bộ dáng. Gia Hữu Đế có lòng bảo y không cần lại tiếp tục, lại bị y lấy các loại lý do từ chối. Gia Hữu Đế cũng nhìn ra thái độ của nhà mẹ đẻ hoàng hậu vốn dĩ trách cứ có chút lơi lỏng, cho nên cũng ngầm đồng ý để y làm như vậy.

Cuối tháng mười hai đưa tang hoàng hậu, hoàng tứ tử Ngu Tục mặc áo tang đỡ linh mười dặm, không chỉ có làm nhà mẹ đẻ hoàng hậu rốt cuộc tiêu tan, cũng ở trước mặt văn võ đại thần dựng lên một  hình tượng chí thuần chí hiếu. Nhưng mà, chính bản thân y lại cảm nhiễm phong hàn, đêm đó liền sốt cao không ngừng.

Thái y trong cung thay phiên gác đêm, toàn bộ chùa miếu cùng đạo quan trong kinh thành đều cho người tụng kinh cầu nguyện. Gia Hữu Đế đại xá thiên hạ, toàn bộ phạm nhân tội giảm một cấp, để cầu lấy Tứ hoàng tử có thể chuyển nguy thành an. Đáng tiếc chính là, tứ hoàng tử rốt cuộc vẫn không có thể cứu được trở về, tiếng chuông năm mới vừa mới gõ vang, trong cung đã truyền đến tiếng chuông tang.

Mùa xuân năm bốn mươi hai Gia Hữu, Hoàng tứ tử hoăng.

Lại là phong hàn, ai cũng không nghĩ được, chỉ hai trận phong hàn nho nhỏ, thế nhưng sẽ làm hoàng triều to như vậy lâm vào hoàn cảnh xấu hổ không người nối nghiệp. Lễ tang của Hoàng tứ tử vô cùng long trọng, hài tử này hao phí vô số tâm huyết Gia Hữu Đế cùng các đại thần bồi dưỡng, lúc này đây hạ táng theo nghi lễ thái tử.

Gia Hữu Đế trước tang thê sau lại đau mất ái tử, trải qua đả kích này cũng bệnh nặng một trận, từ đó, thân thể cũng không còn như trước đây, hơn nữa, năm đó lúc hắn tìm thầy trị bệnh hỏi khó tránh khỏi sẽ dùng một ít đan dược, lúc này những thứ đó đã phát ra tác dụng phụ, thân thể hắn mỗi ngày đều tệ hơn.

Nhị hoàng tử Ngu Thiệu, ngay lúc đó là Kính Vương gia, chính là dưới tình huống lâm nguy như thế nhận nhiệm vụ, gánh vác dậy toàn bộ vương triều Đại Ngụy.

Được Ôn thái phó cùng bá quan thần tử trung tâm phụ trợ, Ngu Thiệu cuối cùng vượt qua đoạn thời gian gian nan nhất kia. Hắn cẩn trọng, chăm lo việc nước, làm những thần tử từ trước đến này vốn dĩ không quá xem trọng vị Kính Vương biểu hiện bình thường này lau mắt mà nhìn. Thái Y Viện cũng so với bất kỳ kẻ nào đều coi trọng thân thể vị Kính Vương này hơn, mạch bình an một ngày ba lần, đồ ăn cũng đều là dùng nguyên liệu ôn bổ hầm nấu, không chút nào dám chậm trễ. Có lẽ là bởi vì như thế, thân thể Ngu Thiệu thế nhưng so với trước kia chuyển biến tốt hơn rất nhiều, trên mặt trước nay tái nhợt cũng xuất hiện vài tia hồng nhuận.

Gia Hữu Đế thấy tình cảnh như vậy, trong lòng dần cảm thấy an ủi,  vốn dĩ buồn bực bởi vì lo lắng không người kế tục dần dần tan đi, thân thể cũng chậm rãi tốt lên.

Chính là, mùa đông năm bốn mươi hai Gia Hữu, trận đại tuyết Mạc Bắc kia, làm Gia Hữu Đế vốn dĩ có chút chuyển biến tốt đẹp lại lần nữa kéo vào vực sâu, trong mấy đêm, thương vong vô số, trong triều rung chuyển bất an, quần thần sôi nổi thượng tấu, khẩn cầu Gia Hữu Đế ốm đau trên giường ban bố "Chiếu cáo tội mình", khẩn cầu trời cao ban ân.

Nhị hoàng tử Ngu Thiệu vì tình hình tai nạn không ngủ không nghỉ, thân thể ngày càng sa sút, qua mấy ngày, khí sắc thế nhưng so với Gia Hữu Đế còn muốn khó coi hơn một chút.

Trên giường bệnh Gia Hữu Đế tâm như tro tàn, y nhìn lại một chút cả đời chính mình, cảm thấy chính mình có lẽ thật là một người thất đức, nếu không, trời cao sao sẽ đối với y như thế? Từ ngày y kế vị, Đại Ngụy trên dưới thiên tai không ngừng, khiến bá tánh trôi giạt khắp nơi, khổ không nói nổi. Y sinh hạ hoàng tử, thân thể tốt sống không lâu, sống được lâu thân thể gầy yếu khó gánh trọng trách, đây là trời muốn Ngu Kiểu y chết a!

Dưới tức giận công tâm, Gia Hữu Đế chỉ kịp lưu lại một phong chiếu thư cuối cùng, liền bất tỉnh nhân sự. Trong khoảng thời gian sau đó, y thỉnh thoảng cũng sẽ tỉnh lại một hai lần, nhưng thông thường đều là dùng hai mắt vẩn đục nhìn mọi người, trong miệng kêu "Tục Nhi" cùng "Thuần Nhi" rồi lại hôn mê đi.

Ngu Thiệu trong lòng khổ sở, nhưng hắn cũng đã sớm nhận rõ phụ hoàng đối với hắn chưa bao giờ từng có kỳ vọng này. Không biết có phải bệnh tình Gia Hữu Đế kích phát ý chí chiến đấu hắn hay không, thân thể Ngu Thiệu chống đỡ qua lần nguy cơ này, hắn trước thay thế phụ hoàng ban xuống chiếu cáo tội mình, rồi sau đó lại được Lễ Bộ thượng thư hiến kế, thành công trị tốt chuyện tuyết tai Mạc Bắc.

Tháng hai năm bốn mười ba Gia Hữu, Gia Hữu Đế băng hà, Nhị hoàng tử Ngu Thiệu thượng vị, sửa quốc hiệu thành Thiên Hòa nguyên niên, ý là thiên an nhân hòa.

......

Thiên an nhân hòa thì thế nào đâu? Còn không phải chịu người quản thúc? Hắn đó là muốn quản, cũng hữu tâm vô lực!

Thiên Hòa Đế biết rõ hai tướng Tả Hữu kết bè kết cánh, công kích nhau, nhưng mà cho dù xử trí một phe nào, đều chỉ có thể rơi vào hậu quả một nhà độc đại. Nếu hai bên đều xử trí, rắn mất đầu, nhân mã hai bên chắc chắn càng khó khống chế!

"Khụ khụ...... Khụ khụ......" Thiên Hòa Đế cổ họng ngứa, đột nhiên kịch liệt ho khan lên, lục phủ ngũ tạng hắn đều bị tác động, tựa hồ muốn đi theo khẩu khí trong cổ họng kia cùng nhau ho ra ngoài.

Trương Nguyên Đức bên cạnh rất là sốt ruột, lập tức tiến lên vỗ nhẹ lưng Thiên Hòa Đế, một bên lại dùng tay ở ngực hắn thuận khí.

"Hoàng Thượng, uống chút dược trà đè xuống một chút đi!" Trương Nguyên Đức dùng tay chạm chén trà cấp dưới truyền lên, sau đó đưa nó di đến bên miệng Thiên Hòa Đế.

Thiên Hòa Đế liền từ tay y uống một ngụm trà, lại bởi vì uống quá nhanh lại ho ra, mặt hắn trướng đến đỏ bừng, gân xanh thái dương nhô lên, nhìn qua thực sự dọa người.

"Mau, mau truyền thái y!" Trương Nguyên Đức kêu lên.

Nguyên nhân bởi vì thân thể Thiên Hòa Đế, các thái y là chia ca theo hầu ở trong Noãn Các bên cạnh, bên này vừa kêu, bên kia đã tới rồi.

Dương thái y nhanh chóng tiến lên, dùng tay mạnh mẽ xoa ấn mấy chỗ huyệt vị hắn, rồi sau đó lại chậm rãi giúp hắn thuận khí, mới cuối cùng làm Thiên Hòa Đế ho ra đồ vật ở trong cổ, bên trên đã ẩn ẩn mang theo tơ máu.

"Thánh Thượng, ngài ngàn vạn phải bảo trọng long thể a! Thái y chính đã công đạo qua, làm ngài ngàn vạn đừng động khí, ngài đây rõ ràng lại là tích tụ tới tâm chứng a!" Dương thái y vẻ mặt nôn nóng, không còn so đo cái gì, người bệnh không tuân lời dặn của bác sĩ càng làm cho y tức giận, cố tình người này là cửu ngũ chí tôn, đánh không được mắng không được, chỉ có thể cẩn thận khuyên giải an ủi.

"Không có gì đáng ngại." Thiên Hòa Đế tuy rằng ngừng ho khan, nhưng nhìn qua vẫn có chút suy yếu, hắn đem dược trà uống một hơi cạn sạch, bảo Dương thái y đi ra ngoài, rồi sau đó cầm lấy một quyển tấu chương vừa mới chưa phê duyệt, chậm rãi nhìn lên, thỉnh thoảng còn cầm bút ở bên trên trả lời mấy chữ —— đã biết.

Trương Nguyên Đức vẻ mặt u sầu, nhưng mà ai có thể tới khuyên giải Hoàng Thượng chứ? Hoàng hậu nương nương có lẽ có thể, nhưng mà hậu cung không được can dự vào chính sự, trong tiền triều, cho dù hoàng hậu cũng không thể bước vào, chỉ cần Hoàng Thượng không quay về, ai cũng không có biện pháp.

......

Mười tám tháng chín, giờ Dần.

Bên ngoài trời còn đen như mực, Trương Nguyên Đức đã sai người cầm đèn. Y tay chân nhẹ nhàng đi vào trước long sàng, nhỏ giọng gọi hai câu.

"A...... Giờ nào?" Thiên Hòa Đế là người ngủ không sâu, Trương Nguyên Đức chỉ gọi hai câu, hắn đã tỉnh lại.

"Bệ hạ, lúc này là giờ Dần, ngài nên dậy." Trương Nguyên Đức rất muốn để Thiên Hòa Đế nghỉ ngơi một ngày, nhưng hôm trước đã bãi triều một ngày rồi.

Thiên Hòa Đế xoa xoa thái dương mình, trên mặt tràn đầy mệt mõi, hắn đêm qua phê chữa tấu chương đến canh ba, hiện tại lại phải dậy, đầu vẫn còn đau đau trầm trầm. Nhưng hắn không nói thêm gì, chỉ từ trên giường đứng dậy, trầm giọng nói: "Thay quần áo đi."

Sau khi chỉnh đốn xong hết thảy, lại có người bưng lên ngự thiện, là một chung cháo hầm thuốc đến nhừ cùng mấy đĩa điểm tâm.

Bắt đầu từ ba năm trước trên cơ bản mỗi ngày đều là ăn cùng loại đồ ăn, Thiên Hòa Đế tuy rằng không đến mức giống như tiểu hài tử oán giận, nhưng mà hắn căn bản không nhúc nhích bao nhiêu đồ ăn, cũng có thể nhìn ra là hắn vô cùng không thích.

"Hoàng Thượng, ngài dùng nhiều một chút đi?" Trương Nguyên Đức nhịn không được khuyên nhủ.

"Dọn xuống đi thôi." Thiên Hòa Đế phất phất tay, cầm lấy sách một bên nhìn lên, tĩnh tọa thời gian đại khái nửa chén trà nhỏ, hắn đứng lên.

"Bãi giá."

"Hoàng Thượng khởi giá!"

Thiên Hòa Đế ngồi ở trên bộ liễn (kiệu đi bộ của vua), nhìn sương đen phía trước chưa tan, trong lòng nhịn không được lại tăng thêm một chút cảm giác hiu quạnh.

Nói vậy đợi lát nữa, bọn họ liền sẽ nắm lấy sai lầm của lão đại không bỏ, không biết lúc này đây, lại nên hóa giải như thế nào!

Chương trước Chương tiếp