- Edit 201 400 Xuyen Qua Co Dai Lam Phu Tu Chuong 276 Len Duong

Tùy Chỉnh

Truyền chính là đạo gì?

"Nếu đề học đại nhân có lòng thảo luận một chút, vậy hạ quan cũng có thể nói một chút, nếu như có chỗ nào không ổn, còn mong đại nhân thứ lỗi. Hạ quan cho rằng, truyền đạo này, truyền tự nhiên là đạo đối nhân xử thế."

"Vậy đại trượng phu lập thế, hẳn nên như thế nào đâu?"

"Hạ quan cho rằng, điều đầu tiên phải nhắc đến chính là ái quốc. Có nước mới có nhà, nếu một người ngay cả quốc gia của mình cũng có thể quên đi, như vậy người này dù có nhiều ưu điểm hơn nữa, cũng không làm nên chuyện gì." Sở Từ nói.

Đỗ Ngọc gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng, tuy rằng Sở Từ vẫn chưa nhắc đến hai chữ trung quân. Nhưng kỳ thật, trung với quốc so với trung với quân mà nói càng đáng được người tôn kính hơn một chút. Nhưng mà, loại ý tưởng đại bất kính này, Đỗ Ngọc cũng không có khả năng nói ra ngoài miệng.

"Điều thứ hai, là kính nghiệp. Trong《 Hàn Phi Tử 》từng nói, khiến cho gà gáy, làm mèo bắt chuột, đây đều là xuất phát từ tự nhiên, cũng không phải là bắt chúng nó như thế, mà chúng nó tự nhiên chính là như thế. Nếu tất cả mọi người có thể làm tốt mọi chuyện của bản thân, các ti kỳ chức*, không quấy nhiễu lẫn nhau, như vậy Đại Ngụy chúng ta sẽ ngày càng vô cùng yên bình phồn vinh."

*Các ti kỳ chức: Mỗi người đều phụ trách làm tốt chuyện trong chức tvi của mình. 

Đỗ Ngọc nghĩ nghĩ, sau đó lại gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Nếu người làm quân có thể làm được chuyện siêng năng trị quốc, yêu dân như con; Người làm quan có thể liêm khiết công chính, phán án theo lẽ công bằng; Người làm buôn bán có thể cẩn trọng, không lừa già dối trẻ, vậy thì có thể làm dân chúng trong thiên hạ an cư lạc nghiệp, vận mệnh quốc gia Đại Ngụy tự nhiên phát triển không ngừng.

"Điều thứ ba, thành tín. Khổng lão phu tử nói qua, người mà không giữ chữ tín thì còn làm được gì? Thành tín là nền tảng của một người. Nếu một người cho dù làm chuyện gì cũng đều có thể đủ thành tín với người khác, như vậy người này nhất định cũng có thể lấy được tín nhiệm của mọi người. Chính cái gọi là dân không tin không lập. Nước như thế, người cũng như thế." Sở Từ nghĩ tới cái gì, khẽ cười một tiếng, thêm một câu, "Đương nhiên, nếu như ở trên chiến trường hành quân bày trận, lúc đối mặt với địch nhân hung tàn, ngược lại không cần làm như vậy."

Đỗ Ngọc cũng cười, người trẻ tuổi này nói chuyện rất thú vị. Nhưng mà, hiển nhiên đều rất có đạo lý.

"Còn nữa không?"

Sở Từ thần bí cười cười, nói ra một câu cuối cùng: "Điều thứ tư, thân thiện."

"Thân thiện?" Đỗ Ngọc niệm theo một lần, mày hơi nhăn lại, rồi sau đó bừng tỉnh đại ngộ, "Khổng phu tử nói, có bằng hữu từ phương xa tới, vui vẻ hân hoan? Ngươi muốn nói chính là, chỉ cần một người đối xử tử tế với người khác, như vậy tự nhiên có thể được lòng người vô địch khắp thiên hạ?"

Sở Từ mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy. Dù sao thiên thời không bằng địa lợi, địa lợi không bằng nhân hòa."

"......"

Sở Từ đi rồi, Đỗ Ngọc ngồi ở trong sảnh như suy tư gì. Những lời nói mới vừa rồi của Sở Từ, xác thật đã giải thích cho y đạo là như thế nào. Hắn nói vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, nghĩ đến trong lòng sớm đã có điều lệ. Nhưng mà, thế gian thực sự có người có thể làm được những lời như Sở Từ nói sao?

Sau khi y suy nghĩ thật lâu sau, trong lòng vẫn cứ không có đáp án. Nhưng mà, điều này không cản trở y yêu thích tám chữ hôm nay nghe được này, hơn nữa đây là mục tiêu của y sau này phải nỗ lực phấn đấu.

Đỗ Ngọc trải ra giấy Tuyên Thành, lấy bút chấm mực, bàn tay vung lên, viết xuống trên giấy tám cái chữ to "Ái quốc, kính nghiệp, thành tín, thân thiện", hơn nữa ở phía dưới đề lên tự mười tám cư sĩ. Trước đó khi hắn dò hỏi Sở Từ, Sở Từ chính là nói cho hắn như vậy.

Cũng không biết mười tám cư sĩ này là người phương nào? Nghe hắn nói qua không chỉ tám chữ này, mà là 24 câu châm ngôn. Nếu có cơ hội, thật muốn cùng nhau tâm sự thật lâu a.....

Sở Từ lừa dối Đỗ Ngọc một phen liền quay về khách điếm. Lúc trước thời điểm hắn học những điều này tốn không biết bao nhiêu công sức, thứ tốt tự nhiên là phải đem ra cùng chia sẻ phải không? Lão đầu nhi kia được hời, nghe một tràng lý niệm mới được tổng kết từ hiện đại.

Nhưng mà, Đỗ Ngọc cũng giúp hắn giải được nghi hoặc. Lúc trước hắn rõ ràng nghe Hoàng Thượng nói, quan viên Chính đề học Nam Mân tỉnh là người ngu ngốc tên Tề Lỗ Trực, sao tới rồi mới thấy là Đỗ Ngọc? Hắn hỏi vô cùng uyển chuyển, Đỗ Ngọc lại đáp đến thản nhiên.

Hóa ra bởi vì Nam Mân tỉnh này vùng lãnh thổ quốc gia xa xôi, hai đầu cách xa nhau tựa như cách một cái tỉnh, lại bởi vì dân phong bưu hãn, cho nên quản lý vô cùng khó khắn, cho nên Đề Học Tư lúc trước đã cắt cử hai người xuống, mỗi người chấp chưởng một bên. Chẳng qua, bởi vì Tề Lỗ Trực kia tương đối am hiểu luồn cúi, mỗi phùng báo cáo công tác, quan viên Nam Mân tỉnh đều chỉ nhắc tới y, cho nên Thiên Hòa Đế cũng có ấn tượng tương đối sâu với người này.

Nhưng mà, mọi việc có lợi cũng có hại. Cảm giác tồn tại của y ở trước mặt hoàng thượng được chỗ tốt là không giả, nhưng một khi xuất hiện vấn đề, trách nhiệm của y cũng tương đối nặng. Bởi vì những lời lúc trước Tả tướng nói trên triều đình, làm Thiên Hòa Đế gửi một phong mật hàm mắng Tề Lỗ Trực kia đến máu chó phun đầy đầu. Y vừa tức vừa sợ, cho nên liền ngã bệnh, lúc này còn ở nhà nghỉ ngơi, không tới được nha môn.

Sở Từ trong lòng mừng thầm, Tề Lỗ Trực kia vừa nghe là biết người không đồng đạo với hắn, tốt nhấ là để y ở nhà nghỉ ngơi nhiều một hồi đi, có vị Đỗ đại nhân này ở là được.

Sau khi bái phỏng qua toàn bộ nhân vật dẫn đầu Nam Mân tỉnh, nghi trượng của Sở Từ rốt cuộc cũng xuất hiện. Hắn nhớ tới năm đó lúc đề học đại nhân tới phát cho hắn tấm biển "Hiền Lương Phương Chính", lại so sánh với trước mắt, tựa hồ hắn phải khí phái hơn một chút.

Bởi vì hắn là đề học một phủ, chức quan vị trí đồng tri phủ, tuy không có thực quyền khác, lại hưởng đãi ngộ ngang nhau. Nghi thức ngoại trừ cái gì tấm bảng trang nghiêm, đuôi thương, ô phiến, dù vàng vân vân đi theo, còn muốn "Gõ chiêng dẹp đường".

Nghi thức Tri phủ đi ra ngoài gõ la, yêu cầu đánh chín tiếng la, này ý là "Quan lại binh lính tới mọi người tránh ra". Trừ cái này ra, còn phải có người vừa kêu "Trân trọng trung thực, yêu thương và tử tế với dân chúng" khẩu hiệu một đường đi trước, nhắc nhở bọn họ phải thân thiện với bá tánh, yêu quý con dân.

Nam Mân tỉnh ở phú châu phủ, cách Chương Châu phủ Sở Từ sắp nhậm chức ước chừng có khoảng bảy ngày lộ trình. Nhưng mà, đây là tốc độ ngồi xe ngựa. Giống Sở Từ như vậy mang theo nghi thức lên đường, chỉ sợ cũng phải trì hoãn khoảng mười ngày.

Hiện tại đã là mười tám tháng mười hai. Trì hoãn mười ngày mà nói, chỉ sợ đến ăn tết.

Hầu hết các hoàng đế Đại Ngụy triều đều siêng năng, những ngày quan trọng giống như ăn tết, bọn họ cũng chỉ nghỉ ngơi bảy ngày. Mỗi năm trừ tịch phong bút, tháng giêng mùng bảy khai bút. Bọn quan viên trong triều tự nhiên cũng giống như vậy, mỗi năm trừ tịch phong ấn, hết thảy sự vụ tạm thời gác lại không xử lý. Đợi sau mùng bảy tháng giêng khai ấn, lại đến xử lý công vụ.

Mong muốn của Sở Từ, dĩ nhiên là càng nhanh đến Chương Châu phủ càng tốt. Hắn muốn đuổi kịp trước phong ấn, hiểu biết một chút trình độ giáo dục Chương Châu phủ.

Tự sau khi bị ngoại phóng, hắn đã sưu tập rất nhiều tư liệu về Chương Châu phủ. Sau khi luôn mãi nghiệm chứng hắn mới phát hiện, Chương Châu phủ này, hẳn là nghèo nhất Nam Mân tỉnh. Nó vị trí hẻo lánh, lại đi tiếp đó là mênh mang biển rộng, bốn phía không có người ở, đường thủy thương đạo sáng lập cũng không ở chỗ đó, một phủ to như vậy thế nhưng ngay cả một cái bến tàu cũng đều không có.

Hơn nữa nơi này đồng ruộng cằn cỗi, ngoại trừ phủ thành, những Huyện thành khác đa phần đều sống bằng nghề đánh cá. Cố tình nơi đó thị trường sức mua cũng rất nhỏ, đồ vật tới tay không bán ra ngoài được, chỉ có thể phá ở trên tay mình.

Tình huống kinh tế như thế không xong, nhân dân còn không thỏa mãn được ấm no, còn nói gì tới chuyện giáo dục chứ?

Sở Từ nặng nề thở dài, cảm thấy chính mình cũng sắp trở thành một con cá mặn ở bên bãi biển.

Mệt hắn lúc ấy khoác lác cùng Khấu Tĩnh Tĩnh, nói hắn không dùng đến một hai năm là có thể trở lại kinh thành. Hiện tại xem ra, thực khó làm được! Nhỡ đâu hắn phải ở chỗ này phí thời gian mấy chục năm, Khấu Tĩnh Tĩnh có chờ hắn không?

Trong đầu Sở Từ hiện ra một cảnh tượng: Hắn ở Chương Châu phủ dãi nắng dầm mưa, dần dần lột xác thành một bộ dáng khô ráp đen gầy, chờ sau khi hắn hồi kinh, Khấu Tĩnh vẫn còn bộ dáng cao lớn anh tuấn như cũ kia. Đến lúc đó y khẳng định là ôn hương nhuyễn ngọc, mỹ nam khí chất ôm đầy cõi lòng, còn nhớ tới Sở mỗ hắn là ai không?

Sở Từ bị tưởng tượng ngược của chính mình làm chảy ra một giọt nước mắt, nhịn không được lại nặng nề thở dài.

"Dừng kiệu!"

Cỗ kiệu vừa hạ xuống đất, không đợi Sở Từ dò hỏi vì sao đột nhiên dừng lại, đã có một người trung niên ăn mặc nha sai tiến lên dò hỏi: "Ti chức nghe thấy đại nhân liên tục thở dài, chính là cỗ kiệu này không đủ thoải mái? Đại nhân muốn hạ kiệu nghỉ ngơi một chút hay không, đợi đến thị trấn phía trước, ti chức lập tức đổi mấy kiệu phụ thỏa đáng cho đại nhân."

"Không cần, tiếp tục khởi hành đi." Sở Từ nói, trong lòng bối rối một chút, cách âm này sao kém như vậy!

Kỳ thật hắn không thích ngồi cỗ kiệu, loại hành vi dùng sức người thay thế cho động vật này sớm nên bị kêu ngừng. Nhưng mà hắn không thể không ngồi, hiện tại vừa mới rời đi cửa thành không lâu, chung quanh bá tánh lui tới đông đảo, hắn ăn mặc quan phục mạo muội hạ kiệu, chỉ sợ sẽ bị bá tánh hai bên vây chật như nêm cối.

May mắn hắn bảo Đại Hổ ngừng xe ngựa ở ngã rẽ phía trước, đến lúc đó không có ai, hắn vẫn là ngồi xe ngựa đi. Nghi thức tuy không thể thiếu, nhưng nâng cỗ kiệu không nhẹ nhàng hơn nhiều so với nâng người.

Còn chuyện vì sao Sở Từ trước đó không ngồi xe ngựa rời đi, kỳ thật là có nguyên nhân. Bởi vì hắn sợ có người sẽ chặn đường kêu oan.

Có lẽ là bị ti vi tiểu thuyết ảnh hưởng đi, Sở Từ cứ cảm thấy mỗi khi quan viên đi tuần hoặc đi nhậm chức, đều sẽ phát sinh cái loại sự tình chặn đường kêu oan này. Nhỡ đâu đến lúc đó có người cản cỗ kiệu hắn, hắn lại không ngồi trên đó, chậm trễ vụ án làm sao bây giờ?

Ôm ý nghĩ như vậy, Sở Từ ngồi xe ngựa theo đội danh dự đi một đường. Nhưng mà, cái gì cũng chưa có phát sinh. Cho dù là kêu oan hay là cướp đường, một người cũng không có.

Cũng may, một đường tuy rằng nhàm chán, nhưng cuối cùng cũng có chỗ tốt. Bọn họ càng đi tới gần Chương Châu phủ, thời tiết liền càng ấm áp. Tuy rằng áo mùa đông còn phải mặc, nhưng ít ra không bị chịu gió lạnh thấu xương kia "Âu yếm", cũng không đến mức tay cầm sách một hồi đã lạnh cóng đến cứng đờ.

Tay chân không lạnh, thời điểm Sở Từ động bút cũng nhiều. Ngoại trừ viết thư cho người nhà cùng tiên sinh, Sở Từ thích nhất chính là viết thư cho Khấu Tĩnh Tĩnh.

Tự cuối tháng 9 hắn rời đi kinh thành, đã gửi đi cho Khấu Tĩnh bảy tám phong thư. Tính tính thời gian, mấy phong trước có lẽ cũng đã đến trên tay y, nhưng mà bản thân hắn lại không có thu được một phong hồi âm!

Cũng không biết là trên đường có sự cố gì, hay là...... Sở Từ lắc lắc đầu, gạt đi bất an trong lòng mình. Có lẽ là bởi vì mới vừa ước hẹn không lâu đã phải tách ra, cho nên hắn có chút lo được lo mất, trong lòng luôn nhịn không được sinh ra chút tự mình hoài nghi.

Hắn kỳ thật cũng biết, bản thân hoài nghi là dư thừa. Với tính cách Khấu Tĩnh Tĩnh, yêu chính là chuyện cả đời, y đối với hắn tốt như thế nào, Sở Từ cũng rõ ràng. Tương tư đơn phương lâu như vậy cũng chịu đựng được, làm sao sẽ buông tay ở thời điểm này chứ?

Ai, dù sao cũng phải tới nói một câu hay nói, yêu xa thật là tra tấn người a!

Chịu đủ tra tấn đương nhiên không chỉ Sở Từ, Khấu Tĩnh cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc. Tâm nguyện y vừa mới đạt thành, nhìn thấy đã sắp bước vào cuộc sống tốt đẹp phu phu không con tình cảm nồng nàn, một đạo thánh chỉ tựa như trâm cài trên đầu Vương Mẫu, đâm thẳng ở giữa hai người có tình, vạch xuống một đường còn rộng hơn so với ngân hà, có thể nào không làm y thở dài không thôi đâu?

Hơn nữa, địa phương kia còn tồn tại nguy hiểm. Mỗi ngày sau khi Khấu Tĩnh hoàn thành nhiệm vụ Thần Cơ doanh, thích nhất chính là xem hải đồ. Tấm hải đồ Nam Mân tỉnh kia, đã khắc thật sâu vào trong đầu y, chỉ cần nhắm mắt lại, là có thể hiện ra ở trong lòng y.

Y càng xem càng cảm thấy hoảng hốt, Chương Châu phủ rất nhiều vùng đảo nhỏ, rất phù hợp cho hải tặc ẩn nấp trong đó, nhỡ đâu có một ngày bọn chúng lên bờ đi làm ác, các bá tánh sẽ phải gặp tai họa. Với tính cách Từ đệ, hắn có thể co đầu rút cổ ở trong thành sao?

Khấu Tĩnh thở dài, sinh ra một loại cảm giác vô lực. Cũng không biết Từ thúc bên kia có phái người đi qua bảo hộ Từ đệ hay chưa, những bức thư tín y gửi ra đó đến nay vẫn chưa nhận được hồi âm, thật làm người lo lắng!

......

Cùng lúc đó, Từ quản gia vừa mới xuất quan nói xong một mối làm ăn lớn thỏa thuê đắc ý trở về Đại Ngụy. Lần này ra ngoài lâu như vậy, cũng không biết tiểu thiếu gia có nhớ hắn hay không? Lần này nói thành việc làm ăn, về sau bộ xương già này của hắn cũng không cần lại đi khắp nơi rồi.

"Từ gia, trong khoảng thời gian ngài xuất quan này, gia chủ gởi thư! Những lá thư này chúng tiểu nhân cũng không dám mở ra, còn chờ ngài trở về xem!"

Từ quản gia râu nhếch lên: "Cái gì? Chuyện quan trọng như vậy sao không nói sớm chút a? Mau, lấy ra cho ta nhìn xem!"

"Đây còn không phải là không biết lão nhân gia ngài đi đâu sao?"

Thuộc hạ một bên cười làm lành, một bên chạy nhanh lấy ra một túi thư lớn Khấu Tĩnh gửi tới, Từ quản gia lấy thư ra xem, lập tức phân phó nói: "Suốt đêm lên đường, đi bến tàu gần nhất, sau đó chúng ta đi thuyền đi Nam Mân tỉnh."

"A?"

"A cái gì a?! Mau phân phó xuống! Nếu như không kịp, tiểu tử ngươi coi như gây đại họa a!"